Chương 302: Vẫn là ngươi hiểu ta
Kim Nguyên Bảo
03/11/2023
Edit + beta: Iris
Pi Pi nghe tiếng, quay đầu lại thì thấy đối phương là một nam tử có hai con ngươi, không khỏi híp mắt.
Đối phương cũng nhíu mày.
Chưởng quầy cười tủm tỉm lấy "Liệt Nham" xuống cho bọn họ xem: “Khối tài liệu này là một vị thuật sư liều chết đi vào núi lửa đào được. Trong núi lửa, khoảng mười năm mới ngưng tụ được một khối tài liệu lớn như vậy, nên vô cùng trân quý, dùng nó có thể luyện chế được pháp khí có liên quan đến lửa, hai vị công tử cứ từ từ xem."
Pi Pi và nam tử có hai con ngươi nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói: "Ngươi xem trước đi."
Lúc này, Ô Nhược đi tới: "Pi Pi, ngươi nhìn trúng khối tài liệu nào?"
"Là ngươi!" Nam tử có hai con ngươi thấy Ô Nhược thì tức giận trừng mắt cậu một cái.
Ô Nhược nhướng mày, vừa liếc mắt liền nhận ra hắn là ai: "Vô Câu."
Người này sao vẫn còn ở Tử Linh Quốc.
Vô Câu hừ nhẹ: "Ngươi phân biệt rõ ta và ca ta ghê nha."
Ô Nhược cười mà không nói, nếu là Vô Thúc nhìn thấy cậu, đừng nói là trả lời, có lẽ nhìn cậu một cái cũng không thèm nhìn.
"Nếu là bằng hữu của ngươi, vậy ta không tranh khối tài liệu này với hắn nữa." Vô Câu đánh giá Pi Pi một lượt: "Mà ta thấy ngươi càng cần khối tài liệu này hơn ta, thôi bỏ đi."
Hắn nói xong liền xoay người xuống lầu.
Pi Pi hỏi: "Bằng hữu ngươi hả?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không phải."
Pi Pi nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ta từng gặp hắn ở Do gia."
Ô Nhược lập tức nheo mắt lại: "Ngươi chắc chắn?"
"Đôi mắt hắn đặc biệt như thế, ta muốn nhận nhầm cũng khó, lúc ấy hắn đi theo một nam nhân tử y đeo mặt nạ tím, nam nhân này cũng làm ta ấn tượng rất sâu sắc."
Ô Nhược: "..."
Theo Pi Pi miêu tả, hình như là Vô Thúc và Cơ Dục.
"Chuyện từ khi nào?"
"Khoảng hơn hai tháng trước."
Ô Nhược đếm thời gian, cũng chính là lúc đang diễn ra tỷ thí thuật sư, đám Cơ Dục không những tìm tới Hắc Tuyển Dực mà còn tìm tới Cựu tộc, cậu không khỏi thầm cười lạnh, quả nhiên dã tâm của người Thiên Thánh quốc rất lớn, một bên thì thương thảo với hoàng thất Tử Linh Quốc việc giải lời nguyền, một bên mượn sức người Cựu tộc, cũng không biết người Thiên Thánh quốc muốn làm gì, chẳng lẽ bọn họ nghĩ hoàng thất không thể giải lời nguyền giúp bọn họ được nên tìm người Cựu tộc đấy chứ?
"Tiểu Nhược, các ngươi chọn xong chưa?" Ô Trúc đi tới hỏi.
Ô Nhược nhìn về phía Pi Pi: "Pi Pi, ngươi thích tài liệu trên bàn?"
Pi Pi cầm tài liệu trên bàn, cẩn thận quan sát, quả thật rất thích hợp cho hắn sử dụng, liền hỏi giá chưởng quầy, sau đó lại mua thêm mấy món tài liệu nữa mới rời khỏi cửa hàng cùng mấy người Ô Nhược.
"Gần đây Tuyển Dực không còn giúp luyện chế pháp khí nữa hả?” Pi Pi hỏi.
