Chương 117: Kiếp trước (4)
Kim Nguyên Bảo
15/08/2021
Hắc Tuyển Dực cho người giám thị nhất cử nhất động Nguyễn Trì Tranh, sau đó nhận được tin tức Nguyễn Trì Tranh ở một năm trước té xỉu ở cửa Ô gia cửa, bởi vì mất đi ký ức được Ô gia thu lưu, ở Ô gia làm một hạ nhân, trải qua nỗ lực, mới chậm rãi bò đến vị trí gã sai vặt bên người của thiếu gia, cho nên, may mắn được cùng thiếu gia học tập huyền thuật của Ô gia. Nhưng gần một năm nay, bên người Nguyễn Trì Tranh không xuất hiện nhân vật lợi hại hay thần bí nào.
Ô Nhược cho rằng Nguyễn Trì Tranh có thể là ở giả vờ mất trí nhớ, Hắc Tuyển Dực liền phái người bắt lấy Nguyễn Trì Tranh tiến hành kiểm tra tàn khốc, phát hiện hắn bị người ta xóa đi ký ức, có ngĩa là không thể tìm thấy sư phụ của hắn.
Ô Nhược suy đoán người giết cậu cùng người nhà của cậu rất coa khả năng là người của Ô gia hoàng đô. bằng không, Nguyễn Trì Tranh vì sao lại trùng hợp như vậy ngất ở trước cửa Ô gia, nhưng cậu đến Hoàng Đô có thể nói là ít đến đáng thương, cũng không tiếp xúc với nhiều người của Ô gia, càng không đắc tội bọn họ, đến nỗi bọn họ hận cậu thấu xương như vậy, không giết cả nhà cậu thì không được.
Nếu thật là Ô gia làm, không cần thiết phải xóa sạch ký ức Nguyễn Trì Tranh, còn đem Nguyễn Trì Tranh để lại Ô gia để cho người khác hoài nghi, cho nên, Ô Nhược cảm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh nhất định là cố ý giá họa cho Ô gia, tiện cho hắn có thể thoát thân.
Mặc kệ thế nào, hiện tại không tìm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh, Hắc Tuyển Dực liền lấy các loại phương thức tàn nhẫn đem Nguyễn Trì Tranh sống sờ sờ tra tấn đến chết ngay cả hồn phách của hắn cũng không buông tha.
Nguyễn Trì Tranh sau khi chết không được bao lâu, Ô gia lấy các loại danh nghĩa mời Hắc Tuyển Dực đến Ô gia làm khách, nhưng đều bị Hắc Tuyển Dực từ chối, nhưng Ô gia vẫn chưa từ bỏ ý định, sau mới biết được Ô Úy Tuyết thích Hắc Tuyển Dực.
Ô Úy Tuyết muốn gả cho Hắc Tuyển Dực, Ô gia liền mượn chuyện Ô Nhược đã chết, muốn định lại hôn sự cho Hắc Tuyển Dực, muốn Hắc Tuyển Dực cùng Ô Úy Tuyết thành thân, không nghĩ đến bọn họ đụng đến vảy ngược của Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực trực tiếp đánh chết người làm mai. Sau đó người của Ô gia không bao giờ xuất hiện trong Hắc phủ.
Khi Ô Nhược cho rằng Ô Úy Tuyết đã từ bỏ Hắc Tuyển Dực, đột nhiên vào một buổi tối, cửa lớn của Hắc phủ bị người phá trận xông vào.
Lúc ấy, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe được tiếng nổ, Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược nhanh chóng mở to mắt ngồi dậy.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi xem sao.” Hắc Tuyển Dực gọi tới hắc âm cùng Hắc Dương bảo vệ Ô Nhược, sau đó, đến tiền viện xem xét tình huống.
Ô Nhược ở hậu viện sốt ruột mà đi tới đi lui, rồi lại không thể đến tiền viện liên lụy Hắc Tuyển Dực, bảo Hắc Dương đi nhìn xem, xem là ai tới Hắc phủ náo loạn.
