Chương 176: Loạn thành một nùi
Kim Nguyên Bảo
03/11/2023
Edit + beta: Iris
Ô Hi thấy Ô Úy Tuyết nhìn lại đây thì lập tức đề phòng.
Ô Úy Tuyết cười lạnh, đi theo Ô Dung Thúc vào linh đường dâng hương, sau đó cùng bọn Ô Thần Tử rời đi.
Không lâu sau, Ô Bặc Phương dẫn theo Diêu Xu Uyển và Mục Túc Uyển, Ô Tiền Ly, Ô Tiền Đồng, Nguyễn Lam Như và con hắn đến tham gia tang lễ.
Ngay khi nhìn thấy Ô Nhược, Nguyễn Lam Như đã khóc lóc vọt lên: "Ô Nhược, đồ súc sinh, trả mệnh con ta lại cho ta."
Hắc Tuyển Dực lạnh mặt giơ tay chặn lại. (Ế (。)! Sao nói Dực không đi mà, tác giả ghi sai tên hả)
Mọi người tò mò nhìn bọn họ.
"Lam Như, bớt làm loạn đi." Ô Tiền Ly đi lên giữ chặt nàng lại.
"Ta làm loạn?" Nguyễn Lam Như tức giận trừng hắn: "Chẳng lẽ con trai ta cứ chết như vậy sao?"
Ô Tiền Ly đen mặt, nặng nề nói: "Ngươi có muốn làm loạn cũng phải xem ở đây là đâu?"
Bộ nữ nhân này không biết xem tình hình sao, đây là tang lễ, nếu còn làm loạn thì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Nguyễn Lam Như nhìn xung quanh, tất cả người ở đại viện đều đang nhìn bọn họ như thể bọn họ là cứt chuột làm hỏng nồi canh, làm người khác thấy phiền.
Ô Bặc Phương đen mặt đi tới, nói hùng hồn: "Nguyễn Lam Như, bây giờ là tang lễ của tổ phụ, ngươi muốn làm gì?"
"Ta..." Nguyễn Lam Như thấy mọi người đều khinh bỉ nhìn mình thì vặn nhỏ âm lượng lại: "Tổ phụ, Ô Nhược gϊếŧ con trai ta."
Nàng cũng không muốn làm loạn ở chỗ này a, có mấy lần muốn đi tìm Ô Nhược tính sổ nhưng đều bị hộ vệ Hắc phủ ngăn lại, mà Ô Nhược lại hiếm khi ra cửa, bây giờ khó lắm mới thấy cậu, sao có thể bỏ qua được.
"Ngươi nói hươu nói vượn." Ô Hi tức giận che trước người Ô Nhược: "Nguyễn Lam Như, ngươi có chứng cứ không?"
Nguyễn Lam Như hung ác trừng nàng: "Người đưa thi thể Tiểu Ngọc đến nói là Ô Nhược làm."
Ô Hi cười lạnh: "Nguyễn Lam Như, não ngươi bị khiếm khuyết hả, người khác nói gì cũng tin, nếu có một ngày, có người đưa xác con trai lớn ngươi về nói là nhị bá gϊếŧ, có phải ngươi cũng muốn nhị bá trả mạng lại cho con trai lớn ngươi hay không. Không có chứng cứ thì đừng có ở đây gây chuyện."
"Lam Như, nếu ngươi không muốn ở đây thì về trước đi." Ô Tiền Ly thật sự không còn mặt mũi ở bên cạnh Nguyễn Lam Như nữa, trực tiếp đi vào linh đường túc trực linh cữu.
Những người khác cũng cho rằng Nguyễn Lam Như đang gây rối vô cớ, nên đều tản đi hết, ai bận việc nấy.
Nguyễn Lam Như tức muốn chết.
Thật ra nàng cũng biết có người hãm hại Ô Nhược, nhưng nàng không muốn Ô Nhược sống tốt, cũng không chịu được Ô Nhược có cùng linh giai với đứa con mà nàng tự hào, nên cố tình hắc Ô Nhược, khiến mọi người chán ghét cậu.
"Nhị ca, chúng ta cách xa bà điên này một chút." Ô Hi kéo Ô Úy đến gần cửa linh đường.
Một mình Nguyễn Lam Như làm loạn cũng không được, căm hận trừng mắt Ô Nhược và Ô Hi, xoay người đi vào linh đường.
"Mấy người nhị bá mẫu sao lại thành ra như vậy." Ô Trúc và người nhà đã đoàn tụ nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên gặp lại người Ô gia Cao Lăng Thành, vốn là một đại gia đình, bây giờ lại còn có vài người, hơn nữa tương tương tàn tàn, không còn như khi xưa.
Ô Hi cả giận nói: "Đáng đời."
Ô Trúc: "..."
Sau khi hắn ra ngoài rèn luyện đã xảy ra chuyện gì mà khiến tiểu muội tâm tính lương thiện lại chán ghét người Ô gia Cao Lăng Thành đến cực điểm như này vậy.