Ô Nhược bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi cũng thấy rồi đó, hắn bận đến mức không có thời gian trở lại Hành Tinh Cung, nhưng nếu ngươi muốn luyện chế pháp khí thì ta có thể giới thiệu một người cho ngươi, pháp khí người này luyện chế còn tốt hơn cả Tuyển Dực."
Đám U Diệp đều ăn ý nghĩ tới sư phụ Kim Luyện của Hắc Tuyển Dực.
Pi Pi tò mò hỏi: "Ai vậy?"
Ô Trúc cười nói: "Tiểu Nhược, người đệ nói hẳn là sư phụ Kim Luyện đúng không? Pháp khí hắn luyện quả thật rất tốt, là sư phụ luyện pháp khí giỏi nhất mà ta từng thấy."
Ô Nhược cong môi: "Đúng, chính là hắn, hắn là sư phụ của Tuyển Dực, pháp khí hắn luyện chế ra tuyệt đối tốt hơn của Tuyển Dực."
Ô Trúc không khỏi nhớ tới tình hình lần trước gặp Kim Luyện: "Cũng không biết sư phụ Kim Luyện có theo đuổi được Diệp đại thẩm hay không, mong là có thể uống rượu mừng của hai người họ."
"Ta cũng không biết sư phụ có thành công theo đuổi được Diệp đại thẩm hay không, gần đây thực sự có quá nhiều chuyện phải làm, ta và Tuyển Dực đều không có thời gian đi thăm sư phụ, nếu Pi Pi tìm hắn luyện chế pháp khí, vậy nhân dịp này chúng ta thăm hắn luôn, thuận tiện đến tiệm tạp hóa nhất hào mua dược liệu."
"Được a."
Những người khác cũng đồng ý đề nghị của Ô Nhược, nhưng đám thị vệ đi theo bọn họ không thể tiếp xúc với ánh nắng, chỉ có thể ở trong nha môn dưới lòng đất chờ bọn họ về.
Mọi người đi vào Biên thành, tức khắc cảm thấy rét lạnh vô cùng, những bông tuyết mịn nhẹ nhàng bay xuống, rơi trên mặt bọn họ, nhìn xung quanh thì thấy, mặt đất một mảnh trắng xóa, người đi lại trên đường ít hơn rất nhiều so với trước đây. Đi đến cửa hàng của Kim Luyện, Kim Luyện đang cười ngây ngô ngắm Diệp Chi quét tước quầy, khi Diệp Chi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lập tức khôi phục bộ dáng đứng đắn.
Diệp Chi đương nhiên biết Kim Luyện đang nhìn nàng, nên mới ngượng ngùng giả bộ bận rộn.
Đám Ô Nhược thấy cảnh này, hai mặt nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Diệp Chi thấy bên ngoài có mấy vị công tử diện mạo tuấn tú, lập tức buông khăn lau trong tay xuống, cúi đầu nói với Kim Luyện đang giả vờ bận rộn: "Có khách tới."
Kim Luyện không thèm ngẩng đầu lên liền nói: "Không cần để ý tới bọn họ."
Ô Nhược nghe vậy, ghẹo nói: "Sư phụ, ngươi không để ý tới chúng ta, vậy chúng ta đi nha."
Kim Luyện nghe giọng của Ô Nhược, vội ngẩng đầu lên, thấy thật sự là đám Ô Nhược thì vui mừng đứng lên: "Sao các ngươi lại tới đây? Bọn nhỏ đâu? Sao lại không mang bọn nhỏ đi cùng?"
Ô Trúc nói: "Gần đây không tiện dẫn bọn nhỏ ra ngoài."
Kim Luyện nói: "Có phải vì người Cựu tộc phát hiện thân phận của Tiểu Nhược không?"
Khoảng thời gian trước, hắn từng nghe lén thấy người Cựu tộc nhắc tới chuyện Thái Tử Phi gì đó.
U Diệp xoa cằm: "Ta phát hiện bây giờ sư phụ nhìn mặt thật của chúng ta cũng không còn nói lắp nữa."
Kim Luyện ngượng ngùng gãi đầu: "Cái này đều nhờ các ngươi giúp."