Rất nhanh, Hắc Dương liền trở về nói: “Là kẻ thù trong tộc của chủ tử tới cửa trả thù.”
Hắc âm híp híp mắt: “Ta cảm thấy chúng ta trước mang theo phu nhân rời đi nơi này thì tốt hơn.”
Hắc Dương gật gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đánh nhau, cũng không phải là đùa giỡn đơn giản như vậy, có khả năng chúng ta cũng bị liên lụy.”
Ô Nhược lo lắng: “Chỉ mình Tuyển Dực đối phó những người đó có được không?”
“Phu nhân, đừng lo lắng, tứ thiếu gia, Hắc Càn cùng Hắc Tín ở giúp chủ tử.”
Ô Nhược do dự gật gật đầu: “Chúng ta rời đi nơi này sau đó đi đâu?”
“Đáng tiếc, các ngươi nơi nào cũng không đi được.” Bỗng nhiên, một giọng nói cuồng ngạo ở trên nóc nhà truyền đến.
Ô Nhược ngẩng đầu thì thấy, tám gã ăn mặc quần áo đi đêm đứng ở trên nóc nhà, tiếp theo, tung ra hai cái pháp khí đỉnh cấp bay thẳng đến tấn công Hắc âm cùng Hắc Dương.
“Cẩn thận, bọn họ linh giai ít nhất ở thất giai trở lên.” Hắc âm cùng Hắc Dương lập tức lấy ra pháp khí mà Hắc Tuyển Dực đưa cho đối phó với tám người kia,
Cũng gọi một đàn Quỷ tộc đến bảo vệ Ô Nhược. Tám người kia mang đến cũng không ít, một lát, hậu viện liền lâm vào hỗn chiến. Tuy vậy Quỷ tộc so Nhân tộc nhiều hơn nên, rất nhanh liền chiếm thế thượng phong, nhưng là, tám người kia mục đích căn bản không phải đối phó với Quỷ tộc.
Qua một hồi đánh nhau, tám người kia dùng đại trận mà quỷ tộc sợ nhất, trận duổi quỷ, khi quỷ tộc sinh ra cảm giác sợ hãi mà lùi lại thì, bọn hắn nhanh chóng lấy pháp bảo hút hồn ném về phía Ô Nhược.
Hắc Dương thấy thế, nhanh hô: “Mau mang phu nhân rời đi”
Thủ lĩnh của đám kia nói: “Muốn chạy, không có dễ dàng như vậy.”
Pháp bảo hút hồn biến thành một đóa hoa sen mày vàng kim trực tiếp gắn lên người Ô Nhược, Quỷ tộc bên cạnh bị phù văn trên pháp bảo chiếu ra đánh cho bay ra ngoài.
“A ——” Ô Nhược khó chịu mà kêu thảm thiết một tiếng, thân thể như bị phân liệt, trước mắt một mảnh vặn vẹo.
Hắc âm sắc mặt biến đổi: “Là pháp khí Phật môn.”
Quỷ tộc sợ nhất gặp gỡ người Phật gia, bọn họ quả thực chính là thiên địch* của Quỷ tộc.(kẻ địch trời sinh)
Hắc âm không dám tới gần, chỉ có thể dựa vào pháp bảo đấu lại pháp bảo, nhưng không có tác dụng gì.
Thủ lĩnh cười lạnh: “Đây chính là Tiên Khí lợi hại nhất mà chủ tử của bọn ta mượn ở chùa Liên tử, pháp bảo của các ngươi không đối phó được với nó.”
“Phu nhân!” Hắc Dương nhìn thấy hồn của Ô Nhược sắp bị hít vào pháp bảo, gấp đến độ muốn tiến lên, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vụt ra, dùng pháp thuật dễ như trở bàn tay mà xoá sạch Tiên Khí trong nháy mắt, Ô Nhược hồn phách về lại trong thân thể.
