Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 894: Võ Tôn cao cấp (sáu)
Tiêu Thất Gia
08/11/2018
Huống chi, đối với Cố Nhược Vân, cho tới bây giờ Thiên Bắc Dạ đều không có phòng bị, cho dù
hiện giờ hắn sớm đã tới Võ Thánh, dưới tình huống không có phòng bị bị
một cước này, thương hại phải chịu cũng rõ ràng.
"Chàng yên tâm, cho dù chàng không thể, ta cũng có thể chữa khỏi cho chàng," Cố Nhược Vân nhún vai, liếc mắt nhìn Thiên Bắc Dạ: "Đây là cái giá chàng tự xưng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt ở trước mặt cha."
Ở trước mặt Cố Thiên, Cố Nhược Vân bảo vệ Thiên Bắc Dạ, nhưng này không có nghĩa là, nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Thiên Bắc Dạ giống như một con chó nhỏ bị bắt nạt dùng ánh mắt đáng thương hề hề kia nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất nói: "Vân Nhi, ngày mai vi phu sẽ phải rời khỏi, cho nên…….."
"Chàng phải đi?" Cố Nhược Vân ngẩn ra, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm xúc không nỡ.
"Ta có chút việc cần đi giải quyết một chút, giải quyết xong rồi rất nhanh sẽ tìm đến nàng."
Khi nói đến việc này, Thiên Bắc Dạ thu liễm biểu cảm ủy khuất kia, trong con ngươi màu đỏ hiện lên một tia sáng đỏ, hơi hơi nheo lại con ngươi lộ ra sự âm lãnh.
Đệ Nhất thành? Lâm gia?
Đã dám đụng nữ nhân của hắn, nhất định phải vì thế mà trả giá lớn!
"Được."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta đây ở đại hội Dược Tông chờ chàng đến, nếu trong thời gian đại hội Dược Tông không cách nào tiến đến mà nói, phải đi Bắc Tạp lãnh địa tìm ta, nhưng mà ta nghĩ đến lúc đó chàng không cần cố ý tìm kiếm tung tích của ta, cũng sẽ biết ta ở nơi nào."
Giọng điệu của nàng rất là kiên định, lộ ra tự tin mười phần.
Không sai, chờ tới lúc đó, nàng tất nhiên đã danh dương đại lục, cho dù Thiên Bắc Dạ không tận lực đi tìm, cũng sẽ biết tung tích của nàng.
"Nương tử," Thiên Bắc Dạ kéo nàng vào trong lòng, rũ mắt ngóng nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, hung hăng hôn ở môi của nàng, lqd nói: "Thời gian ta không ở này, không cho nàng trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Kỳ thực, so sánh với những nam nhân khác, Thiên Bắc Dạ vẫn luôn cho rằng Tử Tà có tính nguy hiểm nhất đối với hắn.
Tuy rằng hiện giờ Tử Tà còn ở thời kỳ còn nhỏ, nhưng mà tâm trí hắn lại hoàn toàn không phải loại thời kỳ này! Cho nên, hắn hoàn toàn dựa vào khuôn mặt thiên chân vô tà kia của mình nhân cơ hội thấu đến trên người Cố Nhược Vân, xem ra là lúc hắn phải xử lý tốt tất cả mọi chuyện trở về bên cạnh nàng.
... ........
Ban đêm.
Ánh trăng yên tĩnh.
Cố Nhược Vân cũng không có tiến vào giấc ngủ, mà là ngồi ở trên giường nhắm mắt khoanh chân.
Linh khí nhàn nhạt quay chung quanh thân thể của nàng, theo ngũ quan của nàng bị hút vào đến bên trong thân thể, chậm rãi hội tụ tới Linh Hải.
Đúng lúc này, ‘ầm’ một tiếng, một luồng lực lượng cường đại nháy mắt phá tan mà ra từ trong đầu của nàng, thẳng đến lúc biến mất trong mây, một mảng lớn linh khí biến thành vì đám mây xoay quanh ở trên đỉnh đầu nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách thật sâu.
"Võ Tôn cao cấp."
Cố Nhược Vân chậm rãi thở ra một hơi, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Không nghĩ tới đêm nay đã đột phá đến Võ Tôn cao cấp, ban đầu ta cho rằng còn cần thời gian vài ngày! Như thế, ta cách Võ Đế cũng chỉ có một bước xa."
Chờ sau khi nàng đột phá đến Võ Đế, là có thể chữa trị cánh tay bị cụt vì Ngọc nhi.
Nghĩ đến đây, nàng tiếp tục nhắm đôi mắt lại, củng cố lực lượng sau khi vừa đột phá.... .....
Đối với tu luyện giả mà nói, thời gian tu luyện thường thường là rất nhanh, Cố Nhược Vân cảm thấy mới trôi qua một canh giờ, ngay sau đó trời đã sáng, chỉ là ban đầu nàng và Bạch Trung Thiên có hẹn hôm nay sẽ xuất phát tới đại hội Dược Tông, nhưng Bạch Trung Thiên đột nhiên tạm thời có việc nên để cho Cố Nhược Vân xuất phát trước, lát sau hắn lại đuổi theo.
