Chương 539: Chia của (2)
Tô Tiểu Noãn
18/08/2018
Ngón tay Lý Nghiêu Tường vừa đúng chỉ thẳng chính giữa hai đầu mày của Nam Cung Lưu Vân.
Cả người Tô Lạc, vì Lý Nghiêu Tường, chảy ra một trận mồ hôi lạnh!
Hắn cư nhiên dám chỉ thẳng vào mặt Tấn Vương điện hạ, quả thực muốn tìm chết!
Đôi mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân híp lại. Hắn đột nhiên vươn hai ngón tay ra, nhanh như chớp kẹp lấy ngón tay Lý Nghiêu Tường.
“Rắc! Rắc!”
Âm thanh của xương cốt vỡ vụn thanh thúy, vang lên rõ ràng.
“A…” Trong lòng Lý Nghiêu Tường đau đớn kêu thành tiếng, hít sâu một hơi, đồng thời, hai mắt hắn mang theo kinh ngạc, trợn tròn nhìn Nam Cung Lưu Vân, không thể tin được: “Ngươi… người làm thế nào đạt cấp… cấp tám?”
Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng mới nửa năm trước, hắn còn ở cấp sáu mà. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Nam Cung Lưu Vân quả thực tiến bộ thần tốc!
Toàn bộ hiểu biết của Lý Nghiêu Tường đều trở thành chuyện cũ rồi.
“Đúng vậy, ta bằng cấp với Lý sư thúc. Lý sư thúc bày ra trận thế này, chẳng lẽ không phải muốn thử thân thủ của bổn vương sao?” Trong ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lộ ra ngạo khí bễ nghễ thiên hạ. Trên đôi môi mỏng hồng nhạt hoàn mỹ hiện ý cười đạm bạc, mang theo cả dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì chứ? Ta chỉ là đang dạy dỗ nha đầu thúi không biết trời cao đất dày này, ngươi tránh qua một bên đi.”
“Tường sư thúc hà tất biết rõ còn cố phạm? Từ khi nào người của bổn vương lại cần người khác dạy dỗ? Tay của Tường sư thúc vươn hơi xa quá rồi.” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lộ ra ngạo khí cao quý không ai bì nổi, điềm đạm nhả từng chữ, không chút khách khí.
Lý Nghiêu Tường lúc đầu còn tưởng rằng Nam Cung Lưu Vân chỉ là hứng thú nhất thời. Hiện tại nhìn lại, hắn thật sự có ý định muốn bảo vệ nha đầu thúi này sao?
Lý Nghiêu Tường xưa nay tính tình nóng như lửa, nghe vậy liền cả giận nói: “Nam Cung Lưu Vân! Ngươi có biết rằng nha đầu thúi này và sự mất tích của Ngạo Thiên có liên quan không? Ngươi còn muốn bảo vệ nàng? Trong mắt ngươi còn có Dao Trì cung không hả?”Tô Lạc cười như không cười mà nhìn Lý Nghiêu Tường, thần sắc bình tĩnh: “Lời nói của Lý tiền bối thật không có đạo lý. Lý nhị công tử mất tích thì liên quan gì đến ta? Ta có thể đánh bại thực lực của hắn sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm Lý Nghiêu Tường, khóe miệng mỉm cười như cũ, ý cười lại không thấy nơi đáy mắt, thanh âm lạnh lẽo, không mang theo chút hơi ấm nào: “Lạc nha đầu vẫn luôn luôn ở bên cạnh bổn vương. Nàng có giết Lý Ngạo Thiên không, bổn vương là người biết rõ nhất. Lý sư thúc vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa sao?”
Lý Nghiêu Tường không hay biết ân oán giữa Tô Lạc và Lý Ngạo Thiên, đồng thời, hắn cũng tin chắc rằng thực lực của Tô Lạc hoàn toàn không có cách nào so sánh với Lý Ngạo Thiên. Cho nên, trong lòng hắn tin tưởng rằng Tô Lạc không thể làm hại được Lý Ngạo Thiên.
