Chương 650: Âm mưu quỷ kế (1)
Tô Tiểu Noãn
27/08/2018
Người áo đen thực mau đã mang về tin tức của Lãnh dược sư.
Lãnh Diễm Lãnh dược sư, một trong vài vị luyện dược sư siêu cấp có thể đếm trên đầu ngón tay của Tây Lăng Quốc, Tô Lạc từng gặp mặt một lần.
Bầu trời đêm đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Tô Lạc giống như li miêu nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Lúc này, bên trong thành là một mảnh yên tĩnh không tiếng động, gió đêm rào rạt, thổi bay góc áo phấp phới.
Tô Lạc không ngừng bước chân, nhảy qua nhảy lại trên nóc nhà, chạy nhanh mà qua.
Thực mau nàng đã đến địa điểm mục đích của ngày hôm nay.
Một cái sân ở trung tâm phồn hoa của đế đô.
Lãnh dược sư bận rộn một đêm trong luyện dược phòng, sau khi ra khỏi luyện dược phòng, lập tức đi về hướng nội thất.
Đẩy cửa mà vào, đóng cửa cài then, bỗng nhiên ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên ghế tử đàn.
Lãnh dược sư cả kinh trong lòng!
Thế nhưng có người không thèm thông báo đã trực tiếp tiến vào phủ đệ của hắn? Thật to gan!
“Ai? Đứng lên cho ta!” Lãnh dược sư nén giận, chau mày.
Tô Lạc xoay người, đôi mắt thâm trầm đối diện với gương mặt đang ngạc nhiên kia của Lãnh dược sư.
“Lãnh dược sư, đã lâu không thấy, trẻ ra rất nhiều nha.” Tô Lạc chắp tay, cười hì hì nhìn Lãnh dược sư.
Lãnh dược sư nhìn thấy Tô Lạc, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tô cô nương? Như thế nào là ngươi?”
Nếu là người khác, dám can đảm chạy vào nội thất của Lãnh dược sư, đã sớm bị kéo ra ngoài đánh chết, nhưng Tô Lạc lại là người có đặc quyền.
Tô Lạc cười tủm tỉm mà nhìn hắn, khóe miệng cong lên: “Sao lại không phải là ta? Lãnh dược sư chẳng lẽ là làm chuyện trái với lương tâm, không dám thấy ta?”
Lãnh dược sư nghe vậy, tức khắc trừng mắt: “Nha đầu thúi ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Bổn dược sư có thể làm chuyện gì trái với lương tâm chứ?”
Nịnh bợ nha đầu thúi nhà ngươi còn không kịp đâu, làm sao dám khi dễ ngươi. Lãnh dược sư thầm nghĩ trong lòng.
Ai ngờ, Tô Lạc lại hừ lạnh vài tiếng: “Đúng vậy, Lãnh dược sư không dám khi dễ ta, nhưng ngươi để cho người khác khi dễ ta!”
Lãnh dược sư cảm giác chính mình còn oan hơn Đậu Nga, việc này thế nào cũng phải nói cho rõ ràng.
“Không có khả năng!” Lãnh dược sư cảm giác vô cùng oan khuất: “Nếu là nghe được ai dám khi dễ ngươi, lão phu đã sớm đánh gãy chân chó của hắn, sao có thể giúp hắn khi dễ ngươi?”
“Nhưng mà bằng chứng như núi thế kia, Lãnh dược sư còn phủ nhận, thật là làm người thương tâm.” Tô Lạc nhìn bầu trời đêm trăng xa sao sáng, lắc đầu ra vẻ thở dài.
Hắn kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Tô Lạc: “Nha đầu, tới tới, nói cho rõ ràng, lão nhân ta khi dễ ngươi lúc nào? Không nói rõ ràng ngươi cũng không được đi.”
Tô Lạc nói những câu này thật khiến Lãnh dược sư tò mò, hắn một hai đòi phải tẩy trắng chính mình. Hiện tại dù Tô Lạc có muốn đi, Lãnh dược sư cũng sẽ không cho nàng đi.
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng: “Lãnh dược sư luyện chế ra Sinh Cơ Đan rồi đúng không?”
Nói đến cái này, Lãnh dược sư tức khắc hưng phấn giống như hài tử, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh: “Đúng vậy, luyện chế ra mấy viên, đã thí nghiệm qua, hiệu quả cực được, ha ha ha, đơn thuốc của ngươi đều là bảo bối.”
Tô Lạc lại hừ lạnh một tiếng: “Như vậy Lãnh dược sư tìm ai thí nghiệm vậy?”
Lãnh dược sư suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ được, vò đầu buồn bực nói: “Đôi huynh muội kia là nhà ai? Sao lại quên mất rồi? Dù sao người cũng không phải ta tìm, quản gia đi trên đường tùy tiện kéo người lại đây. Sao vậy? Có vấn đề gì?”
“Có vấn đề gì? Không vấn đề gì cả, chỉ là mấy ngày trước đây gặp được hai huynh muội bị bổn cô nương chém đứt tay, không hiểu làm sao tay đã mọc lại, bổn cô nương nhìn thấy thế tâm tình thực khó chịu thôi.” Tô Lạc giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Lãnh dược sư một cái.