Từ sau khi đám Ô Nhược giúp hắn sửa soạn lại, dần dà hắn lấy lại được tự tin, đặc biệt là khi Diệp Chi đồng ý ở bên nhau với hắn, càng giúp hắn thêm cảm thấy bản thân cũng không đến mức kém cỏi như mình tưởng tượng, sau đó, nhìn thấy người đẹp cũng không còn nói lắp như xưa nữa, ở bên Diệp Chi một khoảng thời gian, dần dần hắn cũng thay đổi được thói quen nói lắp.
Cức Hi ý vị thâm trường nhìn Diệp Chi: "Sư phụ không giới thiệu cho chúng ta phu nhân bên trong là ai sao?"
Những người khác cũng che miệng cười trộm.
Kim Luyện tức giận liếc hắn một cái, cười to giới thiệu Diệp Chi cho bọn họ.
Diệp Chi dù sao cũng là phụ nhân, mấy người Cức Hi cũng không tiện trêu nhiều, giới thiệu xong, Ô Nhược liền hỏi: "Sư phụ, ngươi vẫn như cũ, không nhận luyện chế pháp khí sao?"
Không đợi Kim Luyện trả lời, Diệp Chi liền nói: "Hắn ấy mà, nhìn ai thuận mắt thì mới nhận làm, nhìn không thuận mắt liền lấy chổi đuổi người, nhưng đa số đều là hắn nhìn không thuận mắt, trong vòng một tháng, có thể làm được cho hai người đã là làm ăn tốt lắm rồi, haizz, thật đúng là chưa từng gặp qua ai làm ăn như hắn."
Kim Luyện cười tủm tỉm nói: "Vẫn là ngươi hiểu ta."
"Ngươi thật là..." Diệp Chi cạn lời, xoay người đi pha trà cho mọi người.
U Diệp cười nói: "Sư phụ, ngươi cũng không thể cứ vậy mãi, sau này thành gia lập thất còn có rất nhiều việc cần làm, ngươi cứ từ chối hết người này đến người khác như vậy, làm sao để dành được đồng nào."
Ô Trúc gật đầu tán đồng: "Đặc biệt là sau này có con rồi, càng phải chi tiêu rất nhiều thứ."
Giống như hắn, từ sau khi có Ô U, mỗi ngày đều muốn cho con được ăn ngon mặc đẹp chơi vui, hận không thể tiêu toàn bộ số bạc cho con, để con vô ưu vô lo, ngày ngày chơi đùa vui vẻ.
"Có lý." Kim Luyện nghe xong lời này mới nhớ tới mình từ nay về sau không còn sống một mình nữa, sau này còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, để Diệp Chi được sống những ngày tháng tốt đẹp: "Về sau ta sẽ nhận làm nhiều hơn để kiếm bạc."
"Hiện giờ ta có mối làm ăn cho sư phụ đây." Ô Nhược cười vỗ lưng Pi Pi: "Vị bằng hữu này của ta muốn luyện chế pháp khí, không biết sư phụ có rảnh hay không."
"Rảnh, rảnh." Kim Luyện hỏi Pi Pi: "Ngươi muốn luyện chế pháp khí gì?"
Pi Pi lập tức nói ra suy nghĩ của mình: "Ta muốn luyện chế một pháp khí có thể kết hợp với huyền thuật của ta để sử dụng."
"Huyền thuật của ngươi là gì?" Nhắc đến pháp khí, thần sắc của Kim Luyện trở nên đặc biệt nghiêm túc, cũng mời Pi Pi ngồi xuống nói chuyện cùng hắn.
"Trà tới rồi, các ngươi uống chén trà để giữ ấm người." Diệp Chi bưng trà lên cho bọn họ xong thì đứng bên cạnh, si mê thẹn thùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Luyện, có thể thấy nàng cũng thiệt tình thích Kim Luyện.
Đám Ô Nhược cảm thấy mừng thay cho Kim Luyện, tới trưa, Kim Luyện mời bọn họ đến nhà hắn dùng cơm.
Cức Hi và Dạ Ký liền phụ trách mua đồ ăn, đến nhà Kim Luyện, mọi người phân công hỗ trợ nhau, vui vẻ ăn trưa với nhau rồi mới rời đi.