Ô Hi nói với Ô Trúc: "Trong khoảng thời gian đại ca đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau này sẽ kể lại cho ca nghe."
Ô Nhược đạm thanh nói: "Không cần để ý đến bọn họ."
Ô Trúc gật đầu.
"Nhị hoàng tử đến — —" Quản gia đứng ở cửa nhìn thấy nhị hoàng tử dẫn theo người đến ở đằng xa, vội hô to.
Mọi người trong viện nhanh chóng quỳ xuống.
Nhị hoàng tử một thân đồ trắng đi vào sân thì nhìn thấy mọi người đều đang quỳ, vội bảo họ đứng dậy: "Mọi người không cần đa lễ."
Hắn thân là hoàng tử, vốn không cần tự mình đến tham gia tang lễ của người không liên quan với mình, nhưng bây giờ hắn còn cần Ô gia nâng đỡ, tự nhiên phải tới kéo quan hệ với Ô gia.
Mọi người đứng lên nhìn nhị hoàng tử đi vào linh đường.
Đột nhiên Hắc Tuyển Dực cảm giác có một cổ linh lực cường đại dao động từ bên ngoài truyền vào, trực giác của y nói rằng cổ dao động này là đến từ cao nhân đã cứu Ô Úy Tuyết, không khỏi nhìn về phía cửa đại viện.
Ô Nhược đứng bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào linh đường, sợ sẽ phát sinh tình huống bất thường.
Nhị hoàng tử lấy hương vái vái, Quản Đồng quỳ gối một bên bỗng đứng lên vọt qua chỗ nhị hoàng tử.
Ô Hi và Ô Trúc ngẩn người.
Ô Nhược kinh hãi, đang định ngăn cản, bỗng một đạo hắc ảnh xuất hiện đánh vào cổ Quản Đồng, lập tức khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Ô Tiền Thanh kinh hô, tiếp được Quản Đồng: "Đồng Nhi — —"
"Mẹ — —" Ô Hi và Ô Trúc vội chạy vào linh đường.
Ô Nhược vội nhìn ra bên ngoài thì thấy trên nóc nhà đằng xa có một đạo hắc ảnh.
Người hiểu y thuật trong linh đường nhanh chóng bắt mạch cho Quản Đồng: "Đừng lo, nàng chỉ là thể hư nên ngất đi thôi."
Ô Trúc nói: "Mẹ ta không có linh lực, thân thể mảnh mai, cứ để ta thay mẹ túc trực linh cữu đi."
Ô Hi nói theo: "Muội cũng túc trực linh cữu thay mẹ."
Người túc trực linh cữu đặc biệt nhiều, nên thiếu đi vài người cũng không sao, người phụ trách tang sự kêu mấy người Ô Tiền Thanh đưa người về trước.
Ô Tiền Thanh vội ôm người rời khỏi sân, Ô Nhược và những người khác cũng theo sát phía sau.
Lên xe ngựa rời khỏi Ô gia, Ô Nhược nhanh chóng bắt mạch cho Quản Đồng, thấy không có vấn đề gì mới chỉ vào cổ Quản Đồng, kêu Hắc Tuyển Dực cởi bỏ huyệt đạo.
Quản Đồng từ từ tỉnh lại, thấy mọi người lo lắng thì nghi hoặc: "Ta làm sao vậy?"
Ô Tiền Thanh ôm chặt nàng: "Vừa rồi ngươi đột nhiên ngất xỉu."
Ô Nhược nói: "Mẹ không phải té xỉu."
Ngoại trừ Hắc Tuyển Dực, những người khác đều ngẩn người.
Ô Nhược nhìn Ô Trúc và Ô Hi: "Hồi nãy hai người cũng thấy mà, mẹ đột nhiên đứng lên nhằm về phía nhị hoàng tử."
"Lúc ấy ta nhìn thấy mẹ đứng lên." Ô Trúc nhớ lại: "Dường như là nhằm về phía nhị hoàng tử thật."
Ô Hi cũng nhớ lại: "Hình như là vậy."
Quản Đồng mờ mịt: "Ta chỉ nhớ bên ngoài có người nói nhị hoàng tử tới, sau đó thì không còn ý thức nữa."
"Mẹ bị người khác khống chế." Ô Hi chỉ vào y phục bằng vải lanh của nàng: "Mẹ cởi y phục vải lanh này ra xem." (Ô Nhược chứ nhở -_-)
Quản Đồng cởi ra đưa cho Ô Nhược.
Ô Nhược lục tìm trên vải lanh, sah đó thấy ở cổ áo và ống tay áo năm đạo hoàng phù: "Vừa rồi có người muốn khống chế mẹ gϊếŧ nhị hoàng tử..."
Cũng may lúc đó không ai chú ý tới.
Ô Tiền Thanh trầm mặc, cởi vải lanh trên người xem thử, nhưng không có hoàng phù.
Ô Hi kinh giận: "Là ai thiếu đạo đức hãm hại mẹ như vậy?"
