Chương 159: Ảnh Trộm
Kim Nguyên Bảo
03/11/2023
Edit + beta: Iris
Trước khi phục chức, Ô Thần Tử làm việc rất cẩn thận, không ra khỏi cửa, cũng không mượn tang sự để đối phó với Ô Nhược, làm vậy cũng là để phòng ngừa Thái Tử và Ô Nhược tính kế hắn.
Hắc Dương lại nói: "Thái Tử đã điều tra rõ vấn đề trên người Đế Quân, quả thật là trúng lời nguyền chết chóc, hơn nữa Đế Quân chỉ còn sống được một năm nữa, trừ phi người hạ chú không chết, nếu không thì vô pháp cứu."
Ô Nhược: "..."
Trong vòng một năm nhất định phải diệt trừ Ô Thần Tử, nếu không Đế Quân vừa chết, Thái Tử và nhị hoàng tử chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
Hắc Dương truyền lời xong liền biến mất khỏi đại sảnh, sau đó có hai người đi ra khỏi bình phong, một người là Hắc Tuyển Dực, người còn lại là Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh thở dài ngồi xuống.
Lúc Ô Tiền Hồng đến, ông đã ở đại sảnh rồi, lúc ấy ông cũng đoán được mục đích của Ô Tiền Hồng đến đây, vốn muốn giáp mặt nói rõ nhưng bị Ô Nhược từ chối, cậu cho rằng ông làm như vậy sẽ bị gán tội bất hiếu, cũng sẽ đưa đến nhiều phiền toái, bởi vậy Ô Nhược mới ra mặt giải quyết chuyện này, không ở cùng mẹ ông thì đúng là ông sai ông bất hiếu, nhưng mẹ ông có thành kiến quá lớn với thê nhi của ông. Nếu thật sự để mẹ ông ở cùng, sớm muộn gì cũng bị mẹ quậy đến tanh bành nhà cửa, thậm chí thê ly tử tán, ông thật sự không muốn ngôi nhà của mình bị biến thành như vậy.
Haizz!
Sau khi đại tỷ về, hẳn sẽ truyền lời của Ô Nhược với mẹ, tin rằng mẹ sẽ dọn khỏi Ô gia, sau này có rảnh thì đến nhà của tổ phụ thăm mẹ, hoặc là ngày lễ ngày tết đến đó ăn mừng, cũng coi như là phần hiếu tâm của ông.
Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh: "Cha sẽ không trách con quá mức vô tình chứ?"
Ô Tiền Thanh lắc đầu: "Con không làm vậy thì đại tỷ chắc chắn sẽ không rời khỏi dễ dàng như vậy, con..."
Ông hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Có phải con liên thủ với Thái Tử đối phó với Quốc Sư đại nhân không?"
Từ những lời vừa rồi của Hắc Dương có thể thấy Thái Tử rất tín nhiệm Ô Nhược, nếu không sẽ không nói về chuyện Đế Quân với Ô Nhược.
Ô Nhược cũng không giấu giếm: "Đúng vậy."
"Mặc dù ta không biết con làm cách nào để được Thái Tử tín nhiệm, nhưng con có từng nghĩ qua, sau khi bước vào vũng nước đục này thì con đã không còn đi ra được nữa, sau này nếu Thái Tử thua, Quốc Sư đại nhân sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Ô Nhược nhẹ giọng nói: "Cha, Ô Thần Tử đã theo dõi chúng ta."
Lúc bị đổi sân tỷ thí linh giai, cậu đã lờ mờ đoán ra Ô Thần Tử muốn gϊếŧ cậu, còn phí nhiều tâm tư để gϊếŧ cậu nữa, chỉ sợ Ô Thần Tử đã đoán được cậu và Thái Tử hợp mưu.
Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Vậy con phải cẩn thận gấp ngàn lần, nếu cần ta hỗ trợ nhất định phải nói."
Ông không phải hạng người yếu đuối, sau khi bị Ô Thần Tử gϊếŧ cha còn có thể bình tĩnh thờ ơ, nên ông không phản đối Ô Nhược và Thái Tử đối phó với Ô Thần Tử, nếu có thể gϊếŧ Ô Thần Tử để báo thù thì càng tốt.
