Chương 779: Chương 779: Vân Vụ Phong (1)
Tô Tiểu Noãn
03/09/2018
Ngọn núi thẳng đứng cao chọc trời, vách đá cheo leo hiểm trở, người bình thường chắc chắn không thể leo lên nổi.
Gửi ngựa ở dưới chân núi Vân Vụ Phong xong, Tô Lạc và Lãnh dược sư như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng phi thân lên vách núi.
Không hổ danh là ngọn núi cao nhất Tây Lăng quốc.
Từ trên vách núi có thể nhìn xa ít nhất cả vạn dặm.
Hơn nữa, vách núi lại thẳng đứng, rất khó leo, khiến Tô Lạc suýt rớt mấy lần.
Dựa vào thực lực cấp năm của Tô Lạc, mà leo lên Vân Vụ Phong còn khó khăn như vậy, thì tự nhiên sẽ biết được bình thường có rất ít người đến quấy rầy Dung Vân đại sư.
Xung quanh ngọn núi này, hoàn toàn không có bất cứ vị dược giả nào cả, lỡ bị thương thì chỉ có chết thôi.
Đến rạng sáng ngày thứ hai, lúc mặt trời từ từ nhô lên trên mặt biển Đông Phương, nắng sớm dần dần soi sáng bầu trời, thì Tô Lạc mới chật vật bò tới đỉnh núi.
Quá lạnh. Mới vừa hít vào một hơi, Tô Lạc lập tức cảm thấy buồng phổi như bị đóng băng vậy.
Ở độ cao này, mây mù che lấp xung quanh, cho nên trên đỉnh núi quanh năm đều bị tuyết phủ, khí hậu giá rét.
Liếc mắt một vòng, đập vào mắt chỉ là một màu trắng xóa.
Bầu trời màu trắng, mặt đất màu trắng, ngay cả cây cối cũng bị một lớp tuyết thật dày che mất màu xanh của lá.
“Đi thôi, chỗ sư phụ ở ngày phía trước đó.” Lãnh dược sư chỉ chỉ tòa trang viên được xây dựng xa hoa, lông lẫy ở xa xa.
Trang viên nằm trên một bãi đất trống trải, chiếm một diện tích rất lớn, nhìn mãi cũng không thấy được đầu bên kia.
Lãnh dược sư quen thuộc mà mở cửa ra, dẫn Tô Lạc vào bên trong, ông ta cười nói: “Sư phụ vốn thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, cho nên quanh năm ở đây chỉ có sư phụ và hai vị người hầu.”
“Khi sư phụ giảng bài thường chỉ nói một lần duy nhất.”
“Sư phụ không thích tranh luận với người khác, cũng không thích người khác xen vào lúc ông nói.”
“Sư phụ…”
Tô Lạc một bên quan sát xung quanh, một bên âm thầm ghi nhớ thật kĩ những lời dặn dò của Lãnh dược sư.
Không bao lâu sau, Lãnh dược sư đã dẫn Tô Lạc đến thư phòng.
Dung Vân đại sư điềm đạm mà ngồi trên ghế gỗ tử đàn phía trước bàn dài, cả người quay lưng về phía Tô Lạc.
“Sư phụ…”
Lãnh dược sư còn chưa kịp nói gì, Dung Vân đại sư đã giơ tay phải lên.
Thấy vậy, Lãnh dược sư tức khắc im lặng.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Trong thanh âm Dung Vân đại sư ẩn ẩn một sự lạnh lẽo.
Tâm tình sư phụ hôm nay có vẻ không được tốt lắm. Lãnh dược sư cũng có suy nghĩ tương tự, ông ta liếc Tô Lạc một cái, sau đó theo lệnh mà đi ra ngoài, còn lặng lẽ đóng hai cảnh cửa gỗ dày nặng lại.
Sau khi Lãnh dược sư đi, trong thư phòng nháy mắt trở lại yên tĩnh.
