Chương 775: Chương 775: Đệ tử quan môn (4)
Tô Tiểu Noãn
03/09/2018
“Lại nhắc tới chuyện đó, Dao Trì tiên tử cũng thật là… Chậc, nhìn nàng ôn ôn nhu nhu, nhưng ai ngờ thủ đoạn của nàng lại ngoan độc như vậy.”
“Là tự nàng bôi nhọ mình thôi! Nghĩ xem, Dao Trì tiên tử đã dùng Linh Đạn Cầu đánh Tô Lạc như thế nào? Linh Đạn Cầu vốn là tuyệt kỹ của Dao Trì Lý gia, muốn đập như thế nào thì đập, cảm thấy vui là được!”
Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao.
Những người đứng về phía Dao Trì cung thì một hai bảo vệ Lý Dao Dao.
Nhưng trong số những người còn lại, có không ít người đầu óc nhanh nhạy.
Thông qua một chuỗi sự việc xảy ra, bọn họ đã nhìn ra Lý Dao Dao là người khẩu phật tâm xà.
Chỉ có điều, thanh danh của Lý Dao Dao trước giờ rất tốt, số lượng người ngưỡng mộ nàng rất đông, không phải chỉ muốn là lập tức dìm nàng xuống được.
Chưa cần quan tâm đến phản ứng của mọi người.
Chỉ nói tới Lý Dao Dao.
Sau khi Ám Dạ Minh nói ra câu hỏi kia, sắc mặt Lý Dao Dao nháy mắt trở nên tái mét, không còn chút máu nào.
Khi đó, nàng thật sự chắc chắn một trăm phần trăm rằng Tô Lạc chết rồi. Ai biết được nha đầu kia lại còn sống chứ?
Lúc này, Dao Trì tiên tử chỉ hận không thể tự tát mình một cái thật mạnh.
“Trí nhớ của Dao Trì tiên tử chắc là không kém như vậy đâu ha?” Lam Tuyển cười nhạo đầy khiêu khích.
Khóe môi Ám Dạ Minh vẽ lên một nụ cười tà ác: “Dao Trì tiên có quên cũng không sao cả, tất cả mọi người ở đây vẫn còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó là được rồi.”
Hai người cứ kẻ tung người hứng, phối hợp ăn ý, khiến Lý Dao Dao cứng miệng, không biết phải nói gì.
Nàng có thể nói thế nào đây?
Nếu nàng nói không nhớ, thì tất cả mọi người ở đây sẽ đứng ra làm chứng, tới lúc đó sao phủ nhận được?
Nhưng nếu nàng nói nàng nhớ, thì đám người Ám Dạ Minh nhất định sẽ ép nàng phải tự vẫn ngay tại đây!
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ?
Dao Trì tiên tử lo lắng đến nỗi giống như có kiến bò trong người.
Tử nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp ngày nào xui xẻo như hôm nay.
Lúc trên trán Lý Dao Dao lấm tấm xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh, Yên Hà tiên tử mới hơi nhíu mày.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bà ta không vui mà hừ lạnh.
Ám Dạ Minh hành lễ với Yên Hà tiên tử, kể lại vắn tắt ước định mà Lý Dao Dao nói ngày hôm đó.
“Có chuyện đó thật sao?” Yên Hà tiên tử chán ghét mà liếc Lý Dao Dao một cái.
Nàng đã tuyên bố trước mặt mọi người, bây giờ chẳng lẽ lại không chịu nhận?
Hai tay Lý Dao Dao run rẩy vì bất an, nàng lo sợ gật gật đầu.
“Chát!” Yên Hà tiên tử trực tiếp tát một cái trời giáng lên mặt Lý Dao Dao, khiến nàng té sấp mặt xuống đất.
Âm thanh vừa to vừa rõ vang lên, lập tức khiến mọi người giật mình cứng họng.
Tuy ai cũng biết Yên Hà tiên tử là nữ ma đầu, nhưng đều chỉ là nghe nói qua, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến làm họ cảm thấy chấn động.
Yết hầu Lý Nghiêu Tường giật giật, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám đứng ra can thiệp.
Dao Trì tiên tử ôm lấy má phải, ngước mặt lên nhìn Yên Hà tiên tử, đáy mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Dao Trì tiên tử vốn dĩ là người cao quý, ưu nhã, nhưng nàng hiện tại lại trở thành như vậy. Khuôn mặt thì chằng chịt vết thương, bị Yên Hà tiên tử hở chút là đánh mắng… Giống như là rớt từ trên thiên đàng xuống địa ngục vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ngu xuẩn!” Yên Hà tiên tử hừ lạnh một tiếng.
Đứa trẻ ngu ngốc này thật sự là đệ tử mà Dung Vân coi trọng sao? Từ khi nào mà mắt nhìn người của ông ta lại kém như vậy?
Nếu không phải bà ta cướp Lý Dao Dao từ trong tay của Dung Vân, thì hiện tại Yên Hà tiên tử đã vứt bỏ nàng rồi.
Yên Hà tiên tử ngoái đầu nhìn lại, thần sắc không vui mà liếc Tô Lạc: “Nàng là đệ tử của ta, ai dám ép nàng tự tử hả?”
Thấy đám người Tô Lạc im lặng, Yên Hà tiên tử hừ mạnh một tiếng: “Cùng lắm thì sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, ta sẽ tha chết cho ngươi một lần, coi như huề đi.”
Trong khi nói ra những lời đó, bà ta quét ánh mắt lạnh thấu xương một vòng, khiến nhiệt độ trong điện tụt không phanh.