"Phu nhân, phu nhân." Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói nôn nóng: "Phu nhân, tiểu thư bị thương."
Ô Nhược và Ô Tiền Thanh đều bật dậy, vội chạy ra đại sảnh, thấy Ô Hi được Quỷ tộc ôm về.
Ô Tiền Thanh thấy mặt Ô Hi đầy máu thì biến sắc: "Tiểu Hi, Tiểu Hi con không sao chứ?"
"Cha đừng lo, con không sao, máu này là của hộ vệ, không phải của con." Ô Hi nhảy xuống khỏi người Quỷ tộc: "Con gặp phải mấy người kỳ quái, bọn họ muốn bắt con, rồi Giác Giác và hộ vệ, Quỷ tộc ngăn họ lại, nhờ vậy con mới thoát được."
Ô Nhược và Giác Giác có khế ước, có thể cảm ứng được Giác Giác bị trọng thương, cậu chỉ về phía Nam: "Bọn họ ở bên kia, Tuyển Dực, ngươi đi xem đi."
Hắc Tuyển Dực nhảy lên, bay ra đại trạch, qua nửa nén hương thì tay xách đại Giác Giác trở lại.
Ô Nhược lập tức lấy thuốc trị thương cho nó ăn, lại kêu người nâng nó về phòng nghỉ ngơi.
Hắc Tuyển Dực đen mặt: Là người của Tu Quân làm."
Ô Tiền Thanh nghi hoặc: "Tu Quân là ai?"
"Là kẻ thù của Hắc Tuyển Dực, cha, Tiểu Hi, sau này hai người nếu thấy ai mặc đồ như thư sinh trẻ tuổi, tay cầm một cuốn sách bìa màu lam thì phải tránh xa hắn." Bỗng Ô Nhược nhớ đến lúc tỷ thí có gặp Tu Quân: "Đúng rồi Tuyển Dực, hôm tỷ thí ta có thấy Tu Quân."
Hắc Tuyển Dực cau chặt mày: "Hắn có làm gì ngươi hay không?"
"Không có, hẳn là hắn cố kỵ Lưu tiền bối nên không ra tay. Nhưng nếu hắn đã không động thủ thì vì sao lại xuất hiện, lại còn chỉ để một mình ta thấy hắn? Có phải hắn muốn bắt Tiểu Hi uy hiếp chúng ta không?"
Hắc Tuyển Dực cũng cho là như thế: "Tiểu Hi, gần đây muội tạm thời đừng đến phủ Lưu tiền bối học huyền thuật nữa."
Ô Hi gật đầu: "Vậy cũng phải phái người báo cho sư phụ một tiếng."
Hắc Tuyển Dực giao việc này cho hộ vệ bên cạnh.
"Các ngươi đứng ở đại viện làm gì vậy?" Hắc Tuyển Đường từ bên ngoài về tò mò nhìn bọn họ, lúc thấy mặt Ô Hi đầy máu thì lo sốt vó chạy tới: "Tiểu nha đầu, muội bị thương?"
Ô Hi nhanh chóng giải thích: "Không phải máu của muội."
"Vậy là của ai? Sao lại dính nhiều máu như vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không?"
Ô Hi kể lại lần nữa.
Hắc Tuyển Đường tức giận: "Lại là bọn họ, đại ca, sau khi trở về chúng ta nhất định phải giải quyết triệt để chuyện này."
Hắc Tuyển Dực không trả lời hắn, nhìn Dạ Ký trở về cùng hắn: "Các ngươi đi đâu?"
Dạ Ký thành thật: "Hắn và bổn tọa đi xử lý tên trộm đá."
Hắc Tuyển Đường cười xấu hổ.
Tại hắn rảnh rỗi quá nên mới đi với Dạ Ký á mà.
Ô Nhược hỏi bọn họ: "Ban ngày ban mặt mà dám xử lý mấy người này, có ai nhìn thấy các ngươi không?"
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng nói: "Không có, ngoẻo hết rồi."
Ô Tiền Thanh và Ô Hi vẻ mặt kỳ quái, trong lòng hơi không thích ứng được mấy cái tình huống gϊếŧ người mà còn cười hi hi ha ha.
Dạ Ký liếc nhìn Hắc Tuyển Đường một cái: "Để thoát một người tên Thuận Nhân."
