Phế Vật Tiểu Thư Khuynh Đảo Nhân Thế
Quyển 1 - Chương 27: Tâm Tình Triệu Như
Lạc Thiên Y
26/01/2016
Đoàng!Một tiếng nổ vô cùng lớn vang lên trong đầu của Triệu gia chủ
cùng những người có mặt ở đấy giống như muốn,cả thẩy khuôn mặt đầy hắc
tuyến đã sớm tối sầm lại chẳng khác nào đít nồi. Tất cả nhất quán nhìn
về phía Lạc Thiên y vẫn mang vẻ mặt vô tội,trong lòng đang thầm cầu
nguyện cho "tên tiểu tử" này có chút thực lực để không bị Triệu gia chủ
diệt khẩu. Còn tên Triệu gia chủ,tức giận đã sớm bùng phát,pháp lực
trong lòng bàn tay ngưng tụ lại thành một quả cầu định hướng về phía Lạc Thiên Y mà ném thì bị nàng sớm ngăn lại
"Khoan đã,ta còn chưa nói xong. Trộm thì ta thả đi rồi nhưng Hồ tộc Bí tịch ở đây."
Nàng nói rồi tay lấy ra Hồ tộc Bí tịch ném cho mấy người Triệu gia chủ xem. Triệu gia chủ sau khi xác nhận đây chính là Hồ tộc Bí tịch thật thì gật đầu,mọi người đều thở dài một hơi an tâm. Lạc Thiên Y cũng cười gật đầu,trong lòng đang thầm cười Triệu gia chủ. Phải,cả Hồ tộc Bí tịch mà nàng đưa cho Triệu gia chủ xem,lẫn ở trong tay Lăng Dương đều là "thật".
Trước khi trở về Tụ Bảo Trai,nàng có vào nhẫn không gian hỏi Thiên Vân về cuốn bí tịch này,Thiên Vân có nói cho nàng biết Hồ tộc Bí tịch lúc nãy bị Lăng Dương cướp đi không phải thật sự bí tịch mà chỉ là bản sao. Hồ tộc Bí tịch thực sự vốn chỉ ở Thiên giới mới có,không hiểu tại sao nhân loại lại biết,hơn nữa thứ bí tịch này không chỉ đơn giản là giúp người ta có năng lực sao chép thành người khác giúp như hồ ly mà còn ẩn dấu cả một sức mạnh kinh khủng khác,đến cả Thiên Vân cũng không biết rõ là sức mạnh gì. Bởi sức mạnh này quá nguy hiểm nên người Thiên giới đã sao chép lại cuốn bí tịch này,thay đổi đi cách thức tu luyện trong đó để không ai biết được sức mạnh thực sự trong đó. Thật không hiểu tại sao,bí tịch này lại có thể thất lạc đến tận Nhân giới này,còn có thể trở thành bảo vật được nhiều người săn đuổi nữa. Nhưng dù sao cũng thật may mắn vì Thiên giới có rất nhiều bản sao bí tịch,tất cả đều bị coi là bỏ đi nên dù Lạc Thiên Y "hắn" có lấy đi bao nhiêu Hồ tộc Bí tịch.Thiên Vân cũng chẳng mảy may quan tâm đến.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Còn về phần Triệu gia chủ,lão ta đang vui mừng không kịp vì lấy lại được cây vàng,chẳng những không còn để ý "hắn" chính là người đã thả tên trộm kia đi,còn với "hắn" như ân nhân mà đối đãi,làm Triệu Như không khỏi kinh thường. "Hắn" sao lại không nhận ra ánh mắt khinh thường của Triệu Thư với gia gia của chính mình,trong lòng không khỏi cười thầm trong lòng. Nếu sau này,chính mình có cùng Triệu gia đối đầu,Triệu Như như vậy có lẽ sẽ không cùng mình trở thành thù địch. Như vậy cũng tốt,dù sao Triệu Như cũng là một Luyện Dược Sư có tiềm năng,tin chắc sau này không phải vật trong ao (Vật trong ao: Ý chỉ những người tầm thường),bây giờ không cùng nàng đối đầu là tốt nhất.