Ô Nhược nói: "Phải là hãm hại cả nhà chúng ta mới đúng, bởi vì bất kể mẹ có xúc phạm tới nhị hoàng tử hay không, cả nhà chúng ta đều khó tránh khỏi tử tội."
Mưu sát nhị hoàng tử là tội danh không nhỏ.
Ô Trúc: "..."
Khó trách Ô Hi lại nói lần nào đến Ô gia cũng xảy ra bất trắc.
Ô Nhược tiếp tục nói: "Nếu không phải có người điểm huyệt mẹ, hậu quả không tưởng tượng nổi."
Ô Hi hỏi: "Là ai điểm huyệt mẹ vậy?"
Ô Nhược nhíu mày: "Lúc ấy ta chỉ nhìn thoáng qua, hình như là Thị Chủ mà chúng ta gặp ở chợ đen."
"Chính là hắn." Hắc Tuyển Dực nói một cách chắn chắn.
Ô Hi hỏi: "Hắn cứu chúng ta?"
"Có thể nói là vậy."
Ô Hi tò mò: "Sao Thị Chủ lại cứu chúng ta? Vì sao hắn lại xuất hiện ở Ô gia? Chẳng lẽ hắn là người Ô gia?"
"Không biết." Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh và Quản Đồng: "Cha, mẹ, hai người cứ nghỉ ngơi trong phủ đi, tụi con sẽ túc trực linh cữu, khi nào đưa ma hai người hẵng đến."
Ô Tiền Thanh do dự một lát rồi gật đầu.
Đưa người về phủ an toàn, mấy người Ô Nhược lại quay về Ô gia.
Hắc Tuyển Dực ôm Ô Nhược vào ngực, nói: "Trước khi mẹ bị khống chế, có người cố ý dao động linh lực để thu hút sự chú ý của ta, hẳn là để ta không kịp ngăn mẹ ám sát nhị hoàng tử."
Ô Nhược bỗng nheo mắt lại: "Là ai?"
"Lúc đó linh lực dao động rất mạnh, hẳn là cao nhân mà chúng ta muốn tìm."
"Hắn ở Ô gia?"
"Không biết, có thể đã rời khỏi Ô gia rồi."
"Muội đã nói là lần nào đến Ô gia cũng có chuyện không hay xảy ra mà." Ô Hi không vui bĩu môi: "Từ hôm nay chúng ta phải túc trực linh cữu đến 5 ngày, không biết có xảy ra chuyện gì nữa hay không."
Ô Trúc vỗ vai Ô Hi trấn an: "Lát nữa lúc mặc vải lanh nhớ kiểm tra kỹ lại, tránh mắc mưu thêm lần nữa."
"Được."
5 ngày tiếp theo rất bình yên, bình đến nỗi Ô Hi không nhấc nổi mí mắt. Trong lúc đó, đám Ô Úy Tuyết và Ô Thần Tử sáng ngày nào cũng đến thắp một nén hương, như thể Ô Úy Tuyết đã từ bỏ Hắc Tuyển Dực rồi, ngay cả liếc Ô Nhược một cái cũng không, thắp hương xong liền rời đi.
Tới sáng sớm ngày thứ 6, tất cả người Ô gia đều có mặt đầy đủ ở linh đường trong đại viện.
Mấy người Ô Nhược cũng dẫn theo Ô Tiền Thanh và Quản Đồng đến đại viện thắp nén hương cuối cùng.
Sau khi dâng hương, người Ô gia lục tục rời đi. Mà lúc này, Ô Thần Tử và Ô Úy Tuyết không lập tức rời đi như mọi bữa.
Ô Thần Tử lôi kéo tộc trưởng Ô gia đến cửa linh đường thương lượng.
Còn Ô Úy Tuyết thì canh lúc mấy người Ô Nhược vừa đi ra liền cố ý chặn đường bọn họ.
"Nương tử!" Khuôn mặt đáng khinh của lão Hắc cười vui vẻ vọt tới trước mặt nàng: "Vi phu nhớ ngươi muốn chết."
Mọi người nghe thấy đều kinh ngạc quay lại nhìn bọn họ.
Lão Hắc cười đến nỗi vết loét trên mặt dồn lại thành một cục, chảy ra một đống mủ trắng, người xung quanh như gặp phải ôn dịch, vội vàng tránh xa bọn Ô Nhược.
"Trời ạ, người kia chính là phu quân Ô Úy Tuyết hả? Chậc... Quá tởm, ánh mắt Ô Úy Tuyết kém đến mức đi thích nam nhân như vậy hả."
Ô Thần Tử và tộc trưởng Ô gia đứng đối diện với Ô Nhược, hơi nhìn sang bên Ô Nhược.
Ô Úy Tuyết đen mặt lạnh giọng nói: "Ngươi cút ra cho ta."
"Nương tử, ngươi muốn vi phu cút đi đâu? Vi phu cút lên giường ngươi nha, chịu không?" Lão Hắc giữ chặt tay nàng.