Hắc Tuyển Đường trợn trắng mắt, huynh đài, nói thế nào thì ngươi cũng là Ma tộc đúng chứ, mà Ma tộc thì phải tà ác, đầy rẫy lời nói dối chứ? Có ai thành thật khai tất tần tật như ngươi không?
Ô Nhược nhíu mày, là Ô Thuận Nhân sao?
"Vậy người kia có thấy mặt các ngươi không?"
Hắc Tuyển Đường sờ sờ mặt mình: "Ta đẹp trai như vậy, chắc chắn hắn sẽ nhớ kỹ."
Ô Nhược cạn lời: "Lúc các ngươi làm chuyện xấu bộ không thể giấu cái mặt đi được à?"
Kia là người Ô gia đó, sớm muộn gì cũng tìm tới cửa.
Dạ Ký nhàn nhạt nói: "Ma tộc gϊếŧ người không giấu mặt."
"..." Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Đường.
Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Hắn đã không che mặt, vậy mình đệ che làm chi a."
Ô Nhược: "..."
Chỉ là chút chuyện nhỏ, Dạ Ký phái người đi chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Vì cái gì lại tự mình đi? Nhưng chuyện liên quan đến Cức Hi, chắc là hắn sẽ tự tay giải quyết.
Hắc Tuyển Đường không muốn bị đại ca đại tẩu trách cứ, vội chuyển đề tài: "Đại ca, lúc về đây đệ có nghe thấy một chuyện."
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Chuyện gì?"
"Chúng ta đến đại sảnh rồi nói." Hắc Tuyển Đường đi trước vào đại sảnh, chờ những người khác đến rồi mới nói: "Lúc đệ về có nghe bạn tốt nói một chuyện, rằng một ngàn năm trước có một bí thuật thất truyền."
Tim Ô Nhược đập mạnh, mơ hồ đoán được hắn đang nói đến bí thuật gì.
Ô Hi tò mò hỏi: "Bí thuật gì vậy?"
Hắc Tuyển Đường tỏ vẻ thần bí nhìn mọi người: "Gọi là bí thuật Ảnh Trộm."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Quả nhiên là Ảnh Trộm. Ô Nhược mím chặt môi, kiếp trước, hai năm sau khi cậu chết mới xuất hiện lời đồn này, sao bây giờ lại xuất hiện sớm tận mấy năm? Có phải lại sắp xảy ra chuyện gì nữa rồi không?
Ô Hi nghi hoặc: "Đây là bí thuật gì?"
Hắc Tuyển Đường lắc đầu: "Không biết, nhưng người bên ngoài đều nói chỉ cần tu được bí thuật Ảnh Trộm là có thể thiên hạ vô địch, còn về nó là dạng bí thuật gì thì không ai rõ, bây giờ nhóm thuật sư đều ngo ngoe rục rịch, muốn lấy được bí thuật này."
Ô Nhược: "..."
Cậu phát hiện lúc Hắc Tuyển Đường nói mấy lời này, tầm mắt hơi dừng lại trên người cậu.
Ô Tiền Thanh lên tiếng: "Ta có nghe về bí thuật này."
Ô Nhược: "!!!!"
Cha cậu cũng biết bí thuật này? Chẳng lẽ là mẹ cậu nói?
Ô Hi vội hỏi: "Cha nhanh nói xem đây là bí thuật gì đi?"
"Ta nghe tằng tổ phụ nói, ngàn năm trước kia từng có lời đồn rằng tu luyện được bí thuật Ảnh Trộm tương đương với tu luyện được tất cả các bí thuật trong thiên hạ, kể cả pháp thuật của Yêu tộc, Quỷ tộc và Ma tộc. Nhưng mấy trăm năm qua thì không còn ai nghe thấy bí thuật này trong tay ai hay ở đâu, dần dần lời đồn biến mất, sau mấy trăm năm lại có người nhắc tới chuyện này."
"Tu luyện được tất cả huyền thuật trong thiên hạ?" Ô Hi kinh ngạc mở to mắt: "Không thể nào? Như chúng ta học âm dương chi thuật xong thì đã không thể học thêm huyền thuật môn phá khác, sao có thể học được tất cả huyền thuật trong thiên hạ?"
Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Có thể là sau khi học được Ảnh Trộm thì có thể học được các huyền thuật khác."
"Nếu vậy thì có gì đâu chứ?" Ô Hi không có hứng thú với Ảnh Trộm: "Bây giờ chỉ học mỗi âm dương chi thuật thôi mà đã mất nhiều thời gian như vậy, còn học thêm huyền thuật khác thì chẳng phải là học tới chết luôn sao? Không, học tới chết cũng không học hết tất cả huyền thuật. Hơn nữa nếu linh giai không cao, học được tất cả các huyền thuật thì có ích gì? Còn không phải bị người ta chưởng cho một cái rồi nằm bệt ra đấy."
Hắc Tuyển Đường xoa tóc nàng, cười to: "Tiểu Hi muội muội, muội thật đáng yêu."
Ô Tiền Thanh cười nói: "Tiểu Hi nói cũng đúng."
Dạ Ký nói: "Nếu sau khi học được Ảnh Trộm là có thể học được tất cả huyền thuật trong thời gian ngắn thì sao?"
Ô Hi nói: "Vừa rồi ta cũng nói rồi đó, linh giai không cao thì có học nhiều huyền thuật cũng vô dụng, còn không bằng tăng linh giai thì hơn."
"Đúng vậy, đúng, đúng, Tiểu Hi nói đúng lắm." Hắc Tuyển Đường lập tức vỗ tay.
Ô Hi hơi ngại ngùng.
Ô Nhược nhìn bọn họ: "Nếu Ảnh Trộm không những giúp các ngươi học được tất cả huyền thuật mà còn giúp các ngươi nâng cao linh giai một cách nhanh chóng thì sao?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ngón cái của tui bị gì rồi, cong lại đau, thẳng ra đau, đụng nhẹ thôi cũng đau, cảm giác như cọng gân bên trong bị sưng vậy làm tui không chơi Genshin, liên quân gì được luôn. Tra trên mạng thì liệt kê một đống bệnh làm sợ muốn chết. Đánh chữ được có một bàn tay nên đánh tới 2 ngày mới xong một chương ==
Đăng: 18/12/2021
Trước khi phục chức, Ô Thần Tử làm việc rất cẩn thận, không ra khỏi cửa, cũng không mượn tang sự để đối phó với Ô Nhược, làm vậy cũng là để phòng ngừa Thái Tử và Ô Nhược tính kế hắn.
Hắc Dương lại nói: "Thái Tử đã điều tra rõ vấn đề trên người Đế Quân, quả thật là trúng lời nguyền chết chóc, hơn nữa Đế Quân chỉ còn sống được một năm nữa, trừ phi người hạ chú không chết, nếu không thì vô pháp cứu."
Ô Nhược: "..."
Trong vòng một năm nhất định phải diệt trừ Ô Thần Tử, nếu không Đế Quân vừa chết, Thái Tử và nhị hoàng tử chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
Hắc Dương truyền lời xong liền biến mất khỏi đại sảnh, sau đó có hai người đi ra khỏi bình phong, một người là Hắc Tuyển Dực, người còn lại là Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh thở dài ngồi xuống.
Lúc Ô Tiền Hồng đến, ông đã ở đại sảnh rồi, lúc ấy ông cũng đoán được mục đích của Ô Tiền Hồng đến đây, vốn muốn giáp mặt nói rõ nhưng bị Ô Nhược từ chối, cậu cho rằng ông làm như vậy sẽ bị gán tội bất hiếu, cũng sẽ đưa đến nhiều phiền toái, bởi vậy Ô Nhược mới ra mặt giải quyết chuyện này, không ở cùng mẹ ông thì đúng là ông sai ông bất hiếu, nhưng mẹ ông có thành kiến quá lớn với thê nhi của ông. Nếu thật sự để mẹ ông ở cùng, sớm muộn gì cũng bị mẹ quậy đến tanh bành nhà cửa, thậm chí thê ly tử tán, ông thật sự không muốn ngôi nhà của mình bị biến thành như vậy.
Haizz!