"Chàng yên tâm, cho dù chàng không thể, ta cũng có thể chữa khỏi cho chàng," Cố Nhược Vân nhún vai, liếc mắt nhìn Thiên Bắc Dạ: "Đây là cái giá chàng tự xưng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt ở trước mặt cha."
Ở trước mặt Cố Thiên, Cố Nhược Vân bảo vệ Thiên Bắc Dạ, nhưng này không có nghĩa là, nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Thiên Bắc Dạ giống như một con chó nhỏ bị bắt nạt dùng ánh mắt đáng thương hề hề kia nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, ủy ủy khuất khuất nói: "Vân Nhi, ngày mai vi phu sẽ phải rời khỏi, cho nên…….."
"Chàng phải đi?" Cố Nhược Vân ngẩn ra, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm xúc không nỡ.
"Ta có chút việc cần đi giải quyết một chút, giải quyết xong rồi rất nhanh sẽ tìm đến nàng."
Khi nói đến việc này, Thiên Bắc Dạ thu liễm biểu cảm ủy khuất kia, trong con ngươi màu đỏ hiện lên một tia sáng đỏ, hơi hơi nheo lại con ngươi lộ ra sự âm lãnh.
Đệ Nhất thành? Lâm gia?
Đã dám đụng nữ nhân của hắn, nhất định phải vì thế mà trả giá lớn!
"Được."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Ta đây ở đại hội Dược Tông chờ chàng đến, nếu trong thời gian đại hội Dược Tông không cách nào tiến đến mà nói, phải đi Bắc Tạp lãnh địa tìm ta, nhưng mà ta nghĩ đến lúc đó chàng không cần cố ý tìm kiếm tung tích của ta, cũng sẽ biết ta ở nơi nào."
Giọng điệu của nàng rất là kiên định, lộ ra tự tin mười phần.
Không sai, chờ tới lúc đó, nàng tất nhiên đã danh dương đại lục, cho dù Thiên Bắc Dạ không tận lực đi tìm, cũng sẽ biết tung tích của nàng.
"Nương tử," Thiên Bắc Dạ kéo nàng vào trong lòng, rũ mắt ngóng nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, hung hăng hôn ở môi của nàng, lqd nói: "Thời gian ta không ở này, không cho nàng trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Kỳ thực, so sánh với những nam nhân khác, Thiên Bắc Dạ vẫn luôn cho rằng Tử Tà có tính nguy hiểm nhất đối với hắn.
Tuy rằng hiện giờ Tử Tà còn ở thời kỳ còn nhỏ, nhưng mà tâm trí hắn lại hoàn toàn không phải loại thời kỳ này! Cho nên, hắn hoàn toàn dựa vào khuôn mặt thiên chân vô tà kia của mình nhân cơ hội thấu đến trên người Cố Nhược Vân, xem ra là lúc hắn phải xử lý tốt tất cả mọi chuyện trở về bên cạnh nàng.
... ........
Ban đêm.
Ánh trăng yên tĩnh.
Cố Nhược Vân cũng không có tiến vào giấc ngủ, mà là ngồi ở trên giường nhắm mắt khoanh chân.
Linh khí nhàn nhạt quay chung quanh thân thể của nàng, theo ngũ quan của nàng bị hút vào đến bên trong thân thể, chậm rãi hội tụ tới Linh Hải.
Đúng lúc này, ‘ầm’ một tiếng, một luồng lực lượng cường đại nháy mắt phá tan mà ra từ trong đầu của nàng, thẳng đến lúc biến mất trong mây, một mảng lớn linh khí biến thành vì đám mây xoay quanh ở trên đỉnh đầu nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách thật sâu.
"Võ Tôn cao cấp."
Cố Nhược Vân chậm rãi thở ra một hơi, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Không nghĩ tới đêm nay đã đột phá đến Võ Tôn cao cấp, ban đầu ta cho rằng còn cần thời gian vài ngày! Như thế, ta cách Võ Đế cũng chỉ có một bước xa."
Chờ sau khi nàng đột phá đến Võ Đế, là có thể chữa trị cánh tay bị cụt vì Ngọc nhi.
Nghĩ đến đây, nàng tiếp tục nhắm đôi mắt lại, củng cố lực lượng sau khi vừa đột phá.... .....
Đối với tu luyện giả mà nói, thời gian tu luyện thường thường là rất nhanh, Cố Nhược Vân cảm thấy mới trôi qua một canh giờ, ngay sau đó trời đã sáng, chỉ là ban đầu nàng và Bạch Trung Thiên có hẹn hôm nay sẽ xuất phát tới đại hội Dược Tông, nhưng Bạch Trung Thiên đột nhiên tạm thời có việc nên để cho Cố Nhược Vân xuất phát trước, lát sau hắn lại đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.