Sở dĩ hắn đến Tô phủ diễu võ dương oai, chỉ là đáp ứng yêu cầu của Dao Nhi. Hắn tới dạy dỗ cùng hù dọa Tô Lạc khiến nàng không còn dám dây dưa với Nam Cung Lưu Vân nữa.
“Ngươi nhất định muốn bảo vệ nha đầu thúi này?” Sắc mặt Lý Nghiêu Tường xanh mét, khói mù phủ kín cả khuôn mặt hắn.
“Nha đầu là của bổn vương. Nếu bổn vương không bảo vệ thì kêu ai bảo vệ?” Nam Cung Lưu Vân ôm lấy vòng eo tinh tế của Tô Lạc. Mày kiếm nhướng cao, gật đầu.
Nam Cung Lưu Vân cười như không cười, nhìn Lý Nghiêu Tường.
Lý Nghiêu Tường siết chặt bàn tay lại, sắc mặt xấu đến cực điểm.
Vừa rồi Nam Cung Lưu Vân ra tay, chỉ một chiêu mà khiến Lý Nghiêu Tường tâm sinh kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hay, hay lắm! Nếu ngươi cứ một hai phải bảo hộ cho nha đầu thúi này, vậy chờ xem!” Lý Nghiêu Tường suy nghĩ mãi, vẫn không thể không đem cục tức này nén xuống.
Hắn không đủ tự tin nên chỉ bỏ lại một câu nói đoạn tuyệt quan hệ này rồi mang người nhà đi, một mạch rời khỏi Tô phủ.
Lý Nghiêu Tường hùng hổ đến đây, oanh oanh liệt liệt áp bức người khác. Kết quả, hắn có vẻ chật vật mà trở về…
Mọi người nhìn theo bại tướng Lý Nghiêu Tường rồi lại nhìn sang khí thế hăng hái của Tấn Vương điện hạ. Trong lúc nhất thời, đánh giá đối với Tấn Vương điện hạ lại tăng cao thêm vài phần.
Cả người Tô Lạc, vì Lý Nghiêu Tường, chảy ra một trận mồ hôi lạnh!
Hắn cư nhiên dám chỉ thẳng vào mặt Tấn Vương điện hạ, quả thực muốn tìm chết!
Đôi mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân híp lại. Hắn đột nhiên vươn hai ngón tay ra, nhanh như chớp kẹp lấy ngón tay Lý Nghiêu Tường.
“Rắc! Rắc!”
Âm thanh của xương cốt vỡ vụn thanh thúy, vang lên rõ ràng.
“A…” Trong lòng Lý Nghiêu Tường đau đớn kêu thành tiếng, hít sâu một hơi, đồng thời, hai mắt hắn mang theo kinh ngạc, trợn tròn nhìn Nam Cung Lưu Vân, không thể tin được: “Ngươi… người làm thế nào đạt cấp… cấp tám?”
Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng mới nửa năm trước, hắn còn ở cấp sáu mà. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Nam Cung Lưu Vân quả thực tiến bộ thần tốc!
Toàn bộ hiểu biết của Lý Nghiêu Tường đều trở thành chuyện cũ rồi.
“Đúng vậy, ta bằng cấp với Lý sư thúc. Lý sư thúc bày ra trận thế này, chẳng lẽ không phải muốn thử thân thủ của bổn vương sao?” Trong ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lộ ra ngạo khí bễ nghễ thiên hạ. Trên đôi môi mỏng hồng nhạt hoàn mỹ hiện ý cười đạm bạc, mang theo cả dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì chứ? Ta chỉ là đang dạy dỗ nha đầu thúi không biết trời cao đất dày này, ngươi tránh qua một bên đi.”
