Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1190: Truyền thừa trong di tích 6
Tiêu Thất Gia
13/03/2019
Giờ khắc này, Mai trưởng lão hoàn toàn xé rách da mặt, rốt cuộc cũng không rảnh lo ngụy trang.
Dù sao những người này đều phải chết, mình ngụy trang cho ai xem?
Xôn xao!
Bỗng nhiên, một đạo lực lượng màu đen nghênh diện đánh tới, nháy mắt đánh Mai trưởng lão lui vài bước, theo sau là âm thanh lãnh khốc truyền đến, làm lòng nàng đều lạnh xuống.
" Nếu ngươi không nghĩ muốn làm thức ăn cho rồng, liền câm miệng cho ta!"
Phụt!
Mai trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn hắc y nam tử đứng trước mặt Cố Nhược Vân, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Nàng không rõ, nam tử này vì sao phải cứu Cố Nhược Vân?
Tuy trong lòng Mai trưởng lão nghĩ như vậy, nhưng lời nói nhịn không được buộc miệng thốt ra: " Vị đại nhân này, vì sao ngươi lại trợ giúp bọn họ? Nếu bọn họ rơi xuống, chúng ta liền nhiều thêm một hy vọng! Bởi vì cầu độc mộc này không chịu được trọng lượng nhiều người dẫm đạp."
" Không sai," hắc y nam tử cười lạnh một tiếng, " Cầu độc mộc xác thật không chịu được trọng lượng lớn như thế, cũng xác thật phải đi xuống vài người, không bằng ngươi liền hy sinh bảo vệ tính mạng của chúng ta, như thế nào?"
Mai trưởng lão sắc mặt biến đổi, nàng trước sau vẫn suy nghĩ vì sao hắc y nam tử này muốn giúp đỡ Cố Nhược Vân.
" Đại nhân, những người này thực lực rất thấp, kế tiếp nếu có chiến đấu khẳng định cũng không có tác dụng gì, mà ta đã tới Siêu Phàm hậu kỳ so với bọn họ không chỉ là mạnh hơn một chút, dưới loại tình huống này người có thực lực thấp kém khẳng định phải hy sinh cho cường giả có thực lực mạnh hơn!"
Khóe môi hắc y nam tử nâng lên một mạt tươi cười trào phúng, mắt đen một mảnh lãnh khốc, trên người sát y lan tràn làm cho cả cây cầu độc mộc chìm trong sát khí.
" Chính là, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!"
Hy sinh?
Nàng cùng bọn họ không thân chẳng quen, dựa vào cái gì lại hy sinh vì bọn họ!
" Mai trưởng lão!" Vận trưởng lão thấp giọng đánh gãy lời Mai trưởng lão, nàng nhìn mấy người trước mắt nói, " Cố cô nương, Phong công tử, xin lỗi bởi vì Mai trưởng lão cũng là xuất phát từ giữ gìn lợi ích của mọi người, mới có quyết định như vừa rồi, ta thay thế bọn họ hướng các ngươi xin lỗi, kế tiếp đường xá còn sẽ có rất nhiều nguy hiểm, hy vọng chúng ta đừng nội chiến!"
Rất rõ ràng, Vận trưởng lão này so với Mai trưởng lão thông minh hơn rất nhiều.
Nàng tuy là hướng Cố Nhược Vân xin lỗi, nhưng trên câu chữ lại là chỉ trích Cố Nhược Vân.
Bên trong lời xin lỗi của nàng, Mai trưởng lão là vì lợi ích của công chúng, mới muốn Cố Nhược Vân đi xuống làm thức ăn cho rồng, mà Cố Nhược Vân dám cự tuyệt chính là tổn hại lợi ích của công chúng! Bọn họ mới là những người không có đạo đức!
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời nói của Vận trưởng lão, tầm mắt tất cả mọi người đều dừng trên đám người Cố Nhược Vân, trong ánh mắt kia mang theo chỉ trích cùng bất mãn, đều cảm thấy Cố Nhược Vân làm thương tổn lợi ích của bọn họ.....
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười nhưng thật ra không giải thích lấy một câu, lòng người rất là tham lam, tất cả mọi người nhất định phải hy sinh vì bọn họ, nếu ngược lại chính là làm tổn hại lợi ích của bọn họ.....
Hiện tại, đối mặt với những người như vậy, nàng cũng lười muốn nói thêm cái gì.
Sau khi hắc y nam tử nghe thấy lời nói của Vận trưởng lão, khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lãnh khốc sát khí dần hiện nhưng cuối cùng lại khắc chế xuống.
Ít nhất, bây giờ những người này còn có chút tác dụng! Phía trước nguy hiểm vô số, hắn còn cần dùng bọn họ đi thăm dò hiểm cảnh.
Rống!
Sau khi cự long nhấm nháp mỹ vị, lại tiếp tục chờ đợi nhân loại rơi xuống, kết quả đã đợi hồi lâu rồi, cũng không nhìn thấy thật nhiều đồ ăn, không nhịn được phẫn nộ lên rồi, phát ra tiếng rống giận.
