Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 890: Võ Tôn cao cấp (hai)
Tiêu Thất Gia
04/11/2018
Cố Nhược Vân gật gật đầu, không lại nói thêm cái gì.
Cuối cùng Hồng Liên Lĩnh chủ nhắc nhở vài câu bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, rồi đi ra cửa phòng, ở sau khi hắn rời đi không bao lâu, một bóng dáng già nua lập tức đẩy cửa mà vào, vẻ mặt ai oán đi đến.
"Sư phụ, đã trễ thế này, lão nhân gia người còn tới tìm con là có chuyện gì?" Cố Nhược Vân nhìn Bạch Trung Thiên đầy ai oán, mày hơi nhíu, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Bạch Trung Thiên nhìn Cố Nhược Vân: "Nha đầu, tại sao con không nói với ta Hồng Liên Lĩnh chủ là phụ thân đời này của con?"
"Người lại không hỏi con."
Cố Nhược Vân bĩu môi, nhún vai nói.
"Được rồi, chuyện này vi sư ta không so đo với con, đúng rồi, về sau con có tính toán gì không?" Ánh mắt Bạch Trung Thiên chuyển động, trên khuôn mặt già nua hiện ra một chút tươi cười âm hiểm.
Cố Nhược Vân nhìn tươi cười âm hiểm trên mặt lão giả, hỏi: "Người có chuyện cứ việc nói thẳng đi."
"Ha ha, là như vậy," Bạch Trung Thiên xoa xoa tay, cười tủm tỉm nhìn Cố Nhược Vân: "Đoạn thời gian trước, llêqquýđđôn Tông chủ Dược Tông phát hiện một đan phương thời viễn cổ lưu lại, cho nên mời các đại Y Sư đến cùng nhau nghiên cứu, cho nên ta tính toán để con cùng đi theo giúp ta, nghe nói nếu ai có thể luyện chế ra đan dược trên đan phương kia, Dược Tông sẽ đưa lãnh thổ của mình cho người đó."
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nói: "Con không có hứng thú."
"Cái gì?" Bạch Trung Thiên thiếu chút đã nhảy dựng lên, sửa lại hình tượng cợt nhả lúc trước, đôi mắt hung hăng trừng Cố Nhược Vân: "Ngươi có biết lãnh thổ hắn lấy ra là cái gì sao? Đó là Bắc Tạp lãnh địa! Trong lãnh địa này thừa thãi vô số dược liệu trân quý, những dược liệu đánh ra giá trên trời trên sàn đấu giá đều đến từ Bắc Tạp lãnh địa! Chỉ là trong Bắc Tạp lãnh địa này các thế lực lớn giao thoa tung hoành, làm cho người Dược Tông vẫn không thể quản lý tốt, nên lần này mới tính toán lấy ra làm phần thưởng."
Bạch Trung Thiên hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Nha đầu, ta tin tưởng thực lực của con, lấy lực lượng của con nhất định có thể thống nhất Bắc Tạp lãnh địa, mặt khác, cho dù con không làm Lĩnh chủ Bắc Tạp lãnh địa, ít nhất có thể tự do đi Bắc Tạp lãnh địa ngắt lấy những dược liệu vạn phần trân quý kia."
Bắc Tạp lãnh địa kia là địa bàn của Dược Tông, nếu muốn đi Bắc Tạp lãnh địa tất nhiên phải được Dược Tông đồng ý, đương nhiên, nếu lấy lãnh địa này đến tay, sẽ không cần chờ Dược Tông cho phép.
Chỉ là trong Bắc Tạp lãnh địa có rất nhiều thế lực cường đại, nên cho dù Dược Tông có được khối lãnh địa này, lại vẫn không cách nào lấy để mình dùng.
"Bắc Tạp lãnh địa?"
Đáy mắt Cố Nhược Vân xẹt qua sự sắc bén.
"Sư phụ, khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Bắc Tạp lãnh địa, quả thật là nơi nhiều dược liệu nhất Đông Nhạc đại lục, mà mình trợ giúp Ngọc nhi chữa trị cánh tay cũng cần vô số dược liệu trân quý, cho nên Bắc Tạp lãnh địa này nàng là tình thế nhất định!
Rốt cục nghe được Cố Nhược Vân đáp ứng yêu cầu của mình, hai mắt Bạch Trung Thiên lập tức sáng ngời, cả khuôn mặt già nua nở nụ cười giống như cúc hoa nở rộ, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!"
Ngày mai sao?
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, hơi hơi trầm tư xuống.
Ban đầu nàng tính toán đột phá đến Võ Tôn cao cấp trước rồi mới rời đi Lưu Phong quốc, hiện giờ xem ra, chỉ sợ là không được, bất luận như thế nào, đều là trận Dược Tông đại tái này quan trọng hơn! Huống chi, nàng cũng cảm thấy thật hứng thú đối với đan phương thời viễn cổ kia.