Dung Vân đại sư mặc một bộ đồ bằng gấm màu trắng to rộng, mái tóc đen óng, mềm mại như tơ lụa được buộc gọn bằng một sợi dây sậm màu, cả người tỏa ra một cảm giác lạnh lùng, tự phụ, cao thâm khó đoán.
Trong lúc Tô Lạc đang miên man suy nghĩ, chiếc ghế Dung Vân đại sư đang ngồi bỗng nhiên chuyển động.
Đôi mắt trong vắt thâm thúy, u lãnh của ông ta nhìn chằm chằm Tô Lạc, mày kiếm hơi nhếch lên, dường như xuất hiện một tia không vui.
Tô Lạc âm thầm buồn bực trong lòng, chắc là nàng không làm gì đắc tội với ông ta chứ?
Tại sao ông ta lại dùng ánh mắt ghét bỏ đó mà trừng mình vậy?
“Bái kiến sư phụ, đồ nhi đến rồi ạ.”
Vừa dứt lời, Tô Lạc lập tức hành lễ.
Nhưng Dung Vân đại sư lại nhíu mày, giơ tay ngăn cản hành động của nàng.
“Ngươi xưng hô như vậy, ta không dám nhận.” Thanh âm Dung Vân đại sư lạnh băng như sương giá: “Ta còn chưa chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ mà.”
Trong lòng Tô Lạc hiện lên một tia nghi hoặc, nàng thật sự không hiểu.
Dung Vân đại sư có ý gì vậy? Rõ ràng ba ngày trước, ở trên điện Kim Loan, ông ta chính miệng nói thu nhận mình làm đệ tử. Nhưng bây giờ lại không thừa nhận chuyện đó? Hơn nữa, còn cố tình đối xử lạnh nhạt với nàng…
Nếu dựa theo bản tính của Tô Lạc, làm sao chịu để người khác đùa cợt trước mặt mình như vậy?
Nhưng vị cao nhân này, khiến Tô Lạc không dám lỗ mãng, nàng cố gắng nhẫn nhịn: “Đại sư…”
Gửi ngựa ở dưới chân núi Vân Vụ Phong xong, Tô Lạc và Lãnh dược sư như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng phi thân lên vách núi.
Không hổ danh là ngọn núi cao nhất Tây Lăng quốc.
Từ trên vách núi có thể nhìn xa ít nhất cả vạn dặm.
Hơn nữa, vách núi lại thẳng đứng, rất khó leo, khiến Tô Lạc suýt rớt mấy lần.
Dựa vào thực lực cấp năm của Tô Lạc, mà leo lên Vân Vụ Phong còn khó khăn như vậy, thì tự nhiên sẽ biết được bình thường có rất ít người đến quấy rầy Dung Vân đại sư.
Xung quanh ngọn núi này, hoàn toàn không có bất cứ vị dược giả nào cả, lỡ bị thương thì chỉ có chết thôi.
Đến rạng sáng ngày thứ hai, lúc mặt trời từ từ nhô lên trên mặt biển Đông Phương, nắng sớm dần dần soi sáng bầu trời, thì Tô Lạc mới chật vật bò tới đỉnh núi.
Quá lạnh. Mới vừa hít vào một hơi, Tô Lạc lập tức cảm thấy buồng phổi như bị đóng băng vậy.
Ở độ cao này, mây mù che lấp xung quanh, cho nên trên đỉnh núi quanh năm đều bị tuyết phủ, khí hậu giá rét.
Liếc mắt một vòng, đập vào mắt chỉ là một màu trắng xóa.
Bầu trời màu trắng, mặt đất màu trắng, ngay cả cây cối cũng bị một lớp tuyết thật dày che mất màu xanh của lá.
“Đi thôi, chỗ sư phụ ở ngày phía trước đó.” Lãnh dược sư chỉ chỉ tòa trang viên được xây dựng xa hoa, lông lẫy ở xa xa.
