Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 376: Tính sổ (hai)
Tiêu Thất Gia
01/03/2018
"Ma nữ, hôm nay chúng ta chính là liều cái mạng già này, cũng tuyệt đối sẽ không để cho người như ngươi tiếp tục nguy hại thế gian!"
Xôn xao!
Người này vừa dứt lời, lập tức trông thấy Cố Nhược Vân chậm rãi quay đầu nhìn lại, hai mắt của nàng thanh lãnh, không hề dao động, lại không biết vì sao, làm trong lòng lão cảm thấy chột dạ, thiếu chút nữa thì rơi xuống từ trong hư không.
Rống!
Bỗng nhiên, thiếu nữ nâng kiếm trong tay lên, một tiếng rồng ngâm phát ra từ trên thân kiếm, rồi sau đó lập tức nhìn thấy hư ảnh một cự long màu trắng rời khỏi thân kiếm, há mồm lập tức nuốt Võ Hoàng cách nàng không xa.
Phải biết rằng, lấy thực lực Võ Vương sơ cấp vừa rồi của Cố Nhược Vân, đều có thể thừa nhận công kích Võ Hoàng sơ cấp của Thi Vân, hiện giờ nàng đột phá đến Võ Vương cao cấp, cho nên, cự long màu trắng kia một ngụm trực tiếp đã nuốt thân thể tên của Võ Hoàng kia vào.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người Tiên Địa kia vốn đang đánh tính toán lưỡng bại câu thương (hai bên cùng tổn hại), nhanh chóng dừng bước chân, tất cả mọi người bọn họ nhìn nhau, sau đó trong lòng đồng thời xuất hiện một chữ.
"Trốn!"
Sau khi liếc nhìn nhau, mọi người rốt cuộc không xông lên liều mạng với Cố Nhược Vân, xoay người lập tức trốn.
Ngay từ đầu, bọn họ còn muốn thừa dịp Thiên Bắc Dạ không chú ý bắt Cố Nhược Vân dùng làm uy hiếp, không nghĩ tới nha đầu trên tay kia vậy mà lại sẽ có vũ khí cường đại như thế, nếu không có đoán sai, thanh vũ khí kia hẳn chính là Cao Giai Linh Khí trong truyền thuyết.
Kia nhưng là Cao Giai Linh Khí đó, nếu ở thời điểm bình thường, bọn họ khẳng định muốn nói ra một phen đạo lý lớn đại nghĩa ngút trời, sau đó đương nhiên chiếm cứ Linh Khí vào trong tay.
Nhưng hôm nay, bọn họ đã không có ý tưởng này, thầm nghĩ nhanh chóng trốn về Tiên Địa, làm cho người Tiên Địa đến đối phó những người này.
"Vân Nhi, đừng để cho bọn họ chạy thoát!"
Trên mặt Cố Sanh Tiêu biến đổi, vội vàng nói: "Nếu để cho bọn họ trốn về Tiên Địa, cường giả Tiên Địa khẳng định sẽ xuất ra toàn bộ, lấy chuẩn tắc làm việc của Tiên Địa, bọn họ không có khả năng buông tha cho một kẻ địch có tiềm lực vô hạn!"
Đây chính là Tiên Địa!
Luôn bày ra dáng vẻ chính nghĩa ngút trời, sau lưng lại thường xuyên làm hành động không gặp được người!
"Thanh Long!"
Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén, lạnh lùng phân phó nói: "Ngăn bọn họ lại cho ta."
Rống!
Thiên Khung sớm đã lòng tràn đầy nghẹn khuất, sau khi nghe thấy lời này của Cố Nhược Vân, hét lớn một tiếng lập tức biến thành bản thể, thân thể khổng lồ bao phủ toàn bộ đại viện Hạ gia, từ trên cao nhìn xuống mọi người trước mắt.
"Chủ nhân có lệnh, tất cả các ngươi đều lưu lại!"
Cả đời này, Thanh Long chán ghét nhất chính là loại người dối trá này, lúc trước là kiêng kị thực lực của lão giả mặc áo bào trắng, hiện tại lão giả mặc áo bào trắng đã chết, hắn không có gì mà sợ hãi nữa.
Đương nhiên, nếu nhiều Võ Hoàng như vậy đồng loạt xông lên, chỉ sợ Thanh Long ứng phó cực kì khó khăn, nhưng hôm nay bọn họ chỉ nghĩ đến chạy trốn, căn bản là không có lòng dạ để chiến đấu với hắn, cho nên rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong (thế yếu).
"Xen vào việc của người khác, là cần trả giá thật lớn."
Cố Nhược Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía mọi người không ngừng lui về phía sau ở dưới công kích của Thanh Long: "Vừa rồi bọn họ đả thương huynh trưởng ta thế nào, Thanh Long, ngươi dùng đau đớn gấp mười hoàn lại cho ta! Ta muốn làm cho bọn họ bị thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt), chết không toàn thây! Bọn họ lưu lại một vết thương ở trên người huynh trưởng ta, ta muốn lưu lại một trăm vết ở trên người bọn họ."
Theo tiếng nói của thiếu nữ, mọi người Tiên Địa dần dần có chút chống đỡ không được, bọn họ quát tới phía sau: "Cố Nhược Vân, ngươi muốn giết cứ giết, làm gì tra tấn như thế chúng ta? Cho tới bây giờ Tiên Địa chúng ta đều không có sai, có sai chính là ngươi, tâm tính ngươi đã thành ma, nếu tiếp tục giết người như vậy, sớm muộn gì sẽ có người diệt ngươi, ha ha ha!"
