Chương 750: Thi đấu cuối cùng (5)
Tô Tiểu Noãn
02/09/2018
Khi đánh nhau với người ta, nàng thường khiến họ được thăng rất nhiều cấp, chứ không phải chỉ một hai cấp.
Thế nhưng, Lý Dao Dao kia suýt chút nữa đã khiến cho nàng bị nổ chết! Nếu như không có linh thạch kì lạ kia, nàng đã sớm ngỏm củ tỏi rồi.
Tô Lạc nhận ra mạng của mình thật sự rất lớn.
Lúc này, ở phía Tây Bắc của động ma quỷ.
Đó chính là lối ra của động ma quỷ, ra vào đều phải đi qua đây.
Phía trước nơi này có một chỗ trống, lúc này đang tập trung rất nhiều người.
Vân Dung đại sư ngồi trên một chiếc ghế rộng làm từ gỗ tử đàn, góc áo màu trắng dài rủ cả xuống dưới đất, giống như tuyết liên hoa đang nở rộ, thánh khiết mà cao quý.
Đôi mắt đen nhánh như mực hơi híp lại, để lộ ra sự sắc sảo ngạo nghễ tuyệt thế, khiến người ta không dám nhìn chính diện.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song là sự bí hiểm khó lường, một tay đặt trên tay vịn của chiếc ghế bành mà gõ gõ, không ai biết lúc này Vân Dung đại sư đang nghĩ gì.
Cảnh Đế cũng ngồi trên một chiếc ghế bành làm từ gỗ tử đàn. Long bào màu vàng óng mặc trên người làm tôn lên phong thái cao quý.
Chỉ là, cho dù ông ta có duy trì vẻ mặt và tư thế uy nghiêm như thế nào, thì so với Dung Vân đại sư, vẫn còn kém xa.
Lý Nghiêu Tường cũng ngồi trên ghế bành, nhưng vị trí của hắn hơi chếch một chút.
Lúc này, mắt hắn híp lại, không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào lối ra duy nhất đó.
Bị nha đầu thối Tô Lạc kích thích, hắn đã đem linh bảo được cất giấu lâu nay của Lý gia là Linh Đạn Cầu cho Lý Dao Dao lén lút cầm theo.
Đến lúc thích hợp, sẽ làm nổ chết nha đầu thối này.
Lý Nghiêu Tường không lo lắng chút nào về thực lực của Lý Dao Dao, hắn chỉ không yên tâm về cái vận khí khiến người ta không thể tưởng tượng nổi của Tô Lạc.
Bàn tay trong ống tay áo khẽ nắm chặt lại, hi vọng viên Linh Đạn Cầu kia có thể nổ chết Tô Lạc, chứ không phải nổ cho nàng thăng cấp.
Chỉ cần từ trong cánh cửa đó bước ra mà trong tay có số Hỏa Nguyên Thạch nhiều hơn, thì người đó có thể trở thành đệ tử của Dung Vân đại sư. Sắc mặt của Lý Nghiêu Tường căng thẳng.
Đệ tử của Vân Dung đại sư, đại diện cho rất nhiều ý nghĩa.
Nếu như Dao Dao có thể đạt được tư cách này, như vậy thì Dao Trì Lý gia và Dung Vân đại sư sẽ có liên kết với nhau.
Kể từ đó, trong mười thế lực lớn nhất ở đại lục, địa vị tầm thường của Dao Trì Lý gia chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt để bộc lộ tài năng.
Vị trí này, thực sự rất quan trọng, tuyệt đối không được đánh mất!
“Dao Dao, Dao Trì Lý gia vì ngày hôm nay, đã phải chờ nhiều năm như vậy rồi, ngàn vạn lần đừng để chúng ta phải thất vọng...” Lý Nghiêu Tường hít một hơi thật sâu, gắng sức ngăn chặn sự xao động trong lòng.
Lúc này, Lý Ngạo Khung đang đứng bên cạnh Lý Nghiêu Tường cũng mím chặt môi lại, sắc mặt căng thẳng, có thể thấy rõ hắn hồi hộp lo lắng đến nhường nào.
Bởi vì đã từng chiến đấu với Tô Lạc, nên hắn biết rõ thực lực của nàng không mạnh, nhưng dù thế nào, vào những bước ngoặt cuối cùng, nàng vẫn có thể biến nguy thành an, cho nên trong lòng hắn không tránh khỏi có chút lo lắng.
So với Lý Nghiêu Tường và Lý Ngạo Khung, những người khác trong Lý gia đều hoàn toàn tin tưởng vào Lý Dao Dao, bởi vì bọn họ vẫn luôn tán tụng nàng.
Những người có mặt ở đây đều có lòng tin với Lý Dao Dao hơn với Tô Lạc.
Chỉ có mấy người Bắc Thần Ảnh là có lòng tin kiên định đối với Tô Lạc.
Bọn họ không hẳn tin vào thực lực của Tô Lạc, nhưng đối với vận khí của Tô Lạc, họ lại tin chắc không hề nghi ngờ.
“Tẩu tử nhất định sẽ thắng, nếu như tẩu ấy không thắng, thì không còn gì mà nói nữa.” Nụ cười của Bắc Thần Ảnh rực rỡ như ánh dương.
“Lý Dao Dao có là gì chứ? Lần này chính là trận đấu so sánh thực lực chân chính. Tẩu tử nhất định sẽ thắng thôi. ” Lam Tuyên dương dương tự đắc gật đầu.
“...” Ám Dạ Minh không nói gì mà chỉ nhìn hai tên không biết xẩu hổ là gì này. So đấu thực lực, hắn thật sự lo lắng cho Tô Lạc.
