Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1270: Tình địch 6
Tiêu Thất Gia
02/04/2019
" Tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân ngẩn ngơ nhìn nam nhân đứng trước mặt, trong ánh mắt nhàn nhạt ngập tràn kích động: " Ngươi đã đến rồi?"
Thiên Bắc Dạ cũng không có quay đầu lại, hắn âm trầm tập trung vào những người phía trước, sát khí trên người không chút nào che dấu phát tán mãnh liệt, tiếp theo hắn nện từng bước, hướng mấy người đi qua.
" Thiên Bắc Dạ!"
Khoảnh khắc Mộ Dung Thiến nhìn thấy nam nhân bất giác run sợ, rất nhanh cũng phục hồi tinh thần lại, trong lòng xuất hiện vi sướng mãnh liệt.
" Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ngươi có biết ta tìm ngươi vất vả lắm không!"
Đối mặt với Thiên Bắc Dạ nàng không còn kiêu căng ngạo mạn như trước, ngược lại ngữ khí mang theo vài phần làm nũng.
Gia gia đã nói với nàng, nếu muốn có được lòng của một người nam nhân, mạnh mẽ dùng thủ đoạn là vô dụng, chỉ có thể dùng nhu tình như nước của nữ tử mới có thể cảm hóa hắn.
" Nếu ngươi đã đến rồi, vậy cùng ta đi thôi, chuyện khác ta cũng không muốn quản, ta chỉ cần ngươi là đủ rồi." Mộ Dung Thiến cười duyên tiến lên, duỗi tay muốn kéo ống tay áo của Thiên Bắc Dạ, chỉ là tay nàng còn chưa kịp tiếp xúc đến hắn, đã bị dọa sợ....
Ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng trừ bỏ âm lãnh, còn có rất nhiều thị huyết sát khí, một đôi đồng tử màu đỏ không chứa bất kỳ cảm tình nào, giống như tùy thời có thể bóp chết nàng.
Mộ Dung Thiến ngây dại, không dám có bất cứ động tác gì, ánh mắt kia tràn ngập ủy khuất, tựa hồ chỉ trích nam nhân tàn nhẫn.
" Tay ngươi, không muốn dùng?"
Thiên Bắc Dạ cúi đầu nhìn bàn tay nàng, tiến thêm hai bước gần về phía nàng, khí thế âm lãnh lan tràn, giọng nói không mang theo độ ấm.
" Nếu ngươi không muốn tay, ta đây cũng không ngại làm nó biến mất!"
Mộ Dung Thiên cả người run rẩy, gắt gao cắn môi, phẫn nộ nói: " Thiên Bắc Dạ,ngươi thật không biết xấu hổ! Nếu không phải ngươi giết vị hôn phu của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng không muốn ngươi nghênh thú! Cho dù không có ngươi, không biết có bao nhiêu người muốn làm phu quân ta, ngươi còn không biết tốt xấu, trưởng lão bắt hắn cho ta, hắn càng không đồng ý, bổn tiểu thư càng muốn cưỡng bách hắn động phòng!"
" Tiểu thư!"
Sắc mặt trưởng lão đại biến, ánh mắt kinh ngạc chuyển hướng nhìn Thiên Bắc Dạ.
Hiện giờ mới qua bao lâu?
Lực lượng nam nhân này so với lúc trước lại mạnh hơn, mà hiện tại muốn đối phó hắn quả thật không dễ.
" Trưởng lão, ngươi còn thất thần làm gì? bắt tiểu tử thúi này cho ta!" Mộ Dung Thiến hận đến nghiến răng.
Nàng là một cô nương tốt như vậy, tên hỗn đản Thiên Bắc Dạ này vì sao lại chướng mắt nàng?
Nhưng chỉ cần là đồ vật nàng coi trọng, nhất định không có đạo lý buông tay!
" Tiểu thư, đừng chọc giận hắn!"
Cảm nhận được sát khí ngập trời trên người Thiên Bắc Dạ, trưởng lão vội vàng đem Mộ Dung Thiến kéo đến bên cạnh, hoảng sợ nhìn nam nhân khủng bố trước mắt, cắn chặt răng, đem một cái la bàn gỗ hình tròn nhét vào trong tay nàng nói: " Chỗ ta có một bùa truyền tống, ngươi hãy chạy nhanh rời khỏi nơi này!"
" ta không đi!"
Đôi tay Mộ Dung Thiến chống nạnh, tùy hứng nói: " Cho dù ta đi, cũng muốn mang theo nam nhân này đi cùng!"
Nàng thật vất vả mới tìm được hắn, sao có thể cam tâm rời đi?
" Tiểu Dạ, ngươi thật đúng là đi khắp nơi trêu chọc phiền toái!"
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ than một tiếng, nhàn nhạt nở nụ cười.
Nàng tin tưởng Thiên Bắc Dạ, cũng không đại biểu nữ nhân khác có thể nhìn trộm nam nhân nàng.
" Ngươi vừa kêu hắn cái gì?"
Mộ Dung Thiến phẫn nộ.
Đồ vật nàng coi trọng, sao có thể cho phép người khác nhìn trộm?