Thủ lĩnh sắc mặt biến đổi: “Ngươi là người phương nào?”
Người tới mặc áo choàng màu đen, mang khuôn mặt xấu xí dữ tợn, sau khi rơi xuống đất, trực tiếp che ở trước người Ô Nhược, dùng ngưng hồn chú bảo vệ hồn phách Ô Nhược, sau đó, không biết sử cái chi thuật quỷ dị gì, thủ lĩnh cùng người hắn mang đến đau đến ngã trên mặt đất lăn lộn.
Hắc âm thừa cơ, tiến lên kéo khăn che mặt thủ lĩnh xuống.
Ô Nhược chịu đựng đau đớn trên người, cố hết sức mà nhìn thủ lĩnh, đối phương lại là hộ vệ bên người Ô Thần Tử, mà hắn chỉ biết là đối phương họ Diêu.
Thủ lĩnh lấy ra linh phù ném về kẻ thần bí.
Kẻ thần bí căn bản không có tâm tư giết người, liền thả bọn họ rời đi.
Bọn họ nhanh chóng lui lại.
Hắc Dương tiến lên nâng Ô Nhược, hướng kẻ thần bí nói lời cảm tạ: “Đa tạ tiền bối cứu giúp.”
Ánh mắt Kẻ thần bí dừng ở trên người Ô Nhược, đáy mắt hiện lên phức tạp.
Không lâu, tiền viện cũng dừng tiếng đánh nhau.
Hắc Tuyển Dực mang theo Hắc Tuyển Đường, Hắc Tín cùng Hắc Càn, cùng với năm kẻ ăn mặc giống kẻ thần bí nhanh chóng chạy vào hậu viện.
“Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?” Hắc Tuyển Dực nhanh chóng kéo tay Ô Nhược, cho cậu một ít linh lực.
Ô Nhược suy yếu nói: “May mắn có tiền bối cứu giúp, bằng không, ta đã bị hít vào pháp bảo.”
Hắc Tuyển Dực nói lời cảm tạ với kẻ thần bí.
Kẻ thần bí đối Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi đến đây”
Hắc Tuyển Dực đem Ô Nhược giao cho Hắc Dương: “Ngươi đỡ Tiểu Nhược trở về phòng nghỉ ngơi, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Dạ.”
Hắc Dương đỡ Ô Nhược, chậm rãi đi trở về trong phòng: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Ô Nhược lắc đầu.
Hắc Tuyển Đường thấy không giống như là không có chuyện, liền quan tâm nói: “Đại tẩu, ngươi nếu là có chỗ nào không thoải mái liền nói ra, bằng không, đại ca sẽ lo lắng.”
Ô Nhược nói: “Ta chỉ là cảm thấy chính mình không có sức lực.”
Dứt lời, thân thể cậu bỗng nhiên biến thành trong suốt, như lúc ban đầu linh hồn mới thoát khỏi cơ thể, rất suy yếu.
Hắc Tuyển Đường kinh hãi: “A, đại tẩu, thân thể của ngươi……”
Ô Nhược cúi đầu, nhìn đến thân thể biến thành trong suốt, như muốn biến mất.
Cậu khẩn trương nói: “S sao… sao lại thế này?”
Hắc âm vội vàng nói: “Phu nhân, ngài đừng có gấp, có thể là bởi vì vừa rồi bị Tiên Khí hút hồn, làm cho hồn phách không ổn định mới có thể xuất hiện chuyện như thế này, ta đi nói với chủ tử.
Hắn biến mất, rất nhanh, lại về tới: “Chủ tử, đã trở lại.”
Một lát sau, Hắc Tuyển Dực cùng kẻ thần bí vội vàng đi vào phòng.