Sau khi đại tỷ về, hẳn sẽ truyền lời của Ô Nhược với mẹ, tin rằng mẹ sẽ dọn khỏi Ô gia, sau này có rảnh thì đến nhà của tổ phụ thăm mẹ, hoặc là ngày lễ ngày tết đến đó ăn mừng, cũng coi như là phần hiếu tâm của ông.
Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh: "Cha sẽ không trách con quá mức vô tình chứ?"
Ô Tiền Thanh lắc đầu: "Con không làm vậy thì đại tỷ chắc chắn sẽ không rời khỏi dễ dàng như vậy, con..."
Ông hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Có phải con liên thủ với Thái Tử đối phó với Quốc Sư đại nhân không?"
Từ những lời vừa rồi của Hắc Dương có thể thấy Thái Tử rất tín nhiệm Ô Nhược, nếu không sẽ không nói về chuyện Đế Quân với Ô Nhược.
Ô Nhược cũng không giấu giếm: "Đúng vậy."
"Mặc dù ta không biết con làm cách nào để được Thái Tử tín nhiệm, nhưng con có từng nghĩ qua, sau khi bước vào vũng nước đục này thì con đã không còn đi ra được nữa, sau này nếu Thái Tử thua, Quốc Sư đại nhân sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Ô Nhược nhẹ giọng nói: "Cha, Ô Thần Tử đã theo dõi chúng ta."
Lúc bị đổi sân tỷ thí linh giai, cậu đã lờ mờ đoán ra Ô Thần Tử muốn gϊếŧ cậu, còn phí nhiều tâm tư để gϊếŧ cậu nữa, chỉ sợ Ô Thần Tử đã đoán được cậu và Thái Tử hợp mưu.
Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Vậy con phải cẩn thận gấp ngàn lần, nếu cần ta hỗ trợ nhất định phải nói."
Ông không phải hạng người yếu đuối, sau khi bị Ô Thần Tử gϊếŧ cha còn có thể bình tĩnh thờ ơ, nên ông không phản đối Ô Nhược và Thái Tử đối phó với Ô Thần Tử, nếu có thể gϊếŧ Ô Thần Tử để báo thù thì càng tốt.
"Phu nhân, phu nhân." Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói nôn nóng: "Phu nhân, tiểu thư bị thương."
Ô Nhược và Ô Tiền Thanh đều bật dậy, vội chạy ra đại sảnh, thấy Ô Hi được Quỷ tộc ôm về.
Ô Tiền Thanh thấy mặt Ô Hi đầy máu thì biến sắc: "Tiểu Hi, Tiểu Hi con không sao chứ?"
"Cha đừng lo, con không sao, máu này là của hộ vệ, không phải của con." Ô Hi nhảy xuống khỏi người Quỷ tộc: "Con gặp phải mấy người kỳ quái, bọn họ muốn bắt con, rồi Giác Giác và hộ vệ, Quỷ tộc ngăn họ lại, nhờ vậy con mới thoát được."
Ô Nhược và Giác Giác có khế ước, có thể cảm ứng được Giác Giác bị trọng thương, cậu chỉ về phía Nam: "Bọn họ ở bên kia, Tuyển Dực, ngươi đi xem đi."
Hắc Tuyển Dực nhảy lên, bay ra đại trạch, qua nửa nén hương thì tay xách đại Giác Giác trở lại.
Ô Nhược lập tức lấy thuốc trị thương cho nó ăn, lại kêu người nâng nó về phòng nghỉ ngơi.
Hắc Tuyển Dực đen mặt: Là người của Tu Quân làm."
Ô Tiền Thanh nghi hoặc: "Tu Quân là ai?"
"Là kẻ thù của Hắc Tuyển Dực, cha, Tiểu Hi, sau này hai người nếu thấy ai mặc đồ như thư sinh trẻ tuổi, tay cầm một cuốn sách bìa màu lam thì phải tránh xa hắn." Bỗng Ô Nhược nhớ đến lúc tỷ thí có gặp Tu Quân: "Đúng rồi Tuyển Dực, hôm tỷ thí ta có thấy Tu Quân."
Hắc Tuyển Dực cau chặt mày: "Hắn có làm gì ngươi hay không?"