Xôn xao!
Người này vừa dứt lời, lập tức trông thấy Cố Nhược Vân chậm rãi quay đầu nhìn lại, hai mắt của nàng thanh lãnh, không hề dao động, lại không biết vì sao, làm trong lòng lão cảm thấy chột dạ, thiếu chút nữa thì rơi xuống từ trong hư không.
Rống!
Bỗng nhiên, thiếu nữ nâng kiếm trong tay lên, một tiếng rồng ngâm phát ra từ trên thân kiếm, rồi sau đó lập tức nhìn thấy hư ảnh một cự long màu trắng rời khỏi thân kiếm, há mồm lập tức nuốt Võ Hoàng cách nàng không xa.
Phải biết rằng, lấy thực lực Võ Vương sơ cấp vừa rồi của Cố Nhược Vân, đều có thể thừa nhận công kích Võ Hoàng sơ cấp của Thi Vân, hiện giờ nàng đột phá đến Võ Vương cao cấp, cho nên, cự long màu trắng kia một ngụm trực tiếp đã nuốt thân thể tên của Võ Hoàng kia vào.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người Tiên Địa kia vốn đang đánh tính toán lưỡng bại câu thương (hai bên cùng tổn hại), nhanh chóng dừng bước chân, tất cả mọi người bọn họ nhìn nhau, sau đó trong lòng đồng thời xuất hiện một chữ.
"Trốn!"
Sau khi liếc nhìn nhau, mọi người rốt cuộc không xông lên liều mạng với Cố Nhược Vân, xoay người lập tức trốn.
Ngay từ đầu, bọn họ còn muốn thừa dịp Thiên Bắc Dạ không chú ý bắt Cố Nhược Vân dùng làm uy hiếp, không nghĩ tới nha đầu trên tay kia vậy mà lại sẽ có vũ khí cường đại như thế, nếu không có đoán sai, thanh vũ khí kia hẳn chính là Cao Giai Linh Khí trong truyền thuyết.
Kia nhưng là Cao Giai Linh Khí đó, nếu ở thời điểm bình thường, bọn họ khẳng định muốn nói ra một phen đạo lý lớn đại nghĩa ngút trời, sau đó đương nhiên chiếm cứ Linh Khí vào trong tay.
Nhưng hôm nay, bọn họ đã không có ý tưởng này, thầm nghĩ nhanh chóng trốn về Tiên Địa, làm cho người Tiên Địa đến đối phó những người này.
"Vân Nhi, đừng để cho bọn họ chạy thoát!"
Trên mặt Cố Sanh Tiêu biến đổi, vội vàng nói: "Nếu để cho bọn họ trốn về Tiên Địa, cường giả Tiên Địa khẳng định sẽ xuất ra toàn bộ, lấy chuẩn tắc làm việc của Tiên Địa, bọn họ không có khả năng buông tha cho một kẻ địch có tiềm lực vô hạn!"
Đây chính là Tiên Địa!
Luôn bày ra dáng vẻ chính nghĩa ngút trời, sau lưng lại thường xuyên làm hành động không gặp được người!
"Thanh Long!"
Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén, lạnh lùng phân phó nói: "Ngăn bọn họ lại cho ta."
Rống!
Thiên Khung sớm đã lòng tràn đầy nghẹn khuất, sau khi nghe thấy lời này của Cố Nhược Vân, hét lớn một tiếng lập tức biến thành bản thể, thân thể khổng lồ bao phủ toàn bộ đại viện Hạ gia, từ trên cao nhìn xuống mọi người trước mắt.
"Chủ nhân có lệnh, tất cả các ngươi đều lưu lại!"
Cả đời này, Thanh Long chán ghét nhất chính là loại người dối trá này, lúc trước là kiêng kị thực lực của lão giả mặc áo bào trắng, hiện tại lão giả mặc áo bào trắng đã chết, hắn không có gì mà sợ hãi nữa.
Đương nhiên, nếu nhiều Võ Hoàng như vậy đồng loạt xông lên, chỉ sợ Thanh Long ứng phó cực kì khó khăn, nhưng hôm nay bọn họ chỉ nghĩ đến chạy trốn, căn bản là không có lòng dạ để chiến đấu với hắn, cho nên rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong (thế yếu).
"Xen vào việc của người khác, là cần trả giá thật lớn."
Cố Nhược Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía mọi người không ngừng lui về phía sau ở dưới công kích của Thanh Long: "Vừa rồi bọn họ đả thương huynh trưởng ta thế nào, Thanh Long, ngươi dùng đau đớn gấp mười hoàn lại cho ta! Ta muốn làm cho bọn họ bị thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt), chết không toàn thây! Bọn họ lưu lại một vết thương ở trên người huynh trưởng ta, ta muốn lưu lại một trăm vết ở trên người bọn họ."
Theo tiếng nói của thiếu nữ, mọi người Tiên Địa dần dần có chút chống đỡ không được, bọn họ quát tới phía sau: "Cố Nhược Vân, ngươi muốn giết cứ giết, làm gì tra tấn như thế chúng ta? Cho tới bây giờ Tiên Địa chúng ta đều không có sai, có sai chính là ngươi, tâm tính ngươi đã thành ma, nếu tiếp tục giết người như vậy, sớm muộn gì sẽ có người diệt ngươi, ha ha ha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.