Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 738: Trận chiến thần ma (5)
Tiêu Thất Gia
24/08/2018
Đám Linh thú kia số lượng không nhỏ, có thể một phát đè chết người ngay
lập tức! Cho dù có là ba trụ cột chính của Linh Tông thì cũng phải e dè
khi nhắc đến quyền lực trong tay nữ nhân này.
Huống hồ Cố Nhược Vân cũng không phải dạng nữ nhân hiền lành, ngoan ngoãn!
Cũng may, khi đó hắn không thẳng thắn trở mặt với tên này, bằng không thì không chỉ mất đi Cố Sanh Tiêu mà còn bị muội muội của hắn đem Linh thú san phẳng Linh Tông!!Đến lúc đó, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn thì cũng chỉ còn có một mình! Thế thì làm sao tồn tại được ở Tiên Địa cùng phủ Tử Minh?
Nghe Tông chủ hỏi, Cố Nhược Vân chỉ cười nhạt một tiếng, con ngươi thanh lãnh, bình tĩnh không một có chút gợn sóng.
- Ta chỉ là đến trước một bước, Đông Phương thế gia sẽ cho người đến đây sau.
Còn về quyền lực trong tay mình, nàng cũng không muốn nói đến.
Dù sao nàng đối với Tông chủ của Linh Tông cũng không có chút thiện cảm nào, nếu như không nghĩ đến thể diện của Sanh Tiêu cùng Thiên Khải tôn giả thì nàng cũng sẽ không thèm mở miệng nói một câu.
Tông chủ hình như còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhận ra Cố Nhược Vân cùng lắm cũng chỉ trả lời hắn một câu, làm tất cả chuẩn bị nói ra lại bị nuốt xuống, quả thật phải kìm nén lại có chút khó chịu.
- Vân Nhi, muội cũng mệt rồi mau đi nghỉ đi, lều vải ta đã chuẩn bị xong rồi. Hiện giờ vẫn cần phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, bởi vì Ma nhân cũng không hề dễ dàng đối phó. Muội cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ thật an toàn cho muội.
Nói đến lời này, khuôn mặt lãnh khốc của Sanh Tiêu không chút dao động, phụ mẫu đều đã mất, muội muội chính là hy vọng duy nhất còn lại của hắn.
...
Dưới chân núi.
Một đám người đang hướng về phía trên đỉnh.
Dẫn đầu đám đông kia là một thiếu niên thanh tú, khôi ngô, thân áo xanh tung bay trong gió, đôi tròng mắt mười phần là thanh khiết, tựa như làn nước trong veo, đơn thuần mà tuyệt đẹp.
- Hạ công tử, còn bao xa chúng ta mới đến nơi?
- Lâm Lang lau mồ hôi trên trán, lại nhìn qua phía nam nhân tuấn tú kia, lưỡng lự cả nửa ngày mới dám lên tiếng hỏi.
Trước đó, Cố Nhược Vân vì ứng phó với tình huống phát sinh đã dự tính trước thời gian kịp đến chiến trường, nàng sẽ xuất phát trước, sau đó Hạ Lâm Ngọc sẽ dẫn người của Đông Phương thế gia tiến về chiến trường Thần Ma. Lần chiến đấu với Ma nhân này cũng là một cơ hội hiếm có.
Do đó, chỉ cần là đệ tử Võ Vương trẻ tuổi thì đều có thể đi đến chiến trường Thần Ma.
Nhắc đến Cố Nhược Vân, trong lòng Lâm Lang lại tràn đầy cảm kích.
Bởi vì nàng vẫn còn nhớ rất rõ những lời nữ tử kia nói với nàng khi thí luyện ở Thần Chi.
Một ngày nào đó, nàng sẽ tự mình đưa phụ mẫu ở Cổ gia về Đông Phương thế gia!
Mà thật ra thì Cổ gia cũng đã làm như vậy! Dĩ nhiên nếu không nhờ có Cố Nhược Vân thì cả đời này nàng cũng khó được đoàn tụ cùng phụ mẫu!
- Cẩn thận!
Đột nhiên, dung nhan thanh tú của Hạ Lâm Ngọc trầm xuống, đôi mắt trong veo như nước kia đang hiện lên một vài tia cảnh giác, đôi lông mày tuyệt đẹp bị hắn nhíu thật chặt, âm thanh trong trẻo chậm rãi vang lên giữa cái im ắng như tờ trong sơn cốc.
- Là ai? Ở đâu?
- Ha ha
Tiếng cười to từ trong hư không truyền tới.
Sắc mặt các đệ tử của Đông Phương thế gia lúc này đều đang vô cùng căng thẳng, khẩn trương nắm chặt thanh kiếm trong tay, vô cùng cảnh giác tìm nơi âm thanh kia truyền đến.
"Xoạt, xoạt, xoạt!"