Đáy mắt Ô Úy Tuyết hiện lên lãnh quang, thừa dịp quăng tay hắn ra, bắn một đạo kim quang lên người Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực định chặn lại thì Ô Hi — vẫn luôn cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của Ô Úy Tuyết — vội lao tới đẩy Hắc Tuyển Dực qua chỗ Ô Nhược: "Dực ca, cẩn thận."
Lập tức, kim quang đánh vào người Ô Hi.
Ô Trúc kinh hãi: "Tiểu Hi — —"
Ngay sau đó, mọi người thấy kim quang trên người Ô Hi dội ngược trở lại, Ô Úy Tuyết định chạy đến chỗ Hắc Tuyển Dực thấy thế thì cả kinh, cuống quít né sang một bên, kim quang xẹt qua người nàng chui vào cơ thể Ô Thần Tử.
Mọi người đứng đực ra nhìn hắn.
Ô Thần Tử cũng ngu người luôn rồi.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, tốc độ kim quang lại còn nhanh, hơn nữa Ô Úy Tuyết lại chắn tầm mắt hắn, mà hắn lại chỉ cách Ô Nhược có sáu thước, huống chi hắn còn nhất tâm lưỡng dụng*, nhất thời không kịp phản ứng nên bị kim quang đánh trúng.
*Nhất tâm lưỡng dụng: một lòng hai mục đích.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Hi, bỗng chốc nheo mắt lại.
Ô Thần Tử cúi đầu nhìn thân thể mình nhưng không cảm thấy không ổn chỗ này.
"Tổ phụ có bị đánh trúng không?" Ô Úy Tuyết cẩn thận hỏi.
Ô Thần Tử ngẩng đầu nhìn Ô Úy Tuyết, dựng lại uy nghiêm hừ lạnh một tiếng: "Với chút bản lĩnh này của ngươi còn muốn làm lão phu bị thương?"
Ô Úy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, hên là không sao.
Ngay sau đó nghi hoặc nhìn Ô Hi, sao lại bị dội ngược lại vậy?
Ô Hi đẩy nàng ra: "Ô Úy Tuyết, vừa rồi ngươi muốn làm gì?"
Ô Úy Tuyết cười lạnh: "Ở trước mặt nhiều người như này thì còn làm gì nữa chứ? Chỉ là dùng chút linh lực để các ngươi cảm thấy thoải mái thôi mà."
"Ta nhổ vào, ngươi mà tốt vậy mới lạ."
"Tin hay không tùy ngươi." Ô Úy Tuyết xoay người định đi khỏi đây.
"Tuyết Nhi." Ô Thần Tử đột nhiên kêu lên.
Ô Úy Tuyết xoay người: "Tổ phụ gọi con có chuyện gì?"
Ô Thần đi đến trước mặt Ô Úy Tuyết, mỉm một nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Tuyết Nhi, nàng thật đẹp!"
Ô Úy Tuyết giật mình.
Ô Thần Tử cầm tay nàng, đặt lên môi hôn xuống.
Ô Úy Tuyết: "..."
Mọi người: "..."
Ô Thần Tử đá lông nheo với Ô Úy Tuyết: "Nàng là cô nương đẹp nhất mà ta thấy."
Ô Úy Tuyết không khỏi giật mình, tổ phụ trước giờ luôn uy nghiêm sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ — —
Nàng cả kinh, chẳng lẽ một kích vừa rồi phát huy tác dụng rồi.
Ô Hi xoa da gà nổi đầy tay, nhỏ giọng nói với Ô Trúc: "Não hắn bị nhúng nước hả?"
"..." Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái.
Ô Thần Tử kéo Ô Úy Tuyết vào ngực, cúi đầu hôn lên mặt nàng: "Tuyết Nhi, ta thích nàng, nàng thành thân với ta đi, ta thề tuyệt đối sẽ không cô phụ ngươi."
"Rầm rầm — —" người bưng chậu than nghe thấy câu này thì bị dọa ngu luôn.
Những người khác cũng dại cả ra.
Đại viện vốn toàn tiếng khóc, nháy mắt an tĩnh lại.
Cằm Ô Hi mém rớt xuống đất.
Lão Hắc trừng lớn mắt: "Ơ kìa, lσạи ɭυâи a?"
Ô Úy Tuyết cũng bị dọa cho sợ, lắp bắp nói: "Tổ, tổ..."
"Hư, đừng từ chối ta vội." Ô Thần Tử đặt tay lên miệng nàng: "Chờ nàng nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời ta."
Ô Úy Tuyết vội kéo tay hắn xuống: "Tổ phụ, ngài tỉnh lại nhìn xem con là ai nè."
"Nàng là Tuyết Nhi, là cô nương mà ta yêu nhất."
Ô Úy Tuyết: "..."
Ô Thần Tử cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.
"..." Ô Úy Tuyết cả kinh, vội nắm cằm hắn lại: "Tổ phụ, con là cháu gái của ngài, ngài mau tỉnh lại a."
Tộc trưởng Ô gia vội lấy lại tinh thần, giận dữ hét lên: "Ô Thần Tử, Ô Úy Tuyết, các ngươi đang làm gì đó?"