Khóe mắt Dung Vân đại sư âm thầm liếc Tô Lạc một cái, ý bảo nàng không cần tiếp tục đôi co nữa.
“Là tự nàng bôi nhọ mình thôi! Nghĩ xem, Dao Trì tiên tử đã dùng Linh Đạn Cầu đánh Tô Lạc như thế nào? Linh Đạn Cầu vốn là tuyệt kỹ của Dao Trì Lý gia, muốn đập như thế nào thì đập, cảm thấy vui là được!”
Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao.
Những người đứng về phía Dao Trì cung thì một hai bảo vệ Lý Dao Dao.
Nhưng trong số những người còn lại, có không ít người đầu óc nhanh nhạy.
Thông qua một chuỗi sự việc xảy ra, bọn họ đã nhìn ra Lý Dao Dao là người khẩu phật tâm xà.
Chỉ có điều, thanh danh của Lý Dao Dao trước giờ rất tốt, số lượng người ngưỡng mộ nàng rất đông, không phải chỉ muốn là lập tức dìm nàng xuống được.
Chưa cần quan tâm đến phản ứng của mọi người.
Chỉ nói tới Lý Dao Dao.
Sau khi Ám Dạ Minh nói ra câu hỏi kia, sắc mặt Lý Dao Dao nháy mắt trở nên tái mét, không còn chút máu nào.
Khi đó, nàng thật sự chắc chắn một trăm phần trăm rằng Tô Lạc chết rồi. Ai biết được nha đầu kia lại còn sống chứ?
Lúc này, Dao Trì tiên tử chỉ hận không thể tự tát mình một cái thật mạnh.
“Trí nhớ của Dao Trì tiên tử chắc là không kém như vậy đâu ha?” Lam Tuyển cười nhạo đầy khiêu khích.
Khóe môi Ám Dạ Minh vẽ lên một nụ cười tà ác: “Dao Trì tiên có quên cũng không sao cả, tất cả mọi người ở đây vẫn còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó là được rồi.”
Hai người cứ kẻ tung người hứng, phối hợp ăn ý, khiến Lý Dao Dao cứng miệng, không biết phải nói gì.
Nàng có thể nói thế nào đây?
Nếu nàng nói không nhớ, thì tất cả mọi người ở đây sẽ đứng ra làm chứng, tới lúc đó sao phủ nhận được?
Nhưng nếu nàng nói nàng nhớ, thì đám người Ám Dạ Minh nhất định sẽ ép nàng phải tự vẫn ngay tại đây!
Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ?
Dao Trì tiên tử lo lắng đến nỗi giống như có kiến bò trong người.
Tử nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp ngày nào xui xẻo như hôm nay.
Lúc trên trán Lý Dao Dao lấm tấm xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh, Yên Hà tiên tử mới hơi nhíu mày.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bà ta không vui mà hừ lạnh.
Ám Dạ Minh hành lễ với Yên Hà tiên tử, kể lại vắn tắt ước định mà Lý Dao Dao nói ngày hôm đó.
“Có chuyện đó thật sao?” Yên Hà tiên tử chán ghét mà liếc Lý Dao Dao một cái.
Nàng đã tuyên bố trước mặt mọi người, bây giờ chẳng lẽ lại không chịu nhận?
Hai tay Lý Dao Dao run rẩy vì bất an, nàng lo sợ gật gật đầu.
“Chát!” Yên Hà tiên tử trực tiếp tát một cái trời giáng lên mặt Lý Dao Dao, khiến nàng té sấp mặt xuống đất.
Âm thanh vừa to vừa rõ vang lên, lập tức khiến mọi người giật mình cứng họng.
Tuy ai cũng biết Yên Hà tiên tử là nữ ma đầu, nhưng đều chỉ là nghe nói qua, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến làm họ cảm thấy chấn động.
Yết hầu Lý Nghiêu Tường giật giật, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám đứng ra can thiệp.
Dao Trì tiên tử ôm lấy má phải, ngước mặt lên nhìn Yên Hà tiên tử, đáy mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Dao Trì tiên tử vốn dĩ là người cao quý, ưu nhã, nhưng nàng hiện tại lại trở thành như vậy. Khuôn mặt thì chằng chịt vết thương, bị Yên Hà tiên tử hở chút là đánh mắng… Giống như là rớt từ trên thiên đàng xuống địa ngục vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ngu xuẩn!” Yên Hà tiên tử hừ lạnh một tiếng.
Đứa trẻ ngu ngốc này thật sự là đệ tử mà Dung Vân coi trọng sao? Từ khi nào mà mắt nhìn người của ông ta lại kém như vậy?
Nếu không phải bà ta cướp Lý Dao Dao từ trong tay của Dung Vân, thì hiện tại Yên Hà tiên tử đã vứt bỏ nàng rồi.
Yên Hà tiên tử ngoái đầu nhìn lại, thần sắc không vui mà liếc Tô Lạc: “Nàng là đệ tử của ta, ai dám ép nàng tự tử hả?”
Thấy đám người Tô Lạc im lặng, Yên Hà tiên tử hừ mạnh một tiếng: “Cùng lắm thì sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, ta sẽ tha chết cho ngươi một lần, coi như huề đi.”
Trong khi nói ra những lời đó, bà ta quét ánh mắt lạnh thấu xương một vòng, khiến nhiệt độ trong điện tụt không phanh.
Khóe mắt Dung Vân đại sư âm thầm liếc Tô Lạc một cái, ý bảo nàng không cần tiếp tục đôi co nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.