Phế Thiên

Chương 17: Tiền bối thực sự là ai?

Long Giang

14/10/2016

Trấn Nam đáp xuống bên cạnh Hạ Vy, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía người lạ mặt. Y thấy bên cạnh cửa động, Tiểu Vũ đang nửa nằm nửa ngồi, khuôn mặt tái nhợt nhưng có chút vui mừng. Bên cạnh Tiểu Vũ, một cái xác người đang gầm gừ nhìn nó.

Lập tức, trong lòng Trấn Nam hiểu rằng xác người kia được điều khiển. “Khu Thi Chú!” Trấn Nam khẽ kêu lên, lập tức quay người về phía gã lạ mặt, quát:

- Bàng môn tà đạo, có phải ngươi sử dụng Khu Thi chú?

Đôi mắt mù của người kia như nhăn lại, khiến vết sẹo chuyển động. Y gằn lên một tiếng:

- Từ lúc nào Khu Thi chú trở thành võ công của bàng môn tà đạo?

Câu hỏi này của y khiến cho Trấn Nam sững sờ. Mười mấy năm nay, Thánh giáo bài trừ dị giáo trên khắp đất Nam Thiện Bội Châu này, những phương pháp điều khiển tử thi đều liệt vào hạng bàng môn tà đạo. Môn phái nào sử dụng chúng đều bị Thánh giáo tiêu diệt.

- Sư huynh, người kia có thể là ma giáo. Khi nãy hắn cướp kiếm của ta.

Hạ Vy nói. Trấn Nam hơi sững người. Hạ Vy là một trong những cao thủ của lớp trẻ Thánh giáo, từ nhỏ đã được chú trọng bồi dưỡng. Tuy pháp lực chưa thể bằng với các đường chủ, trưởng lão nhưng một cao thủ muốn cướp lấy pháp bảo Thủy Long Tiên Kiếm trong tay nàng không phải là việc dễ dàng. Thế mà người lạ mặt kia lại có khả năng.

- Trấn Nam đại ca! Mau cứu mạng, không con ma thi này ăn thịt đệ mất.

Tiểu Vũ rên rỉ, khá yên tâm là cao thủ của Thánh giáo đã có mặt, người kia cơ bản không phải đối thủ. Chính mắt nó đã trông thấy Trấn Nam chỉ trong mấy chiêu kiếm đã chém chết ma thi tu hành trăm năm. Tuyệt đối người lạ mặt kia không phải đối thủ.

- Ngươi là ai, mau xưng danh, ta không muốn giết một kẻ vô danh tiểu tốt.

Trấn Nam quát lên, dĩ nhiên là đem lời đó cho người lạ mặt.

Y nghe vậy cười lên ha hả, đoạn nói:

- Thánh giáo các ngươi giờ đây tác oai tác quái thật. Để ta dạy cho một bài học.

Nói rồi, y gầm lên một tiếng, vung tay đánh về phía Trấn Nam một chưởng. Chưởng pháp cuồn cuộn phóng ra, biến ngay thành hình một thái cực đồ, hung hãn xông đến.

Trấn Nam nhíu mắt nhìn, thốt lên:

- Pháp môn của đạo giáo!

- Cự Giải thuẫn pháp!

Hai tay Trấn Nam kết ấn pháp, hô lớn, phía trước xuất hiện ngay một lá chắn hình con cua khổng lồ, lấp lánh ánh sáng.

Thái cực đồ xông đến, va chạm với cự giải thuẫn, nổ bình một tiếng. Trấn Nam toàn thân rung động, bị đẩy lùi về phía sau. Hạ Vy thì vội vã thoát ly khỏi khu vực khi thái cực đồ được đánh ra.

Còn đang chấn động vì chiêu thức của đối phương, Trấn Nam đã thấy y nhún mình, lao đến, vươn tay ra gầm lên một tiếng.

Hạ Vy vừa đáp xuống đất đã thấy đằng sau truyền đến bên tai những tiếng leng keng. Tiên Kiếm sau lưng nàng rung lên rồi vọt ra khỏi bao, thinh không xuất hiện một vệt sáng xanh biếc.