Kẻ thần bí so Hắc Tuyển Dực nhanh hơn một bước truyền linh lực cho Ô Nhược, đợi Ô Nhược khôi phục thật thể, mới nói với Hắc Tuyển Dực: “Cẩn thận suy xét chuyện ta vừa nói.”
Hắn nói xong xoay người rời đi.
Ô Nhược lập tức cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn rất nhiều: “Tuyển Dực, vị tiền bối kia là ai?”
Hắc Tuyển Dực đem cậu ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Là một người tiền bối rất lợi hại.
“Là người quen biết ngươi?”
/
“Ân.” Hắc Tuyển Dực cho cậu nằm xuống: “Ngươi hiện tại hồn phách không ổn định, cần tĩnh tâm ngưng thần.”
Ô Nhược giữ chặt hắn tay: “Vừa rồi muốn giết ta là người của Ô Thần Tử Diêu hộ vệ.”
“Ta biết là người Ô gia.” Hắc Tuyển Dực trong mắt hiện lên hung ác: “Bọn họ không biết từ nơi nào biết được ngươi sau khi chết biến thành quỷ, liền muốn dùng ngươi tới uy hiếp ta cùng Ô Úy Tuyết thành thân.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Ngươi sao mà biết được?”
“Là vừa rồi tiền bối nói.” Hắc Tuyển Dực hôn hôn cái trán cậu: “Ta bây giờ còn có chuyện phải làm, ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta tối nay ta sẽ về.”
“Ân.”
Tới sáng ngày thứ hai, Hắc Tuyển Dực mới về, hắn trong tay cầm các loại pháp bảo cố hồn cho Ô Nhược gia cố hồn phách.
Ô Nhược vì không để cho hắn lo lắng, liền ngoan ngoãn đi làm theo lời hắn, nhưng, hắn vẫn cảm thấy Hắc Tuyển Dực tâm sự nặng nề, tuy rằng cùng bình thường giống nhau, mặt vô biểu tình, nhưng trải qua một đoạn thời gian ở chung, cậu đã có thể từ trên mặt Hắc Tuyển Dực phân rõ ra cảm xúc của hắn là tốt hay xấu.
Ô Nhược ôm mặt của Hắc Tuyển Dực: “Ngươi có phải gặp được chuyện khó giải quyết hay không?”
Hắc Tuyển Dực cầm tay trên mặt, bình tĩnh hỏi: “Ngươi sao lại hỏi như vậy?”
“Ta cảm thấy ngươi có tâm sự, có phải kẻ thù trong tộc không giải quyết được?”
“Ân.”
“Ta sao lại cảm thấy ngươi trả lời có lệ ta.” Ô Nhược hôn hôn môi mỏng của hắn: “Chúng ta nói rồi, ngươi không thể gạt ta.”
“Sẽ không gạt ngươi.” Hắc Tuyển Dực đem người ôm vào trong ngực.
Ô Nhược cười hì hì dựa vào trước ngực hắn.
Hắc Tuyển Dực thu thu tay lại, đem người ôm càng chặt.
Mấy ngày kế tiếp, Ô Nhược phát hiện Hắc Tuyển Dực đây đặc biệt thích ôm cậu, mặc kệ là ngủ, vẫn là ăn cơm đi đường đều ôm cậu còn mua đồ mà cậu thích, tóm lại cậu muốn cái gì sẽ có cái đó, quả thực đem cậu sủng hư.
Ô Nhược thực thích Hắc Tuyển Dực chủ độnglàm cho cậu rõ ràng cảm nhận được Hắc Tuyển Dực là thật sự để ý cậu, thật sự thích cậu, cho nên, cậu rất vui vẻ, vui vẻ đến ngay cả chuyện tìm Ô Thần Tử tính toán cũng đã vứt ra sau đầu.
Trong Hắc phủ những người khác cũng trở nên đối đãi với cậu tốt hơn, mỗi ngày đều sẽ nghĩ các loại biện pháp làm cậu vui vẻ, hoặc là dẫn cậu đi ra ngoài chơi, mà kẻ thần bí kia mang theo người của hắn yên lặng mà đi theo phía sau.
