Chương 746: Thi đấu cuối cùng (1)
Tô Tiểu Noãn
02/09/2018
Sau đó chém đứt đầu nàng, cuối cùng cắt từng miếng thịt trên người nàng, lăng trì tùng xẻo tới chết!
Nghĩ như vậy, độ cong nơi khóe miệng của Dao Trì tiên tử lại càng lớn hơn.
Thế nhưng, đúng lúc ba sợi dây leo định quất vào mặt Tô Lạc.
“Phá cho ta!” Tô Lạc quát lớn một tiếng.
Từ trong ống tay áo của Tô Lạc đột nhiên xuất hiện một con dao găm lạnh lẽo.
Tô Lạc dùng tinh thần lực khống chế con dao găm này, từ trên xuống dưới, chặt đứt sợi dây leo thô dày đó.
Con dao này có tên là “Nghiên Hoa”, được lấy từ Tàng Bảo Các trong hoàng cung.
Từ sau khi lấy được nó, Tô Lạc vẫn chưa có cơ hội dùng đến, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng nó.
Không hổ là thứ được Nam Cung hoàng tộc xem là chí bảo, con dao găm này vô cùng sắc bén, cắt đứt hết những sợi dây leo bền bỉ này giống như cắt đậu hũ vậy.
“Xẹt!”
Một âm thanh rõ ràng vang lên, sợi dây leo vững chắc theo đó mà đứt ra, từ trên xuống dưới là những vết cắt đều đặn.
Con dao găm “Nghiên Hoa” này vô cùng sắc bén.
Tô Lạc từ trên không trung lặng lẽ bay xuống, như cười như không liếc nhìn Dao Trì tiên tử: “Hệ mộc của ngươi cũng chỉ đến vậy thôi à.”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Dao Trì tiên tử lộ vẻ thẹn quá hóa giận: “Ngươi muốn chết!”
Lúc Dao Trì tiên tử quát lớn câu này, linh lực quanh người cũng phun trào theo.
Linh lực như thủy triều tỏa ra xung quanh nàng.
Lòng bàn tay của Dao Trì tiên tử rung lên, một thanh trường kiếm lạnh lẽo như nước xuất hiện trong bàn tay nàng.
Đó là một thanh nhuyễn kiếm, vốn được cài ở thắt lưng nàng, Dao Trì tiên tử đột nhiên biến kiếm thành vũ khí tấn công.
“Tô Lạc! Đi chết đi!” Dao Trì tiên tử quát lớn một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay nàng được hấp thu linh lực liền vọt lên, khí thế hung hăng chém về phía Tô Lạc.
Nó giống như mang theo sức mạnh cả ngàn cân, chỉ trong nháy mắt, trong không khí vang lên tiếng “xì xì xì”, dường như đến cả không gian cũng bị chấn động mà rạn nứt.
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ như sấm vang chớp giật, mắt Tô Lạc nheo lại đầy nguy hiểm. Lý Dao Dao, lần này, ta sẽ đích thân gặp ngươi. Để xem có phải giữa một người mới vào cấp năm và một người ở đỉnh cao của cấp sáu thật sự có một khoảng cách không thể nào vượt qua được hay không!
Tiểu Thần Long muốn tham chiến, nhưng Tô Lạc đã sớm bỏ nó vào trong không gian, dặn dò nó ngồi yên.
Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt như vậy, Tô Lạc chẳng những không lùi bước, ngược lại còn bước nửa bước về phía trước.
Lúc này, linh lực vô tận đang xoay chuyển, ngưng kết lại trong cơ thể nàng, cuối cùng phun ra khỏi bàn tay.
“Đại Hư Không Thủ Ấn hai lớp!” Sắc mặt Tô Lạc đóng băng, hai dấu vân tay phức tạp hiện ra, cuối cùng mãnh mẽ đánh xuống Dao Trì tiên tử!
“Cố định!”
Hai dấu Đại Hư Không Thủ Ấn cố định vô cùng chính xác thanh kiếm đang mạnh mẽ lao tới của Dao Trì tiên tử, giữ chặt nó trong Không Gian Hư Vô mà Tô Lạc tạo ra.
Lúc này, thanh trường kiếm kia cách Tô Lạc rất gần, gần như sắp đâm vào ấn đường của nàng.
Mũi kiếm chỉ cách ấn đường của nàng ba tấc.
Thế nhưng, thanh kiếm lại giống như bị người ta đóng băng lại, mãi không thể tiến lên được dù là nửa tấc.
Bởi vì ở trong khối không gian nho nhỏ trước mặt Tô Lạc, trọng lực đã bị nàng khống chế được.
Hiện giờ, nàng chỉ có thể điều khiển được một khối Không Gian Hư Vô nhỏ như vậy.
Có thể tưởng tượng, sau khi thực lực của nàng đã mạnh hơn, nàng sẽ có thể khống chế khối Không Gian Hư Vô lớn hơn.
Cứ gặp người không thích là ném vào trong Không Gian Hư Vô, như thế mới gọi là lợi hại thật sự!
Đáng tiếc là bây giờ nàng vẫn còn xa lắm mới đạt được đến trình độ lợi hại như vậy.
Dao Trì tiên tử bay trên không trung, tăng thêm lực lượng trong tay, ngưng kết toàn bộ linh lực, cố gắng để mũi kiếm đâm xuyên qua ấn đường của Tô Lạc.
Thế nhưng, việc khiến nàng ta không thể tưởng tượng nổi là, dường như nàng đã mất đi quyền khống chế đối với thanh nhuyễn kiếm.
Đâm! Đâm! Đâm nữa!
Nhưng làm thế nào cũng không đâm vào được!
