Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên
Chương 67: Hàn Hy Thần đến
LiLi
04/01/2021
Từ khi cô lạnh lùng đi đến bàn tiệc thì tự dưng không khí trong buổi tiệc âm trầm hơn hẵn
Ngồi vị trí cạnh Triệu Nhan, cô có hơi hơi nhếp môi một chút chứng tỏ chào hỏi rồi nhìn sang Triệu Nhiên lạnh lùng nói
"Triệu gia chủ mở tiệc này ta rất cảm kích nhưng chắc là hôm nay ta phải cáo từ rồi"
Triệu Nhiên cuống cuồng đứng lên, ân cần hỏi han
"hiền điệt sao lại muốn đi, có phải Triệu gia ta tiếp đãi không tốt hoặc là có chuyện gì khiến cháu không hài lòng, cháu nói ra ta sẽ trừng trị kẻ đó"
Vừa nói vừa liếc mắt sang chỗ tam trưởng lão đang không ngừng lau mồ hôi nơm nớp lo sợ ở cạnh bên mình
Tam trưởng lão cảm nhận được ánh mắt của Triệu Nhiên bắn qua, nên vội vàng nhìn lên, Triệu Nhiên lại đưa mắt sang cô ý bảo tam trưởng lão phải xin lỗi cô
Tam trưởng lão hiểu ý đành cắn răng đứng lên cúi đầu trước bao người mà xin lỗi
"Vu Tiêu công tử, nếu như ngài còn giận chuyện khi nãy vì tiểu nữ thì xin hãy nghĩ tình tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua cho, ta tại đây rất cảm kích"
Cô cười lạnh trên người toả ra sát khí nhè nhẹ cùng với uy áp đè thẳng lên tam trưởng lão
Qua một lát cảm thấy tam trưởng lão đã không thể chịu được nữa thì mới buông tha
"ta cũng không chấp nhặt gì hạng người gà muốn hoá phượng hoàng kia, cho nên trưởng lão không cần xin lỗi đâu"
Nói rồi đứng lên chắp tay với Triệu Nhiên
"tại hạ tại đây cáo lui"
Rồi quay lưng đi thẳng ra cửa lớn không chần chừ nữa giây, Triệu Nhiên, Triệu Nhan cùng những người trong buổi tiệc lập tức đuổi theo bước chân cô
Nhưng khi ra đến cổng lại có chuyện làm cho họ không thể đuổi theo tiếp được nữa
Trước cổng lớn linh thú đứng đầy cả đường phố, trên không trung linh thú phi hành không ngừng lượn quanh, đứng trên lưng linh thú phi hành là những trưởng lão có chức vị trong Thanh Linh môn còn bên dưới linh thú thì các đệ tử tinh anh nổi danh mà ai ai cũng biết ngự trị
Trước mặt họ là một vị thiếu niên thân mặc hắc y, gương mặt anh tuấn góc cạnh, toàn thân khí chất cao quý như thần, không một ai dám xâm phạm
Người đó là Hàn Hy Thần, hắn thẳng sống lưng đứng đó, khi thấy cô đi ra thì cười dịu dàng ôn nhu với cô, giọng nói từ tính trầm ấm, ngọt ngào gọi ra tên cô
"Linh nhi, ta đến đón nàng"
Cô khi bước ra thấy Hàn Hy Thần thì cũng cười tươi đi đến đối diện hắn chào hỏi
"Thần, huynh đến đây từ khi nào, vẫn luôn đứng đây sao"
Hàn Hy Thần cười dịu dàng
"ta nghe tin báo rằng nàng đã vào thành cho nên tức tốc đến đây đón nàng đấy, thế nào nàng chơi đủ rồi thì theo ta về tông môn đi"
Hàn Hy Thần nói xong câu đó thì nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới
\- thật không ngờ Linh nhi ngay cả mặc y phục nam tử cũng đẹp đến bức người như thế, ta có nên đem nàng nhốt lại không để ai thấy không nhỉ
Khi Hàn Hy Thần đang suy nghĩ thì đột nhiên có một nhóm người đi ra làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, họ cùng quỳ gối trước Hàn Hy Thần
"thuộc hạ Triệu Nhiên gia chủ Triệu gia tham kiến linh chủ"
"thuộc hạ Hoả Thuần gia chủ Hoả gia tham kiến linh chủ"