Mặc dù vậy, Ô Nhược vui thì có vui, nhưng vẫn phát hiện mọi người không thích hợp, nhưng lại nói không được ruối cuộc không đúng chỗ nào, thẳng đến thân thể cậu lại biến thành trong suốt.
Ô Nhược cho rằng Nguyễn Trì Tranh có thể là ở giả vờ mất trí nhớ, Hắc Tuyển Dực liền phái người bắt lấy Nguyễn Trì Tranh tiến hành kiểm tra tàn khốc, phát hiện hắn bị người ta xóa đi ký ức, có ngĩa là không thể tìm thấy sư phụ của hắn.
Ô Nhược suy đoán người giết cậu cùng người nhà của cậu rất coa khả năng là người của Ô gia hoàng đô. bằng không, Nguyễn Trì Tranh vì sao lại trùng hợp như vậy ngất ở trước cửa Ô gia, nhưng cậu đến Hoàng Đô có thể nói là ít đến đáng thương, cũng không tiếp xúc với nhiều người của Ô gia, càng không đắc tội bọn họ, đến nỗi bọn họ hận cậu thấu xương như vậy, không giết cả nhà cậu thì không được.
Nếu thật là Ô gia làm, không cần thiết phải xóa sạch ký ức Nguyễn Trì Tranh, còn đem Nguyễn Trì Tranh để lại Ô gia để cho người khác hoài nghi, cho nên, Ô Nhược cảm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh nhất định là cố ý giá họa cho Ô gia, tiện cho hắn có thể thoát thân.
Mặc kệ thế nào, hiện tại không tìm thấy sư phụ của Nguyễn Trì Tranh, Hắc Tuyển Dực liền lấy các loại phương thức tàn nhẫn đem Nguyễn Trì Tranh sống sờ sờ tra tấn đến chết ngay cả hồn phách của hắn cũng không buông tha.
Nguyễn Trì Tranh sau khi chết không được bao lâu, Ô gia lấy các loại danh nghĩa mời Hắc Tuyển Dực đến Ô gia làm khách, nhưng đều bị Hắc Tuyển Dực từ chối, nhưng Ô gia vẫn chưa từ bỏ ý định, sau mới biết được Ô Úy Tuyết thích Hắc Tuyển Dực.
Ô Úy Tuyết muốn gả cho Hắc Tuyển Dực, Ô gia liền mượn chuyện Ô Nhược đã chết, muốn định lại hôn sự cho Hắc Tuyển Dực, muốn Hắc Tuyển Dực cùng Ô Úy Tuyết thành thân, không nghĩ đến bọn họ đụng đến vảy ngược của Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực trực tiếp đánh chết người làm mai. Sau đó người của Ô gia không bao giờ xuất hiện trong Hắc phủ.
Khi Ô Nhược cho rằng Ô Úy Tuyết đã từ bỏ Hắc Tuyển Dực, đột nhiên vào một buổi tối, cửa lớn của Hắc phủ bị người phá trận xông vào.
Lúc ấy, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe được tiếng nổ, Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược nhanh chóng mở to mắt ngồi dậy.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi xem sao.” Hắc Tuyển Dực gọi tới hắc âm cùng Hắc Dương bảo vệ Ô Nhược, sau đó, đến tiền viện xem xét tình huống.
Ô Nhược ở hậu viện sốt ruột mà đi tới đi lui, rồi lại không thể đến tiền viện liên lụy Hắc Tuyển Dực, bảo Hắc Dương đi nhìn xem, xem là ai tới Hắc phủ náo loạn.
Rất nhanh, Hắc Dương liền trở về nói: “Là kẻ thù trong tộc của chủ tử tới cửa trả thù.”
Hắc âm híp híp mắt: “Ta cảm thấy chúng ta trước mang theo phu nhân rời đi nơi này thì tốt hơn.”
