Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1701: Trở về Hồng Liên Lĩnh (tám)
Tiêu Thất Gia
21/09/2020
Edit: kaylee
"Ha ha!" Đông Phương Ngọc cười hai tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ của Tiểu Tầm Nhi: "Tiểu gia hỏa con này, thật đúng là rất đáng yêu, con cởi quần ở trước mặt cô nương khẳng định không đúng, nhưng mà ta là ngoại tổ mẫu của con, ta ôm con một chút không sao, chỉ là con phải nhớ kỹ, trừ mẫu thân, ngoại tổ mẫu, còn có ngoại công và cữu cữu của con ra, những người khác đều không thể ôm con."
Tiểu Tầm Nhi đếm ngón tay, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Ngọc.
"Vậy phụ thân thì sao?"
"Cha con đương nhiên có thể, nhưng mà bây giờ cha con còn không ở chỗ này."
Đông Phương Ngọc sợ Tiểu Tầm Nhi sẽ bị những người khác lừa đi, cho nên đang dụng tâm dạy hắn.
Tiểu Tầm Nhi chớp mắt, thoáng nhìn Cố Sanh Tiêu đi đến bên cạnh Đông Phương Ngọc, non nớt kêu một tiếng: "Cữu cữu."
Âm thanh của hắn mềm yếu, triền miên, bỗng chốc khiến cho vẻ mặt của Cố Sanh Tiêu mềm mại xuống.
"Tiểu Tầm Nhi, nói cho ngoại tổ mẫu, làm sao con biết hắn là cữu cữu con?" Đông Phương Ngọc sủng nịch nhìn Tiểu Tầm Nhi, hỏi.
Tiểu Tầm Nhi khanh khách nở nụ cười: "Ngoại tổ mẫu, người thật ngốc, dáng vẻ của cữu cữu giống như ngoại công và ngoại tổ mẫu, làm sao Tầm Nhi có thể nhận không ra?"
Đông Phương Ngọc sợ run một chút.
Tiểu gia hỏa này mới hai tuổi mà thôi, nói liền như thế đã làm cho nàng rất là kinh ngạc, không nghĩ tới còn thông minh như vậy, lập tức, đối với Tiểu Tầm Nhi này, trong lòng nàng càng yêu thích.
"Huống chi..." Tiểu Tầm Nhi chuyển động mắt to một vòng: "Cha nuôi thường xuyên nhắc tới cữu cữu, nói tính cách cữu cữu lãnh khốc, mà ở đây, cũng chỉ có cữu cữu lãnh khốc nhất, cho nên Tầm Nhi lập tức đoán hắn chính là cữu cữu."
"Cha nuôi?" Đông Phương Ngọc lại sửng sốt một chút: "Cha nuôi của con là ai?"
Sao lại đột nhiên toát ra một người cha nuôi?
"Cha nuôi Tầm Nhi là Tá Thượng Thần nha, cha nuôi rất thích cữu cữu, luôn luôn nhắc tới cữu cữu."
Tiểu Tầm Nhi cũng không biết lời nói này của mình đại biểu cái gì, cho nên hắn cứ trực tiếp nói ra.
Sắc mặt Cố Sanh Tiêu rõ ràng cứng ngắc một chút, phía trên khuôn mặt lãnh khốc mang theo một chút xấu hổ: "Tá Thượng Thần và ta là sinh tử chi giao!"
Ngụ ý, hắn đối với Tá Thượng Thần căn bản không có cái ý tứ kia!
"Vân Nhi, các con ở bên ngoài ngây người nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả trở về, trước theo chúng ta về phủ Lĩnh chủ, để cho mẫu thân nhìn xem con thật kỹ." Đông Phương Ngọc có chút đau lòng nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Vâng, chúng ta về phủ đệ trước, sau các ngươi lại phái người đi tìm tiểu Dạ, ta muốn từng cái góc đại lục đều tìm một lần!"
