Chương 169
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Nhóm người Trần Vũ Phong ở lại làng thú nhân trong vòng một tuần, sau khi xác nhận tình trạng của Baxa liền quyết định chạy đến chính thành Marata, bọn họ đã để hai đứa nhỏ ở đó quá lâu rồi, cần phải đi gặp để xin lỗi.
Trước khi đi cậu đã nhờ Xa cùng gia đình cậu ấy chăm sóc giúp Baxa, còn ông Quari cùng dược sư Phan vẫn đang điều chế cách giải độc trên người Baxa, loại thuốc này có vẻ được chế tạo rất khó giải, giống như nó có một thành phần nào đó mà đến giờ cả hai người vẫn không thể nào phát hiện ra được.
Alin tuy không an tâm, nhưng anh ta không thể ở lại được, dù sao anh ta là triệu hồi thú của cậu vì vậy không thể rời xa cậu lâu được, nếu không linh hồn sẽ yếu dần rồi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Mà cũng vì nguyên nhân này mà không có bất kỳ ai có thể cướp lấy hoặc nuôi nhố thú triệu hồi của triệu hồi sư được, dù cho có cắt đứt mối liên kết giữa hai bên thì thú triệu hồi cũng không thể để người khác sử dụng ngoại trừ chủ nhân của mình.
Bốn người sau khi tạm biệt cùng nhờ vả bộ tộc thú nhân liền nhanh chóng rời đi, Trần Vũ Phong thả tự do cho Đại Bạch vài ngày, để nó muốn đi đâu thì đi, cho đến khi cậu triệu hồi nó liền nhanh chóng xuất hiện, cũng bởi vì mỗi lần rời đi nó đều sẽ trở về trong không gian triệu hồi nên dù cho không gặp cậu cả tuần nó vẫn không rơi vào trạng thái suy yếu.
Mỗi lần mua thú cưỡi đều sẽ bỏ mất bọn chúng nên lần này cậu không muốn mua nữa mà nhờ Đại Bạch chở bốn người đi, chắc có lẽ đã thoải mài vài ngày nên lần này nó cực kỳ dễ chịu mà không hứ hé gì, ngoan ngoãn biến to ra rồi để bọn họ ngồi lên, khiến cho những người khác không khỏi hoang mang, mà đến cậu cũng cảm thấy cực kỳ khó tin.
"Đại Bạch, hôm nay mày làm sao vậy."
"Không sao, chỉ là tâm trạng tốt nên không tính toán với các ngươi." Đại Bạch kêu một tiếng tỏ vẻ.
Những người khác nghe không hiểu nên Trần Vũ Phong đành thuật lại lời của nó cho bọn họ.
"Tâm trạng tốt, thật mà mày tìm thấy thứ gì mà tâm trạng lại tốt như thế." Roma vẻ mặt đầy không hiểu nổi mà nói.
"Ngu ngốc, tại sao ta phải nói cho ngươi."
Đại Bạch lại kêu một tiếng, Trần Vũ Phopng tiếp tục dịch lời nói của nó.
Roma nghe thấy nó chửi mình liền bất mãn nói "Dù sao chúng ta cũng chung không gian, sao mày lại ích kỷ như thế."
Lần này Đại Bạch chẳng hèm trả lời, nó cảm thấy tên thú nhân này quá phiền toái rồi, vì vậy nó tăng nhanh bước chân chạy vèo một cái, khiến gió thổi mạnh đập vào mặt những người đang ngồi trên lưng nó, cậu thấy vậy nhưng chẳng thể nói đành khom người vùi mặt vào lớp lông trên cổ của nó.
Dưới tộc độ chạy vượt cả núi rừng như thế, còn không chút ngừng nghỉ thì chỉ mất một ngày mấy tiếng thì bọn họ đã đứng trước cổng của chính thành Marata.
Vừa đến nơi Đại Bạch liền vui vẻ hất cả nhóm xuống, còn nó thì thu nhỏ lại rồi nhảy vào lòng Trần Vũ Phong, hiện tại nó đã không còn chỗ trên vai của cậu, nhưng nó cũng chẳng tức giận, dù sao để cậu ôm nó thì cũng chẳng khác là mấy.