Cố Nhược Vân ngẩn ngơ nhìn nam nhân đứng trước mặt, trong ánh mắt nhàn nhạt ngập tràn kích động: " Ngươi đã đến rồi?"
Thiên Bắc Dạ cũng không có quay đầu lại, hắn âm trầm tập trung vào những người phía trước, sát khí trên người không chút nào che dấu phát tán mãnh liệt, tiếp theo hắn nện từng bước, hướng mấy người đi qua.
" Thiên Bắc Dạ!"
Khoảnh khắc Mộ Dung Thiến nhìn thấy nam nhân bất giác run sợ, rất nhanh cũng phục hồi tinh thần lại, trong lòng xuất hiện vi sướng mãnh liệt.
" Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ngươi có biết ta tìm ngươi vất vả lắm không!"
Đối mặt với Thiên Bắc Dạ nàng không còn kiêu căng ngạo mạn như trước, ngược lại ngữ khí mang theo vài phần làm nũng.
Gia gia đã nói với nàng, nếu muốn có được lòng của một người nam nhân, mạnh mẽ dùng thủ đoạn là vô dụng, chỉ có thể dùng nhu tình như nước của nữ tử mới có thể cảm hóa hắn.
" Nếu ngươi đã đến rồi, vậy cùng ta đi thôi, chuyện khác ta cũng không muốn quản, ta chỉ cần ngươi là đủ rồi." Mộ Dung Thiến cười duyên tiến lên, duỗi tay muốn kéo ống tay áo của Thiên Bắc Dạ, chỉ là tay nàng còn chưa kịp tiếp xúc đến hắn, đã bị dọa sợ....
Ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng trừ bỏ âm lãnh, còn có rất nhiều thị huyết sát khí, một đôi đồng tử màu đỏ không chứa bất kỳ cảm tình nào, giống như tùy thời có thể bóp chết nàng.
Mộ Dung Thiến ngây dại, không dám có bất cứ động tác gì, ánh mắt kia tràn ngập ủy khuất, tựa hồ chỉ trích nam nhân tàn nhẫn.
" Tay ngươi, không muốn dùng?"
Thiên Bắc Dạ cúi đầu nhìn bàn tay nàng, tiến thêm hai bước gần về phía nàng, khí thế âm lãnh lan tràn, giọng nói không mang theo độ ấm.
" Nếu ngươi không muốn tay, ta đây cũng không ngại làm nó biến mất!"
Mộ Dung Thiên cả người run rẩy, gắt gao cắn môi, phẫn nộ nói: " Thiên Bắc Dạ,ngươi thật không biết xấu hổ! Nếu không phải ngươi giết vị hôn phu của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng không muốn ngươi nghênh thú! Cho dù không có ngươi, không biết có bao nhiêu người muốn làm phu quân ta, ngươi còn không biết tốt xấu, trưởng lão bắt hắn cho ta, hắn càng không đồng ý, bổn tiểu thư càng muốn cưỡng bách hắn động phòng!"
" Tiểu thư!"
Sắc mặt trưởng lão đại biến, ánh mắt kinh ngạc chuyển hướng nhìn Thiên Bắc Dạ.
Hiện giờ mới qua bao lâu?
Lực lượng nam nhân này so với lúc trước lại mạnh hơn, mà hiện tại muốn đối phó hắn quả thật không dễ.
" Trưởng lão, ngươi còn thất thần làm gì? bắt tiểu tử thúi này cho ta!" Mộ Dung Thiến hận đến nghiến răng.
Nàng là một cô nương tốt như vậy, tên hỗn đản Thiên Bắc Dạ này vì sao lại chướng mắt nàng?
Nhưng chỉ cần là đồ vật nàng coi trọng, nhất định không có đạo lý buông tay!
" Tiểu thư, đừng chọc giận hắn!"
Cảm nhận được sát khí ngập trời trên người Thiên Bắc Dạ, trưởng lão vội vàng đem Mộ Dung Thiến kéo đến bên cạnh, hoảng sợ nhìn nam nhân khủng bố trước mắt, cắn chặt răng, đem một cái la bàn gỗ hình tròn nhét vào trong tay nàng nói: " Chỗ ta có một bùa truyền tống, ngươi hãy chạy nhanh rời khỏi nơi này!"
" ta không đi!"
Đôi tay Mộ Dung Thiến chống nạnh, tùy hứng nói: " Cho dù ta đi, cũng muốn mang theo nam nhân này đi cùng!"
Nàng thật vất vả mới tìm được hắn, sao có thể cam tâm rời đi?
" Tiểu Dạ, ngươi thật đúng là đi khắp nơi trêu chọc phiền toái!"
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ than một tiếng, nhàn nhạt nở nụ cười.
Nàng tin tưởng Thiên Bắc Dạ, cũng không đại biểu nữ nhân khác có thể nhìn trộm nam nhân nàng.
" Ngươi vừa kêu hắn cái gì?"
Mộ Dung Thiến phẫn nộ.
Đồ vật nàng coi trọng, sao có thể cho phép người khác nhìn trộm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.