"thuộc hạ Ninh Thù gia chủ Ninh gia tham kiến linh chủ"
Những tiếng tham kiến theo đó kéo theo rất lâu mới dứt
Hàn Hy Thần không nhìn những người tham kiến mình cũng không cho họ đứng lên mà chỉ cười nhẹ nhìn cô
Cô cũng không quan tâm nhóm người kia sống chết ra sau mà chỉ cười tà vuốt vuốt cầm
"Thần, cho họ đứng lên đi rồi chúng ta về Thanh Linh môn"
"không được, ta chỉ cho họ đứng lên khi nàng cho phép"
"huynh sai rồi, ta làm gì dám cho phép ai, vốn dĩ họ gặp ta đã dùng tư thái của trưởng bối nói chuyện với ta rồi"
Hàn Hy Thần nghe thế ánh mắt lạnh đi liếc nhìn đám người quỳ ở kia
"các ngươi dám bất phân tôn ti với chủ tử của mình, ta nên sử lí các ngươi sao đây"
Bọn họ sợ hãi mở miệng cầu xin
"linh chủ tha mạng, phó linh chủ tha mạng, thuộc hạ không dám nữa"
Cô cười cười nhìn những gương mặt sợ hãi đổ mồ hôi kia, cảm thấy không còn thú vị nữa thì mới nhẹ nhẹ phất tay, một luồng linh khí đi ra đỡ tất cả những người có mặt ở đây đứng dậy, đưa tay che miệng vờ ngáp một cái
"ưm.. Thần, ta buồn ngủ rồi"
Hàn Hy Thần nhìn dáng vẻ lười biếng của cô rất quyến rũ nên cười cười đi đến ôm cô vào lòng bay lên lưng một con Hoả điểu toàn thân đỏ rực đang bay trên không kia, rất nhanh đã phi đi mất
Những đệ tử và nhóm trưởng lão Thanh Linh môn lập tức theo sao
Còn những người còn lại gương mặt đờ ra nhìn những linh thú rút đi hết trả lại sự trống trãi cho con phố lúc này mới hoàn hồn
Những người tham gia yến tiệc điều đồng loạt kéo nhau ai về nhà nấy, Triệu gia lúc nảy còn yến tiệc linh đình vui say bây giờ im ắng đến quỷ dị, không khí rất là kì lạ cho đến sáng
Ngồi vị trí cạnh Triệu Nhan, cô có hơi hơi nhếp môi một chút chứng tỏ chào hỏi rồi nhìn sang Triệu Nhiên lạnh lùng nói
"Triệu gia chủ mở tiệc này ta rất cảm kích nhưng chắc là hôm nay ta phải cáo từ rồi"
Triệu Nhiên cuống cuồng đứng lên, ân cần hỏi han
"hiền điệt sao lại muốn đi, có phải Triệu gia ta tiếp đãi không tốt hoặc là có chuyện gì khiến cháu không hài lòng, cháu nói ra ta sẽ trừng trị kẻ đó"
Vừa nói vừa liếc mắt sang chỗ tam trưởng lão đang không ngừng lau mồ hôi nơm nớp lo sợ ở cạnh bên mình
Tam trưởng lão cảm nhận được ánh mắt của Triệu Nhiên bắn qua, nên vội vàng nhìn lên, Triệu Nhiên lại đưa mắt sang cô ý bảo tam trưởng lão phải xin lỗi cô
Tam trưởng lão hiểu ý đành cắn răng đứng lên cúi đầu trước bao người mà xin lỗi
"Vu Tiêu công tử, nếu như ngài còn giận chuyện khi nãy vì tiểu nữ thì xin hãy nghĩ tình tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua cho, ta tại đây rất cảm kích"
Cô cười lạnh trên người toả ra sát khí nhè nhẹ cùng với uy áp đè thẳng lên tam trưởng lão
Qua một lát cảm thấy tam trưởng lão đã không thể chịu được nữa thì mới buông tha
"ta cũng không chấp nhặt gì hạng người gà muốn hoá phượng hoàng kia, cho nên trưởng lão không cần xin lỗi đâu"
Nói rồi đứng lên chắp tay với Triệu Nhiên
"tại hạ tại đây cáo lui"
Rồi quay lưng đi thẳng ra cửa lớn không chần chừ nữa giây, Triệu Nhiên, Triệu Nhan cùng những người trong buổi tiệc lập tức đuổi theo bước chân cô
Nhưng khi ra đến cổng lại có chuyện làm cho họ không thể đuổi theo tiếp được nữa