Kim Luyện tiễn bọn họ ra ngoài: "Lần sau các ngươi rảnh lại qua đây tìm ta chơi, đúng rồi, nhớ mang theo bọn nhỏ đến nữa."
"Được." Ô Nhược nhìn Diệp Chi đang thu dọn chén đũa trong phòng, nhỏ giọng hỏi Kim Luyện: "Sư phụ, ngươi định khi nào thì thành thân cùng Diệp đại thẩm đây?"
Kim Luyện có chút thẹn thùng: "Ta tính qua năm mới mới bàn chuyện này với nàng, cũng không biết nàng có đồng ý hay không."
"Chắc chắn sẽ đồng ý, sư phụ, đến lúc đó phải nhớ mời chúng ta tới uống rượu mừng a."
"Được, không thành vấn đề." Kim Luyện mỉm cười nói với Pi Pi: "Pi Pi, pháp khí ngươi nói cứ để ta nghiên cứu xem sao, bảy ngày sau ngươi đến chỗ ta lấy pháp khí."
"Được, làm phiền ngươi."
Đám Ô Nhược cáo biệt Kim Luyện, sau đó đi tìm chỗ bán giấy vàng để mua giấy vàng, lại đến tiệm tạp hóa nhất hào mua dược liệu, mua hết những thứ bọn họ cần mới trở về vương phủ dưới thành ngầm.
Lúc này, mấy người Ô Tiền Thanh đã nghỉ trưa, tiếng cười khanh khách của bọn nhỏ cảm nhiễm mọi người.
Ô Nhược đi vào đại sảnh, chia ngân phiếu kiếm được từ việc bán linh phù cho mọi người, sau đó, mọi người lại đem linh phù gần đây vẽ được giao cho Ô Nhược.
Do Chiêu Bình và Tần Trân thấy tò mò, liền dò hỏi tình huống, biết được có thể bán linh phù kiếm tiền cũng rất động tâm, đáng tiếc bọn họ là người Tử Linh Quốc, linh phù bán đi không đáng giá là bao.
Ô Nhược ở lại tiểu viện của Ô Tiền Thanh dùng cơm tối xong mới dẫn bọn nhỏ hồi cung.
Trở lại Hành Tinh Cung, cậu lập tức triệu hồi Thủ Lao: "Thủ Lao, chuyện mấy đứa trẻ kia thế nào rồi?"
"Bọn nó là môn đồ Võ Huyền Các, sống trong Võ Huyền Các, nghe bá tánh gần đó nói các chủ Võ Huyền Các nhận nuôi những cô nhi không cha mẹ, bất kể có linh lực hay không, các chủ đều sẽ dạy cho bọn nó nhất nghệ tinh, bình thường còn quyên góp bạc giúp đỡ bá tánh bần cùng, nên các bá tánh đều khen Võ Huyền Các không dứt miệng, trước mắt ta chỉ tra được có nhiêu đấy, muốn tra sâu hơn thì phải tốn thêm cần ít thời gian."
Ô Nhược suy nghĩ: "Ta hỏi Tuyển Dực xem sao, chắc là hắn biết về Võ Huyền Các."
Cậu gọi Tam Nhất tiến vào, xác định Hắc Tuyển Dực và các đại thần khác còn ở điện công văn xem công văn, liền phân phó phòng bếp nấu một nồi canh tẩm bổ để mang đến điện công văn.
Lời edit: Phế thê trọng sinh phần 1 của mình đang đăng lại thì vẫn gặp vấn đề, sẵn đây mình vừa tạo facebook mới chuyên đăng truyện trên truyenwk.com của mình + mấy quyển truyện mà mình đã mua, nhưng chỉ vừa tạo gần đây nên mới đăng được mỗi phế thê trọng sinh thôi, mọi người kết bạn face với mình thì nhớ nhắn tin riêng trên truyenwk.com hoặc mess với mình để mình chấp nhận nha, tại là face riêng tư nên sợ dính bản quyền, với tránh kết bạn với thành phần lạ rồi bị report này nọ nên phải làm v cho chắc, tránh bị bay màu, link face mình để ở thông báo truyenwk.com nha.