Lúc này mọi người ở trong này thương lượng đi tìm người, lại không biết, bọn họ quyết định đi Đông Nhạc đại lục mang đến một hồi gió lốc thế nào!
Vì tìm kiếm Thiên Bắc Dạ, tất cả cường giả trong Đệ Nhất thành tập thể xuất động, thế cho nên mọi người đại lục không biết đã xảy ra chuyện gì, làm cho Đông Nhạc đại lục đột nhiên đến nhiều cường giả phía trên Võ Thánh như vậy.
Đám người Tử Vân Sở La được Cố Nhược Vân thu nhận trước đó cũng không nhàn rỗi, phái tất cả người Ma Tông ra ngoài, ngay cả Lam Ca cũng phát gởi thư, mọi người Phong Vân Đế quốc, bao gồm một ít dân chúng bình dân đều ra đi tìm Thiên Bắc Dạ.
Đương nhiên, bản thân Cố Nhược Vân cũng không nhàn rỗi, sau khi phát nhiệm vụ xong, nàng cũng rời đi Hồng Liên Lĩnh, đi ra ngoài tìm kiếm Thiên Bắc Dạ. Mà Tiểu Tầm Nhi lại bị nàng đặt ở bên trong lãnh địa.
Nhưng mà, bên trong biển người mờ mịt này, vẫn là không có một chút tin tức về Thiên Bắc Dạ...
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân vô cùng sốt ruột, trong linh hồn, âm thanh đã lâu không xuất hiên của Tử Tà kia rốt cục vang lên.
Bởi vì hai người là quan hệ khế ước, bất luận ở cách nhau xa bao nhiêu, đều có thể truyền âm thanh đến bên tai đối phương, điều này cũng là nguyên nhân vì sao Cố Nhược Vân để cho Tử Tà đi tìm người vì nàng...
"Nha đầu, ta tìm được Thiên Bắc Dạ!"
Lời nói của Tử Tà, giống như một cây đèn lồng trong bóng đêm, làm tâm Cố Nhược Vân nháy mắt như tro tàn lại cháy.
"Ha ha!" Đông Phương Ngọc cười hai tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ của Tiểu Tầm Nhi: "Tiểu gia hỏa con này, thật đúng là rất đáng yêu, con cởi quần ở trước mặt cô nương khẳng định không đúng, nhưng mà ta là ngoại tổ mẫu của con, ta ôm con một chút không sao, chỉ là con phải nhớ kỹ, trừ mẫu thân, ngoại tổ mẫu, còn có ngoại công và cữu cữu của con ra, những người khác đều không thể ôm con."
Tiểu Tầm Nhi đếm ngón tay, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Ngọc.
"Vậy phụ thân thì sao?"
"Cha con đương nhiên có thể, nhưng mà bây giờ cha con còn không ở chỗ này."
Đông Phương Ngọc sợ Tiểu Tầm Nhi sẽ bị những người khác lừa đi, cho nên đang dụng tâm dạy hắn.
Tiểu Tầm Nhi chớp mắt, thoáng nhìn Cố Sanh Tiêu đi đến bên cạnh Đông Phương Ngọc, non nớt kêu một tiếng: "Cữu cữu."
Âm thanh của hắn mềm yếu, triền miên, bỗng chốc khiến cho vẻ mặt của Cố Sanh Tiêu mềm mại xuống.
"Tiểu Tầm Nhi, nói cho ngoại tổ mẫu, làm sao con biết hắn là cữu cữu con?" Đông Phương Ngọc sủng nịch nhìn Tiểu Tầm Nhi, hỏi.
Tiểu Tầm Nhi khanh khách nở nụ cười: "Ngoại tổ mẫu, người thật ngốc, dáng vẻ của cữu cữu giống như ngoại công và ngoại tổ mẫu, làm sao Tầm Nhi có thể nhận không ra?"
Đông Phương Ngọc sợ run một chút.