"Không có, hẳn là hắn cố kỵ Lưu tiền bối nên không ra tay. Nhưng nếu hắn đã không động thủ thì vì sao lại xuất hiện, lại còn chỉ để một mình ta thấy hắn? Có phải hắn muốn bắt Tiểu Hi uy hiếp chúng ta không?"
Hắc Tuyển Dực cũng cho là như thế: "Tiểu Hi, gần đây muội tạm thời đừng đến phủ Lưu tiền bối học huyền thuật nữa."
Ô Hi gật đầu: "Vậy cũng phải phái người báo cho sư phụ một tiếng."
Hắc Tuyển Dực giao việc này cho hộ vệ bên cạnh.
"Các ngươi đứng ở đại viện làm gì vậy?" Hắc Tuyển Đường từ bên ngoài về tò mò nhìn bọn họ, lúc thấy mặt Ô Hi đầy máu thì lo sốt vó chạy tới: "Tiểu nha đầu, muội bị thương?"
Ô Hi nhanh chóng giải thích: "Không phải máu của muội."
"Vậy là của ai? Sao lại dính nhiều máu như vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không?"
Ô Hi kể lại lần nữa.
Hắc Tuyển Đường tức giận: "Lại là bọn họ, đại ca, sau khi trở về chúng ta nhất định phải giải quyết triệt để chuyện này."
Hắc Tuyển Dực không trả lời hắn, nhìn Dạ Ký trở về cùng hắn: "Các ngươi đi đâu?"
Dạ Ký thành thật: "Hắn và bổn tọa đi xử lý tên trộm đá."
Hắc Tuyển Đường cười xấu hổ.
Tại hắn rảnh rỗi quá nên mới đi với Dạ Ký á mà.
Ô Nhược hỏi bọn họ: "Ban ngày ban mặt mà dám xử lý mấy người này, có ai nhìn thấy các ngươi không?"
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng nói: "Không có, ngoẻo hết rồi."
Ô Tiền Thanh và Ô Hi vẻ mặt kỳ quái, trong lòng hơi không thích ứng được mấy cái tình huống gϊếŧ người mà còn cười hi hi ha ha.
Dạ Ký liếc nhìn Hắc Tuyển Đường một cái: "Để thoát một người tên Thuận Nhân."
Hắc Tuyển Đường trợn trắng mắt, huynh đài, nói thế nào thì ngươi cũng là Ma tộc đúng chứ, mà Ma tộc thì phải tà ác, đầy rẫy lời nói dối chứ? Có ai thành thật khai tất tần tật như ngươi không?
Ô Nhược nhíu mày, là Ô Thuận Nhân sao?
"Vậy người kia có thấy mặt các ngươi không?"
Hắc Tuyển Đường sờ sờ mặt mình: "Ta đẹp trai như vậy, chắc chắn hắn sẽ nhớ kỹ."
Ô Nhược cạn lời: "Lúc các ngươi làm chuyện xấu bộ không thể giấu cái mặt đi được à?"
Kia là người Ô gia đó, sớm muộn gì cũng tìm tới cửa.
Dạ Ký nhàn nhạt nói: "Ma tộc gϊếŧ người không giấu mặt."
"..." Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Đường.
Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Hắn đã không che mặt, vậy mình đệ che làm chi a."
Ô Nhược: "..."
Chỉ là chút chuyện nhỏ, Dạ Ký phái người đi chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Vì cái gì lại tự mình đi? Nhưng chuyện liên quan đến Cức Hi, chắc là hắn sẽ tự tay giải quyết.
Hắc Tuyển Đường không muốn bị đại ca đại tẩu trách cứ, vội chuyển đề tài: "Đại ca, lúc về đây đệ có nghe thấy một chuyện."
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Chuyện gì?"
"Chúng ta đến đại sảnh rồi nói." Hắc Tuyển Đường đi trước vào đại sảnh, chờ những người khác đến rồi mới nói: "Lúc đệ về có nghe bạn tốt nói một chuyện, rằng một ngàn năm trước có một bí thuật thất truyền."
Tim Ô Nhược đập mạnh, mơ hồ đoán được hắn đang nói đến bí thuật gì.
Ô Hi tò mò hỏi: "Bí thuật gì vậy?"
