Chương 626: Chương 626: Nam cung giận dữ (9)
Tô Tiểu Noãn
26/08/2018
Nam Cung Lưu Vân lại cương quyết không thừa nhận mối hôn sự với Lý Dao Dao, nhưng lại khăng khăng đòi lấy Tô Lạc. Thế nhưng, lúc này Cảnh Đế đang rất cố chấp với Nam Cung Lưu Vân. Lần này nhất định phải để hắn cưới Lý Dao Dao! Đây chính là tôn nghiêm của hoàng đế!
Không nói đến hoàng đế tức giận đến nỗi mặt xanh mét nữa, góc quay chuyển sang đám Tô Lạc.
Tàng Bảo Các Hoàng Thất nằm ở nơi sâu nhất trong hoàng cung, thuộc về cấm địa, ngày thường ngoại trừ các trưởng lão canh giữ, không ai được phép tới gần.
Nhìn thấy năm chữ kim quang lấp lánh to đùng kia, khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một ý cười.
Tàng Bảo Các tập trung linh bảo bao năm nay của bộ tộc Nam Cung, dĩ nhiên là vô cùng phong phú, thật sự khiến người ta muôn phần mong đợi!
Trong tay nàng, thứ khan hiếm nhất chính là linh bảo quý giá, lần này có cơ hội hiếm có như vậy, sau khi bước vào Tàng Bảo Các, kiểu gì cũng phải lấy được một số đồ tốt.
Một bóng người đâm nghiêng bay ra.
Đó là một lão giả mày tóc bạc trắng, nhìn khoảng bảy mươi tám mươi tuổi, thế nhưng già mà vẫn tráng kiện, sắt mặt hồng hào, lộ ra sinh lực dồi dào.
Tô Lạc quen biết không nhiều người, nhưng nàng lại biết vị lão giả này.
Nam Cung Ngự.
Khi đó lúc nàng và Tô Thanh đối chiến, hắn là một trong ba vị giám khảo, cũng là người duy nhất làm khó dễ nàng.
Lúc đó, Tô Lạc đã nhìn ra việc hắn thèm muốn Tiểu Thần Long, nên đã có ấn tượng không tốt đối với hắn. Hôm nay lại thấy hắn canh giữ ở cửa, mày liễu của nàng hơi nhíu lại.
Nam Cung Ngự vừa nhìn đã nhận ra Tô Lạc.
Hôm đó, sự việc Tiểu Thần Long đại phát thần uy đã khiến cho hắn có ấn tượng sâu sắc, nhưng do Tiểu Thần Long đã được Tấn Vương điện hạ bảo vệ, hắn lại không thể đắc tội, nên lúc ấy mới phải thu tay về.
Lúc này, hắn dồn sự chú ý lên người Tô Lạc, mắt hơi híp lại, trong đáy mắt lóe lên mùi nguy hiểm.
Không mang theo bé con kia tới sao?
“Đi trước dẫn đường!” Nam Cung Lưu Vân không vui trừng mắt với hắn, lạnh lùng ném ra một câu.
Nam Cung Ngự vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh không lay động, gật đầu, đi về phía trước dẫn đường.
Hắn lúc này, trông có vẻ rất tuân theo quy củ.
Nam Cung Lưu Vân vừa đi vừa nói với Tô Lạc: “Cơ hội lần này hiếm có, không được lãng phí nhé! Sau khi tiến vào, chúng ta sẽ được đưa đến những gian phòng khác nhau, cho nên ta không giúp ngươi được đâu đó.”
Nam Cung dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Trong Tàng Bảo Các này, có không ít bảo bối là do tổ tiên ta năm đó đi ngao du thiên hạ mà đoạt được, có thể đạt được đại cơ duyên hay không, thì phải xem mắt nhìn và vận khí của ngươi rồi.”
“Ngươi thấy vận khí của ta tệ lắm sao?” Tô Lạc cười hì hì nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân hơi dừng lại, rồi mỉm cười xoa đầu nàng: “Là ta lo lắng vô ích rồi.”
Trên cánh cửa nội các, có một vòng sáng màu trắng.
Tàng Bảo Các không có cửa chính không có cửa sổ, mỗi lần ra vào đều phải thông qua Truyền Tống Trận kì dị này.
Nghe nói Truyền Tống Trận năm đó được vị lão tổ kia của Nam Cung gia tộc làm ra.
Câu chuyện về vị lão tổ kia vô cùng phong phú, màu sắc truyền kỳ, nếu muốn dùng bút mực miêu tả thì dù có mấy triệu chữ cũng không viết xong.
Nhưng thông qua Truyền Tống Trận này, Tô Lạc nhận ra, lão tổ của Nam Cung chắc chắn là pháp sư không gian, hơn nữa là một người người vô cùng lợi hại.
Theo hai luồng bạch quang lóe lên, Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc biến mất tại chỗ.
Nam Cung Ngự nhìn hai bóng người biến mất, trong mắt lóe lên một tia ấm ức.
Hắn là một trong các hộ pháp canh giữ bên ngoài, từ trước đến nay không có tư cách bước vào nội các.
Nhìn thấy bên trong là một ngọn bảo sơn, nhưng hắn lại không vào được, cảm giác này thật sự rất bứt rứt, giống như bị độc trùng gặm nhấm trái tim, cực kỳ khó chịu.