Hắc Dương gật gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đánh nhau, cũng không phải là đùa giỡn đơn giản như vậy, có khả năng chúng ta cũng bị liên lụy.”
Ô Nhược lo lắng: “Chỉ mình Tuyển Dực đối phó những người đó có được không?”
“Phu nhân, đừng lo lắng, tứ thiếu gia, Hắc Càn cùng Hắc Tín ở giúp chủ tử.”
Ô Nhược do dự gật gật đầu: “Chúng ta rời đi nơi này sau đó đi đâu?”
“Đáng tiếc, các ngươi nơi nào cũng không đi được.” Bỗng nhiên, một giọng nói cuồng ngạo ở trên nóc nhà truyền đến.
Ô Nhược ngẩng đầu thì thấy, tám gã ăn mặc quần áo đi đêm đứng ở trên nóc nhà, tiếp theo, tung ra hai cái pháp khí đỉnh cấp bay thẳng đến tấn công Hắc âm cùng Hắc Dương.
“Cẩn thận, bọn họ linh giai ít nhất ở thất giai trở lên.” Hắc âm cùng Hắc Dương lập tức lấy ra pháp khí mà Hắc Tuyển Dực đưa cho đối phó với tám người kia,
Cũng gọi một đàn Quỷ tộc đến bảo vệ Ô Nhược. Tám người kia mang đến cũng không ít, một lát, hậu viện liền lâm vào hỗn chiến. Tuy vậy Quỷ tộc so Nhân tộc nhiều hơn nên, rất nhanh liền chiếm thế thượng phong, nhưng là, tám người kia mục đích căn bản không phải đối phó với Quỷ tộc.
Qua một hồi đánh nhau, tám người kia dùng đại trận mà quỷ tộc sợ nhất, trận duổi quỷ, khi quỷ tộc sinh ra cảm giác sợ hãi mà lùi lại thì, bọn hắn nhanh chóng lấy pháp bảo hút hồn ném về phía Ô Nhược.
Hắc Dương thấy thế, nhanh hô: “Mau mang phu nhân rời đi”
Thủ lĩnh của đám kia nói: “Muốn chạy, không có dễ dàng như vậy.”
Pháp bảo hút hồn biến thành một đóa hoa sen mày vàng kim trực tiếp gắn lên người Ô Nhược, Quỷ tộc bên cạnh bị phù văn trên pháp bảo chiếu ra đánh cho bay ra ngoài.
“A ——” Ô Nhược khó chịu mà kêu thảm thiết một tiếng, thân thể như bị phân liệt, trước mắt một mảnh vặn vẹo.
Hắc âm sắc mặt biến đổi: “Là pháp khí Phật môn.”
Quỷ tộc sợ nhất gặp gỡ người Phật gia, bọn họ quả thực chính là thiên địch* của Quỷ tộc.(kẻ địch trời sinh)
Hắc âm không dám tới gần, chỉ có thể dựa vào pháp bảo đấu lại pháp bảo, nhưng không có tác dụng gì.
Thủ lĩnh cười lạnh: “Đây chính là Tiên Khí lợi hại nhất mà chủ tử của bọn ta mượn ở chùa Liên tử, pháp bảo của các ngươi không đối phó được với nó.”
“Phu nhân!” Hắc Dương nhìn thấy hồn của Ô Nhược sắp bị hít vào pháp bảo, gấp đến độ muốn tiến lên, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vụt ra, dùng pháp thuật dễ như trở bàn tay mà xoá sạch Tiên Khí trong nháy mắt, Ô Nhược hồn phách về lại trong thân thể.
Thủ lĩnh sắc mặt biến đổi: “Ngươi là người phương nào?”