Triệu Như thấy Lạc Thiên Y đánh giá mình cũng quay lại đánh giá "hắn". "Hắn" thoạt nhìn còn rất trẻ,ngũ quan thần sắc đều vô cùng xuất chúng,chứng tỏ không phải kẻ tầm thường. Hơn nữa,thái độ "hắn" tuy lãnh đạm nhưng hoàn toàn không phải kiêu ngạo như nhiều kẻ,điểm này rất hợp ý tứ nàng. "Hắn" có thể giữ vững tâm lí của mình trước một kẻ cường địch như Triệu gia chủ,lại không bị quyền lực của lão làm mờ mắt,khẳng định là một kẻ không màng hư danh,không hám tài lợi,lại thêm một điểm hào cảm của nàng dành cho "hắn". Nếu "hắn" có thể giúp nàng giải thoát khổ cái gia tộc chướng mắt như Triệu gia này thì tốt biết bao. Nhưng liệu "hắn" có chịu giúp nàng để đắc tội với Triệu gia không?
Lạc Thiên Y một bên nhìn thái độ của Triệu Như dành cho mình,trong lòng không khỏi tán thưởng nữ tử này. Nàng ta môt thân khí phách,không bị cái vẻ đẹp dịch dung này quyến rũ,lại khẳng khái nhìn chằm chằm đánh giá,tính kế với một "nam nhân" xa lạ như "hắn". Thật khiến Lạc Thiên Y hào cảm hơn so với cái lão đương gia chủ đang ở bên cạnh nịnh bợ chính mình.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Triệu gia chủ sao một hồi không còn cách nào có thể dùng để lôi kéo được "mĩ thiếu niên" vừa lấy lại Hồ tộc Bí tịch về dưới trường Triệu gia thì thở dài vô cùng chán nản,lập tức sai gia đinh tìm thêm mấy món bảo bối trong kho ra đấu giá,còn chính mình trở lại đại sảnh Tụ Bảo Trai tiếp tục giám sát buổi đấu giá. Triệu Như nhân lúc Triệu gia chủ ra ngoài,liền cố gắng tìm cách bắt chuyện với Lạc Thiên Y
"Tiểu nữ họ Triệu,tên Như,là đại tiểu thư Triệu gia. Không biết quý danh của công tử đây là gì?"
"Tại hạ họ Lạc,tên Thiên Vũ. Rất hân hạnh được quen biết với Triệu đại tiểu thư."
Lạc Thiên Y giọng nói đầy dịu dàng làm Triệu Như không khỏi ngẩn người. Vừa rồi "hắn" bị thị vệ trưởng đem ném vào đây không khác nào một kẻ vô dụng sau đó ngay tức khắc toản ra sát khí của cường giả làm người ta không khỏi nhíu mày,cả khi đối đầu với cơn tức giận của Triệu gia chủ,thái độ vẫn như cũ bình tĩnh lại có chút châm chọc,khẳng định là kẻ mạnh. Nếu "hắn" có thể trở thành đồng bạn với nàng thì nàng không phải quá hao tâm tổn lực nghĩ cách thoát khỏi nơi này rồi.
Lạc Thiên Y dường như cảm nhận được ánh mắt của Triệu Như đang dao động,lo lắng có,vui vẻ có,trầm mặc cũng có,tất cả hỗm loạn với nhau làm "hắn" thật sự khó lòng hiểu hết tâm trạng nàng ta bây giờ,thấy Triệu Như vẫn suy tư mới cất tiếng hỏi
"Triệu đại tiểu thư hình như có chuyện không vui. Nếu có gì,cô có thể chia sẽ với Diệp mỗ. Có lẽ Lạc mỗ sẽ có cách giúp cô."