°°°°°°°°°°
Đăng: 1/1/2021
Ô Hi thấy Ô Úy Tuyết nhìn lại đây thì lập tức đề phòng.
Ô Úy Tuyết cười lạnh, đi theo Ô Dung Thúc vào linh đường dâng hương, sau đó cùng bọn Ô Thần Tử rời đi.
Không lâu sau, Ô Bặc Phương dẫn theo Diêu Xu Uyển và Mục Túc Uyển, Ô Tiền Ly, Ô Tiền Đồng, Nguyễn Lam Như và con hắn đến tham gia tang lễ.
Ngay khi nhìn thấy Ô Nhược, Nguyễn Lam Như đã khóc lóc vọt lên: "Ô Nhược, đồ súc sinh, trả mệnh con ta lại cho ta."
Hắc Tuyển Dực lạnh mặt giơ tay chặn lại. (Ế (。)! Sao nói Dực không đi mà, tác giả ghi sai tên hả)
Mọi người tò mò nhìn bọn họ.
"Lam Như, bớt làm loạn đi." Ô Tiền Ly đi lên giữ chặt nàng lại.
"Ta làm loạn?" Nguyễn Lam Như tức giận trừng hắn: "Chẳng lẽ con trai ta cứ chết như vậy sao?"
Ô Tiền Ly đen mặt, nặng nề nói: "Ngươi có muốn làm loạn cũng phải xem ở đây là đâu?"
Bộ nữ nhân này không biết xem tình hình sao, đây là tang lễ, nếu còn làm loạn thì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Nguyễn Lam Như nhìn xung quanh, tất cả người ở đại viện đều đang nhìn bọn họ như thể bọn họ là cứt chuột làm hỏng nồi canh, làm người khác thấy phiền.
Ô Bặc Phương đen mặt đi tới, nói hùng hồn: "Nguyễn Lam Như, bây giờ là tang lễ của tổ phụ, ngươi muốn làm gì?"
"Ta..." Nguyễn Lam Như thấy mọi người đều khinh bỉ nhìn mình thì vặn nhỏ âm lượng lại: "Tổ phụ, Ô Nhược gϊếŧ con trai ta."
Nàng cũng không muốn làm loạn ở chỗ này a, có mấy lần muốn đi tìm Ô Nhược tính sổ nhưng đều bị hộ vệ Hắc phủ ngăn lại, mà Ô Nhược lại hiếm khi ra cửa, bây giờ khó lắm mới thấy cậu, sao có thể bỏ qua được.
"Ngươi nói hươu nói vượn." Ô Hi tức giận che trước người Ô Nhược: "Nguyễn Lam Như, ngươi có chứng cứ không?"
Nguyễn Lam Như hung ác trừng nàng: "Người đưa thi thể Tiểu Ngọc đến nói là Ô Nhược làm."
Ô Hi cười lạnh: "Nguyễn Lam Như, não ngươi bị khiếm khuyết hả, người khác nói gì cũng tin, nếu có một ngày, có người đưa xác con trai lớn ngươi về nói là nhị bá gϊếŧ, có phải ngươi cũng muốn nhị bá trả mạng lại cho con trai lớn ngươi hay không. Không có chứng cứ thì đừng có ở đây gây chuyện."
"Lam Như, nếu ngươi không muốn ở đây thì về trước đi." Ô Tiền Ly thật sự không còn mặt mũi ở bên cạnh Nguyễn Lam Như nữa, trực tiếp đi vào linh đường túc trực linh cữu.
Những người khác cũng cho rằng Nguyễn Lam Như đang gây rối vô cớ, nên đều tản đi hết, ai bận việc nấy.
Nguyễn Lam Như tức muốn chết.
Thật ra nàng cũng biết có người hãm hại Ô Nhược, nhưng nàng không muốn Ô Nhược sống tốt, cũng không chịu được Ô Nhược có cùng linh giai với đứa con mà nàng tự hào, nên cố tình hắc Ô Nhược, khiến mọi người chán ghét cậu.
"Nhị ca, chúng ta cách xa bà điên này một chút." Ô Hi kéo Ô Úy đến gần cửa linh đường.
Một mình Nguyễn Lam Như làm loạn cũng không được, căm hận trừng mắt Ô Nhược và Ô Hi, xoay người đi vào linh đường.
"Mấy người nhị bá mẫu sao lại thành ra như vậy." Ô Trúc và người nhà đã đoàn tụ nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên gặp lại người Ô gia Cao Lăng Thành, vốn là một đại gia đình, bây giờ lại còn có vài người, hơn nữa tương tương tàn tàn, không còn như khi xưa.
Ô Hi cả giận nói: "Đáng đời."
Ô Trúc: "..."
Sau khi hắn ra ngoài rèn luyện đã xảy ra chuyện gì mà khiến tiểu muội tâm tính lương thiện lại chán ghét người Ô gia Cao Lăng Thành đến cực điểm như này vậy.
Ô Hi nói với Ô Trúc: "Trong khoảng thời gian đại ca đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau này sẽ kể lại cho ca nghe."
