Chương 132: Ba lời tiên tri
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Phi dẫn Trần Vũ Phong đi vào trong, bên trong là một khu rừng những cái cây cao lớn che phủ cả bầu trời.
Trần Vũ Phong ngước đầu nhìn lên cũng chỉ thấy những tán cây xanh, bầu trời đêm đã hoàn toàn bị che phủ.
Sau đó hai người đi lên một cây cầu gỗ bắt ngang qua một con suối nhỏ.
Đi qua cầu là một vùng hoa thơm ngát, Phi dừng lại , Trần Vũ Phong liền dừng lại theo kinh ngạc nhìn sang.
"Từ giờ chính cậu phải đi tiếp." Phi nói sau đó chỉ tay về phía trước "Cứ đi thẳng theo con đường này, chỉ cần là cậu liền sẽ nhận ra đâu là cây thế giới."
"Được, cảm ơn." Trần Vũ Phong gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một mình cậu đi qua vùng hoa có rất nhiều tinh linh, sau khi bọn chúng nhìn thấy cậu liền vui vẻ bay xung quanh cậu, khắp người chúng đều tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc mà bay ở trước mắt cậu giống như những ngọn đèn chỉ hướng cho cậu đi.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong mỉm cười nói.
Bọn chúng nghe vậy liền cười vui vẻ rồi lượn vòng xung quanh.
Nhóm tinh linh thấp sang con đường đi cho cậu đến trước những cái cây sau đó chúng liền vui vẻ tản đi.
Trần Vũ Phong nhìn những cái cây mọc gần kề nhau giống như đang đánh lạc hướng người tìm, trong tất cả các cây nối liền nhau này chỉ có một cây là cây thế giới thật sự.
Cậu đi đến gần những cái cây, một ngọn gió bay qua lung lay những cành cây phát ra âm thanh xào xạc.
Càng đến gần cậu càng cảm nhận được một sức mạnh rất lớn đang bao bọc rồi lan truyền ra xung quanh, chẳng hề nghĩ ngợi nhiều cậu liền đi đến cái cây trong cực kỳ bình thường nhưng lại tràn ngập sức mạnh trong tất cả các cây.
"Ngươi chính là cây thế giới sao." Trần Vũ Phong chạm vào thân cây rồi hỏi.
"Đúng, chính là ta." Cây thế giới đáp lại.
Nó vừa dứt lời xung quanh liền thây đổi Trần Vũ Phong bị nó cuốn vào biển ý thức của mình.
Xung quanh là bầu trời ngập tràn mây, một cái cây to lớn sừng sững giữa bầu trời.
"Chào đứa trẻ đến từ thế giới khác, chào mừng cậu đến thế giới tràn ngập thị phi." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Không biết bà muốn gặp tôi vì chuyện gì." Trần Vũ Phong hỏi.
"Ngày hôm nay ta vừa nhận được lời tiên đoán liên quan đến thế giới này." Cây thế giới thở dài "Và cậu là đứa trẻ được chọn."
"Tuy ta không thể nói cụ thể về lời tiên tri nhưng vẫn có thể nói sơ về nó cho người có liên quan là cậu cho chính bản thân cậu."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền thở dài nhưng vẫn chấp nhận số phận mà gật đầu "Tôi sẽ châm chủ nghe."
Cây thế giới bắt đầu nói ra lời tiên tri của mình.
Điều thứ nhất mà bà muốn nói chính là bốn năm sau một sinh vật to lớn bây lượn trên bầu trời sẽ tấn công, nó to lớn như rồng nhưng lại không phải là rồng nó được tạo ra từ một vùng đầm lầy đầy rẫy xạc chết.
Điều thứ hai là phải tìm ra kẻ triệu hồi quái vật, hắn là một triệu hồi sư có thể triệu hồi những linh hồn tà ác từ khắp thế giới cũng như những con quái vật từ từ khắp thế giới, hắn ta chính là sự diệt vong của thế giới này.
Điều thứ ba chính là cái chết của đứa con của thiên mệnh, hãy cẩn thận những kẻ xung quanh mình, sẽ có người tiếp cận mà mang mục đích xấu xa, lòng tốt là điều đáng quý nhưng sự đề phòng là thứ cần thiết đối với thế giới này.
Trần Vũ Phong nghe xong liền trầm tư, nếu nói hai cái đầu là liên quan đến sự an nguy của thế giới thì cái cuối cùng là thế nào, nó chỉ là an nguy của bản thân cậu sao.
"Đúng vậy tuy là an nguy của cậu nhưng nó trực tiếp ánh hưởng đến sự diệt vong của thế giới này." Nghe thấy suy nghĩ của cậu cây thế giới liền nói.
"Tôi thật sự có thể cứu cả thế giới sao, bà không thấy đó là điều buồn cười à." Trần Vũ Phong không thể tin được chuyện này, cậu tự cảm thấy bản thân không thể làm được.
"Đây là mệnh của cậu dù cho cậu chỉ là người bình thường." Cây thế giới thở dài "Hãy tự lựa chọn con đường của cậu đi, chẳng ai ép buộc được cậu cả, đứa trẻ của ta cậu sẽ phải nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp của thế giới này điều còn lại là bản thân cậu sẽ chọn giúp đỡ hay làm người đứng xem mà thôi."
"Hãy suy nghĩ thật kỹ về nó."
"Được, tôi sẽ suy nghĩ về nó." Trần Vũ Phong gật đầu nói.
Tuy là vậy nhưng hiện tại đầu óc cậu trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì cả.
"À, còn một điều nữa, khi đi dọc theo biển lớn thì hãy đi thật chặm, nơi đó sẽ có thứ mà một người trong nhóm của cậu cần phải biết đến." Cây thế giới thấp thoáng nói.
Sau đó Trần Vũ Phong bị đưa ra khỏi biển ý thức trở về nơi đứng ban đầu, tay của cậu vẫn đang để len thân cây.
Ngơ ngác một lúc cậu mới để tay xuống rồi cuối đầu "Cảm ơn bà, tôi đi đây."
Trần Vũ Phong xoay người rồi đi trở lại con đường lúc nãy cậu đi đến.
Sau khi đi ra vùng mọc đầy hoa cỏ một con đường ánh sáng lại tiếp tục được dựng lên từ những con tinh linh.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong mỉm cười cảm kích rồi bước đi.
Sau khi ra khỏi vùng đầy hoa liền gặp Phi đang đứng chờ.
"Tạm biệt." Những tiếng chào tạm biệt vang lên bên tai cậu đầy dịu dàng cùng vui vẻ.
"Tạm biệt." Trần Vũ Phong đáp lại rồi cùng Phi đi qua cầu gỗ.
Sau đó Phi đưa cậu ra ngoài cổng treo đầy những cây leo, nơi mà bà Bugi đang đứng chờ, cả đoạn đường Phi đều không nói gì.
"Tạm biệt." Đến khi ra đến cổng Phi liền gật đầu nói.
"Tạm biệt." Trần Vũ Phong cũng đáp lại rồi đi ra khỏi cổng.
Bà Bugi đứng bên ngoài nhìn thấy cậu ra liền mỉm cười đón "Ra rồi à, đi về thôi."
"Vâng ạ."
Hai người bước đi trên con đường trở về ngôi làng
Trần Vũ Phong ngước đầu nhìn lên cũng chỉ thấy những tán cây xanh, bầu trời đêm đã hoàn toàn bị che phủ.
Sau đó hai người đi lên một cây cầu gỗ bắt ngang qua một con suối nhỏ.
Đi qua cầu là một vùng hoa thơm ngát, Phi dừng lại , Trần Vũ Phong liền dừng lại theo kinh ngạc nhìn sang.
"Từ giờ chính cậu phải đi tiếp." Phi nói sau đó chỉ tay về phía trước "Cứ đi thẳng theo con đường này, chỉ cần là cậu liền sẽ nhận ra đâu là cây thế giới."
"Được, cảm ơn." Trần Vũ Phong gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một mình cậu đi qua vùng hoa có rất nhiều tinh linh, sau khi bọn chúng nhìn thấy cậu liền vui vẻ bay xung quanh cậu, khắp người chúng đều tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc mà bay ở trước mắt cậu giống như những ngọn đèn chỉ hướng cho cậu đi.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong mỉm cười nói.
Bọn chúng nghe vậy liền cười vui vẻ rồi lượn vòng xung quanh.
Nhóm tinh linh thấp sang con đường đi cho cậu đến trước những cái cây sau đó chúng liền vui vẻ tản đi.
Trần Vũ Phong nhìn những cái cây mọc gần kề nhau giống như đang đánh lạc hướng người tìm, trong tất cả các cây nối liền nhau này chỉ có một cây là cây thế giới thật sự.
Cậu đi đến gần những cái cây, một ngọn gió bay qua lung lay những cành cây phát ra âm thanh xào xạc.
Càng đến gần cậu càng cảm nhận được một sức mạnh rất lớn đang bao bọc rồi lan truyền ra xung quanh, chẳng hề nghĩ ngợi nhiều cậu liền đi đến cái cây trong cực kỳ bình thường nhưng lại tràn ngập sức mạnh trong tất cả các cây.
"Ngươi chính là cây thế giới sao." Trần Vũ Phong chạm vào thân cây rồi hỏi.
"Đúng, chính là ta." Cây thế giới đáp lại.
Nó vừa dứt lời xung quanh liền thây đổi Trần Vũ Phong bị nó cuốn vào biển ý thức của mình.
Xung quanh là bầu trời ngập tràn mây, một cái cây to lớn sừng sững giữa bầu trời.
"Chào đứa trẻ đến từ thế giới khác, chào mừng cậu đến thế giới tràn ngập thị phi." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Không biết bà muốn gặp tôi vì chuyện gì." Trần Vũ Phong hỏi.
"Ngày hôm nay ta vừa nhận được lời tiên đoán liên quan đến thế giới này." Cây thế giới thở dài "Và cậu là đứa trẻ được chọn."
"Tuy ta không thể nói cụ thể về lời tiên tri nhưng vẫn có thể nói sơ về nó cho người có liên quan là cậu cho chính bản thân cậu."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền thở dài nhưng vẫn chấp nhận số phận mà gật đầu "Tôi sẽ châm chủ nghe."
Cây thế giới bắt đầu nói ra lời tiên tri của mình.
Điều thứ nhất mà bà muốn nói chính là bốn năm sau một sinh vật to lớn bây lượn trên bầu trời sẽ tấn công, nó to lớn như rồng nhưng lại không phải là rồng nó được tạo ra từ một vùng đầm lầy đầy rẫy xạc chết.
Điều thứ hai là phải tìm ra kẻ triệu hồi quái vật, hắn là một triệu hồi sư có thể triệu hồi những linh hồn tà ác từ khắp thế giới cũng như những con quái vật từ từ khắp thế giới, hắn ta chính là sự diệt vong của thế giới này.
Điều thứ ba chính là cái chết của đứa con của thiên mệnh, hãy cẩn thận những kẻ xung quanh mình, sẽ có người tiếp cận mà mang mục đích xấu xa, lòng tốt là điều đáng quý nhưng sự đề phòng là thứ cần thiết đối với thế giới này.
Trần Vũ Phong nghe xong liền trầm tư, nếu nói hai cái đầu là liên quan đến sự an nguy của thế giới thì cái cuối cùng là thế nào, nó chỉ là an nguy của bản thân cậu sao.
"Đúng vậy tuy là an nguy của cậu nhưng nó trực tiếp ánh hưởng đến sự diệt vong của thế giới này." Nghe thấy suy nghĩ của cậu cây thế giới liền nói.
"Tôi thật sự có thể cứu cả thế giới sao, bà không thấy đó là điều buồn cười à." Trần Vũ Phong không thể tin được chuyện này, cậu tự cảm thấy bản thân không thể làm được.
"Đây là mệnh của cậu dù cho cậu chỉ là người bình thường." Cây thế giới thở dài "Hãy tự lựa chọn con đường của cậu đi, chẳng ai ép buộc được cậu cả, đứa trẻ của ta cậu sẽ phải nhìn thấy những cảnh tượng khủng khiếp của thế giới này điều còn lại là bản thân cậu sẽ chọn giúp đỡ hay làm người đứng xem mà thôi."
"Hãy suy nghĩ thật kỹ về nó."
"Được, tôi sẽ suy nghĩ về nó." Trần Vũ Phong gật đầu nói.
Tuy là vậy nhưng hiện tại đầu óc cậu trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì cả.
"À, còn một điều nữa, khi đi dọc theo biển lớn thì hãy đi thật chặm, nơi đó sẽ có thứ mà một người trong nhóm của cậu cần phải biết đến." Cây thế giới thấp thoáng nói.
Sau đó Trần Vũ Phong bị đưa ra khỏi biển ý thức trở về nơi đứng ban đầu, tay của cậu vẫn đang để len thân cây.
Ngơ ngác một lúc cậu mới để tay xuống rồi cuối đầu "Cảm ơn bà, tôi đi đây."
Trần Vũ Phong xoay người rồi đi trở lại con đường lúc nãy cậu đi đến.
Sau khi đi ra vùng mọc đầy hoa cỏ một con đường ánh sáng lại tiếp tục được dựng lên từ những con tinh linh.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong mỉm cười cảm kích rồi bước đi.
Sau khi ra khỏi vùng đầy hoa liền gặp Phi đang đứng chờ.
"Tạm biệt." Những tiếng chào tạm biệt vang lên bên tai cậu đầy dịu dàng cùng vui vẻ.
"Tạm biệt." Trần Vũ Phong đáp lại rồi cùng Phi đi qua cầu gỗ.
Sau đó Phi đưa cậu ra ngoài cổng treo đầy những cây leo, nơi mà bà Bugi đang đứng chờ, cả đoạn đường Phi đều không nói gì.
"Tạm biệt." Đến khi ra đến cổng Phi liền gật đầu nói.
"Tạm biệt." Trần Vũ Phong cũng đáp lại rồi đi ra khỏi cổng.
Bà Bugi đứng bên ngoài nhìn thấy cậu ra liền mỉm cười đón "Ra rồi à, đi về thôi."
"Vâng ạ."
Hai người bước đi trên con đường trở về ngôi làng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.