Người tới mặc áo choàng màu đen, mang khuôn mặt xấu xí dữ tợn, sau khi rơi xuống đất, trực tiếp che ở trước người Ô Nhược, dùng ngưng hồn chú bảo vệ hồn phách Ô Nhược, sau đó, không biết sử cái chi thuật quỷ dị gì, thủ lĩnh cùng người hắn mang đến đau đến ngã trên mặt đất lăn lộn.
Hắc âm thừa cơ, tiến lên kéo khăn che mặt thủ lĩnh xuống.
Ô Nhược chịu đựng đau đớn trên người, cố hết sức mà nhìn thủ lĩnh, đối phương lại là hộ vệ bên người Ô Thần Tử, mà hắn chỉ biết là đối phương họ Diêu.
Thủ lĩnh lấy ra linh phù ném về kẻ thần bí.
Kẻ thần bí căn bản không có tâm tư giết người, liền thả bọn họ rời đi.
Bọn họ nhanh chóng lui lại.
Hắc Dương tiến lên nâng Ô Nhược, hướng kẻ thần bí nói lời cảm tạ: “Đa tạ tiền bối cứu giúp.”
Ánh mắt Kẻ thần bí dừng ở trên người Ô Nhược, đáy mắt hiện lên phức tạp.
Không lâu, tiền viện cũng dừng tiếng đánh nhau.
Hắc Tuyển Dực mang theo Hắc Tuyển Đường, Hắc Tín cùng Hắc Càn, cùng với năm kẻ ăn mặc giống kẻ thần bí nhanh chóng chạy vào hậu viện.
“Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?” Hắc Tuyển Dực nhanh chóng kéo tay Ô Nhược, cho cậu một ít linh lực.
Ô Nhược suy yếu nói: “May mắn có tiền bối cứu giúp, bằng không, ta đã bị hít vào pháp bảo.”
Hắc Tuyển Dực nói lời cảm tạ với kẻ thần bí.
Kẻ thần bí đối Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi đến đây”
Hắc Tuyển Dực đem Ô Nhược giao cho Hắc Dương: “Ngươi đỡ Tiểu Nhược trở về phòng nghỉ ngơi, ta đi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Dạ.”
Hắc Dương đỡ Ô Nhược, chậm rãi đi trở về trong phòng: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Ô Nhược lắc đầu.
Hắc Tuyển Đường thấy không giống như là không có chuyện, liền quan tâm nói: “Đại tẩu, ngươi nếu là có chỗ nào không thoải mái liền nói ra, bằng không, đại ca sẽ lo lắng.”
Ô Nhược nói: “Ta chỉ là cảm thấy chính mình không có sức lực.”
Dứt lời, thân thể cậu bỗng nhiên biến thành trong suốt, như lúc ban đầu linh hồn mới thoát khỏi cơ thể, rất suy yếu.
Hắc Tuyển Đường kinh hãi: “A, đại tẩu, thân thể của ngươi……”
Ô Nhược cúi đầu, nhìn đến thân thể biến thành trong suốt, như muốn biến mất.
Cậu khẩn trương nói: “S sao… sao lại thế này?”
Hắc âm vội vàng nói: “Phu nhân, ngài đừng có gấp, có thể là bởi vì vừa rồi bị Tiên Khí hút hồn, làm cho hồn phách không ổn định mới có thể xuất hiện chuyện như thế này, ta đi nói với chủ tử.
Hắn biến mất, rất nhanh, lại về tới: “Chủ tử, đã trở lại.”
Một lát sau, Hắc Tuyển Dực cùng kẻ thần bí vội vàng đi vào phòng.
Kẻ thần bí so Hắc Tuyển Dực nhanh hơn một bước truyền linh lực cho Ô Nhược, đợi Ô Nhược khôi phục thật thể, mới nói với Hắc Tuyển Dực: “Cẩn thận suy xét chuyện ta vừa nói.”
Hắn nói xong xoay người rời đi.
Ô Nhược lập tức cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn rất nhiều: “Tuyển Dực, vị tiền bối kia là ai?”
Hắc Tuyển Dực đem cậu ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: “Là một người tiền bối rất lợi hại.