Triệu Như khó hiểu liếc nhìn Lạc Thiên Y,bắt gặp ánh mắt tựa tiếu phi tiếu kia trong lòng không khỏi thả lỏng đôi chút. Nếu người này có thể có khả năng trợ giúp cô thì tốt biết mấy. Nhưng,Triệu Như vẫn hơi lưỡng lự khi nghĩ nói cho Lạc Thiên Y chuyện này. Vấn đề của nàng không hề đơn giản,mà là một quá trình vô cùng phức tạp,nếu nói dễ hiểu hơn là những vấn đề khó có thể tháo gỡ trong một sớm một chiều. Huống hồ,nhớ lại những việc đó,chỉ càng làm cho Triệu Như nhớ đến một người,bất giác khiến trái tìm cùng tâm trí nàng đều đau nhức. Người này,vật hy sinh đầu tiên dành cho sự tăng tiến của Triệu gia,để Triệu gia có được ngày hôm nay,không biết người đó đã bị bắt hứng chịu bao nhiêu tủi nhục cùng căm hận nữa.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian cứ trôi qua dần dần trong im lặng. Lạc Thiên Y thật chẳng có gì để nói,nàng chỉ đơn thuần chờ đợi đến lúc buổi đấu giá kết thúc để có thể lấy 10 viên đá nguyên tố trở về còn Triệu Như đang cố kiềm nén cảm xúc hỗn loạn trong bộ não chính mình,hai tay không ngừng day day hai bên thái dương. Cuối cùng đấu giá cũng kết thúc,Lạc Thiên Y đứng dậy định đi lấy đá nguyên tố,lại nhìn sang Triệu Như vẫn như cũ rối loạn,trong lòng thở dài một hơi,nhỏ giọng thì thầm với Triệu Như
"Nếu Triệu đại tiểu thư vẫn chưa muốn nói ra,Lạc mỗ cùng không ép. Lạc mỗ có thể chờ đến lúc cô tình nguyện nói. Nếu Triệu đại tiểu thư đã sẵn sàng có thể đến khách điếm lần trước Triệu Viễn gây rối để tìm tôi. Tôi chính là người đã đánh bại cô."
Triệu Như giật nhìn quay đầu lại nhìn Lạc Thiên Y bóng lưng quay người ly khai,bộ não lại tiếp tục rối loạn lần nữa,đang định hỏi lại thì đã không thấy "hắn" đâu đành im lặng,mệt mỏi phun ra một hơi thở dài. Còn về phía Lạc Thiên Y,nàng đi lĩnh tiền đấu giá Tẩy Tuỷ đan cùng nhận 10 viên đá nguyên tố,nhanh chóng trở về khách điếm.
"Khoan đã,ta còn chưa nói xong. Trộm thì ta thả đi rồi nhưng Hồ tộc Bí tịch ở đây."
Nàng nói rồi tay lấy ra Hồ tộc Bí tịch ném cho mấy người Triệu gia chủ xem. Triệu gia chủ sau khi xác nhận đây chính là Hồ tộc Bí tịch thật thì gật đầu,mọi người đều thở dài một hơi an tâm. Lạc Thiên Y cũng cười gật đầu,trong lòng đang thầm cười Triệu gia chủ. Phải,cả Hồ tộc Bí tịch mà nàng đưa cho Triệu gia chủ xem,lẫn ở trong tay Lăng Dương đều là "thật".