Lãnh Diễm Lãnh dược sư, một trong vài vị luyện dược sư siêu cấp có thể đếm trên đầu ngón tay của Tây Lăng Quốc, Tô Lạc từng gặp mặt một lần.
Bầu trời đêm đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Tô Lạc giống như li miêu nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Lúc này, bên trong thành là một mảnh yên tĩnh không tiếng động, gió đêm rào rạt, thổi bay góc áo phấp phới.
Tô Lạc không ngừng bước chân, nhảy qua nhảy lại trên nóc nhà, chạy nhanh mà qua.
Thực mau nàng đã đến địa điểm mục đích của ngày hôm nay.
Một cái sân ở trung tâm phồn hoa của đế đô.
Lãnh dược sư bận rộn một đêm trong luyện dược phòng, sau khi ra khỏi luyện dược phòng, lập tức đi về hướng nội thất.
Đẩy cửa mà vào, đóng cửa cài then, bỗng nhiên ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên ghế tử đàn.
Lãnh dược sư cả kinh trong lòng!
Thế nhưng có người không thèm thông báo đã trực tiếp tiến vào phủ đệ của hắn? Thật to gan!
“Ai? Đứng lên cho ta!” Lãnh dược sư nén giận, chau mày.
Tô Lạc xoay người, đôi mắt thâm trầm đối diện với gương mặt đang ngạc nhiên kia của Lãnh dược sư.
“Lãnh dược sư, đã lâu không thấy, trẻ ra rất nhiều nha.” Tô Lạc chắp tay, cười hì hì nhìn Lãnh dược sư.
Lãnh dược sư nhìn thấy Tô Lạc, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tô cô nương? Như thế nào là ngươi?”
Nếu là người khác, dám can đảm chạy vào nội thất của Lãnh dược sư, đã sớm bị kéo ra ngoài đánh chết, nhưng Tô Lạc lại là người có đặc quyền.
Tô Lạc cười tủm tỉm mà nhìn hắn, khóe miệng cong lên: “Sao lại không phải là ta? Lãnh dược sư chẳng lẽ là làm chuyện trái với lương tâm, không dám thấy ta?”
Lãnh dược sư nghe vậy, tức khắc trừng mắt: “Nha đầu thúi ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Bổn dược sư có thể làm chuyện gì trái với lương tâm chứ?”
Nịnh bợ nha đầu thúi nhà ngươi còn không kịp đâu, làm sao dám khi dễ ngươi. Lãnh dược sư thầm nghĩ trong lòng.
Ai ngờ, Tô Lạc lại hừ lạnh vài tiếng: “Đúng vậy, Lãnh dược sư không dám khi dễ ta, nhưng ngươi để cho người khác khi dễ ta!”
Lãnh dược sư cảm giác chính mình còn oan hơn Đậu Nga, việc này thế nào cũng phải nói cho rõ ràng.
“Không có khả năng!” Lãnh dược sư cảm giác vô cùng oan khuất: “Nếu là nghe được ai dám khi dễ ngươi, lão phu đã sớm đánh gãy chân chó của hắn, sao có thể giúp hắn khi dễ ngươi?”
“Nhưng mà bằng chứng như núi thế kia, Lãnh dược sư còn phủ nhận, thật là làm người thương tâm.” Tô Lạc nhìn bầu trời đêm trăng xa sao sáng, lắc đầu ra vẻ thở dài.
Hắn kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Tô Lạc: “Nha đầu, tới tới, nói cho rõ ràng, lão nhân ta khi dễ ngươi lúc nào? Không nói rõ ràng ngươi cũng không được đi.”
Tô Lạc nói những câu này thật khiến Lãnh dược sư tò mò, hắn một hai đòi phải tẩy trắng chính mình. Hiện tại dù Tô Lạc có muốn đi, Lãnh dược sư cũng sẽ không cho nàng đi.
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng: “Lãnh dược sư luyện chế ra Sinh Cơ Đan rồi đúng không?”
Nói đến cái này, Lãnh dược sư tức khắc hưng phấn giống như hài tử, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh: “Đúng vậy, luyện chế ra mấy viên, đã thí nghiệm qua, hiệu quả cực được, ha ha ha, đơn thuốc của ngươi đều là bảo bối.”
Tô Lạc lại hừ lạnh một tiếng: “Như vậy Lãnh dược sư tìm ai thí nghiệm vậy?”
Lãnh dược sư suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ được, vò đầu buồn bực nói: “Đôi huynh muội kia là nhà ai? Sao lại quên mất rồi? Dù sao người cũng không phải ta tìm, quản gia đi trên đường tùy tiện kéo người lại đây. Sao vậy? Có vấn đề gì?”
“Có vấn đề gì? Không vấn đề gì cả, chỉ là mấy ngày trước đây gặp được hai huynh muội bị bổn cô nương chém đứt tay, không hiểu làm sao tay đã mọc lại, bổn cô nương nhìn thấy thế tâm tình thực khó chịu thôi.” Tô Lạc giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Lãnh dược sư một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.