Dù sao những người này đều phải chết, mình ngụy trang cho ai xem?
Xôn xao!
Bỗng nhiên, một đạo lực lượng màu đen nghênh diện đánh tới, nháy mắt đánh Mai trưởng lão lui vài bước, theo sau là âm thanh lãnh khốc truyền đến, làm lòng nàng đều lạnh xuống.
" Nếu ngươi không nghĩ muốn làm thức ăn cho rồng, liền câm miệng cho ta!"
Phụt!
Mai trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn hắc y nam tử đứng trước mặt Cố Nhược Vân, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Nàng không rõ, nam tử này vì sao phải cứu Cố Nhược Vân?
Tuy trong lòng Mai trưởng lão nghĩ như vậy, nhưng lời nói nhịn không được buộc miệng thốt ra: " Vị đại nhân này, vì sao ngươi lại trợ giúp bọn họ? Nếu bọn họ rơi xuống, chúng ta liền nhiều thêm một hy vọng! Bởi vì cầu độc mộc này không chịu được trọng lượng nhiều người dẫm đạp."
" Không sai," hắc y nam tử cười lạnh một tiếng, " Cầu độc mộc xác thật không chịu được trọng lượng lớn như thế, cũng xác thật phải đi xuống vài người, không bằng ngươi liền hy sinh bảo vệ tính mạng của chúng ta, như thế nào?"
Mai trưởng lão sắc mặt biến đổi, nàng trước sau vẫn suy nghĩ vì sao hắc y nam tử này muốn giúp đỡ Cố Nhược Vân.
" Đại nhân, những người này thực lực rất thấp, kế tiếp nếu có chiến đấu khẳng định cũng không có tác dụng gì, mà ta đã tới Siêu Phàm hậu kỳ so với bọn họ không chỉ là mạnh hơn một chút, dưới loại tình huống này người có thực lực thấp kém khẳng định phải hy sinh cho cường giả có thực lực mạnh hơn!"
Khóe môi hắc y nam tử nâng lên một mạt tươi cười trào phúng, mắt đen một mảnh lãnh khốc, trên người sát y lan tràn làm cho cả cây cầu độc mộc chìm trong sát khí.
" Chính là, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!"
Hy sinh?
Nàng cùng bọn họ không thân chẳng quen, dựa vào cái gì lại hy sinh vì bọn họ!
" Mai trưởng lão!" Vận trưởng lão thấp giọng đánh gãy lời Mai trưởng lão, nàng nhìn mấy người trước mắt nói, " Cố cô nương, Phong công tử, xin lỗi bởi vì Mai trưởng lão cũng là xuất phát từ giữ gìn lợi ích của mọi người, mới có quyết định như vừa rồi, ta thay thế bọn họ hướng các ngươi xin lỗi, kế tiếp đường xá còn sẽ có rất nhiều nguy hiểm, hy vọng chúng ta đừng nội chiến!"
Rất rõ ràng, Vận trưởng lão này so với Mai trưởng lão thông minh hơn rất nhiều.
Nàng tuy là hướng Cố Nhược Vân xin lỗi, nhưng trên câu chữ lại là chỉ trích Cố Nhược Vân.
Bên trong lời xin lỗi của nàng, Mai trưởng lão là vì lợi ích của công chúng, mới muốn Cố Nhược Vân đi xuống làm thức ăn cho rồng, mà Cố Nhược Vân dám cự tuyệt chính là tổn hại lợi ích của công chúng! Bọn họ mới là những người không có đạo đức!
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời nói của Vận trưởng lão, tầm mắt tất cả mọi người đều dừng trên đám người Cố Nhược Vân, trong ánh mắt kia mang theo chỉ trích cùng bất mãn, đều cảm thấy Cố Nhược Vân làm thương tổn lợi ích của bọn họ.....
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười nhưng thật ra không giải thích lấy một câu, lòng người rất là tham lam, tất cả mọi người nhất định phải hy sinh vì bọn họ, nếu ngược lại chính là làm tổn hại lợi ích của bọn họ.....
Hiện tại, đối mặt với những người như vậy, nàng cũng lười muốn nói thêm cái gì.
Sau khi hắc y nam tử nghe thấy lời nói của Vận trưởng lão, khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lãnh khốc sát khí dần hiện nhưng cuối cùng lại khắc chế xuống.
Ít nhất, bây giờ những người này còn có chút tác dụng! Phía trước nguy hiểm vô số, hắn còn cần dùng bọn họ đi thăm dò hiểm cảnh.
Rống!
Sau khi cự long nhấm nháp mỹ vị, lại tiếp tục chờ đợi nhân loại rơi xuống, kết quả đã đợi hồi lâu rồi, cũng không nhìn thấy thật nhiều đồ ăn, không nhịn được phẫn nộ lên rồi, phát ra tiếng rống giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.