Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 597: Uy bức (một)
Tiêu Thất Gia
18/06/2018
(*) Uy bức = uy hiếp + cưỡng bức
Edit: kaylee
Diệp Lạc liếc mắt lập tức thấy người Mộ Dung thế gia hoàn hảo không tổn hao gì, tức đến mức cả người run run, ánh mắt hung ác kia làm cho người không biết thấy được, còn tưởng rằng đối phương có mối hận giết cha đoạt thê với lão!
"Vì sao các ngươi không có chuyện gì?"
Lấy kinh nghiệm của lão, nói như vậy, địa phương ghi rõ an toàn, sẽ càng nguy hiểm, ngược lại địa phương nguy hiểm lại thật an toàn.
Cho nên, Diệp Lạc thật sự không nghĩ ra, vì sao người Mộ Dung thế gia đều là sạch sẽ, thật giống như đi du ngoạn.
"Xem ra tốc độ của các ngươi còn rất nhanh."
Mộ Dung lão gia tử ‘phì’ cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua mang theo vẻ hèn mọn.
Kỳ thực, ngược lại không phải là tốc độ của nhóm người này rất nhanh, mà là ở phía trên đường sá này, lqd Cố Nhược Vân vì hái một ít dược liệu trân quý, mất thật nhiều thời gian, cho nên mới sẽ vừa rời đi cửa sinh đã gặp phải nhóm người này.
Sắc mặt Diệp Lạc xanh mét, nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run, lão vừa muốn nói gì đó, đã bị giọng nói nho nhã ở một bên ngăn lại.
"Cửa sinh….... Ha ha, phỏng chừng tất cả mọi người đều thật không ngờ, chủ nhân tòa lăng mộ này sẽ thành thật đến trình độ như thế, cửa sinh và cửa tử, biểu đạt đúng như tên bình thường của nó."
Thư sinh nhẹ lay động quạt xếp, giương mắt nhìn Cố Nhược Vân bên trong đám người, trên mặt của hắn vẫn treo nụ cười như trước, giống như là đang nói một chuyện không đáng để nói.
Không biết là nên nói chủ nhân lăng mộ thành thật, hay là giảo hoạt?
Nếu là người thường, tất nhiên sẽ tới hướng ngược lại! Nhưng ai biết, cửa tử thật chính là cửa tử! Cường đại như hắn, cũng thiếu chút bước không ra.
"Hơn nữa, nếu là ta không có đoán sai! Vị cô nương này, người đương gia chân chính của Mộ Dung thế gia hẳn là ngươi! Không! Chuẩn xác mà nói là, không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, khiến Mộ Dung thế gia nghe theo mệnh lệnh của ngươi."
Ầm!
Những lời này của thư sinh giống như sét đánh ngàn tai, nháy mắt làm cho mọi người còn chưa kịp thở dốc lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Mộ Dung thế gia nghe theo mệnh lệnh của nữ tử này? Làm sao có thể? Rốt cuộc nữ tử này có lai lịch gì, vì sao Mộ Dung thế gia lại nghe theo nàng?
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, khó trách người này có thể đi đến vị trí đội trưởng của Lang Nha đạo tặc đoàn! Xem ra hắn ngược lại không phải là một người không có đầu óc, llêquýyđôn vậy mà có thể nhìn ra địa vị của mình ở Mộ Dung thế gia từ những hành động của mình và Mộ Dung lão gia tử.
"Đúng, lại như thế nào?" Cố Nhược Vân cũng không có phủ nhận, dù sao sớm muộn gì thân phận này sẽ bị thế nhân biết.
Người Mộ Dung gia nhưng là khẩn trương lên, tất cả đều cảnh giác nhìn người có khí chất thư sinh.
"Mặt khác, chắc hẳn tất cả tài bảo trong cửa sinh, đều đã vào trong túi của ngươi, có đúng hay không?"
Ánh mắt thư sinh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
Cho dù câu cuối cùng là dùng giọng điệu hỏi, nhưng mà, lời nói của hắn đã thật rõ ràng, trân bảo trong Đế Vương Chi Mộ, đều rơi vào trong tay Cố Nhược Vân.
Bá!
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên thân thể của nàng.
Có chất vấn, có tham lam, còn có tức giận..........
Đương nhiên, ánh mắt tức giận kia là đến từ Diệp Lạc!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ gặp nhiều nguy hiểm như vậy, lại là không có được gì cả, nữ tử này không có làm cái gì, lại dễ dàng thu hoạch tất cả.
Quả thực rất không công bằng!
"Tiểu cô nương, làm người có lòng tham quá lớn nhưng là không tốt lắm."
Phó đoàn trưởng râu quai nón của Lang Nha đạo tặc đoàn nhìn Cố Nhược Vân, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, lqđ hắn khiêng trên vai đại đao đi tới trước mặt Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt dữ tợn tràn đầy cao ngạo.
