Chương 807: Khu rừng hắc ám (6)
Tô Tiểu Noãn
03/09/2018
Tô Lạc cúi người xuống, bắt đầu tìm kiếm tinh thạch của rắn kim quan chúa.
Thông thường mà nói, tinh thạch thường nằm ở trên trán.
Tô Lạc dùng con dao găm sắc bén xẹt qua, quả nhiên tìm thấy một viên tinh thạch màu đỏ cam trên trán của rắn kim quan chúa.
Con rắn kim quan chúa này không chỉ là cấp bốn, mà đã bắt đầu bước vào cấp năm rồi. Nhưng thật đáng tiếc, nó lại thất bại trong gang tấc như vậy.
Cá lớn nuốt cá bé, vốn là quy luật sinh tồn.
Hơn nữa, vốn là con rắn kim quan chúa này bao vây tấn công nàng trước. Nếu như nàng không đủ thực lực, thì giờ nằm trên mặt đất đã chính là nàng rồi.
Cho nên, Tô Lạc không cảm thấy áy náy chút nào mà thu hồi viên tinh thạch.
Đúng lúc Tô Lạc chuẩn bị rời đi, khóe mắt nàng đột nhiên thoáng nhìn thấy một mảnh vạt áo.
Sao lại có một mảnh vạt áo được?
Tô Lạc tò mò đi tới, đến phía sau một cây đại thụ.
Nàng đưa mắt nhìn, chợt thấy một thi thể máu chảy đầm đìa.
Thi thể này của một người nam nhân, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi.
Toàn thân hắn mặc trang phục màu đen, trên mặt che khăn đen, rất dễ nhận thấy, đó là một tên sát thủ.
Trạng thái chết của hắn rất thê thảm.
Một chiếc kiếm sắc đâm xuyên từ trước ngực ra phía sau lưng. Vết thương trước ngực to bằng miệng chén, máu tươi chảy xuống đầy đất.
Ngoại trừ vết thương trí mạng trước ngực, trên người hắn vẫn còn mấy chục vết thương lớn nhỏ khác.
Có thể thấy hắn đã liều mạng, chiến đấu oanh liệt như thế nào.
Tô Lạc quan sát một lúc, phát hiện ra thời gian tử vong của thi thể này chưa quá một ngày.
Ngay lập tức, chân mày của Tô Lạc cau lại.
Ở phía trước chắc chắn có một cuộc chiến rất kịch liệt, nếu như nàng đi theo kế hoạch đã định, có thể sẽ gặp phải tai bay vạ gió.
Đúng lúc này, giọng nói của Tử Vũ từ trên đỉnh ngọn cây truyền tới: “Đi theo tuyến đường cũ.”
Hai tay Tô Lạc chống nạnh, ngước mắt tức giận nguýt hắn một cái.
Nàng liền biết ngay!
Sư huynh tảng băng chỉ mong sao nàng tham dự vào trận đánh nhau này, càng kịch liệt, càng cận kề cánh cửa sinh tử càng tốt.
“Được rồi, vậy thì đi theo đường cũ.”
Có điều, giờ đã tối rồi, khu rừng hắc ám vào ban đêm vô cùng nguy hiểm, không thích hợp để đi đường.
Cho nên Tô Lạc nghỉ ngơi tại chỗ.
Ở nơi hoang vắng này, tầm quan trọng của pháp sư không gian sẽ được bộc lộ.
Không gian là vật bất ly thân, là trang bị giết người cướp của tuyệt đỉnh.
Tô Lạc lấy lều vải mình đã chuẩn bị sẵn ở trong không gian ra, an trí trên đất bằng.
Nàng cảm thấy hơi đói bụng, liền quyết định nhóm lửa, nấu một nồi canh rắn mùi thơm nức.
Còn về nguyên vật liệu, dĩ nhiên là lấy ngay tại chỗ rồi.
Con rắn kim quan chúa lớn như vậy, ăn một tháng cũng không hết.
Tô Lạc lấy một cái khung sắt thô sơ từ một góc trong không gian ra, đặt một cái nồi sắt lên, rồi bắt đầu xử lý thịt rắn.
Canh rắn cũng không dễ nấu.
Tô Lạc lấy phần thịt mềm nhất trên cơ thể con rắn kim quan chúa, xé thịt thành sợi, sau đó xào qua một lần với mỡ rắn.
Bởi vì có không gian, cho nên Tô Lạc chắc chắn có mang theo rượu gia vị, và các thứ gia vị khác như hành, gừng, tỏi...
Thế là, nàng cho rượu gia vị, muối hột, cuối cùng thêm mấy lát gừng, hàn, bột hồ tiêu...
Nơi này vẫn ở phía ngoài của khu rừng, cho nên tạm thời vẫn có thể đốt lửa, qua một hai ngày nữa, Tô Lạc sẽ không dám sinh hoạt lộ liễu như vậy nữa.
Dù sao thời gian không gian cũng đã bị trì hoãn mười lần rồi, cho nên Tô Lạc quyết định nấu mấy nồi, sau đó để vào trong không gian, đến lúc muốn ăn sẽ thuận tiện hơn.
Khoảng nửa canh giờ sau, canh răn thơm phức đã được nấu xong.
Tử Vũ thích giả bộ không có mặt khi Tô Lạc chiến đấu, lúc này lại hiện thân không một tiếng động.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một ý cười, nàng cười kêu gọi sư huynh tảng băng tới đây cùng ăn.