Mới vừa rồi Cảnh Đế âm thầm cho người truyền đến một câu...
Nếu như...
Nhìn thấy điểm bạch quang mà Tô Lạc biến mất, trong mắt Nam Cung Ngự lóe lên một ý cười lạnh.
Không nói đến hoàng đế tức giận đến nỗi mặt xanh mét nữa, góc quay chuyển sang đám Tô Lạc.
Tàng Bảo Các Hoàng Thất nằm ở nơi sâu nhất trong hoàng cung, thuộc về cấm địa, ngày thường ngoại trừ các trưởng lão canh giữ, không ai được phép tới gần.
Nhìn thấy năm chữ kim quang lấp lánh to đùng kia, khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một ý cười.
Tàng Bảo Các tập trung linh bảo bao năm nay của bộ tộc Nam Cung, dĩ nhiên là vô cùng phong phú, thật sự khiến người ta muôn phần mong đợi!
Trong tay nàng, thứ khan hiếm nhất chính là linh bảo quý giá, lần này có cơ hội hiếm có như vậy, sau khi bước vào Tàng Bảo Các, kiểu gì cũng phải lấy được một số đồ tốt.
Một bóng người đâm nghiêng bay ra.
Đó là một lão giả mày tóc bạc trắng, nhìn khoảng bảy mươi tám mươi tuổi, thế nhưng già mà vẫn tráng kiện, sắt mặt hồng hào, lộ ra sinh lực dồi dào.
Tô Lạc quen biết không nhiều người, nhưng nàng lại biết vị lão giả này.
Nam Cung Ngự.
Khi đó lúc nàng và Tô Thanh đối chiến, hắn là một trong ba vị giám khảo, cũng là người duy nhất làm khó dễ nàng.
Lúc đó, Tô Lạc đã nhìn ra việc hắn thèm muốn Tiểu Thần Long, nên đã có ấn tượng không tốt đối với hắn. Hôm nay lại thấy hắn canh giữ ở cửa, mày liễu của nàng hơi nhíu lại.
Nam Cung Ngự vừa nhìn đã nhận ra Tô Lạc.
Hôm đó, sự việc Tiểu Thần Long đại phát thần uy đã khiến cho hắn có ấn tượng sâu sắc, nhưng do Tiểu Thần Long đã được Tấn Vương điện hạ bảo vệ, hắn lại không thể đắc tội, nên lúc ấy mới phải thu tay về.
Lúc này, hắn dồn sự chú ý lên người Tô Lạc, mắt hơi híp lại, trong đáy mắt lóe lên mùi nguy hiểm.
Không mang theo bé con kia tới sao?
“Đi trước dẫn đường!” Nam Cung Lưu Vân không vui trừng mắt với hắn, lạnh lùng ném ra một câu.
Nam Cung Ngự vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh không lay động, gật đầu, đi về phía trước dẫn đường.
Hắn lúc này, trông có vẻ rất tuân theo quy củ.
Nam Cung Lưu Vân vừa đi vừa nói với Tô Lạc: “Cơ hội lần này hiếm có, không được lãng phí nhé! Sau khi tiến vào, chúng ta sẽ được đưa đến những gian phòng khác nhau, cho nên ta không giúp ngươi được đâu đó.”
Nam Cung dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Trong Tàng Bảo Các này, có không ít bảo bối là do tổ tiên ta năm đó đi ngao du thiên hạ mà đoạt được, có thể đạt được đại cơ duyên hay không, thì phải xem mắt nhìn và vận khí của ngươi rồi.”
“Ngươi thấy vận khí của ta tệ lắm sao?” Tô Lạc cười hì hì nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân hơi dừng lại, rồi mỉm cười xoa đầu nàng: “Là ta lo lắng vô ích rồi.”
Trên cánh cửa nội các, có một vòng sáng màu trắng.
Tàng Bảo Các không có cửa chính không có cửa sổ, mỗi lần ra vào đều phải thông qua Truyền Tống Trận kì dị này.
Nghe nói Truyền Tống Trận năm đó được vị lão tổ kia của Nam Cung gia tộc làm ra.
Câu chuyện về vị lão tổ kia vô cùng phong phú, màu sắc truyền kỳ, nếu muốn dùng bút mực miêu tả thì dù có mấy triệu chữ cũng không viết xong.
Nhưng thông qua Truyền Tống Trận này, Tô Lạc nhận ra, lão tổ của Nam Cung chắc chắn là pháp sư không gian, hơn nữa là một người người vô cùng lợi hại.
Theo hai luồng bạch quang lóe lên, Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc biến mất tại chỗ.
Nam Cung Ngự nhìn hai bóng người biến mất, trong mắt lóe lên một tia ấm ức.
Hắn là một trong các hộ pháp canh giữ bên ngoài, từ trước đến nay không có tư cách bước vào nội các.
Nhìn thấy bên trong là một ngọn bảo sơn, nhưng hắn lại không vào được, cảm giác này thật sự rất bứt rứt, giống như bị độc trùng gặm nhấm trái tim, cực kỳ khó chịu.
Mới vừa rồi Cảnh Đế âm thầm cho người truyền đến một câu...
Nếu như...
Nhìn thấy điểm bạch quang mà Tô Lạc biến mất, trong mắt Nam Cung Ngự lóe lên một ý cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.