Cuối cùng Hồng Liên Lĩnh chủ nhắc nhở vài câu bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt, rồi đi ra cửa phòng, ở sau khi hắn rời đi không bao lâu, một bóng dáng già nua lập tức đẩy cửa mà vào, vẻ mặt ai oán đi đến.
"Sư phụ, đã trễ thế này, lão nhân gia người còn tới tìm con là có chuyện gì?" Cố Nhược Vân nhìn Bạch Trung Thiên đầy ai oán, mày hơi nhíu, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Bạch Trung Thiên nhìn Cố Nhược Vân: "Nha đầu, tại sao con không nói với ta Hồng Liên Lĩnh chủ là phụ thân đời này của con?"
"Người lại không hỏi con."
Cố Nhược Vân bĩu môi, nhún vai nói.
"Được rồi, chuyện này vi sư ta không so đo với con, đúng rồi, về sau con có tính toán gì không?" Ánh mắt Bạch Trung Thiên chuyển động, trên khuôn mặt già nua hiện ra một chút tươi cười âm hiểm.
Cố Nhược Vân nhìn tươi cười âm hiểm trên mặt lão giả, hỏi: "Người có chuyện cứ việc nói thẳng đi."
"Ha ha, là như vậy," Bạch Trung Thiên xoa xoa tay, cười tủm tỉm nhìn Cố Nhược Vân: "Đoạn thời gian trước, llêqquýđđôn Tông chủ Dược Tông phát hiện một đan phương thời viễn cổ lưu lại, cho nên mời các đại Y Sư đến cùng nhau nghiên cứu, cho nên ta tính toán để con cùng đi theo giúp ta, nghe nói nếu ai có thể luyện chế ra đan dược trên đan phương kia, Dược Tông sẽ đưa lãnh thổ của mình cho người đó."
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nói: "Con không có hứng thú."
"Cái gì?" Bạch Trung Thiên thiếu chút đã nhảy dựng lên, sửa lại hình tượng cợt nhả lúc trước, đôi mắt hung hăng trừng Cố Nhược Vân: "Ngươi có biết lãnh thổ hắn lấy ra là cái gì sao? Đó là Bắc Tạp lãnh địa! Trong lãnh địa này thừa thãi vô số dược liệu trân quý, những dược liệu đánh ra giá trên trời trên sàn đấu giá đều đến từ Bắc Tạp lãnh địa! Chỉ là trong Bắc Tạp lãnh địa này các thế lực lớn giao thoa tung hoành, làm cho người Dược Tông vẫn không thể quản lý tốt, nên lần này mới tính toán lấy ra làm phần thưởng."
Bạch Trung Thiên hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Nha đầu, ta tin tưởng thực lực của con, lấy lực lượng của con nhất định có thể thống nhất Bắc Tạp lãnh địa, mặt khác, cho dù con không làm Lĩnh chủ Bắc Tạp lãnh địa, ít nhất có thể tự do đi Bắc Tạp lãnh địa ngắt lấy những dược liệu vạn phần trân quý kia."
Bắc Tạp lãnh địa kia là địa bàn của Dược Tông, nếu muốn đi Bắc Tạp lãnh địa tất nhiên phải được Dược Tông đồng ý, đương nhiên, nếu lấy lãnh địa này đến tay, sẽ không cần chờ Dược Tông cho phép.
Chỉ là trong Bắc Tạp lãnh địa có rất nhiều thế lực cường đại, nên cho dù Dược Tông có được khối lãnh địa này, lại vẫn không cách nào lấy để mình dùng.
"Bắc Tạp lãnh địa?"
Đáy mắt Cố Nhược Vân xẹt qua sự sắc bén.
"Sư phụ, khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Bắc Tạp lãnh địa, quả thật là nơi nhiều dược liệu nhất Đông Nhạc đại lục, mà mình trợ giúp Ngọc nhi chữa trị cánh tay cũng cần vô số dược liệu trân quý, cho nên Bắc Tạp lãnh địa này nàng là tình thế nhất định!
Rốt cục nghe được Cố Nhược Vân đáp ứng yêu cầu của mình, hai mắt Bạch Trung Thiên lập tức sáng ngời, cả khuôn mặt già nua nở nụ cười giống như cúc hoa nở rộ, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!"
Ngày mai sao?
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, hơi hơi trầm tư xuống.
Ban đầu nàng tính toán đột phá đến Võ Tôn cao cấp trước rồi mới rời đi Lưu Phong quốc, hiện giờ xem ra, chỉ sợ là không được, bất luận như thế nào, đều là trận Dược Tông đại tái này quan trọng hơn! Huống chi, nàng cũng cảm thấy thật hứng thú đối với đan phương thời viễn cổ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.