Trước cổng lớn linh thú đứng đầy cả đường phố, trên không trung linh thú phi hành không ngừng lượn quanh, đứng trên lưng linh thú phi hành là những trưởng lão có chức vị trong Thanh Linh môn còn bên dưới linh thú thì các đệ tử tinh anh nổi danh mà ai ai cũng biết ngự trị
Trước mặt họ là một vị thiếu niên thân mặc hắc y, gương mặt anh tuấn góc cạnh, toàn thân khí chất cao quý như thần, không một ai dám xâm phạm
Người đó là Hàn Hy Thần, hắn thẳng sống lưng đứng đó, khi thấy cô đi ra thì cười dịu dàng ôn nhu với cô, giọng nói từ tính trầm ấm, ngọt ngào gọi ra tên cô
"Linh nhi, ta đến đón nàng"
Cô khi bước ra thấy Hàn Hy Thần thì cũng cười tươi đi đến đối diện hắn chào hỏi
"Thần, huynh đến đây từ khi nào, vẫn luôn đứng đây sao"
Hàn Hy Thần cười dịu dàng
"ta nghe tin báo rằng nàng đã vào thành cho nên tức tốc đến đây đón nàng đấy, thế nào nàng chơi đủ rồi thì theo ta về tông môn đi"
Hàn Hy Thần nói xong câu đó thì nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới
\- thật không ngờ Linh nhi ngay cả mặc y phục nam tử cũng đẹp đến bức người như thế, ta có nên đem nàng nhốt lại không để ai thấy không nhỉ
Khi Hàn Hy Thần đang suy nghĩ thì đột nhiên có một nhóm người đi ra làm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, họ cùng quỳ gối trước Hàn Hy Thần
"thuộc hạ Triệu Nhiên gia chủ Triệu gia tham kiến linh chủ"
"thuộc hạ Hoả Thuần gia chủ Hoả gia tham kiến linh chủ"
"thuộc hạ Ninh Thù gia chủ Ninh gia tham kiến linh chủ"
Những tiếng tham kiến theo đó kéo theo rất lâu mới dứt
Hàn Hy Thần không nhìn những người tham kiến mình cũng không cho họ đứng lên mà chỉ cười nhẹ nhìn cô
Cô cũng không quan tâm nhóm người kia sống chết ra sau mà chỉ cười tà vuốt vuốt cầm
"Thần, cho họ đứng lên đi rồi chúng ta về Thanh Linh môn"
"không được, ta chỉ cho họ đứng lên khi nàng cho phép"
"huynh sai rồi, ta làm gì dám cho phép ai, vốn dĩ họ gặp ta đã dùng tư thái của trưởng bối nói chuyện với ta rồi"
Hàn Hy Thần nghe thế ánh mắt lạnh đi liếc nhìn đám người quỳ ở kia
"các ngươi dám bất phân tôn ti với chủ tử của mình, ta nên sử lí các ngươi sao đây"
Bọn họ sợ hãi mở miệng cầu xin
"linh chủ tha mạng, phó linh chủ tha mạng, thuộc hạ không dám nữa"
Cô cười cười nhìn những gương mặt sợ hãi đổ mồ hôi kia, cảm thấy không còn thú vị nữa thì mới nhẹ nhẹ phất tay, một luồng linh khí đi ra đỡ tất cả những người có mặt ở đây đứng dậy, đưa tay che miệng vờ ngáp một cái
"ưm.. Thần, ta buồn ngủ rồi"
Hàn Hy Thần nhìn dáng vẻ lười biếng của cô rất quyến rũ nên cười cười đi đến ôm cô vào lòng bay lên lưng một con Hoả điểu toàn thân đỏ rực đang bay trên không kia, rất nhanh đã phi đi mất
Những đệ tử và nhóm trưởng lão Thanh Linh môn lập tức theo sao
Còn những người còn lại gương mặt đờ ra nhìn những linh thú rút đi hết trả lại sự trống trãi cho con phố lúc này mới hoàn hồn
Những người tham gia yến tiệc điều đồng loạt kéo nhau ai về nhà nấy, Triệu gia lúc nảy còn yến tiệc linh đình vui say bây giờ im ắng đến quỷ dị, không khí rất là kì lạ cho đến sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.