Nhìn thấy chén đũa sạch sẽ ở trước mắt, khóe mắt Tử Vũ hơi nhướng lên.
Thông thường mà nói, tinh thạch thường nằm ở trên trán.
Tô Lạc dùng con dao găm sắc bén xẹt qua, quả nhiên tìm thấy một viên tinh thạch màu đỏ cam trên trán của rắn kim quan chúa.
Con rắn kim quan chúa này không chỉ là cấp bốn, mà đã bắt đầu bước vào cấp năm rồi. Nhưng thật đáng tiếc, nó lại thất bại trong gang tấc như vậy.
Cá lớn nuốt cá bé, vốn là quy luật sinh tồn.
Hơn nữa, vốn là con rắn kim quan chúa này bao vây tấn công nàng trước. Nếu như nàng không đủ thực lực, thì giờ nằm trên mặt đất đã chính là nàng rồi.
Cho nên, Tô Lạc không cảm thấy áy náy chút nào mà thu hồi viên tinh thạch.
Đúng lúc Tô Lạc chuẩn bị rời đi, khóe mắt nàng đột nhiên thoáng nhìn thấy một mảnh vạt áo.
Sao lại có một mảnh vạt áo được?
Tô Lạc tò mò đi tới, đến phía sau một cây đại thụ.
Nàng đưa mắt nhìn, chợt thấy một thi thể máu chảy đầm đìa.
Thi thể này của một người nam nhân, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi.
Toàn thân hắn mặc trang phục màu đen, trên mặt che khăn đen, rất dễ nhận thấy, đó là một tên sát thủ.
Trạng thái chết của hắn rất thê thảm.
Một chiếc kiếm sắc đâm xuyên từ trước ngực ra phía sau lưng. Vết thương trước ngực to bằng miệng chén, máu tươi chảy xuống đầy đất.
Ngoại trừ vết thương trí mạng trước ngực, trên người hắn vẫn còn mấy chục vết thương lớn nhỏ khác.
Có thể thấy hắn đã liều mạng, chiến đấu oanh liệt như thế nào.
Tô Lạc quan sát một lúc, phát hiện ra thời gian tử vong của thi thể này chưa quá một ngày.
Ngay lập tức, chân mày của Tô Lạc cau lại.
Ở phía trước chắc chắn có một cuộc chiến rất kịch liệt, nếu như nàng đi theo kế hoạch đã định, có thể sẽ gặp phải tai bay vạ gió.
Đúng lúc này, giọng nói của Tử Vũ từ trên đỉnh ngọn cây truyền tới: “Đi theo tuyến đường cũ.”
Hai tay Tô Lạc chống nạnh, ngước mắt tức giận nguýt hắn một cái.
Nàng liền biết ngay!
Sư huynh tảng băng chỉ mong sao nàng tham dự vào trận đánh nhau này, càng kịch liệt, càng cận kề cánh cửa sinh tử càng tốt.
“Được rồi, vậy thì đi theo đường cũ.”
Có điều, giờ đã tối rồi, khu rừng hắc ám vào ban đêm vô cùng nguy hiểm, không thích hợp để đi đường.
Cho nên Tô Lạc nghỉ ngơi tại chỗ.
Ở nơi hoang vắng này, tầm quan trọng của pháp sư không gian sẽ được bộc lộ.
Không gian là vật bất ly thân, là trang bị giết người cướp của tuyệt đỉnh.
Tô Lạc lấy lều vải mình đã chuẩn bị sẵn ở trong không gian ra, an trí trên đất bằng.
Nàng cảm thấy hơi đói bụng, liền quyết định nhóm lửa, nấu một nồi canh rắn mùi thơm nức.
Còn về nguyên vật liệu, dĩ nhiên là lấy ngay tại chỗ rồi.
Con rắn kim quan chúa lớn như vậy, ăn một tháng cũng không hết.
Tô Lạc lấy một cái khung sắt thô sơ từ một góc trong không gian ra, đặt một cái nồi sắt lên, rồi bắt đầu xử lý thịt rắn.
Canh rắn cũng không dễ nấu.
Tô Lạc lấy phần thịt mềm nhất trên cơ thể con rắn kim quan chúa, xé thịt thành sợi, sau đó xào qua một lần với mỡ rắn.
Bởi vì có không gian, cho nên Tô Lạc chắc chắn có mang theo rượu gia vị, và các thứ gia vị khác như hành, gừng, tỏi...
Thế là, nàng cho rượu gia vị, muối hột, cuối cùng thêm mấy lát gừng, hàn, bột hồ tiêu...
Nơi này vẫn ở phía ngoài của khu rừng, cho nên tạm thời vẫn có thể đốt lửa, qua một hai ngày nữa, Tô Lạc sẽ không dám sinh hoạt lộ liễu như vậy nữa.
Dù sao thời gian không gian cũng đã bị trì hoãn mười lần rồi, cho nên Tô Lạc quyết định nấu mấy nồi, sau đó để vào trong không gian, đến lúc muốn ăn sẽ thuận tiện hơn.
Khoảng nửa canh giờ sau, canh răn thơm phức đã được nấu xong.
Tử Vũ thích giả bộ không có mặt khi Tô Lạc chiến đấu, lúc này lại hiện thân không một tiếng động.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một ý cười, nàng cười kêu gọi sư huynh tảng băng tới đây cùng ăn.
Nhìn thấy chén đũa sạch sẽ ở trước mắt, khóe mắt Tử Vũ hơi nhướng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.