Thủy Long Tiên Kiếm rời khỏi vỏ, lao đến nằm gọn trong tay người lạ mặt. Y nắm kiếm toàn lực xông về phía Trấn Nam.

Trấn Nam hoảng hốt vội vung tay, bảo kiếm sau lưng cũng như một mãnh thú, gầm lên dữ dội. Xung quanh tràn ngập tiếng sư tử rống.



Bảo kiếm của y lưỡi kiếm bản to, đốc kiếm là khuôn mặt của một con sư tử uy dũng đang há miệng như muôn ăn tươi nuốt sống đối thủ. Kiếm này, được gọi là Sư Vương Thần Kiếm.

Trấn Nam nắm chặt thần kiếm, đưa lên ngang mặt. Người lạ kia chớp mắt xông tới, vung kiếm quá đầu, bổ xuống một cái.

Choang!..

Hai thanh kiếm va chạm, tia lửa bắn ra tứ phía, áp lực như gió lớn ào ào tỏa ra khiến đất đá, cây cỏ ngã rạp. Trấn Nam cảm giác như một khối lực hàng ngàn cân đang đè xuống kiếm, bàn tay khẽ trùng xuống. Y lập tức đưa nốt tay kia, đỡ lấy kiếm, run rẩy chống lại.

Người lạ mặt một kiếm chém xuống, nặng tựa ngàn cân. Chém rồi, y nhẩy lùi lại phía sau. Trấn Nam hoảng hốt đứng lên, nhịp tim tăng vọt, ánh mắt đầy sự hoảng hốt. Cao thủ này, ở đâu ra chứ?

Người kia lại vung kiếm, chĩa tới phía trước, gầm lên:

- Thánh giáo là cái đinh gì!

Khắp người y như được bao bọc bởi một cơn lốc, cứ thế xoay lên, gào thét. Cuồng phong hung hãn xoay quanh y rồi đột ngột tách hẳn khỏi thân hình, quét về phía Trấn Nam.

Đường chủ của Thánh giáo hoảng hốt nhảy sang một bên né tránh. Cơn lốc quét qua, một vạt rừng lập tức bị đánh nát bấy, cây cỏ nát bét, tạo thành một con đường thẳng tắp.

Dường như người lạ mặt chỉ muốn ra uy chứ không muốn đoạt mạng Trấn Nam. Nhưng từng đó cũng đủ để Hạ Vy, Trấn Nam và Tiểu Vũ phải kinh hồn bạt vía.

Ra chiêu rồi, người lạ mặt lại từ từ quay về phía Trấn Nam vừa đáp xuống né tránh. Toàn thân y cuồn cuộn bốc lên nộ khí khiến khoảng không gian xung quanh bị vặn vẹo không ngừng.

Một kiếm chĩa lên bầu trời, lá cây xào xạc, cuồng phong thét gào. Trên cao, mây đen kết lại rất nhanh rồi từ đó một tia sét giáng xuống điên cuồng, đánh thẳng vào mũi kiếm khiến nó rực lên chói lọi. Tia sét không biến mất mà bao bọc xung quanh tiên kiếm khiến nó bừng lên bạch quang, mắt thường không thể nhìn vào.

Người lạ mặt lúc này, mái tóc tung bay, y phục phấp phới, cả thân hình y cũng tỏa bạch quang, tựa như đang được bao bọc bởi một đạo lôi điện khủng bố.

Trấn Nam, Hạ Vy cùng Tiểu Vũ khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn tia sét tràn ngập khắp thanh kiếm, lan sang cả cơ thể người lạ mặt.

- Sét đánh không…chết! Hắn có còn là người?

Tiểu Vũ lắp bắp, dường như quên cả con ma thi đang áp chế mình. Ma thi gầm gừ khiến nó giật mình, co cả người lại, hoảng hốt.

- Phá…Thiên…Lôi…Điện...Kiếm…Quyết?