“Là người quen biết ngươi?”
/
“Ân.” Hắc Tuyển Dực cho cậu nằm xuống: “Ngươi hiện tại hồn phách không ổn định, cần tĩnh tâm ngưng thần.”
Ô Nhược giữ chặt hắn tay: “Vừa rồi muốn giết ta là người của Ô Thần Tử Diêu hộ vệ.”
“Ta biết là người Ô gia.” Hắc Tuyển Dực trong mắt hiện lên hung ác: “Bọn họ không biết từ nơi nào biết được ngươi sau khi chết biến thành quỷ, liền muốn dùng ngươi tới uy hiếp ta cùng Ô Úy Tuyết thành thân.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Ngươi sao mà biết được?”
“Là vừa rồi tiền bối nói.” Hắc Tuyển Dực hôn hôn cái trán cậu: “Ta bây giờ còn có chuyện phải làm, ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta tối nay ta sẽ về.”
“Ân.”
Tới sáng ngày thứ hai, Hắc Tuyển Dực mới về, hắn trong tay cầm các loại pháp bảo cố hồn cho Ô Nhược gia cố hồn phách.
Ô Nhược vì không để cho hắn lo lắng, liền ngoan ngoãn đi làm theo lời hắn, nhưng, hắn vẫn cảm thấy Hắc Tuyển Dực tâm sự nặng nề, tuy rằng cùng bình thường giống nhau, mặt vô biểu tình, nhưng trải qua một đoạn thời gian ở chung, cậu đã có thể từ trên mặt Hắc Tuyển Dực phân rõ ra cảm xúc của hắn là tốt hay xấu.
Ô Nhược ôm mặt của Hắc Tuyển Dực: “Ngươi có phải gặp được chuyện khó giải quyết hay không?”
Hắc Tuyển Dực cầm tay trên mặt, bình tĩnh hỏi: “Ngươi sao lại hỏi như vậy?”
“Ta cảm thấy ngươi có tâm sự, có phải kẻ thù trong tộc không giải quyết được?”
“Ân.”
“Ta sao lại cảm thấy ngươi trả lời có lệ ta.” Ô Nhược hôn hôn môi mỏng của hắn: “Chúng ta nói rồi, ngươi không thể gạt ta.”
“Sẽ không gạt ngươi.” Hắc Tuyển Dực đem người ôm vào trong ngực.
Ô Nhược cười hì hì dựa vào trước ngực hắn.
Hắc Tuyển Dực thu thu tay lại, đem người ôm càng chặt.
Mấy ngày kế tiếp, Ô Nhược phát hiện Hắc Tuyển Dực đây đặc biệt thích ôm cậu, mặc kệ là ngủ, vẫn là ăn cơm đi đường đều ôm cậu còn mua đồ mà cậu thích, tóm lại cậu muốn cái gì sẽ có cái đó, quả thực đem cậu sủng hư.
Ô Nhược thực thích Hắc Tuyển Dực chủ độnglàm cho cậu rõ ràng cảm nhận được Hắc Tuyển Dực là thật sự để ý cậu, thật sự thích cậu, cho nên, cậu rất vui vẻ, vui vẻ đến ngay cả chuyện tìm Ô Thần Tử tính toán cũng đã vứt ra sau đầu.
Trong Hắc phủ những người khác cũng trở nên đối đãi với cậu tốt hơn, mỗi ngày đều sẽ nghĩ các loại biện pháp làm cậu vui vẻ, hoặc là dẫn cậu đi ra ngoài chơi, mà kẻ thần bí kia mang theo người của hắn yên lặng mà đi theo phía sau.
Mặc dù vậy, Ô Nhược vui thì có vui, nhưng vẫn phát hiện mọi người không thích hợp, nhưng lại nói không được ruối cuộc không đúng chỗ nào, thẳng đến thân thể cậu lại biến thành trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.