Hắc Tuyển Đường tỏ vẻ thần bí nhìn mọi người: "Gọi là bí thuật Ảnh Trộm."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Quả nhiên là Ảnh Trộm. Ô Nhược mím chặt môi, kiếp trước, hai năm sau khi cậu chết mới xuất hiện lời đồn này, sao bây giờ lại xuất hiện sớm tận mấy năm? Có phải lại sắp xảy ra chuyện gì nữa rồi không?
Ô Hi nghi hoặc: "Đây là bí thuật gì?"
Hắc Tuyển Đường lắc đầu: "Không biết, nhưng người bên ngoài đều nói chỉ cần tu được bí thuật Ảnh Trộm là có thể thiên hạ vô địch, còn về nó là dạng bí thuật gì thì không ai rõ, bây giờ nhóm thuật sư đều ngo ngoe rục rịch, muốn lấy được bí thuật này."
Ô Nhược: "..."
Cậu phát hiện lúc Hắc Tuyển Đường nói mấy lời này, tầm mắt hơi dừng lại trên người cậu.
Ô Tiền Thanh lên tiếng: "Ta có nghe về bí thuật này."
Ô Nhược: "!!!!"
Cha cậu cũng biết bí thuật này? Chẳng lẽ là mẹ cậu nói?
Ô Hi vội hỏi: "Cha nhanh nói xem đây là bí thuật gì đi?"
"Ta nghe tằng tổ phụ nói, ngàn năm trước kia từng có lời đồn rằng tu luyện được bí thuật Ảnh Trộm tương đương với tu luyện được tất cả các bí thuật trong thiên hạ, kể cả pháp thuật của Yêu tộc, Quỷ tộc và Ma tộc. Nhưng mấy trăm năm qua thì không còn ai nghe thấy bí thuật này trong tay ai hay ở đâu, dần dần lời đồn biến mất, sau mấy trăm năm lại có người nhắc tới chuyện này."
"Tu luyện được tất cả huyền thuật trong thiên hạ?" Ô Hi kinh ngạc mở to mắt: "Không thể nào? Như chúng ta học âm dương chi thuật xong thì đã không thể học thêm huyền thuật môn phá khác, sao có thể học được tất cả huyền thuật trong thiên hạ?"
Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Có thể là sau khi học được Ảnh Trộm thì có thể học được các huyền thuật khác."
"Nếu vậy thì có gì đâu chứ?" Ô Hi không có hứng thú với Ảnh Trộm: "Bây giờ chỉ học mỗi âm dương chi thuật thôi mà đã mất nhiều thời gian như vậy, còn học thêm huyền thuật khác thì chẳng phải là học tới chết luôn sao? Không, học tới chết cũng không học hết tất cả huyền thuật. Hơn nữa nếu linh giai không cao, học được tất cả các huyền thuật thì có ích gì? Còn không phải bị người ta chưởng cho một cái rồi nằm bệt ra đấy."
Hắc Tuyển Đường xoa tóc nàng, cười to: "Tiểu Hi muội muội, muội thật đáng yêu."
Ô Tiền Thanh cười nói: "Tiểu Hi nói cũng đúng."
Dạ Ký nói: "Nếu sau khi học được Ảnh Trộm là có thể học được tất cả huyền thuật trong thời gian ngắn thì sao?"
Ô Hi nói: "Vừa rồi ta cũng nói rồi đó, linh giai không cao thì có học nhiều huyền thuật cũng vô dụng, còn không bằng tăng linh giai thì hơn."
"Đúng vậy, đúng, đúng, Tiểu Hi nói đúng lắm." Hắc Tuyển Đường lập tức vỗ tay.
Ô Hi hơi ngại ngùng.
Ô Nhược nhìn bọn họ: "Nếu Ảnh Trộm không những giúp các ngươi học được tất cả huyền thuật mà còn giúp các ngươi nâng cao linh giai một cách nhanh chóng thì sao?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ngón cái của tui bị gì rồi, cong lại đau, thẳng ra đau, đụng nhẹ thôi cũng đau, cảm giác như cọng gân bên trong bị sưng vậy làm tui không chơi Genshin, liên quân gì được luôn. Tra trên mạng thì liệt kê một đống bệnh làm sợ muốn chết. Đánh chữ được có một bàn tay nên đánh tới 2 ngày mới xong một chương ==
Đăng: 18/12/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.