Bỗng nhiên, vô số thân người từ hư không lao xuống nhanh như một đường kiếm vung ra. Phịch một tiếng liền bao vây toàn bộ người của Đông Phương thế gia.
Huống hồ Cố Nhược Vân cũng không phải dạng nữ nhân hiền lành, ngoan ngoãn!
Cũng may, khi đó hắn không thẳng thắn trở mặt với tên này, bằng không thì không chỉ mất đi Cố Sanh Tiêu mà còn bị muội muội của hắn đem Linh thú san phẳng Linh Tông!!Đến lúc đó, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn thì cũng chỉ còn có một mình! Thế thì làm sao tồn tại được ở Tiên Địa cùng phủ Tử Minh?
Nghe Tông chủ hỏi, Cố Nhược Vân chỉ cười nhạt một tiếng, con ngươi thanh lãnh, bình tĩnh không một có chút gợn sóng.
- Ta chỉ là đến trước một bước, Đông Phương thế gia sẽ cho người đến đây sau.
Còn về quyền lực trong tay mình, nàng cũng không muốn nói đến.
Dù sao nàng đối với Tông chủ của Linh Tông cũng không có chút thiện cảm nào, nếu như không nghĩ đến thể diện của Sanh Tiêu cùng Thiên Khải tôn giả thì nàng cũng sẽ không thèm mở miệng nói một câu.
Tông chủ hình như còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhận ra Cố Nhược Vân cùng lắm cũng chỉ trả lời hắn một câu, làm tất cả chuẩn bị nói ra lại bị nuốt xuống, quả thật phải kìm nén lại có chút khó chịu.
- Vân Nhi, muội cũng mệt rồi mau đi nghỉ đi, lều vải ta đã chuẩn bị xong rồi. Hiện giờ vẫn cần phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, bởi vì Ma nhân cũng không hề dễ dàng đối phó. Muội cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ thật an toàn cho muội.
Nói đến lời này, khuôn mặt lãnh khốc của Sanh Tiêu không chút dao động, phụ mẫu đều đã mất, muội muội chính là hy vọng duy nhất còn lại của hắn.
...
Dưới chân núi.
Một đám người đang hướng về phía trên đỉnh.
Dẫn đầu đám đông kia là một thiếu niên thanh tú, khôi ngô, thân áo xanh tung bay trong gió, đôi tròng mắt mười phần là thanh khiết, tựa như làn nước trong veo, đơn thuần mà tuyệt đẹp.
- Hạ công tử, còn bao xa chúng ta mới đến nơi?
- Lâm Lang lau mồ hôi trên trán, lại nhìn qua phía nam nhân tuấn tú kia, lưỡng lự cả nửa ngày mới dám lên tiếng hỏi.
Trước đó, Cố Nhược Vân vì ứng phó với tình huống phát sinh đã dự tính trước thời gian kịp đến chiến trường, nàng sẽ xuất phát trước, sau đó Hạ Lâm Ngọc sẽ dẫn người của Đông Phương thế gia tiến về chiến trường Thần Ma. Lần chiến đấu với Ma nhân này cũng là một cơ hội hiếm có.
Do đó, chỉ cần là đệ tử Võ Vương trẻ tuổi thì đều có thể đi đến chiến trường Thần Ma.
Nhắc đến Cố Nhược Vân, trong lòng Lâm Lang lại tràn đầy cảm kích.
Bởi vì nàng vẫn còn nhớ rất rõ những lời nữ tử kia nói với nàng khi thí luyện ở Thần Chi.
Một ngày nào đó, nàng sẽ tự mình đưa phụ mẫu ở Cổ gia về Đông Phương thế gia!
Mà thật ra thì Cổ gia cũng đã làm như vậy! Dĩ nhiên nếu không nhờ có Cố Nhược Vân thì cả đời này nàng cũng khó được đoàn tụ cùng phụ mẫu!
- Cẩn thận!
Đột nhiên, dung nhan thanh tú của Hạ Lâm Ngọc trầm xuống, đôi mắt trong veo như nước kia đang hiện lên một vài tia cảnh giác, đôi lông mày tuyệt đẹp bị hắn nhíu thật chặt, âm thanh trong trẻo chậm rãi vang lên giữa cái im ắng như tờ trong sơn cốc.
- Là ai? Ở đâu?
- Ha ha
Tiếng cười to từ trong hư không truyền tới.
Sắc mặt các đệ tử của Đông Phương thế gia lúc này đều đang vô cùng căng thẳng, khẩn trương nắm chặt thanh kiếm trong tay, vô cùng cảnh giác tìm nơi âm thanh kia truyền đến.
"Xoạt, xoạt, xoạt!"
Bỗng nhiên, vô số thân người từ hư không lao xuống nhanh như một đường kiếm vung ra. Phịch một tiếng liền bao vây toàn bộ người của Đông Phương thế gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.