Trước khi trở về Tụ Bảo Trai,nàng có vào nhẫn không gian hỏi Thiên Vân về cuốn bí tịch này,Thiên Vân có nói cho nàng biết Hồ tộc Bí tịch lúc nãy bị Lăng Dương cướp đi không phải thật sự bí tịch mà chỉ là bản sao. Hồ tộc Bí tịch thực sự vốn chỉ ở Thiên giới mới có,không hiểu tại sao nhân loại lại biết,hơn nữa thứ bí tịch này không chỉ đơn giản là giúp người ta có năng lực sao chép thành người khác giúp như hồ ly mà còn ẩn dấu cả một sức mạnh kinh khủng khác,đến cả Thiên Vân cũng không biết rõ là sức mạnh gì. Bởi sức mạnh này quá nguy hiểm nên người Thiên giới đã sao chép lại cuốn bí tịch này,thay đổi đi cách thức tu luyện trong đó để không ai biết được sức mạnh thực sự trong đó. Thật không hiểu tại sao,bí tịch này lại có thể thất lạc đến tận Nhân giới này,còn có thể trở thành bảo vật được nhiều người săn đuổi nữa. Nhưng dù sao cũng thật may mắn vì Thiên giới có rất nhiều bản sao bí tịch,tất cả đều bị coi là bỏ đi nên dù Lạc Thiên Y "hắn" có lấy đi bao nhiêu Hồ tộc Bí tịch.Thiên Vân cũng chẳng mảy may quan tâm đến.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Còn về phần Triệu gia chủ,lão ta đang vui mừng không kịp vì lấy lại được cây vàng,chẳng những không còn để ý "hắn" chính là người đã thả tên trộm kia đi,còn với "hắn" như ân nhân mà đối đãi,làm Triệu Như không khỏi kinh thường. "Hắn" sao lại không nhận ra ánh mắt khinh thường của Triệu Thư với gia gia của chính mình,trong lòng không khỏi cười thầm trong lòng. Nếu sau này,chính mình có cùng Triệu gia đối đầu,Triệu Như như vậy có lẽ sẽ không cùng mình trở thành thù địch. Như vậy cũng tốt,dù sao Triệu Như cũng là một Luyện Dược Sư có tiềm năng,tin chắc sau này không phải vật trong ao (Vật trong ao: Ý chỉ những người tầm thường),bây giờ không cùng nàng đối đầu là tốt nhất.
Triệu Như thấy Lạc Thiên Y đánh giá mình cũng quay lại đánh giá "hắn". "Hắn" thoạt nhìn còn rất trẻ,ngũ quan thần sắc đều vô cùng xuất chúng,chứng tỏ không phải kẻ tầm thường. Hơn nữa,thái độ "hắn" tuy lãnh đạm nhưng hoàn toàn không phải kiêu ngạo như nhiều kẻ,điểm này rất hợp ý tứ nàng. "Hắn" có thể giữ vững tâm lí của mình trước một kẻ cường địch như Triệu gia chủ,lại không bị quyền lực của lão làm mờ mắt,khẳng định là một kẻ không màng hư danh,không hám tài lợi,lại thêm một điểm hào cảm của nàng dành cho "hắn". Nếu "hắn" có thể giúp nàng giải thoát khổ cái gia tộc chướng mắt như Triệu gia này thì tốt biết bao. Nhưng liệu "hắn" có chịu giúp nàng để đắc tội với Triệu gia không?
Lạc Thiên Y một bên nhìn thái độ của Triệu Như dành cho mình,trong lòng không khỏi tán thưởng nữ tử này. Nàng ta môt thân khí phách,không bị cái vẻ đẹp dịch dung này quyến rũ,lại khẳng khái nhìn chằm chằm đánh giá,tính kế với một "nam nhân" xa lạ như "hắn". Thật khiến Lạc Thiên Y hào cảm hơn so với cái lão đương gia chủ đang ở bên cạnh nịnh bợ chính mình.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Triệu gia chủ sao một hồi không còn cách nào có thể dùng để lôi kéo được "mĩ thiếu niên" vừa lấy lại Hồ tộc Bí tịch về dưới trường Triệu gia thì thở dài vô cùng chán nản,lập tức sai gia đinh tìm thêm mấy món bảo bối trong kho ra đấu giá,còn chính mình trở lại đại sảnh Tụ Bảo Trai tiếp tục giám sát buổi đấu giá. Triệu Như nhân lúc Triệu gia chủ ra ngoài,liền cố gắng tìm cách bắt chuyện với Lạc Thiên Y
"Tiểu nữ họ Triệu,tên Như,là đại tiểu thư Triệu gia. Không biết quý danh của công tử đây là gì?"
"Tại hạ họ Lạc,tên Thiên Vũ. Rất hân hạnh được quen biết với Triệu đại tiểu thư."