Đăng: 14/7/2022
Pi Pi nghe tiếng, quay đầu lại thì thấy đối phương là một nam tử có hai con ngươi, không khỏi híp mắt.
Đối phương cũng nhíu mày.
Chưởng quầy cười tủm tỉm lấy "Liệt Nham" xuống cho bọn họ xem: “Khối tài liệu này là một vị thuật sư liều chết đi vào núi lửa đào được. Trong núi lửa, khoảng mười năm mới ngưng tụ được một khối tài liệu lớn như vậy, nên vô cùng trân quý, dùng nó có thể luyện chế được pháp khí có liên quan đến lửa, hai vị công tử cứ từ từ xem."
Pi Pi và nam tử có hai con ngươi nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói: "Ngươi xem trước đi."
Lúc này, Ô Nhược đi tới: "Pi Pi, ngươi nhìn trúng khối tài liệu nào?"
"Là ngươi!" Nam tử có hai con ngươi thấy Ô Nhược thì tức giận trừng mắt cậu một cái.
Ô Nhược nhướng mày, vừa liếc mắt liền nhận ra hắn là ai: "Vô Câu."
Người này sao vẫn còn ở Tử Linh Quốc.
Vô Câu hừ nhẹ: "Ngươi phân biệt rõ ta và ca ta ghê nha."
Ô Nhược cười mà không nói, nếu là Vô Thúc nhìn thấy cậu, đừng nói là trả lời, có lẽ nhìn cậu một cái cũng không thèm nhìn.
"Nếu là bằng hữu của ngươi, vậy ta không tranh khối tài liệu này với hắn nữa." Vô Câu đánh giá Pi Pi một lượt: "Mà ta thấy ngươi càng cần khối tài liệu này hơn ta, thôi bỏ đi."
Hắn nói xong liền xoay người xuống lầu.
Pi Pi hỏi: "Bằng hữu ngươi hả?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không phải."
Pi Pi nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ta từng gặp hắn ở Do gia."
Ô Nhược lập tức nheo mắt lại: "Ngươi chắc chắn?"
"Đôi mắt hắn đặc biệt như thế, ta muốn nhận nhầm cũng khó, lúc ấy hắn đi theo một nam nhân tử y đeo mặt nạ tím, nam nhân này cũng làm ta ấn tượng rất sâu sắc."
Ô Nhược: "..."
Theo Pi Pi miêu tả, hình như là Vô Thúc và Cơ Dục.
"Chuyện từ khi nào?"
"Khoảng hơn hai tháng trước."
Ô Nhược đếm thời gian, cũng chính là lúc đang diễn ra tỷ thí thuật sư, đám Cơ Dục không những tìm tới Hắc Tuyển Dực mà còn tìm tới Cựu tộc, cậu không khỏi thầm cười lạnh, quả nhiên dã tâm của người Thiên Thánh quốc rất lớn, một bên thì thương thảo với hoàng thất Tử Linh Quốc việc giải lời nguyền, một bên mượn sức người Cựu tộc, cũng không biết người Thiên Thánh quốc muốn làm gì, chẳng lẽ bọn họ nghĩ hoàng thất không thể giải lời nguyền giúp bọn họ được nên tìm người Cựu tộc đấy chứ?
"Tiểu Nhược, các ngươi chọn xong chưa?" Ô Trúc đi tới hỏi.
Ô Nhược nhìn về phía Pi Pi: "Pi Pi, ngươi thích tài liệu trên bàn?"
Pi Pi cầm tài liệu trên bàn, cẩn thận quan sát, quả thật rất thích hợp cho hắn sử dụng, liền hỏi giá chưởng quầy, sau đó lại mua thêm mấy món tài liệu nữa mới rời khỏi cửa hàng cùng mấy người Ô Nhược.
"Gần đây Tuyển Dực không còn giúp luyện chế pháp khí nữa hả?” Pi Pi hỏi.
Ô Nhược bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi cũng thấy rồi đó, hắn bận đến mức không có thời gian trở lại Hành Tinh Cung, nhưng nếu ngươi muốn luyện chế pháp khí thì ta có thể giới thiệu một người cho ngươi, pháp khí người này luyện chế còn tốt hơn cả Tuyển Dực."
