Chương 274: Ăn Chơi Trác Táng (3)
Tô Tiểu Noãn
04/08/2018
Muốn trở thành cường giả vang danh thế giới, nàng cần không ngừng mạnh
lên, không ngừng vượt qua chính mình, như vậy mới có thể đứng đầu đám
cường giả, mới có thể ngồi trên đỉnh cao.
Tô Lạc khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như bằng sương, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Thanh: “Sinh tử chiến? Tô Thanh, ngươi có chắc là ngươi quyết định đúng không?"
Sinh tử chiến, một khi đã leo lên lôi đài, một bên không chết thì sẽ không phân được thắng bại, cho dù nhận thua cũng không được. Đây là chiến đấu đến chết.
Vậy nên trừ khi là thâm cừu đại hận, nếu không thì không ai muốn kí lập giao ước sinh tử, bước lên lôi đài sinh tử.
Nhưng Tô Thanh mở miệng đòi sinh tử chiến, không chừa cho nhau con đường sống. Có thể thấy oán hận trong lòng nàng sâu bao nhiêu.
Giọng nói của Tô Thanh tựa hàn băng, lạnh đến thấu xương: “Người không nghe lầm đâu. Ta đúng là hạ chiến thư cho người, sinh tử chiến thư, ngươi có dám tiếp nhận không?
“Ha…” Nam Cung Lưu Vân cười nhạo thành tiếng. “Một vị võ giả cấp bốn hướng võ giả cấp ba hạ sinh tử chiến thư, còn làm như hợp tình hợp lí. Thật thú vị, rất buồn cười. Lời nói của ngươi không biết biết xấu hổ như vậy, bổn vương thật tình cũng không biết làm sao xấu hổ giùm ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân miệng lưỡi sắc bén, lời nói khiến Tô Thanh tức khắc đỏ mặt. Nàng quay mặt đi chỗ khác, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cuối cùng, nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Có dám tiếp nhận hay không? Nếu không dám thì đừng tiếp!”
Tô Lạc cười nhẹ: “Tiếp nhận thì có gì khó? Bất quá, ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tô Thanh không nghĩ tới Tô Lạc thật sự dám nhận chiến thư, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng nóng vội hỏi lại, sợ sẽ bị người nuốt lời.
“Trận quyết chiến này hãy dời lại ba tháng sau.” Ba tháng nữa, có đan dược cùng tinh thạch hỗ trợ, tu vi của nàng sẽ cao hơn một bậc. Còn hiện tại, nàng cùng Tô Thanh chênh lệch không ít
Nàng nghĩ cho bản thân một thử thách. Nàng muốn thử xem dưới tình thế bức bách như vậy, tu vi của nàng sẽ tiến bộ đến trình độ nào.
“Ba tháng?” Tô Thanh cười lạnh liên tục: “Được, vậy thì ba tháng sau! Tô Lạc, ta thực sự mong chờ biểu hiện của ngươi!”
Ba tháng? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng sau ba tháng, ngươi có thể từ cấp ba tăng lên tới cấp bốn sao? Thật là buồn cười!
Nếu Tô Lạc ngươi thật sự tăng lên tới cấp bốn thì đã sao? Đến lúc đó, ta đã đạt tới trung kỳ hoặc đỉnh cấp bốn rồi, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt người!
Dù là người yêu của Tấn Vương điện hạ… Hừ, Tấn Vương điện hạ cũng không phải là người bình thường. Thời gian ba tháng cũng đủ cho hắn chơi đùa Tô Lạc chán chê. Đến lúc đó, nói không chừng hắn còn tán dương mình giỏi.
Đôi mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân cau lại, không vui mà liếc mắt nhìn Tô Lạc nhưng nàng lại nhìn hắn lắc đầu.
Cung đã giương, không thể không bắn. Tô Thanh bày trò trước mặt nhiều người như vậy đưa ra sinh tử chiến. Nàng nếu không tiếp nhận, chỉ sợ ngày sau sẽ bị minh sát ám sát không ngừng. Nếu buộc phải chiến đấu vậy tại sao không lập một thời hạn, dùng khoảng thời gian đó mà nỗ lực tu luyện?
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân hừ lạnh nhưng ánh mắt rất nhanh đã giãn ra.
Hừ hừ, nếu như đến lúc đó Lạc nha đầu không đánh bại được Tô Thanh. Vậy chính mình trực tiếp ra tay giết chết Tô Thanh là được, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nghĩ đến đó, Nam Cung Lưu Vân đã bình tĩnh trở lại.
Tô Thanh cùng Tô Lạc quyết chiến sinh tử khiến Tô Tử An thật ra đứng ngồi không yên.
Một bên là Tô Thanh, đứa con gái hắn coi trọng và cưng chiều nhất từ xưa tới nay. Một bên là Tô Lạc, đứa con gái vừa mới bộc lộ, còn được Tấn Vương nhìn trúng. Cái này làm cho hắn rất khó xử.
Quay lại viện, Tô Lạc ngẫm nghĩ rồi phái Lục La tới thần điện thí nghiệm.