Edit: kaylee
Diệp Lạc liếc mắt lập tức thấy người Mộ Dung thế gia hoàn hảo không tổn hao gì, tức đến mức cả người run run, ánh mắt hung ác kia làm cho người không biết thấy được, còn tưởng rằng đối phương có mối hận giết cha đoạt thê với lão!
"Vì sao các ngươi không có chuyện gì?"
Lấy kinh nghiệm của lão, nói như vậy, địa phương ghi rõ an toàn, sẽ càng nguy hiểm, ngược lại địa phương nguy hiểm lại thật an toàn.
Cho nên, Diệp Lạc thật sự không nghĩ ra, vì sao người Mộ Dung thế gia đều là sạch sẽ, thật giống như đi du ngoạn.
"Xem ra tốc độ của các ngươi còn rất nhanh."
Mộ Dung lão gia tử ‘phì’ cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua mang theo vẻ hèn mọn.
Kỳ thực, ngược lại không phải là tốc độ của nhóm người này rất nhanh, mà là ở phía trên đường sá này, lqd Cố Nhược Vân vì hái một ít dược liệu trân quý, mất thật nhiều thời gian, cho nên mới sẽ vừa rời đi cửa sinh đã gặp phải nhóm người này.
Sắc mặt Diệp Lạc xanh mét, nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run, lão vừa muốn nói gì đó, đã bị giọng nói nho nhã ở một bên ngăn lại.
"Cửa sinh….... Ha ha, phỏng chừng tất cả mọi người đều thật không ngờ, chủ nhân tòa lăng mộ này sẽ thành thật đến trình độ như thế, cửa sinh và cửa tử, biểu đạt đúng như tên bình thường của nó."
Thư sinh nhẹ lay động quạt xếp, giương mắt nhìn Cố Nhược Vân bên trong đám người, trên mặt của hắn vẫn treo nụ cười như trước, giống như là đang nói một chuyện không đáng để nói.
Không biết là nên nói chủ nhân lăng mộ thành thật, hay là giảo hoạt?
Nếu là người thường, tất nhiên sẽ tới hướng ngược lại! Nhưng ai biết, cửa tử thật chính là cửa tử! Cường đại như hắn, cũng thiếu chút bước không ra.
"Hơn nữa, nếu là ta không có đoán sai! Vị cô nương này, người đương gia chân chính của Mộ Dung thế gia hẳn là ngươi! Không! Chuẩn xác mà nói là, không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, khiến Mộ Dung thế gia nghe theo mệnh lệnh của ngươi."
Ầm!
Những lời này của thư sinh giống như sét đánh ngàn tai, nháy mắt làm cho mọi người còn chưa kịp thở dốc lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Mộ Dung thế gia nghe theo mệnh lệnh của nữ tử này? Làm sao có thể? Rốt cuộc nữ tử này có lai lịch gì, vì sao Mộ Dung thế gia lại nghe theo nàng?
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo mắt lại, khó trách người này có thể đi đến vị trí đội trưởng của Lang Nha đạo tặc đoàn! Xem ra hắn ngược lại không phải là một người không có đầu óc, llêquýyđôn vậy mà có thể nhìn ra địa vị của mình ở Mộ Dung thế gia từ những hành động của mình và Mộ Dung lão gia tử.
"Đúng, lại như thế nào?" Cố Nhược Vân cũng không có phủ nhận, dù sao sớm muộn gì thân phận này sẽ bị thế nhân biết.
Người Mộ Dung gia nhưng là khẩn trương lên, tất cả đều cảnh giác nhìn người có khí chất thư sinh.
"Mặt khác, chắc hẳn tất cả tài bảo trong cửa sinh, đều đã vào trong túi của ngươi, có đúng hay không?"
Ánh mắt thư sinh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
Cho dù câu cuối cùng là dùng giọng điệu hỏi, nhưng mà, lời nói của hắn đã thật rõ ràng, trân bảo trong Đế Vương Chi Mộ, đều rơi vào trong tay Cố Nhược Vân.
Bá!
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên thân thể của nàng.
Có chất vấn, có tham lam, còn có tức giận..........
Đương nhiên, ánh mắt tức giận kia là đến từ Diệp Lạc!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ gặp nhiều nguy hiểm như vậy, lại là không có được gì cả, nữ tử này không có làm cái gì, lại dễ dàng thu hoạch tất cả.
Quả thực rất không công bằng!
"Tiểu cô nương, làm người có lòng tham quá lớn nhưng là không tốt lắm."
Phó đoàn trưởng râu quai nón của Lang Nha đạo tặc đoàn nhìn Cố Nhược Vân, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, lqđ hắn khiêng trên vai đại đao đi tới trước mặt Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt dữ tợn tràn đầy cao ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.