Lạc Thiên Y giọng nói đầy dịu dàng làm Triệu Như không khỏi ngẩn người. Vừa rồi "hắn" bị thị vệ trưởng đem ném vào đây không khác nào một kẻ vô dụng sau đó ngay tức khắc toản ra sát khí của cường giả làm người ta không khỏi nhíu mày,cả khi đối đầu với cơn tức giận của Triệu gia chủ,thái độ vẫn như cũ bình tĩnh lại có chút châm chọc,khẳng định là kẻ mạnh. Nếu "hắn" có thể trở thành đồng bạn với nàng thì nàng không phải quá hao tâm tổn lực nghĩ cách thoát khỏi nơi này rồi.
Lạc Thiên Y dường như cảm nhận được ánh mắt của Triệu Như đang dao động,lo lắng có,vui vẻ có,trầm mặc cũng có,tất cả hỗm loạn với nhau làm "hắn" thật sự khó lòng hiểu hết tâm trạng nàng ta bây giờ,thấy Triệu Như vẫn suy tư mới cất tiếng hỏi
"Triệu đại tiểu thư hình như có chuyện không vui. Nếu có gì,cô có thể chia sẽ với Diệp mỗ. Có lẽ Lạc mỗ sẽ có cách giúp cô."
Triệu Như khó hiểu liếc nhìn Lạc Thiên Y,bắt gặp ánh mắt tựa tiếu phi tiếu kia trong lòng không khỏi thả lỏng đôi chút. Nếu người này có thể có khả năng trợ giúp cô thì tốt biết mấy. Nhưng,Triệu Như vẫn hơi lưỡng lự khi nghĩ nói cho Lạc Thiên Y chuyện này. Vấn đề của nàng không hề đơn giản,mà là một quá trình vô cùng phức tạp,nếu nói dễ hiểu hơn là những vấn đề khó có thể tháo gỡ trong một sớm một chiều. Huống hồ,nhớ lại những việc đó,chỉ càng làm cho Triệu Như nhớ đến một người,bất giác khiến trái tìm cùng tâm trí nàng đều đau nhức. Người này,vật hy sinh đầu tiên dành cho sự tăng tiến của Triệu gia,để Triệu gia có được ngày hôm nay,không biết người đó đã bị bắt hứng chịu bao nhiêu tủi nhục cùng căm hận nữa.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian cứ trôi qua dần dần trong im lặng. Lạc Thiên Y thật chẳng có gì để nói,nàng chỉ đơn thuần chờ đợi đến lúc buổi đấu giá kết thúc để có thể lấy 10 viên đá nguyên tố trở về còn Triệu Như đang cố kiềm nén cảm xúc hỗn loạn trong bộ não chính mình,hai tay không ngừng day day hai bên thái dương. Cuối cùng đấu giá cũng kết thúc,Lạc Thiên Y đứng dậy định đi lấy đá nguyên tố,lại nhìn sang Triệu Như vẫn như cũ rối loạn,trong lòng thở dài một hơi,nhỏ giọng thì thầm với Triệu Như
"Nếu Triệu đại tiểu thư vẫn chưa muốn nói ra,Lạc mỗ cùng không ép. Lạc mỗ có thể chờ đến lúc cô tình nguyện nói. Nếu Triệu đại tiểu thư đã sẵn sàng có thể đến khách điếm lần trước Triệu Viễn gây rối để tìm tôi. Tôi chính là người đã đánh bại cô."
Triệu Như giật nhìn quay đầu lại nhìn Lạc Thiên Y bóng lưng quay người ly khai,bộ não lại tiếp tục rối loạn lần nữa,đang định hỏi lại thì đã không thấy "hắn" đâu đành im lặng,mệt mỏi phun ra một hơi thở dài. Còn về phía Lạc Thiên Y,nàng đi lĩnh tiền đấu giá Tẩy Tuỷ đan cùng nhận 10 viên đá nguyên tố,nhanh chóng trở về khách điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.