Sắc mặt củ Dao Trì tiên tử hiện lên vẻ bực dọc, nàng nhíu mày tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?”
Nghĩ như vậy, độ cong nơi khóe miệng của Dao Trì tiên tử lại càng lớn hơn.
Thế nhưng, đúng lúc ba sợi dây leo định quất vào mặt Tô Lạc.
“Phá cho ta!” Tô Lạc quát lớn một tiếng.
Từ trong ống tay áo của Tô Lạc đột nhiên xuất hiện một con dao găm lạnh lẽo.
Tô Lạc dùng tinh thần lực khống chế con dao găm này, từ trên xuống dưới, chặt đứt sợi dây leo thô dày đó.
Con dao này có tên là “Nghiên Hoa”, được lấy từ Tàng Bảo Các trong hoàng cung.
Từ sau khi lấy được nó, Tô Lạc vẫn chưa có cơ hội dùng đến, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng nó.
Không hổ là thứ được Nam Cung hoàng tộc xem là chí bảo, con dao găm này vô cùng sắc bén, cắt đứt hết những sợi dây leo bền bỉ này giống như cắt đậu hũ vậy.
“Xẹt!”
Một âm thanh rõ ràng vang lên, sợi dây leo vững chắc theo đó mà đứt ra, từ trên xuống dưới là những vết cắt đều đặn.
Con dao găm “Nghiên Hoa” này vô cùng sắc bén.
Tô Lạc từ trên không trung lặng lẽ bay xuống, như cười như không liếc nhìn Dao Trì tiên tử: “Hệ mộc của ngươi cũng chỉ đến vậy thôi à.”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Dao Trì tiên tử lộ vẻ thẹn quá hóa giận: “Ngươi muốn chết!”
Lúc Dao Trì tiên tử quát lớn câu này, linh lực quanh người cũng phun trào theo.
Linh lực như thủy triều tỏa ra xung quanh nàng.
Lòng bàn tay của Dao Trì tiên tử rung lên, một thanh trường kiếm lạnh lẽo như nước xuất hiện trong bàn tay nàng.
Đó là một thanh nhuyễn kiếm, vốn được cài ở thắt lưng nàng, Dao Trì tiên tử đột nhiên biến kiếm thành vũ khí tấn công.
“Tô Lạc! Đi chết đi!” Dao Trì tiên tử quát lớn một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay nàng được hấp thu linh lực liền vọt lên, khí thế hung hăng chém về phía Tô Lạc.
Nó giống như mang theo sức mạnh cả ngàn cân, chỉ trong nháy mắt, trong không khí vang lên tiếng “xì xì xì”, dường như đến cả không gian cũng bị chấn động mà rạn nứt.
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ như sấm vang chớp giật, mắt Tô Lạc nheo lại đầy nguy hiểm. Lý Dao Dao, lần này, ta sẽ đích thân gặp ngươi. Để xem có phải giữa một người mới vào cấp năm và một người ở đỉnh cao của cấp sáu thật sự có một khoảng cách không thể nào vượt qua được hay không!
Tiểu Thần Long muốn tham chiến, nhưng Tô Lạc đã sớm bỏ nó vào trong không gian, dặn dò nó ngồi yên.
Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt như vậy, Tô Lạc chẳng những không lùi bước, ngược lại còn bước nửa bước về phía trước.
Lúc này, linh lực vô tận đang xoay chuyển, ngưng kết lại trong cơ thể nàng, cuối cùng phun ra khỏi bàn tay.
“Đại Hư Không Thủ Ấn hai lớp!” Sắc mặt Tô Lạc đóng băng, hai dấu vân tay phức tạp hiện ra, cuối cùng mãnh mẽ đánh xuống Dao Trì tiên tử!
“Cố định!”
Hai dấu Đại Hư Không Thủ Ấn cố định vô cùng chính xác thanh kiếm đang mạnh mẽ lao tới của Dao Trì tiên tử, giữ chặt nó trong Không Gian Hư Vô mà Tô Lạc tạo ra.
Lúc này, thanh trường kiếm kia cách Tô Lạc rất gần, gần như sắp đâm vào ấn đường của nàng.
Mũi kiếm chỉ cách ấn đường của nàng ba tấc.
Thế nhưng, thanh kiếm lại giống như bị người ta đóng băng lại, mãi không thể tiến lên được dù là nửa tấc.
Bởi vì ở trong khối không gian nho nhỏ trước mặt Tô Lạc, trọng lực đã bị nàng khống chế được.
Hiện giờ, nàng chỉ có thể điều khiển được một khối Không Gian Hư Vô nhỏ như vậy.
Có thể tưởng tượng, sau khi thực lực của nàng đã mạnh hơn, nàng sẽ có thể khống chế khối Không Gian Hư Vô lớn hơn.
Cứ gặp người không thích là ném vào trong Không Gian Hư Vô, như thế mới gọi là lợi hại thật sự!
Đáng tiếc là bây giờ nàng vẫn còn xa lắm mới đạt được đến trình độ lợi hại như vậy.
Dao Trì tiên tử bay trên không trung, tăng thêm lực lượng trong tay, ngưng kết toàn bộ linh lực, cố gắng để mũi kiếm đâm xuyên qua ấn đường của Tô Lạc.
Thế nhưng, việc khiến nàng ta không thể tưởng tượng nổi là, dường như nàng đã mất đi quyền khống chế đối với thanh nhuyễn kiếm.
Đâm! Đâm! Đâm nữa!
Nhưng làm thế nào cũng không đâm vào được!
Sắc mặt củ Dao Trì tiên tử hiện lên vẻ bực dọc, nàng nhíu mày tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.