Đám U Diệp đều ăn ý nghĩ tới sư phụ Kim Luyện của Hắc Tuyển Dực.
Pi Pi tò mò hỏi: "Ai vậy?"
Ô Trúc cười nói: "Tiểu Nhược, người đệ nói hẳn là sư phụ Kim Luyện đúng không? Pháp khí hắn luyện quả thật rất tốt, là sư phụ luyện pháp khí giỏi nhất mà ta từng thấy."
Ô Nhược cong môi: "Đúng, chính là hắn, hắn là sư phụ của Tuyển Dực, pháp khí hắn luyện chế ra tuyệt đối tốt hơn của Tuyển Dực."
Ô Trúc không khỏi nhớ tới tình hình lần trước gặp Kim Luyện: "Cũng không biết sư phụ Kim Luyện có theo đuổi được Diệp đại thẩm hay không, mong là có thể uống rượu mừng của hai người họ."
"Ta cũng không biết sư phụ có thành công theo đuổi được Diệp đại thẩm hay không, gần đây thực sự có quá nhiều chuyện phải làm, ta và Tuyển Dực đều không có thời gian đi thăm sư phụ, nếu Pi Pi tìm hắn luyện chế pháp khí, vậy nhân dịp này chúng ta thăm hắn luôn, thuận tiện đến tiệm tạp hóa nhất hào mua dược liệu."
"Được a."
Những người khác cũng đồng ý đề nghị của Ô Nhược, nhưng đám thị vệ đi theo bọn họ không thể tiếp xúc với ánh nắng, chỉ có thể ở trong nha môn dưới lòng đất chờ bọn họ về.
Mọi người đi vào Biên thành, tức khắc cảm thấy rét lạnh vô cùng, những bông tuyết mịn nhẹ nhàng bay xuống, rơi trên mặt bọn họ, nhìn xung quanh thì thấy, mặt đất một mảnh trắng xóa, người đi lại trên đường ít hơn rất nhiều so với trước đây. Đi đến cửa hàng của Kim Luyện, Kim Luyện đang cười ngây ngô ngắm Diệp Chi quét tước quầy, khi Diệp Chi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lập tức khôi phục bộ dáng đứng đắn.
Diệp Chi đương nhiên biết Kim Luyện đang nhìn nàng, nên mới ngượng ngùng giả bộ bận rộn.
Đám Ô Nhược thấy cảnh này, hai mặt nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Diệp Chi thấy bên ngoài có mấy vị công tử diện mạo tuấn tú, lập tức buông khăn lau trong tay xuống, cúi đầu nói với Kim Luyện đang giả vờ bận rộn: "Có khách tới."
Kim Luyện không thèm ngẩng đầu lên liền nói: "Không cần để ý tới bọn họ."
Ô Nhược nghe vậy, ghẹo nói: "Sư phụ, ngươi không để ý tới chúng ta, vậy chúng ta đi nha."
Kim Luyện nghe giọng của Ô Nhược, vội ngẩng đầu lên, thấy thật sự là đám Ô Nhược thì vui mừng đứng lên: "Sao các ngươi lại tới đây? Bọn nhỏ đâu? Sao lại không mang bọn nhỏ đi cùng?"
Ô Trúc nói: "Gần đây không tiện dẫn bọn nhỏ ra ngoài."
Kim Luyện nói: "Có phải vì người Cựu tộc phát hiện thân phận của Tiểu Nhược không?"
Khoảng thời gian trước, hắn từng nghe lén thấy người Cựu tộc nhắc tới chuyện Thái Tử Phi gì đó.
U Diệp xoa cằm: "Ta phát hiện bây giờ sư phụ nhìn mặt thật của chúng ta cũng không còn nói lắp nữa."
Kim Luyện ngượng ngùng gãi đầu: "Cái này đều nhờ các ngươi giúp."
