Chương 690: Thần linh trên trời (6)
Tô Tiểu Noãn
29/08/2018
Nhưng mặc dù là người hầu, cũng là phục vụ một chủ nhân tuấn lãng bất phàm, khí chất không hề yếu hơn thế gia đệ tử chút nào.
Chỉ thấy người nọ vung tay áo lên, không gian vốn đang yên lặng kia ngay lập tức khôi phục trạng thái cũ.
Nhìn thấy người trước mắt, cả người Lý Ngạo Khung đều đang run rẩy, hắn lập tức khom mình hành lễ: “Dung, dung, dung... Dung Vân đại sư...”
Dung Vân đại sư?
Đám người Bắc Thần Ảnh hai mặt nhìn nhau, vị này chính là luyện dược sư cấp tông sư duy nhất trong truyền thuyết trên đại lục - Dung Vân đại sư?
“Lý Ngạo Khung, đúng không?” Dung Vân đại sư nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thần sắc đạm mạc vô cùng.
Lúc này Dung Vân đại sư bay trên không trung, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Bắc Thần Ảnh quả thực nhìn tới ngây người.
Cấp chín có thể đạp gió mà đi, cũng không khó gì, Lý Ngạo Khung có thể làm được.
Nhưng đi như đang tản bộ trong sân như vậy, từng bước một đạp xuống, mỗi bước đều cực nhỏ.
Phải không chế không gian và tốc độ đến trình độ nào mới có thể như vậy đạp gió mà xuống như vậy?
Ở trước mặt Dung Vân đại sư, Lý Ngạo Khung vốn kiêu ngạo không ai bì nổi tức khắc như chuột thấy mèo, héo queo.
“Đúng vậy, tại hạ chính là Lý Ngạo Khung.” Hắn cung kính mà quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ với Dung Vân đại sư.
Dung Vân đại sư hơi mở mắt phượng, đôi mắt thanh thấu như nước biển, thần sắc lại hờ hững vô cùng.
Bỗng nhiên, ống tay áo của hắn nhẹ bay, tùy ý giống như đang phủi bụi.
“Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Ngực Lý Ngạo Khung đã trúng sáu chưởng, hắn tức khắc bay ngược ra ngoài, hung hăng đánh vào vách đá.
Lực lượng cường đại ấn Lý Ngạo Khung dính thật sâu vào bên trong vách đá, hình thành một cái hố sâu hình người.
Lúc này, bởi vì Lý Ngạo Khung bị đánh bay, Tô Lạc và Tiểu Thần Long đã có thể chạy ra khỏi ma chưởng, ngồi dưới đất thở dốc.
Từ khi Dung Vân đại sư xuất hiện, lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người Lý Ngạo Khung.
Lúc này, Lý Ngạo Khung bị đánh bay run run rẩy rẩy mà bò từ trong động ra. Hắn đầy đầu đầy cổ đều là máu, quần áo phía sau lưng đã rách hết, lộ ra cái lưng máu tươi đầm đìa, cả người thoạt nhìn chật vật vô cùng.
Làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi lúc trước nữa?
Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long, lẳng lặng mà đứng ở một bên nhìn chằm chằm Dung Vân đại sư.
Vừa rồi khi Dung Vân đại sư ra tay, thời gian và không gian hoàn toàn yên lặng, đây rõ ràng là chỉ có pháp sư không gian mới có thể khống chế.
Chẳng lẽ Dung Vân đại sư cũng là pháp sư không gian?
Dung Vân đại sư từ đầu chí cuối cũng không nhìn Tô Lạc một cái, đôi mắt lãnh đạm của hắn đảo qua Lý Ngạo Khung.
Lý Ngạo Khung cực kì tức giận.
Hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm chính mình đắc tội vị cường giả thần bí khó lường này ở chỗ nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Dung Vân đại sư đều không thể đắc tội được, không chỉ là hắn, ngay cả Dao Trì Lý gia cũng không thể đắc tội vị đại nhân vật này.
Lý Ngạo Khung cố nén tức giận trong lòng, mặt xám mày tro mà thong thả đi tới chỗ của Dung Vân đại sư.
Nhưng mà, còn chưa chờ hắn tới gần, Dung Vân đại sư lại đánh sáu chưởng về phía hắn.
“Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Tiếng đánh kịch liệt vang vọng khắp nơi.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Thanh âm này lọt vào trong tai đám người Tô Lạc đều có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
Không ngoài dự đoán, lần này Lý Ngạo Khung lại bị xốc lên, cái lưng cứng rắn lại tiếp tục tạo nên mấy cái hố trên vách đá đằng sau.
Lý Ngạo Khung lại một lần bò đứng lên, hắn quả thực buồn bực muốn hộc máu!
Dung Vân đại sư điên rồi hả?
Một câu cũng không nói, chỉ xác định thân phận của hắn đã trực tiếp bạch bạch bạch đánh hắn hết lần này đến lần khác?