Ô Nhược đạm thanh nói: "Không cần để ý đến bọn họ."
Ô Trúc gật đầu.
"Nhị hoàng tử đến — —" Quản gia đứng ở cửa nhìn thấy nhị hoàng tử dẫn theo người đến ở đằng xa, vội hô to.
Mọi người trong viện nhanh chóng quỳ xuống.
Nhị hoàng tử một thân đồ trắng đi vào sân thì nhìn thấy mọi người đều đang quỳ, vội bảo họ đứng dậy: "Mọi người không cần đa lễ."
Hắn thân là hoàng tử, vốn không cần tự mình đến tham gia tang lễ của người không liên quan với mình, nhưng bây giờ hắn còn cần Ô gia nâng đỡ, tự nhiên phải tới kéo quan hệ với Ô gia.
Mọi người đứng lên nhìn nhị hoàng tử đi vào linh đường.
Đột nhiên Hắc Tuyển Dực cảm giác có một cổ linh lực cường đại dao động từ bên ngoài truyền vào, trực giác của y nói rằng cổ dao động này là đến từ cao nhân đã cứu Ô Úy Tuyết, không khỏi nhìn về phía cửa đại viện.
Ô Nhược đứng bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào linh đường, sợ sẽ phát sinh tình huống bất thường.
Nhị hoàng tử lấy hương vái vái, Quản Đồng quỳ gối một bên bỗng đứng lên vọt qua chỗ nhị hoàng tử.
Ô Hi và Ô Trúc ngẩn người.
Ô Nhược kinh hãi, đang định ngăn cản, bỗng một đạo hắc ảnh xuất hiện đánh vào cổ Quản Đồng, lập tức khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Ô Tiền Thanh kinh hô, tiếp được Quản Đồng: "Đồng Nhi — —"
"Mẹ — —" Ô Hi và Ô Trúc vội chạy vào linh đường.
Ô Nhược vội nhìn ra bên ngoài thì thấy trên nóc nhà đằng xa có một đạo hắc ảnh.
Người hiểu y thuật trong linh đường nhanh chóng bắt mạch cho Quản Đồng: "Đừng lo, nàng chỉ là thể hư nên ngất đi thôi."
Ô Trúc nói: "Mẹ ta không có linh lực, thân thể mảnh mai, cứ để ta thay mẹ túc trực linh cữu đi."
Ô Hi nói theo: "Muội cũng túc trực linh cữu thay mẹ."
Người túc trực linh cữu đặc biệt nhiều, nên thiếu đi vài người cũng không sao, người phụ trách tang sự kêu mấy người Ô Tiền Thanh đưa người về trước.
Ô Tiền Thanh vội ôm người rời khỏi sân, Ô Nhược và những người khác cũng theo sát phía sau.
Lên xe ngựa rời khỏi Ô gia, Ô Nhược nhanh chóng bắt mạch cho Quản Đồng, thấy không có vấn đề gì mới chỉ vào cổ Quản Đồng, kêu Hắc Tuyển Dực cởi bỏ huyệt đạo.
Quản Đồng từ từ tỉnh lại, thấy mọi người lo lắng thì nghi hoặc: "Ta làm sao vậy?"
Ô Tiền Thanh ôm chặt nàng: "Vừa rồi ngươi đột nhiên ngất xỉu."
Ô Nhược nói: "Mẹ không phải té xỉu."
Ngoại trừ Hắc Tuyển Dực, những người khác đều ngẩn người.
Ô Nhược nhìn Ô Trúc và Ô Hi: "Hồi nãy hai người cũng thấy mà, mẹ đột nhiên đứng lên nhằm về phía nhị hoàng tử."
"Lúc ấy ta nhìn thấy mẹ đứng lên." Ô Trúc nhớ lại: "Dường như là nhằm về phía nhị hoàng tử thật."
Ô Hi cũng nhớ lại: "Hình như là vậy."
Quản Đồng mờ mịt: "Ta chỉ nhớ bên ngoài có người nói nhị hoàng tử tới, sau đó thì không còn ý thức nữa."
"Mẹ bị người khác khống chế." Ô Hi chỉ vào y phục bằng vải lanh của nàng: "Mẹ cởi y phục vải lanh này ra xem." (Ô Nhược chứ nhở -_-)
Quản Đồng cởi ra đưa cho Ô Nhược.
Ô Nhược lục tìm trên vải lanh, sah đó thấy ở cổ áo và ống tay áo năm đạo hoàng phù: "Vừa rồi có người muốn khống chế mẹ gϊếŧ nhị hoàng tử..."
Cũng may lúc đó không ai chú ý tới.
Ô Tiền Thanh trầm mặc, cởi vải lanh trên người xem thử, nhưng không có hoàng phù.
Ô Hi kinh giận: "Là ai thiếu đạo đức hãm hại mẹ như vậy?"
Ô Nhược nói: "Phải là hãm hại cả nhà chúng ta mới đúng, bởi vì bất kể mẹ có xúc phạm tới nhị hoàng tử hay không, cả nhà chúng ta đều khó tránh khỏi tử tội."