Từ sau khi đám Ô Nhược giúp hắn sửa soạn lại, dần dà hắn lấy lại được tự tin, đặc biệt là khi Diệp Chi đồng ý ở bên nhau với hắn, càng giúp hắn thêm cảm thấy bản thân cũng không đến mức kém cỏi như mình tưởng tượng, sau đó, nhìn thấy người đẹp cũng không còn nói lắp như xưa nữa, ở bên Diệp Chi một khoảng thời gian, dần dần hắn cũng thay đổi được thói quen nói lắp.
Cức Hi ý vị thâm trường nhìn Diệp Chi: "Sư phụ không giới thiệu cho chúng ta phu nhân bên trong là ai sao?"
Những người khác cũng che miệng cười trộm.
Kim Luyện tức giận liếc hắn một cái, cười to giới thiệu Diệp Chi cho bọn họ.
Diệp Chi dù sao cũng là phụ nhân, mấy người Cức Hi cũng không tiện trêu nhiều, giới thiệu xong, Ô Nhược liền hỏi: "Sư phụ, ngươi vẫn như cũ, không nhận luyện chế pháp khí sao?"
Không đợi Kim Luyện trả lời, Diệp Chi liền nói: "Hắn ấy mà, nhìn ai thuận mắt thì mới nhận làm, nhìn không thuận mắt liền lấy chổi đuổi người, nhưng đa số đều là hắn nhìn không thuận mắt, trong vòng một tháng, có thể làm được cho hai người đã là làm ăn tốt lắm rồi, haizz, thật đúng là chưa từng gặp qua ai làm ăn như hắn."
Kim Luyện cười tủm tỉm nói: "Vẫn là ngươi hiểu ta."
"Ngươi thật là..." Diệp Chi cạn lời, xoay người đi pha trà cho mọi người.
U Diệp cười nói: "Sư phụ, ngươi cũng không thể cứ vậy mãi, sau này thành gia lập thất còn có rất nhiều việc cần làm, ngươi cứ từ chối hết người này đến người khác như vậy, làm sao để dành được đồng nào."
Ô Trúc gật đầu tán đồng: "Đặc biệt là sau này có con rồi, càng phải chi tiêu rất nhiều thứ."
Giống như hắn, từ sau khi có Ô U, mỗi ngày đều muốn cho con được ăn ngon mặc đẹp chơi vui, hận không thể tiêu toàn bộ số bạc cho con, để con vô ưu vô lo, ngày ngày chơi đùa vui vẻ.
"Có lý." Kim Luyện nghe xong lời này mới nhớ tới mình từ nay về sau không còn sống một mình nữa, sau này còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, để Diệp Chi được sống những ngày tháng tốt đẹp: "Về sau ta sẽ nhận làm nhiều hơn để kiếm bạc."
"Hiện giờ ta có mối làm ăn cho sư phụ đây." Ô Nhược cười vỗ lưng Pi Pi: "Vị bằng hữu này của ta muốn luyện chế pháp khí, không biết sư phụ có rảnh hay không."
"Rảnh, rảnh." Kim Luyện hỏi Pi Pi: "Ngươi muốn luyện chế pháp khí gì?"
Pi Pi lập tức nói ra suy nghĩ của mình: "Ta muốn luyện chế một pháp khí có thể kết hợp với huyền thuật của ta để sử dụng."
"Huyền thuật của ngươi là gì?" Nhắc đến pháp khí, thần sắc của Kim Luyện trở nên đặc biệt nghiêm túc, cũng mời Pi Pi ngồi xuống nói chuyện cùng hắn.
"Trà tới rồi, các ngươi uống chén trà để giữ ấm người." Diệp Chi bưng trà lên cho bọn họ xong thì đứng bên cạnh, si mê thẹn thùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Luyện, có thể thấy nàng cũng thiệt tình thích Kim Luyện.
Đám Ô Nhược cảm thấy mừng thay cho Kim Luyện, tới trưa, Kim Luyện mời bọn họ đến nhà hắn dùng cơm.
Cức Hi và Dạ Ký liền phụ trách mua đồ ăn, đến nhà Kim Luyện, mọi người phân công hỗ trợ nhau, vui vẻ ăn trưa với nhau rồi mới rời đi.