Trang viên nằm trên một bãi đất trống trải, chiếm một diện tích rất lớn, nhìn mãi cũng không thấy được đầu bên kia.
Lãnh dược sư quen thuộc mà mở cửa ra, dẫn Tô Lạc vào bên trong, ông ta cười nói: “Sư phụ vốn thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, cho nên quanh năm ở đây chỉ có sư phụ và hai vị người hầu.”
“Khi sư phụ giảng bài thường chỉ nói một lần duy nhất.”
“Sư phụ không thích tranh luận với người khác, cũng không thích người khác xen vào lúc ông nói.”
“Sư phụ…”
Tô Lạc một bên quan sát xung quanh, một bên âm thầm ghi nhớ thật kĩ những lời dặn dò của Lãnh dược sư.
Không bao lâu sau, Lãnh dược sư đã dẫn Tô Lạc đến thư phòng.
Dung Vân đại sư điềm đạm mà ngồi trên ghế gỗ tử đàn phía trước bàn dài, cả người quay lưng về phía Tô Lạc.
“Sư phụ…”
Lãnh dược sư còn chưa kịp nói gì, Dung Vân đại sư đã giơ tay phải lên.
Thấy vậy, Lãnh dược sư tức khắc im lặng.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Trong thanh âm Dung Vân đại sư ẩn ẩn một sự lạnh lẽo.
Tâm tình sư phụ hôm nay có vẻ không được tốt lắm. Lãnh dược sư cũng có suy nghĩ tương tự, ông ta liếc Tô Lạc một cái, sau đó theo lệnh mà đi ra ngoài, còn lặng lẽ đóng hai cảnh cửa gỗ dày nặng lại.
Sau khi Lãnh dược sư đi, trong thư phòng nháy mắt trở lại yên tĩnh.
Dung Vân đại sư mặc một bộ đồ bằng gấm màu trắng to rộng, mái tóc đen óng, mềm mại như tơ lụa được buộc gọn bằng một sợi dây sậm màu, cả người tỏa ra một cảm giác lạnh lùng, tự phụ, cao thâm khó đoán.
Trong lúc Tô Lạc đang miên man suy nghĩ, chiếc ghế Dung Vân đại sư đang ngồi bỗng nhiên chuyển động.
Đôi mắt trong vắt thâm thúy, u lãnh của ông ta nhìn chằm chằm Tô Lạc, mày kiếm hơi nhếch lên, dường như xuất hiện một tia không vui.
Tô Lạc âm thầm buồn bực trong lòng, chắc là nàng không làm gì đắc tội với ông ta chứ?
Tại sao ông ta lại dùng ánh mắt ghét bỏ đó mà trừng mình vậy?
“Bái kiến sư phụ, đồ nhi đến rồi ạ.”
Vừa dứt lời, Tô Lạc lập tức hành lễ.
Nhưng Dung Vân đại sư lại nhíu mày, giơ tay ngăn cản hành động của nàng.
“Ngươi xưng hô như vậy, ta không dám nhận.” Thanh âm Dung Vân đại sư lạnh băng như sương giá: “Ta còn chưa chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ mà.”
Trong lòng Tô Lạc hiện lên một tia nghi hoặc, nàng thật sự không hiểu.
Dung Vân đại sư có ý gì vậy? Rõ ràng ba ngày trước, ở trên điện Kim Loan, ông ta chính miệng nói thu nhận mình làm đệ tử. Nhưng bây giờ lại không thừa nhận chuyện đó? Hơn nữa, còn cố tình đối xử lạnh nhạt với nàng…
Nếu dựa theo bản tính của Tô Lạc, làm sao chịu để người khác đùa cợt trước mặt mình như vậy?
Nhưng vị cao nhân này, khiến Tô Lạc không dám lỗ mãng, nàng cố gắng nhẫn nhịn: “Đại sư…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.