Mưu sát nhị hoàng tử là tội danh không nhỏ.
Ô Trúc: "..."
Khó trách Ô Hi lại nói lần nào đến Ô gia cũng xảy ra bất trắc.
Ô Nhược tiếp tục nói: "Nếu không phải có người điểm huyệt mẹ, hậu quả không tưởng tượng nổi."
Ô Hi hỏi: "Là ai điểm huyệt mẹ vậy?"
Ô Nhược nhíu mày: "Lúc ấy ta chỉ nhìn thoáng qua, hình như là Thị Chủ mà chúng ta gặp ở chợ đen."
"Chính là hắn." Hắc Tuyển Dực nói một cách chắn chắn.
Ô Hi hỏi: "Hắn cứu chúng ta?"
"Có thể nói là vậy."
Ô Hi tò mò: "Sao Thị Chủ lại cứu chúng ta? Vì sao hắn lại xuất hiện ở Ô gia? Chẳng lẽ hắn là người Ô gia?"
"Không biết." Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh và Quản Đồng: "Cha, mẹ, hai người cứ nghỉ ngơi trong phủ đi, tụi con sẽ túc trực linh cữu, khi nào đưa ma hai người hẵng đến."
Ô Tiền Thanh do dự một lát rồi gật đầu.
Đưa người về phủ an toàn, mấy người Ô Nhược lại quay về Ô gia.
Hắc Tuyển Dực ôm Ô Nhược vào ngực, nói: "Trước khi mẹ bị khống chế, có người cố ý dao động linh lực để thu hút sự chú ý của ta, hẳn là để ta không kịp ngăn mẹ ám sát nhị hoàng tử."
Ô Nhược bỗng nheo mắt lại: "Là ai?"
"Lúc đó linh lực dao động rất mạnh, hẳn là cao nhân mà chúng ta muốn tìm."
"Hắn ở Ô gia?"
"Không biết, có thể đã rời khỏi Ô gia rồi."
"Muội đã nói là lần nào đến Ô gia cũng có chuyện không hay xảy ra mà." Ô Hi không vui bĩu môi: "Từ hôm nay chúng ta phải túc trực linh cữu đến 5 ngày, không biết có xảy ra chuyện gì nữa hay không."
Ô Trúc vỗ vai Ô Hi trấn an: "Lát nữa lúc mặc vải lanh nhớ kiểm tra kỹ lại, tránh mắc mưu thêm lần nữa."
"Được."
5 ngày tiếp theo rất bình yên, bình đến nỗi Ô Hi không nhấc nổi mí mắt. Trong lúc đó, đám Ô Úy Tuyết và Ô Thần Tử sáng ngày nào cũng đến thắp một nén hương, như thể Ô Úy Tuyết đã từ bỏ Hắc Tuyển Dực rồi, ngay cả liếc Ô Nhược một cái cũng không, thắp hương xong liền rời đi.
Tới sáng sớm ngày thứ 6, tất cả người Ô gia đều có mặt đầy đủ ở linh đường trong đại viện.
Mấy người Ô Nhược cũng dẫn theo Ô Tiền Thanh và Quản Đồng đến đại viện thắp nén hương cuối cùng.
Sau khi dâng hương, người Ô gia lục tục rời đi. Mà lúc này, Ô Thần Tử và Ô Úy Tuyết không lập tức rời đi như mọi bữa.
Ô Thần Tử lôi kéo tộc trưởng Ô gia đến cửa linh đường thương lượng.
Còn Ô Úy Tuyết thì canh lúc mấy người Ô Nhược vừa đi ra liền cố ý chặn đường bọn họ.
"Nương tử!" Khuôn mặt đáng khinh của lão Hắc cười vui vẻ vọt tới trước mặt nàng: "Vi phu nhớ ngươi muốn chết."
Mọi người nghe thấy đều kinh ngạc quay lại nhìn bọn họ.
Lão Hắc cười đến nỗi vết loét trên mặt dồn lại thành một cục, chảy ra một đống mủ trắng, người xung quanh như gặp phải ôn dịch, vội vàng tránh xa bọn Ô Nhược.
"Trời ạ, người kia chính là phu quân Ô Úy Tuyết hả? Chậc... Quá tởm, ánh mắt Ô Úy Tuyết kém đến mức đi thích nam nhân như vậy hả."
Ô Thần Tử và tộc trưởng Ô gia đứng đối diện với Ô Nhược, hơi nhìn sang bên Ô Nhược.
Ô Úy Tuyết đen mặt lạnh giọng nói: "Ngươi cút ra cho ta."
"Nương tử, ngươi muốn vi phu cút đi đâu? Vi phu cút lên giường ngươi nha, chịu không?" Lão Hắc giữ chặt tay nàng.
Đáy mắt Ô Úy Tuyết hiện lên lãnh quang, thừa dịp quăng tay hắn ra, bắn một đạo kim quang lên người Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực định chặn lại thì Ô Hi — vẫn luôn cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của Ô Úy Tuyết — vội lao tới đẩy Hắc Tuyển Dực qua chỗ Ô Nhược: "Dực ca, cẩn thận."