Tiểu gia hỏa này mới hai tuổi mà thôi, nói liền như thế đã làm cho nàng rất là kinh ngạc, không nghĩ tới còn thông minh như vậy, lập tức, đối với Tiểu Tầm Nhi này, trong lòng nàng càng yêu thích.
"Huống chi..." Tiểu Tầm Nhi chuyển động mắt to một vòng: "Cha nuôi thường xuyên nhắc tới cữu cữu, nói tính cách cữu cữu lãnh khốc, mà ở đây, cũng chỉ có cữu cữu lãnh khốc nhất, cho nên Tầm Nhi lập tức đoán hắn chính là cữu cữu."
"Cha nuôi?" Đông Phương Ngọc lại sửng sốt một chút: "Cha nuôi của con là ai?"
Sao lại đột nhiên toát ra một người cha nuôi?
"Cha nuôi Tầm Nhi là Tá Thượng Thần nha, cha nuôi rất thích cữu cữu, luôn luôn nhắc tới cữu cữu."
Tiểu Tầm Nhi cũng không biết lời nói này của mình đại biểu cái gì, cho nên hắn cứ trực tiếp nói ra.
Sắc mặt Cố Sanh Tiêu rõ ràng cứng ngắc một chút, phía trên khuôn mặt lãnh khốc mang theo một chút xấu hổ: "Tá Thượng Thần và ta là sinh tử chi giao!"
Ngụ ý, hắn đối với Tá Thượng Thần căn bản không có cái ý tứ kia!
"Vân Nhi, các con ở bên ngoài ngây người nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả trở về, trước theo chúng ta về phủ Lĩnh chủ, để cho mẫu thân nhìn xem con thật kỹ." Đông Phương Ngọc có chút đau lòng nhìn Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Vâng, chúng ta về phủ đệ trước, sau các ngươi lại phái người đi tìm tiểu Dạ, ta muốn từng cái góc đại lục đều tìm một lần!"
Lúc này mọi người ở trong này thương lượng đi tìm người, lại không biết, bọn họ quyết định đi Đông Nhạc đại lục mang đến một hồi gió lốc thế nào!
Vì tìm kiếm Thiên Bắc Dạ, tất cả cường giả trong Đệ Nhất thành tập thể xuất động, thế cho nên mọi người đại lục không biết đã xảy ra chuyện gì, làm cho Đông Nhạc đại lục đột nhiên đến nhiều cường giả phía trên Võ Thánh như vậy.
Đám người Tử Vân Sở La được Cố Nhược Vân thu nhận trước đó cũng không nhàn rỗi, phái tất cả người Ma Tông ra ngoài, ngay cả Lam Ca cũng phát gởi thư, mọi người Phong Vân Đế quốc, bao gồm một ít dân chúng bình dân đều ra đi tìm Thiên Bắc Dạ.
Đương nhiên, bản thân Cố Nhược Vân cũng không nhàn rỗi, sau khi phát nhiệm vụ xong, nàng cũng rời đi Hồng Liên Lĩnh, đi ra ngoài tìm kiếm Thiên Bắc Dạ. Mà Tiểu Tầm Nhi lại bị nàng đặt ở bên trong lãnh địa.
Nhưng mà, bên trong biển người mờ mịt này, vẫn là không có một chút tin tức về Thiên Bắc Dạ...
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân vô cùng sốt ruột, trong linh hồn, âm thanh đã lâu không xuất hiên của Tử Tà kia rốt cục vang lên.
Bởi vì hai người là quan hệ khế ước, bất luận ở cách nhau xa bao nhiêu, đều có thể truyền âm thanh đến bên tai đối phương, điều này cũng là nguyên nhân vì sao Cố Nhược Vân để cho Tử Tà đi tìm người vì nàng...
"Nha đầu, ta tìm được Thiên Bắc Dạ!"
Lời nói của Tử Tà, giống như một cây đèn lồng trong bóng đêm, làm tâm Cố Nhược Vân nháy mắt như tro tàn lại cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.