Đúng lúc này.
Tại cánh cửa màu đỏ thẫm bị phong ấn bởi luồng linh lực đó.
Thế nhưng, Lý Dao Dao kia suýt chút nữa đã khiến cho nàng bị nổ chết! Nếu như không có linh thạch kì lạ kia, nàng đã sớm ngỏm củ tỏi rồi.
Tô Lạc nhận ra mạng của mình thật sự rất lớn.
Lúc này, ở phía Tây Bắc của động ma quỷ.
Đó chính là lối ra của động ma quỷ, ra vào đều phải đi qua đây.
Phía trước nơi này có một chỗ trống, lúc này đang tập trung rất nhiều người.
Vân Dung đại sư ngồi trên một chiếc ghế rộng làm từ gỗ tử đàn, góc áo màu trắng dài rủ cả xuống dưới đất, giống như tuyết liên hoa đang nở rộ, thánh khiết mà cao quý.
Đôi mắt đen nhánh như mực hơi híp lại, để lộ ra sự sắc sảo ngạo nghễ tuyệt thế, khiến người ta không dám nhìn chính diện.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song là sự bí hiểm khó lường, một tay đặt trên tay vịn của chiếc ghế bành mà gõ gõ, không ai biết lúc này Vân Dung đại sư đang nghĩ gì.
Cảnh Đế cũng ngồi trên một chiếc ghế bành làm từ gỗ tử đàn. Long bào màu vàng óng mặc trên người làm tôn lên phong thái cao quý.
Chỉ là, cho dù ông ta có duy trì vẻ mặt và tư thế uy nghiêm như thế nào, thì so với Dung Vân đại sư, vẫn còn kém xa.
Lý Nghiêu Tường cũng ngồi trên ghế bành, nhưng vị trí của hắn hơi chếch một chút.
Lúc này, mắt hắn híp lại, không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào lối ra duy nhất đó.
Bị nha đầu thối Tô Lạc kích thích, hắn đã đem linh bảo được cất giấu lâu nay của Lý gia là Linh Đạn Cầu cho Lý Dao Dao lén lút cầm theo.
Đến lúc thích hợp, sẽ làm nổ chết nha đầu thối này.
Lý Nghiêu Tường không lo lắng chút nào về thực lực của Lý Dao Dao, hắn chỉ không yên tâm về cái vận khí khiến người ta không thể tưởng tượng nổi của Tô Lạc.
Bàn tay trong ống tay áo khẽ nắm chặt lại, hi vọng viên Linh Đạn Cầu kia có thể nổ chết Tô Lạc, chứ không phải nổ cho nàng thăng cấp.
Chỉ cần từ trong cánh cửa đó bước ra mà trong tay có số Hỏa Nguyên Thạch nhiều hơn, thì người đó có thể trở thành đệ tử của Dung Vân đại sư. Sắc mặt của Lý Nghiêu Tường căng thẳng.
Đệ tử của Vân Dung đại sư, đại diện cho rất nhiều ý nghĩa.
Nếu như Dao Dao có thể đạt được tư cách này, như vậy thì Dao Trì Lý gia và Dung Vân đại sư sẽ có liên kết với nhau.
Kể từ đó, trong mười thế lực lớn nhất ở đại lục, địa vị tầm thường của Dao Trì Lý gia chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt để bộc lộ tài năng.
Vị trí này, thực sự rất quan trọng, tuyệt đối không được đánh mất!
“Dao Dao, Dao Trì Lý gia vì ngày hôm nay, đã phải chờ nhiều năm như vậy rồi, ngàn vạn lần đừng để chúng ta phải thất vọng...” Lý Nghiêu Tường hít một hơi thật sâu, gắng sức ngăn chặn sự xao động trong lòng.
Lúc này, Lý Ngạo Khung đang đứng bên cạnh Lý Nghiêu Tường cũng mím chặt môi lại, sắc mặt căng thẳng, có thể thấy rõ hắn hồi hộp lo lắng đến nhường nào.
Bởi vì đã từng chiến đấu với Tô Lạc, nên hắn biết rõ thực lực của nàng không mạnh, nhưng dù thế nào, vào những bước ngoặt cuối cùng, nàng vẫn có thể biến nguy thành an, cho nên trong lòng hắn không tránh khỏi có chút lo lắng.
So với Lý Nghiêu Tường và Lý Ngạo Khung, những người khác trong Lý gia đều hoàn toàn tin tưởng vào Lý Dao Dao, bởi vì bọn họ vẫn luôn tán tụng nàng.
Những người có mặt ở đây đều có lòng tin với Lý Dao Dao hơn với Tô Lạc.
Chỉ có mấy người Bắc Thần Ảnh là có lòng tin kiên định đối với Tô Lạc.
Bọn họ không hẳn tin vào thực lực của Tô Lạc, nhưng đối với vận khí của Tô Lạc, họ lại tin chắc không hề nghi ngờ.
“Tẩu tử nhất định sẽ thắng, nếu như tẩu ấy không thắng, thì không còn gì mà nói nữa.” Nụ cười của Bắc Thần Ảnh rực rỡ như ánh dương.
“Lý Dao Dao có là gì chứ? Lần này chính là trận đấu so sánh thực lực chân chính. Tẩu tử nhất định sẽ thắng thôi. ” Lam Tuyên dương dương tự đắc gật đầu.
“...” Ám Dạ Minh không nói gì mà chỉ nhìn hai tên không biết xẩu hổ là gì này. So đấu thực lực, hắn thật sự lo lắng cho Tô Lạc.
Đúng lúc này.
Tại cánh cửa màu đỏ thẫm bị phong ấn bởi luồng linh lực đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.