Trấn Nam lắp bắp, dường như không tin được vào mắt mình nữa. Phá Thiên Lôi Điện Kiếm Quyết là một trong những kiếm pháp nổi danh của Tam Thanh Giáo. Đây là một cấm thuật. ngoài trưởng môn và trưởng lão của Tam Thanh Giáo, không ai có thể sử dụng được. Trấn Nam đã từng một lần thấy Giả Đình Long, giáo chủ Tam Thanh Giáo thi triển trong một sự kiện quy tụ các đại cao thủ của Nam Thiện Bội Châu. Nhưng cấm thuật này lại được sử dụng bởi một tên mù vô danh, sống trong rừng. So ra uy lực của chiêu thức này dưới tay tên mù còn khủng khiếp hơn cả Giả Đình Long, thậm chí nếu so với Thập Nhị Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lâm Hạ Phương giáo chủ thì một chín một mười . Điều này không khỏi khiến Trấn Nam bàng hoàng. Người này thực sự là ai?

Hạ Vy cũng đờ người ra nhìn tên mù kia thi triển kiếm pháp, nàng cũng như Trấn Nam, không thể tin nổi vào những điều mà mình đang thấy.

Còn Tiểu Vũ, nó cũng sợ suýt thì són ra quần. Nhưng mà cái gì là Phá Thiên Lôi Điện Kiếm Quyết? Tiểu Vũ chẳng hiểu được. Chỉ biết, tia sét trên trời giáng xuống mà người kia lại chẳng hề gì cả, điều đó khiến Tiểu Vũ tâm thần bất ổn. Trước đây, khi còn ở An Thái, nó đã chứng kiến cảnh sét từ trên trời giáng xuống một trâu mộng. Con trâu kia lập tức hóa thành tro, đen thùi lùi, chết nhe cả răng.

- Tiền…tiền bối là người của Tam Thanh Giáo?

Trấn Nam lắp bắp, run run hỏi.

Nghe đến Tam Thanh Giáo , vết sẹo ngang mắt người kia như rực đỏ, nhăn nhúm lại. Bạch quang xung quanh người y từ từ suy giảm độ sáng. Đạo lôi điện xung quanh thần kiếm theo đó mà dần dần ảm đạm di mấy phần.

Nhận thấy câu hỏi của mình dường như động chạm đến một quá khứ nào đó của người lạ mặt, Trấn Nam trong lòng nhẹ bớt nỗi lo lắng. Y là ai, vì sao nhắc đến Tam Thanh Giáo lại có biểu hiện như thế? Trấn Nam cố nhớ lại những kiến thức mà mình lĩnh hội được. Chợt khuôn mặt y biến sắc, lắp bắp:

- Ngài…ngài…có phải là…Tiêu Phong Điệp chân nhân?



Vết sẹo ngang mặt người lại dường như giật giật lên mấy cái. Hắn đưa tay lên, ôm lấy ngực, toàn thân chấn động, lùi lại về sau, tiên kiếm chống xuống đất, dường như muốn ngã quỵ. Chợt, y đứng thẳng lên, hít một hơi, nói:

- Ta là ai ngươi không nên quan tâm. Ngươi là người của Thánh giáo, hãy đưa cô gái kia rời khỏi đây. Hôm nay ta tha cho hai ngươi một mạng, đổi lại hãy giữ kín chuyện hôm nay đừng kể với ai.

Người lạ mặt lắc đầu nói đoạn ném thanh kiếm trong tay vào hư vô. Tiên kiếm rực sáng, vọt bay về bao sau lưng Hạ Vy khiến nàng giật thót mình. Hạ Vy nhìn sang Trấn Nam, hắn khẽ gật đầu rồi tra kiếm vào bao, bước về phía nàng.

Tiểu Vũ thấy vậy la lên:

- Ơ! Còn ta nữa….Trấn Nam…đại ca!

- Ta đã nói rồi, ngươi phải ở lại đây.