“Tường sư thúc hà tất biết rõ còn cố phạm? Từ khi nào người của bổn vương lại cần người khác dạy dỗ? Tay của Tường sư thúc vươn hơi xa quá rồi.” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lộ ra ngạo khí cao quý không ai bì nổi, điềm đạm nhả từng chữ, không chút khách khí.
Lý Nghiêu Tường lúc đầu còn tưởng rằng Nam Cung Lưu Vân chỉ là hứng thú nhất thời. Hiện tại nhìn lại, hắn thật sự có ý định muốn bảo vệ nha đầu thúi này sao?
Lý Nghiêu Tường xưa nay tính tình nóng như lửa, nghe vậy liền cả giận nói: “Nam Cung Lưu Vân! Ngươi có biết rằng nha đầu thúi này và sự mất tích của Ngạo Thiên có liên quan không? Ngươi còn muốn bảo vệ nàng? Trong mắt ngươi còn có Dao Trì cung không hả?”Tô Lạc cười như không cười mà nhìn Lý Nghiêu Tường, thần sắc bình tĩnh: “Lời nói của Lý tiền bối thật không có đạo lý. Lý nhị công tử mất tích thì liên quan gì đến ta? Ta có thể đánh bại thực lực của hắn sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm Lý Nghiêu Tường, khóe miệng mỉm cười như cũ, ý cười lại không thấy nơi đáy mắt, thanh âm lạnh lẽo, không mang theo chút hơi ấm nào: “Lạc nha đầu vẫn luôn luôn ở bên cạnh bổn vương. Nàng có giết Lý Ngạo Thiên không, bổn vương là người biết rõ nhất. Lý sư thúc vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa sao?”
Lý Nghiêu Tường không hay biết ân oán giữa Tô Lạc và Lý Ngạo Thiên, đồng thời, hắn cũng tin chắc rằng thực lực của Tô Lạc hoàn toàn không có cách nào so sánh với Lý Ngạo Thiên. Cho nên, trong lòng hắn tin tưởng rằng Tô Lạc không thể làm hại được Lý Ngạo Thiên.
Sở dĩ hắn đến Tô phủ diễu võ dương oai, chỉ là đáp ứng yêu cầu của Dao Nhi. Hắn tới dạy dỗ cùng hù dọa Tô Lạc khiến nàng không còn dám dây dưa với Nam Cung Lưu Vân nữa.
“Ngươi nhất định muốn bảo vệ nha đầu thúi này?” Sắc mặt Lý Nghiêu Tường xanh mét, khói mù phủ kín cả khuôn mặt hắn.
“Nha đầu là của bổn vương. Nếu bổn vương không bảo vệ thì kêu ai bảo vệ?” Nam Cung Lưu Vân ôm lấy vòng eo tinh tế của Tô Lạc. Mày kiếm nhướng cao, gật đầu.
Nam Cung Lưu Vân cười như không cười, nhìn Lý Nghiêu Tường.
Lý Nghiêu Tường siết chặt bàn tay lại, sắc mặt xấu đến cực điểm.
Vừa rồi Nam Cung Lưu Vân ra tay, chỉ một chiêu mà khiến Lý Nghiêu Tường tâm sinh kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hay, hay lắm! Nếu ngươi cứ một hai phải bảo hộ cho nha đầu thúi này, vậy chờ xem!” Lý Nghiêu Tường suy nghĩ mãi, vẫn không thể không đem cục tức này nén xuống.
Hắn không đủ tự tin nên chỉ bỏ lại một câu nói đoạn tuyệt quan hệ này rồi mang người nhà đi, một mạch rời khỏi Tô phủ.
Lý Nghiêu Tường hùng hổ đến đây, oanh oanh liệt liệt áp bức người khác. Kết quả, hắn có vẻ chật vật mà trở về…
Mọi người nhìn theo bại tướng Lý Nghiêu Tường rồi lại nhìn sang khí thế hăng hái của Tấn Vương điện hạ. Trong lúc nhất thời, đánh giá đối với Tấn Vương điện hạ lại tăng cao thêm vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.