Nếu không phải hắn hiện tại đã là cấp chín, sớm đã bị vị đại sư này đập thành thịt nát.
Chỉ thấy người nọ vung tay áo lên, không gian vốn đang yên lặng kia ngay lập tức khôi phục trạng thái cũ.
Nhìn thấy người trước mắt, cả người Lý Ngạo Khung đều đang run rẩy, hắn lập tức khom mình hành lễ: “Dung, dung, dung... Dung Vân đại sư...”
Dung Vân đại sư?
Đám người Bắc Thần Ảnh hai mặt nhìn nhau, vị này chính là luyện dược sư cấp tông sư duy nhất trong truyền thuyết trên đại lục - Dung Vân đại sư?
“Lý Ngạo Khung, đúng không?” Dung Vân đại sư nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thần sắc đạm mạc vô cùng.
Lúc này Dung Vân đại sư bay trên không trung, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Bắc Thần Ảnh quả thực nhìn tới ngây người.
Cấp chín có thể đạp gió mà đi, cũng không khó gì, Lý Ngạo Khung có thể làm được.
Nhưng đi như đang tản bộ trong sân như vậy, từng bước một đạp xuống, mỗi bước đều cực nhỏ.
Phải không chế không gian và tốc độ đến trình độ nào mới có thể như vậy đạp gió mà xuống như vậy?
Ở trước mặt Dung Vân đại sư, Lý Ngạo Khung vốn kiêu ngạo không ai bì nổi tức khắc như chuột thấy mèo, héo queo.
“Đúng vậy, tại hạ chính là Lý Ngạo Khung.” Hắn cung kính mà quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ với Dung Vân đại sư.
Dung Vân đại sư hơi mở mắt phượng, đôi mắt thanh thấu như nước biển, thần sắc lại hờ hững vô cùng.
Bỗng nhiên, ống tay áo của hắn nhẹ bay, tùy ý giống như đang phủi bụi.
“Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Ngực Lý Ngạo Khung đã trúng sáu chưởng, hắn tức khắc bay ngược ra ngoài, hung hăng đánh vào vách đá.
Lực lượng cường đại ấn Lý Ngạo Khung dính thật sâu vào bên trong vách đá, hình thành một cái hố sâu hình người.
Lúc này, bởi vì Lý Ngạo Khung bị đánh bay, Tô Lạc và Tiểu Thần Long đã có thể chạy ra khỏi ma chưởng, ngồi dưới đất thở dốc.
Từ khi Dung Vân đại sư xuất hiện, lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên người Lý Ngạo Khung.
Lúc này, Lý Ngạo Khung bị đánh bay run run rẩy rẩy mà bò từ trong động ra. Hắn đầy đầu đầy cổ đều là máu, quần áo phía sau lưng đã rách hết, lộ ra cái lưng máu tươi đầm đìa, cả người thoạt nhìn chật vật vô cùng.
Làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi lúc trước nữa?
Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long, lẳng lặng mà đứng ở một bên nhìn chằm chằm Dung Vân đại sư.
Vừa rồi khi Dung Vân đại sư ra tay, thời gian và không gian hoàn toàn yên lặng, đây rõ ràng là chỉ có pháp sư không gian mới có thể khống chế.
Chẳng lẽ Dung Vân đại sư cũng là pháp sư không gian?
Dung Vân đại sư từ đầu chí cuối cũng không nhìn Tô Lạc một cái, đôi mắt lãnh đạm của hắn đảo qua Lý Ngạo Khung.
Lý Ngạo Khung cực kì tức giận.
Hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm chính mình đắc tội vị cường giả thần bí khó lường này ở chỗ nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Dung Vân đại sư đều không thể đắc tội được, không chỉ là hắn, ngay cả Dao Trì Lý gia cũng không thể đắc tội vị đại nhân vật này.
Lý Ngạo Khung cố nén tức giận trong lòng, mặt xám mày tro mà thong thả đi tới chỗ của Dung Vân đại sư.
Nhưng mà, còn chưa chờ hắn tới gần, Dung Vân đại sư lại đánh sáu chưởng về phía hắn.
“Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!”
Tiếng đánh kịch liệt vang vọng khắp nơi.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Thanh âm này lọt vào trong tai đám người Tô Lạc đều có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
Không ngoài dự đoán, lần này Lý Ngạo Khung lại bị xốc lên, cái lưng cứng rắn lại tiếp tục tạo nên mấy cái hố trên vách đá đằng sau.
Lý Ngạo Khung lại một lần bò đứng lên, hắn quả thực buồn bực muốn hộc máu!
Dung Vân đại sư điên rồi hả?
Một câu cũng không nói, chỉ xác định thân phận của hắn đã trực tiếp bạch bạch bạch đánh hắn hết lần này đến lần khác?
Nếu không phải hắn hiện tại đã là cấp chín, sớm đã bị vị đại sư này đập thành thịt nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.