Chương 436: Chương 436: Sống sót sau tai nạn (8)
Tô Tiểu Noãn
09/08/2018
Nam Cung Lưu Vân hại nàng phải chuẩn bị tâm lý rõ lâu, chỉ sợ một câu nói không cẩn thận sẽ đả thương trái tim pha lê yếu đuối của hắn.
Giờ đây, tên này lại còn ở đó mà làm bộ làm tịch.
Tô Lạc nói với hắn: “Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.”
Khẩu khí của Tô Lạc càng hung dữ, càng nghiêm túc chất vấn, nụ cười trên khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân càng lớn, hai tay hắn vắt chéo để ở phía sau, dương dương tự đắc cong mày: “Thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên muốn biết rồi!” Cho dù có là thần tiên chắc chắn cũng sẽ có lòng hiếu kì.
“Tại sao lại muốn biết?” Nam Cung Lưu Vân nói rất khẽ, còn thoáng hiện ra ý cười, chậm rãi mà hỏi lại.
Tô Lạc trông thấy bộ dạng nhàn nhã của hắn, trong lòng không phục, lầm bầm: “Rốt cuộc ngươi có nói không? Dài dòng vậy!”
Nam Cung Lưu Vân lúc này mới thong thả ung dung liếc nhìn nàng, ghé lại gần tai nàng, trêu đùa: “Thật ra điều ngươi muốn hỏi, là bổn vương có bị thất thân không đúng chứ?”
Người này, quả đúng là… khẩu vị nặng, da mặt dày, câu nói ra không gây sốc thì khôngchịu được.
Nhưng mà nói trắng ra.
Việc nàng muốn hỏi chẳng phải việc này hay sao?
Đương nhiên, nếu như bản thân thừa nhận, há chẳng phải gian tiếp thừa nhận nàng rất quan tâm đến sự trong trắng của hắn hay sao? Việc này chẳng phải đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận nàng có ý với hắn hay sao?
Không thể để hắn đắc ý được.
Tô Lạc quay mặt đi chỗ khác: “Ta làm gì quan tâm ngươi chứ? Ta không quan tâm ngươi có giữ được sự trong trắng không. Điều ta quan tâm là, rốt cuộc tại sao ngươi tìm được ta?”
Vấn đề này cũng rất quan trọng.
Suy cho cùng, nàng đã hoàn toàn mặc cho mưa dập gió vùi, lại thêm gió to sóng lớn tối hôm qua, nước chảy bèo trôi như vậy, vẫn có thể tìm được nàng, không thể không nói, đây đúng là kì tích.
Sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân vừa nãy vẫn còn cười tủm tim liền tối sầm lại, kéo mạnh tay Tô Lạc đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Tô Lạc dùng ánh mắt tức giận lườm hắn.
Người này thật sự bị trọng thương sao? Sao sức lực lại mạnh như vậy?
Nam Cung Lưu Vân áp lại gần tai nàng, nhẹ giọng nỉ non, hơi thở dịu dàng nhưng lại mang tới cho người ta một cảm giác khủng bố: “Lạc nha đầu, câu này, bổn vương không thích.”
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên đôi tai mẫn cảm của nàng, Tô Lạc theo bản năng nhích sang bên cạnh, nhưng Nam Cung Lưu Vân đã dùng sức kéo nàng vào trong lòng.
Đầu mũi nàng đụng vào lồng ngực của hắn, lực va rất mạnh, mũi nàng bị va rất đau, đau đến nỗi vành mắt ửng đỏ.
Không để nàng kịp bưng mũi, ngón tay xương khớp rõ ràng của Nam Cung Lưu Vân đã nhấc chiếc cằm trắng ngần thanh thoát của nàng lên, cúi người nhanh chóng hôn lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn cưỡng ép mà bá đạo, kèm theo sự điên cuồng như muốn công thành đoạt đất.
Tô Lạc nhất thời ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy hơi thở thơm ngát trong miệng, một cảm giác tê dại bao phủ lấy người nàng.
Ngây người như vậy trong chốc lát, nàng lập tức lấy lại tinh thần, theo bản năng dốc sức đẩy hắn ra!
Không ngờ được lần này, nàng lại đẩy Nam Cung Lưu Vân ra dễ dàng như vậy.
Không chỉ bị đẩy ra, Nam Cung Lưu Vân còn bị nàng đẩy cho xiêu vẹo, loạng choạng ngã vào một cây cổ thụ bên cạnh, phần gáy đập vào thân cây cổ thụ, đau đến độ nghiến răng chịu đựng.
Hắn hít vào một luồng khí lạnh, ôm ngực trừng mắt về phía Tô Lạc: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mưu sát chồng ư?”
“Ai kêu ngươi cợt nhả người khác.” Tô Lạc hung hăng trừng mắt ngược lại, nhưng nhìn thấy hắn mệt mỏi thở dốc treo trên cây, cuối cùng nàng lại thấy lo lắng, chột dạ tiến lại gần, thấp giọng hỏi: “Cái đó… Ngươi không sao chứ?”
Nam Cung Lưu Vân hừ hai tiếng, quay đầu đi, nhất định không để ý đến nàng.
Chẳng lẽ ngay đến nói chuyện cũng không chịu? Trong lòng Tô Lạc thoáng hối hận, càng nghĩ càng thấy hối hận.