Người lạ mặt nói, lập tức con ma thi gầm gừ, khẽ gật gật đầu, dãi dớt từ bên mép trào tra, tí tách rơi xuống khiến Tiểu Vũ hoảng hồn, né tránh. Trong lòng Tiểu Vũ, tràn đến một sự buồn chán không thể tưởng tượng được. Ở lại đây, chắc nó sẽ tự tử mà chết mất thôi.

Tuy vậy, một ánh chớp lóe lên trong đầu Tiểu Vũ. Người kia võ công cao cường, đem Trấn Nam mà so sánh thì khác gì chim cú với phượng hoàng. Trấn Nam lại còn gọi cái gì mà Tiêu Phong Điệp. Tiêu Phong Điệp là ai? Chắc hẳn là nhân vật cực kỳ khủng khiếp. Tam Thanh Giáo là gì? Môn phái lớn nhất nhì Nam Thiện Bội Châu, tuy không so được với Thánh giáo nhưng người này tuyệt đối là bậc cao nhân. Tiểu Vũ quyết định khi có cơ hội sẽ xin được làm đệ tử. Chăm chỉ học hành chẳng mấy chốc sẽ thành tài, trở thành bậc cao thủ trong thiên hạ, lúc đó trốn đi cũng được.

Trấn Nam và Hạ Vy nhìn về phía Tiểu Vũ, ánh mắt lúc này chẳng còn sát khí mà thay vào đó là thương cảm. Hạ Vy nói về phía Tiểu Vũ:

- Thôi, bọn ta đi đây. Ngươi bảo trọng.

Tiểu Vũ há mồm nói lại:

- Các vị bảo trọng. Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm. Thật ra ta muốn cứu hai tên của Thánh giáo khỏi bọn cướp kia chứ không phải là thủ lĩnh. Ta với thủ lĩnh bọn cướp vốn có chút quen biết. Tiểu Vũ này vốn định trở lại Thánh giáo để bái lão Triệu Tống làm sư phụ. Nay không được nữa rồi. Thôi các vị mau đi kẻo muộn rồi.

Trấn Nam và Hạ Vy sững người trước câu chuyện Tiểu Vũ kể. Trấn Nam thở dài, nói:

- Người anh em, nếu thế thì Trấn Nam này hiểu nhầm ngươi rồi. Xin tạ lỗi.

Hạ Vy khuôn mặt đỏ lựng vì ngượng, định lí nhí nói gì đó thì người lạ mặt nói lớn:

- Hai ngươi mau rời khỏi đây.

Trấn Nam và Hạ Vy gật đầu chào Tiểu Vũ đoạn nhún người, hóa thành hai đạo quang ảnh, xuyên qua các tán lá, bay đi.

Lúc này, người lạ mặt đến bên con ma thi, lầm bầm nói gì đó khiến nó rú lên rồi nằm vật ra đất, bất động hoàn toàn. Tiểu Vũ hốt hoảng đứng lên, vọt ra đứng phía sau người lạ mặt, nhịp tim đập mạnh.

Người lạ mặt vòng tay ra sau, bấm nhẹ vào bả vai Tiểu Vũ một cái, nói:

- Ta đã thả trùng độc vào cơ thể ngươi. Nếu chạy trốn sẽ lập tức đứt hết kinh mạch mà chết.

Tiểu Vũ như muốn nằm vật ra đất để ngất đi. Toàn thân nó chấn động mãnh liệt. Trời ạ, tên chết tiệt này còn làm như thế nữa. Trong lòng Tiểu Vũ bừng bừng lửa giận, chỉ muốn đâm chết tên kia. Nhưng nó tuổi gì có thể ra tay? Chỉ uất hận mà ngồi phịch xuống đất, ánh mắt đầy căm thù nhìn lên phía người lạ mặt.

Người kia chầm chậm bước vào trong hang rồi nói vọng ra:

- Ngươi mau đào một cái hố rồi chôn xác ma thi kia. Nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ hầu hạ ta. Giờ việc đó là của người.

Một tia sét nổi lên trong lòng Tiểu Vũ, nó chẳng muốn nói gì nữa. Rốt cục là trở thành nô lệ cho tên mù này. Cuộc đời thật khốn nạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook