Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên
Chương 39: Tấn giai - luyện đan sư vương cấp
LiLi
04/01/2021
Cô vui vẻ giới thiệu với Tiêu Ảnh tay cô vẫn chưa buông tay Vu Dạ ra, qua một hồi thuyết giáo Vu Dạ đẹp như thế nào, lợi hại ra sau, có thân phận gì, khi cô giới thiệu xong mặt của Tiêu Ảnh đã đen như than, Vu Dạ rất tự giác lui ra phía sau, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay cô và...chạy
Vì khi nhiều linh thú có cùng một chủ nhân có thể câu thông với nhau, nên lúc nảy cảm nhận được không khí không đúng nên Tử rất là thương yêu vương thượng của mình mà thông báo một câu nguy hiểm
\- vương, ngài mau chạy đi, vì bên cạnh chủ nhân có hũ dấm rất lợi hại, ngài còn đưa tay nắm tay chủ nhân mãi như thế thì chết khi nào không biết ấy
\- ngươi là linh thú đầu tiên của chủ nhân sau, vì sau ngươi nói như vậy
\- ngài sẽ biết ngay
Và..Vu Dạ biết thật, hắn biết được nếu mình không chạy thì nam nhân tên Tiêu Ảnh của chủ nhân sẽ làm thịt nó mất, khí thế của tên nam nhân kia cho dù là nó vẫn cảm nhận được nguy hiểm cận kề cái chết
Trong gian nhà tranh giờ chỉ còn lại cô và Tiêu Ảnh thì hắn lập tức rút lui khí thế, trở thành một phu quân tốt, hiền ngoan của cô
Qua bữa ăn tối cô lập tức vào phòng lấy lò luyện đan ra luyện, mãi chăm chỉ luyện không kể thời gian, mới đây mà đã qua hơn hai tháng
"ầm" cô say mê luyện đan đến mức khi cô tấn giai linh tôn cao cấp mới hồi thần ngưng không luyện tiếp, nhìn tu vi của mình thăng cấp cùng với kỹ thuật luyện đan tăng lên cô rất vui mừng
"thật không ngờ khi ta luyện đan cũng có thể tấn giai, luyện đan thật có lợi, ha ha"
Tiêu Ảnh ở bên ngoài hộ pháp cảm nhận được cô đã luyện đan xong lập tức gõ cửa đi vào
Cô thấy Tiêu Ảnh vào thật phóng khoáng cho hắn một cái ôm và hôn nồng nàn
Khi cô buông Tiêu Ảnh ra thì hai người đã thở hổn hển, Tiêu Ảnh dịu dàng xoa mặt cô, lau đi lớp mồ hôi còn đọng trên trán cô, thanh âm ôn nhu mà không nén được vui cười nhìn đống chai lọ đan dược cạnh bên mà nói với cô
"chúc mừng nàng thành công tấn giai cả hai lĩnh vực, thiên phú của nàng ngay cả ta cũng rất bội phục"
Cô cười tươi cầm hơn mười bình đan trong đó đặt lên tay Tiêu Ảnh
"đây là đan dược vương cấp chuyên cung cấp linh khí cho linh sư, ta tặng chàng"
Tiêu Ảnh rất vui vẻ nhận lấy bỏ vào trữ vật giới chỉ vì hắn biết cô đã muốn làm chuyện gì thì làm cho bằng được, hắn nào dám nghịch ý cô đâu
Cô thấy Tiêu Ảnh bỏ đan dược mình tặng vào nhẫn không gian rồi cũng cười thu tất cả chai lọ chất cao như núi kia vào trữ vật giới của mình, còn không quên hỏi Tiêu Ảnh
"Ảnh ta tu luyện bao lâu, chàng luôn hộ pháp ngoài cửa sau"
Tiêu Ảnh gật đầu nói cho cô
"nàng luyện đan đã qua được hai tháng mười ba ngày, tính thêm một ngày đến đây thì nàng còn mười sáu ngày để đến thành Đế Kinh để tham dự đại hội y sư"
Cô gật đầu, rồi lôi Tiêu Ảnh vào phòng trong, nằm đè lên người hắn mà hôn
Tiêu Ảnh bất ngờ nắm lấy tay cô mà nôn nóng, lo lắng hỏi thăm
"Tuyết nhi, nàng sau vậy, lại bị trúng xuân dược sau, nàng khó chịu sau, Tuyết nhi"
Cô phì cười đưa tay vuốt thẳng mi tâm nhíu lại vì lo lắng cho cô của Tiêu Ảnh
"chàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn thưởng cho chàng vì đã luôn ở ngoài cửa hộ pháp cho ta suốt hơn hai tháng qua, nếu chàng không muốn thì thôi vậy"
Nói rồi cô giả vờ bước xuống giường, nhưng chân chưa chạm đất Tiêu Ảnh đã lật người đè lại cô, chuyển khách thành chủ mà ôn nhu nói
"nếu nàng đã nói thì làm gì có chuyện nuốt lời, đêm nay nàng là của ta"
Vừa nói tay vừa cởi y phục của cả hai, rèm che buông xuống, hai thân hình tuyệt đẹp hoà hợp lại với nhau
Vì khi nhiều linh thú có cùng một chủ nhân có thể câu thông với nhau, nên lúc nảy cảm nhận được không khí không đúng nên Tử rất là thương yêu vương thượng của mình mà thông báo một câu nguy hiểm
\- vương, ngài mau chạy đi, vì bên cạnh chủ nhân có hũ dấm rất lợi hại, ngài còn đưa tay nắm tay chủ nhân mãi như thế thì chết khi nào không biết ấy
\- ngươi là linh thú đầu tiên của chủ nhân sau, vì sau ngươi nói như vậy
\- ngài sẽ biết ngay
Và..Vu Dạ biết thật, hắn biết được nếu mình không chạy thì nam nhân tên Tiêu Ảnh của chủ nhân sẽ làm thịt nó mất, khí thế của tên nam nhân kia cho dù là nó vẫn cảm nhận được nguy hiểm cận kề cái chết
Trong gian nhà tranh giờ chỉ còn lại cô và Tiêu Ảnh thì hắn lập tức rút lui khí thế, trở thành một phu quân tốt, hiền ngoan của cô
Qua bữa ăn tối cô lập tức vào phòng lấy lò luyện đan ra luyện, mãi chăm chỉ luyện không kể thời gian, mới đây mà đã qua hơn hai tháng
"ầm" cô say mê luyện đan đến mức khi cô tấn giai linh tôn cao cấp mới hồi thần ngưng không luyện tiếp, nhìn tu vi của mình thăng cấp cùng với kỹ thuật luyện đan tăng lên cô rất vui mừng
"thật không ngờ khi ta luyện đan cũng có thể tấn giai, luyện đan thật có lợi, ha ha"
Tiêu Ảnh ở bên ngoài hộ pháp cảm nhận được cô đã luyện đan xong lập tức gõ cửa đi vào
Cô thấy Tiêu Ảnh vào thật phóng khoáng cho hắn một cái ôm và hôn nồng nàn
Khi cô buông Tiêu Ảnh ra thì hai người đã thở hổn hển, Tiêu Ảnh dịu dàng xoa mặt cô, lau đi lớp mồ hôi còn đọng trên trán cô, thanh âm ôn nhu mà không nén được vui cười nhìn đống chai lọ đan dược cạnh bên mà nói với cô
"chúc mừng nàng thành công tấn giai cả hai lĩnh vực, thiên phú của nàng ngay cả ta cũng rất bội phục"
Cô cười tươi cầm hơn mười bình đan trong đó đặt lên tay Tiêu Ảnh
"đây là đan dược vương cấp chuyên cung cấp linh khí cho linh sư, ta tặng chàng"
Tiêu Ảnh rất vui vẻ nhận lấy bỏ vào trữ vật giới chỉ vì hắn biết cô đã muốn làm chuyện gì thì làm cho bằng được, hắn nào dám nghịch ý cô đâu
Cô thấy Tiêu Ảnh bỏ đan dược mình tặng vào nhẫn không gian rồi cũng cười thu tất cả chai lọ chất cao như núi kia vào trữ vật giới của mình, còn không quên hỏi Tiêu Ảnh
"Ảnh ta tu luyện bao lâu, chàng luôn hộ pháp ngoài cửa sau"
Tiêu Ảnh gật đầu nói cho cô
"nàng luyện đan đã qua được hai tháng mười ba ngày, tính thêm một ngày đến đây thì nàng còn mười sáu ngày để đến thành Đế Kinh để tham dự đại hội y sư"
Cô gật đầu, rồi lôi Tiêu Ảnh vào phòng trong, nằm đè lên người hắn mà hôn
Tiêu Ảnh bất ngờ nắm lấy tay cô mà nôn nóng, lo lắng hỏi thăm
"Tuyết nhi, nàng sau vậy, lại bị trúng xuân dược sau, nàng khó chịu sau, Tuyết nhi"
Cô phì cười đưa tay vuốt thẳng mi tâm nhíu lại vì lo lắng cho cô của Tiêu Ảnh
"chàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn thưởng cho chàng vì đã luôn ở ngoài cửa hộ pháp cho ta suốt hơn hai tháng qua, nếu chàng không muốn thì thôi vậy"
Nói rồi cô giả vờ bước xuống giường, nhưng chân chưa chạm đất Tiêu Ảnh đã lật người đè lại cô, chuyển khách thành chủ mà ôn nhu nói
"nếu nàng đã nói thì làm gì có chuyện nuốt lời, đêm nay nàng là của ta"
Vừa nói tay vừa cởi y phục của cả hai, rèm che buông xuống, hai thân hình tuyệt đẹp hoà hợp lại với nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.