***
(1) Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu: chưa làm kinh động lòng người thì chết chưa yên.
Giờ đây, tên này lại còn ở đó mà làm bộ làm tịch.
Tô Lạc nói với hắn: “Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.”
Khẩu khí của Tô Lạc càng hung dữ, càng nghiêm túc chất vấn, nụ cười trên khóe miệng của Nam Cung Lưu Vân càng lớn, hai tay hắn vắt chéo để ở phía sau, dương dương tự đắc cong mày: “Thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên muốn biết rồi!” Cho dù có là thần tiên chắc chắn cũng sẽ có lòng hiếu kì.
“Tại sao lại muốn biết?” Nam Cung Lưu Vân nói rất khẽ, còn thoáng hiện ra ý cười, chậm rãi mà hỏi lại.
Tô Lạc trông thấy bộ dạng nhàn nhã của hắn, trong lòng không phục, lầm bầm: “Rốt cuộc ngươi có nói không? Dài dòng vậy!”
Nam Cung Lưu Vân lúc này mới thong thả ung dung liếc nhìn nàng, ghé lại gần tai nàng, trêu đùa: “Thật ra điều ngươi muốn hỏi, là bổn vương có bị thất thân không đúng chứ?”
Người này, quả đúng là… khẩu vị nặng, da mặt dày, câu nói ra không gây sốc thì khôngchịu được.
Nhưng mà nói trắng ra.
Việc nàng muốn hỏi chẳng phải việc này hay sao?
Đương nhiên, nếu như bản thân thừa nhận, há chẳng phải gian tiếp thừa nhận nàng rất quan tâm đến sự trong trắng của hắn hay sao? Việc này chẳng phải đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận nàng có ý với hắn hay sao?
Không thể để hắn đắc ý được.
Tô Lạc quay mặt đi chỗ khác: “Ta làm gì quan tâm ngươi chứ? Ta không quan tâm ngươi có giữ được sự trong trắng không. Điều ta quan tâm là, rốt cuộc tại sao ngươi tìm được ta?”
Vấn đề này cũng rất quan trọng.
Suy cho cùng, nàng đã hoàn toàn mặc cho mưa dập gió vùi, lại thêm gió to sóng lớn tối hôm qua, nước chảy bèo trôi như vậy, vẫn có thể tìm được nàng, không thể không nói, đây đúng là kì tích.
Sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân vừa nãy vẫn còn cười tủm tim liền tối sầm lại, kéo mạnh tay Tô Lạc đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Tô Lạc dùng ánh mắt tức giận lườm hắn.
Người này thật sự bị trọng thương sao? Sao sức lực lại mạnh như vậy?
Nam Cung Lưu Vân áp lại gần tai nàng, nhẹ giọng nỉ non, hơi thở dịu dàng nhưng lại mang tới cho người ta một cảm giác khủng bố: “Lạc nha đầu, câu này, bổn vương không thích.”
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên đôi tai mẫn cảm của nàng, Tô Lạc theo bản năng nhích sang bên cạnh, nhưng Nam Cung Lưu Vân đã dùng sức kéo nàng vào trong lòng.
Đầu mũi nàng đụng vào lồng ngực của hắn, lực va rất mạnh, mũi nàng bị va rất đau, đau đến nỗi vành mắt ửng đỏ.
Không để nàng kịp bưng mũi, ngón tay xương khớp rõ ràng của Nam Cung Lưu Vân đã nhấc chiếc cằm trắng ngần thanh thoát của nàng lên, cúi người nhanh chóng hôn lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn cưỡng ép mà bá đạo, kèm theo sự điên cuồng như muốn công thành đoạt đất.
Tô Lạc nhất thời ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy hơi thở thơm ngát trong miệng, một cảm giác tê dại bao phủ lấy người nàng.
Ngây người như vậy trong chốc lát, nàng lập tức lấy lại tinh thần, theo bản năng dốc sức đẩy hắn ra!
Không ngờ được lần này, nàng lại đẩy Nam Cung Lưu Vân ra dễ dàng như vậy.
Không chỉ bị đẩy ra, Nam Cung Lưu Vân còn bị nàng đẩy cho xiêu vẹo, loạng choạng ngã vào một cây cổ thụ bên cạnh, phần gáy đập vào thân cây cổ thụ, đau đến độ nghiến răng chịu đựng.
Hắn hít vào một luồng khí lạnh, ôm ngực trừng mắt về phía Tô Lạc: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mưu sát chồng ư?”
“Ai kêu ngươi cợt nhả người khác.” Tô Lạc hung hăng trừng mắt ngược lại, nhưng nhìn thấy hắn mệt mỏi thở dốc treo trên cây, cuối cùng nàng lại thấy lo lắng, chột dạ tiến lại gần, thấp giọng hỏi: “Cái đó… Ngươi không sao chứ?”
Nam Cung Lưu Vân hừ hai tiếng, quay đầu đi, nhất định không để ý đến nàng.
Chẳng lẽ ngay đến nói chuyện cũng không chịu? Trong lòng Tô Lạc thoáng hối hận, càng nghĩ càng thấy hối hận.
***
(1) Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu: chưa làm kinh động lòng người thì chết chưa yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.