Lập tức, kim quang đánh vào người Ô Hi.
Ô Trúc kinh hãi: "Tiểu Hi — —"
Ngay sau đó, mọi người thấy kim quang trên người Ô Hi dội ngược trở lại, Ô Úy Tuyết định chạy đến chỗ Hắc Tuyển Dực thấy thế thì cả kinh, cuống quít né sang một bên, kim quang xẹt qua người nàng chui vào cơ thể Ô Thần Tử.
Mọi người đứng đực ra nhìn hắn.
Ô Thần Tử cũng ngu người luôn rồi.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, tốc độ kim quang lại còn nhanh, hơn nữa Ô Úy Tuyết lại chắn tầm mắt hắn, mà hắn lại chỉ cách Ô Nhược có sáu thước, huống chi hắn còn nhất tâm lưỡng dụng*, nhất thời không kịp phản ứng nên bị kim quang đánh trúng.
*Nhất tâm lưỡng dụng: một lòng hai mục đích.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Hi, bỗng chốc nheo mắt lại.
Ô Thần Tử cúi đầu nhìn thân thể mình nhưng không cảm thấy không ổn chỗ này.
"Tổ phụ có bị đánh trúng không?" Ô Úy Tuyết cẩn thận hỏi.
Ô Thần Tử ngẩng đầu nhìn Ô Úy Tuyết, dựng lại uy nghiêm hừ lạnh một tiếng: "Với chút bản lĩnh này của ngươi còn muốn làm lão phu bị thương?"
Ô Úy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, hên là không sao.
Ngay sau đó nghi hoặc nhìn Ô Hi, sao lại bị dội ngược lại vậy?
Ô Hi đẩy nàng ra: "Ô Úy Tuyết, vừa rồi ngươi muốn làm gì?"
Ô Úy Tuyết cười lạnh: "Ở trước mặt nhiều người như này thì còn làm gì nữa chứ? Chỉ là dùng chút linh lực để các ngươi cảm thấy thoải mái thôi mà."
"Ta nhổ vào, ngươi mà tốt vậy mới lạ."
"Tin hay không tùy ngươi." Ô Úy Tuyết xoay người định đi khỏi đây.
"Tuyết Nhi." Ô Thần Tử đột nhiên kêu lên.
Ô Úy Tuyết xoay người: "Tổ phụ gọi con có chuyện gì?"
Ô Thần đi đến trước mặt Ô Úy Tuyết, mỉm một nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Tuyết Nhi, nàng thật đẹp!"
Ô Úy Tuyết giật mình.
Ô Thần Tử cầm tay nàng, đặt lên môi hôn xuống.
Ô Úy Tuyết: "..."
Mọi người: "..."
Ô Thần Tử đá lông nheo với Ô Úy Tuyết: "Nàng là cô nương đẹp nhất mà ta thấy."
Ô Úy Tuyết không khỏi giật mình, tổ phụ trước giờ luôn uy nghiêm sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ — —
Nàng cả kinh, chẳng lẽ một kích vừa rồi phát huy tác dụng rồi.
Ô Hi xoa da gà nổi đầy tay, nhỏ giọng nói với Ô Trúc: "Não hắn bị nhúng nước hả?"
"..." Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau một cái.
Ô Thần Tử kéo Ô Úy Tuyết vào ngực, cúi đầu hôn lên mặt nàng: "Tuyết Nhi, ta thích nàng, nàng thành thân với ta đi, ta thề tuyệt đối sẽ không cô phụ ngươi."
"Rầm rầm — —" người bưng chậu than nghe thấy câu này thì bị dọa ngu luôn.
Những người khác cũng dại cả ra.
Đại viện vốn toàn tiếng khóc, nháy mắt an tĩnh lại.
Cằm Ô Hi mém rớt xuống đất.
Lão Hắc trừng lớn mắt: "Ơ kìa, lσạи ɭυâи a?"
Ô Úy Tuyết cũng bị dọa cho sợ, lắp bắp nói: "Tổ, tổ..."
"Hư, đừng từ chối ta vội." Ô Thần Tử đặt tay lên miệng nàng: "Chờ nàng nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời ta."
Ô Úy Tuyết vội kéo tay hắn xuống: "Tổ phụ, ngài tỉnh lại nhìn xem con là ai nè."
"Nàng là Tuyết Nhi, là cô nương mà ta yêu nhất."
Ô Úy Tuyết: "..."
Ô Thần Tử cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.
"..." Ô Úy Tuyết cả kinh, vội nắm cằm hắn lại: "Tổ phụ, con là cháu gái của ngài, ngài mau tỉnh lại a."
Tộc trưởng Ô gia vội lấy lại tinh thần, giận dữ hét lên: "Ô Thần Tử, Ô Úy Tuyết, các ngươi đang làm gì đó?"
°°°°°°°°°°
Đăng: 1/1/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.