Kim Luyện tiễn bọn họ ra ngoài: "Lần sau các ngươi rảnh lại qua đây tìm ta chơi, đúng rồi, nhớ mang theo bọn nhỏ đến nữa."
"Được." Ô Nhược nhìn Diệp Chi đang thu dọn chén đũa trong phòng, nhỏ giọng hỏi Kim Luyện: "Sư phụ, ngươi định khi nào thì thành thân cùng Diệp đại thẩm đây?"
Kim Luyện có chút thẹn thùng: "Ta tính qua năm mới mới bàn chuyện này với nàng, cũng không biết nàng có đồng ý hay không."
"Chắc chắn sẽ đồng ý, sư phụ, đến lúc đó phải nhớ mời chúng ta tới uống rượu mừng a."
"Được, không thành vấn đề." Kim Luyện mỉm cười nói với Pi Pi: "Pi Pi, pháp khí ngươi nói cứ để ta nghiên cứu xem sao, bảy ngày sau ngươi đến chỗ ta lấy pháp khí."
"Được, làm phiền ngươi."
Đám Ô Nhược cáo biệt Kim Luyện, sau đó đi tìm chỗ bán giấy vàng để mua giấy vàng, lại đến tiệm tạp hóa nhất hào mua dược liệu, mua hết những thứ bọn họ cần mới trở về vương phủ dưới thành ngầm.
Lúc này, mấy người Ô Tiền Thanh đã nghỉ trưa, tiếng cười khanh khách của bọn nhỏ cảm nhiễm mọi người.
Ô Nhược đi vào đại sảnh, chia ngân phiếu kiếm được từ việc bán linh phù cho mọi người, sau đó, mọi người lại đem linh phù gần đây vẽ được giao cho Ô Nhược.
Do Chiêu Bình và Tần Trân thấy tò mò, liền dò hỏi tình huống, biết được có thể bán linh phù kiếm tiền cũng rất động tâm, đáng tiếc bọn họ là người Tử Linh Quốc, linh phù bán đi không đáng giá là bao.
Ô Nhược ở lại tiểu viện của Ô Tiền Thanh dùng cơm tối xong mới dẫn bọn nhỏ hồi cung.
Trở lại Hành Tinh Cung, cậu lập tức triệu hồi Thủ Lao: "Thủ Lao, chuyện mấy đứa trẻ kia thế nào rồi?"
"Bọn nó là môn đồ Võ Huyền Các, sống trong Võ Huyền Các, nghe bá tánh gần đó nói các chủ Võ Huyền Các nhận nuôi những cô nhi không cha mẹ, bất kể có linh lực hay không, các chủ đều sẽ dạy cho bọn nó nhất nghệ tinh, bình thường còn quyên góp bạc giúp đỡ bá tánh bần cùng, nên các bá tánh đều khen Võ Huyền Các không dứt miệng, trước mắt ta chỉ tra được có nhiêu đấy, muốn tra sâu hơn thì phải tốn thêm cần ít thời gian."
Ô Nhược suy nghĩ: "Ta hỏi Tuyển Dực xem sao, chắc là hắn biết về Võ Huyền Các."
Cậu gọi Tam Nhất tiến vào, xác định Hắc Tuyển Dực và các đại thần khác còn ở điện công văn xem công văn, liền phân phó phòng bếp nấu một nồi canh tẩm bổ để mang đến điện công văn.
Lời edit: Phế thê trọng sinh phần 1 của mình đang đăng lại thì vẫn gặp vấn đề, sẵn đây mình vừa tạo facebook mới chuyên đăng truyện trên truyenwk.com của mình + mấy quyển truyện mà mình đã mua, nhưng chỉ vừa tạo gần đây nên mới đăng được mỗi phế thê trọng sinh thôi, mọi người kết bạn face với mình thì nhớ nhắn tin riêng trên truyenwk.com hoặc mess với mình để mình chấp nhận nha, tại là face riêng tư nên sợ dính bản quyền, với tránh kết bạn với thành phần lạ rồi bị report này nọ nên phải làm v cho chắc, tránh bị bay màu, link face mình để ở thông báo truyenwk.com nha.
Đăng: 14/7/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.