Lục La trước giờ vẫn luôn rất trung thành. Sau này, mình sẽ không ngừng nâng cao tu vi, nếu Lục La cứ dậm chân tại chỗ như vậy thì sẽ không theo kịp bước chân của mình.
Tô Lạc khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như bằng sương, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Thanh: “Sinh tử chiến? Tô Thanh, ngươi có chắc là ngươi quyết định đúng không?"
Sinh tử chiến, một khi đã leo lên lôi đài, một bên không chết thì sẽ không phân được thắng bại, cho dù nhận thua cũng không được. Đây là chiến đấu đến chết.
Vậy nên trừ khi là thâm cừu đại hận, nếu không thì không ai muốn kí lập giao ước sinh tử, bước lên lôi đài sinh tử.
Nhưng Tô Thanh mở miệng đòi sinh tử chiến, không chừa cho nhau con đường sống. Có thể thấy oán hận trong lòng nàng sâu bao nhiêu.
Giọng nói của Tô Thanh tựa hàn băng, lạnh đến thấu xương: “Người không nghe lầm đâu. Ta đúng là hạ chiến thư cho người, sinh tử chiến thư, ngươi có dám tiếp nhận không?
“Ha…” Nam Cung Lưu Vân cười nhạo thành tiếng. “Một vị võ giả cấp bốn hướng võ giả cấp ba hạ sinh tử chiến thư, còn làm như hợp tình hợp lí. Thật thú vị, rất buồn cười. Lời nói của ngươi không biết biết xấu hổ như vậy, bổn vương thật tình cũng không biết làm sao xấu hổ giùm ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân miệng lưỡi sắc bén, lời nói khiến Tô Thanh tức khắc đỏ mặt. Nàng quay mặt đi chỗ khác, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cuối cùng, nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Có dám tiếp nhận hay không? Nếu không dám thì đừng tiếp!”
Tô Lạc cười nhẹ: “Tiếp nhận thì có gì khó? Bất quá, ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tô Thanh không nghĩ tới Tô Lạc thật sự dám nhận chiến thư, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng nóng vội hỏi lại, sợ sẽ bị người nuốt lời.
“Trận quyết chiến này hãy dời lại ba tháng sau.” Ba tháng nữa, có đan dược cùng tinh thạch hỗ trợ, tu vi của nàng sẽ cao hơn một bậc. Còn hiện tại, nàng cùng Tô Thanh chênh lệch không ít
Nàng nghĩ cho bản thân một thử thách. Nàng muốn thử xem dưới tình thế bức bách như vậy, tu vi của nàng sẽ tiến bộ đến trình độ nào.
“Ba tháng?” Tô Thanh cười lạnh liên tục: “Được, vậy thì ba tháng sau! Tô Lạc, ta thực sự mong chờ biểu hiện của ngươi!”
Ba tháng? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng sau ba tháng, ngươi có thể từ cấp ba tăng lên tới cấp bốn sao? Thật là buồn cười!
Nếu Tô Lạc ngươi thật sự tăng lên tới cấp bốn thì đã sao? Đến lúc đó, ta đã đạt tới trung kỳ hoặc đỉnh cấp bốn rồi, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt người!
Dù là người yêu của Tấn Vương điện hạ… Hừ, Tấn Vương điện hạ cũng không phải là người bình thường. Thời gian ba tháng cũng đủ cho hắn chơi đùa Tô Lạc chán chê. Đến lúc đó, nói không chừng hắn còn tán dương mình giỏi.
Đôi mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân cau lại, không vui mà liếc mắt nhìn Tô Lạc nhưng nàng lại nhìn hắn lắc đầu.
Cung đã giương, không thể không bắn. Tô Thanh bày trò trước mặt nhiều người như vậy đưa ra sinh tử chiến. Nàng nếu không tiếp nhận, chỉ sợ ngày sau sẽ bị minh sát ám sát không ngừng. Nếu buộc phải chiến đấu vậy tại sao không lập một thời hạn, dùng khoảng thời gian đó mà nỗ lực tu luyện?
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân hừ lạnh nhưng ánh mắt rất nhanh đã giãn ra.
Hừ hừ, nếu như đến lúc đó Lạc nha đầu không đánh bại được Tô Thanh. Vậy chính mình trực tiếp ra tay giết chết Tô Thanh là được, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nghĩ đến đó, Nam Cung Lưu Vân đã bình tĩnh trở lại.
Tô Thanh cùng Tô Lạc quyết chiến sinh tử khiến Tô Tử An thật ra đứng ngồi không yên.
Một bên là Tô Thanh, đứa con gái hắn coi trọng và cưng chiều nhất từ xưa tới nay. Một bên là Tô Lạc, đứa con gái vừa mới bộc lộ, còn được Tấn Vương nhìn trúng. Cái này làm cho hắn rất khó xử.
Quay lại viện, Tô Lạc ngẫm nghĩ rồi phái Lục La tới thần điện thí nghiệm.
Lục La trước giờ vẫn luôn rất trung thành. Sau này, mình sẽ không ngừng nâng cao tu vi, nếu Lục La cứ dậm chân tại chỗ như vậy thì sẽ không theo kịp bước chân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.