Bốn người nhanh chóng chạy đến tòa nhà của nam tước Bara Ly, lễ hội đã trôi qua, hiện tại người dân đã sinh sống như bình thường, dân chúng cũng không còn chen chúc đông nghịt như trước, vì vậy bọn họ liền đi đường chính vào, cũng chẳng tìm những con đường hẻm nhỏ mà luồng lách nữa.
Sau khi đứng trước cổng nhà hai binh sĩ nhìn bọn họ liền nhanh chóng cho vào, dường như cảm nhận được bọn họ đã đến nên Lan cũng đã đứng trước cửa mà chờ đợi bọn họ.
"Hân hạnh được gặp lại các cậu." Lan mỉm cười nói, lần trước nhờ Trần Vũ Phong mà nam tước có thể thoát được khỏi tình trạng khó xử khiến Lan luôn muốn gặp lại cậu lần nữa, lần này anh ta chắc chắn sẽ nhìn kỷ hơn mà không phải tự cao tự đại cảm thấy đứa trẻ được lựa chọn cũng chỉ bình thường vô vị như thế.
"Xin chào." Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại.
"Tôi dẫn mội người đi tìm ghai đứa nhỏ trước." Lan nói rồi đưa tay mời, anh ta biết nhóm Trần Vũ Phong đến đây để làm gì, chắc chắn bọn họ quay lại cũng chỉ vì hai đứa nhỏ mà không phải đến để gặp nam tước, vì vậy anh ta muốn dẫn bọn họ đi gặp hai đứa nhỏ trước sau đó sẽ dẫn họ đi gặp nam tước sau.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong mỉm cười cảm kích.
Lan không tiếp tục nói mà xoay người đi vào trong, từ khi Trần Vũ Phong gửi hai đứa nhỏ ở đây thì ông Adam liền nhận trách nhiệm chăm sóc chúng, bọn nhỏ luôn ngủ trong phòng ông Adam, tuy nam tước không giới hạn hoạt động của bọn nhỏ nhưng không ai ngờ được hai đứa nhỏ thật sự rất hiểu chuyện, bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời, không đòi hỏi hay thắc mắc về chuyện gì cả, nếu như ông Adam không đề nghị dẫn chúng ra ngoài thì chắc chắn chúng sẽ ở lỳ trong phòng mà không ra khỏi cửa.
Nhưng điều khiến Lan kinh ngạc hơn là hai đứa nhỏ này đều không đơn giản, anh ta biết được khả năng của cậu nhóc trong việc chế tạo dụng cụ nên muốn đứa nhỏ này đến xưởng chế tạo nhìn xem, nhưng cậu nhóc chỉ ngoan ngoãn đi theo anh ta,mà chẳng có bất kỳ hành động nào khác, anh ta có thể thấy sự tó mò cùng nhiệt thuyết của cậu nhóc khi nhìn thấy những nhà chế tạo sư khác đang làm việc, nhưng cậu nhóc lại không có động tác nào, kể cả hỏi thăm cũng không có.
Giống như đây chỉ là một buổi triễn lãm, sau khi nhìn xong cậu nhóc liền ngoan ngoãn trở về phòng mà không nói thêm câu nào nữa, đúng là khôn ngoan đến không giống đứa nhỏ bình thường.
Điều này càng khiến Lan cảm thấy thắc mắc về cách ở chung giữa nhóm người bọn họ.
"Hai đứa nhỏ hiện tại đang trong phòng ông Adam ngủ trưa, bọn nhỏ ngủ nghĩ thật sự rất có quy luật.
"Vậy sao." Trần Vũ Phong thở dài "Đi theo tôi đúng là khó cho bọn chúng."
Mạnh Kỳ nghe cậu nói vậy liền vỗ nhẹ vai cậu "Đừng nói vậy, đến cả cậu còn chẳng được nghĩ ngơi tử tế nữa mà."
"Chúng ta sẽ tốt hơn thôi, chỉ cần mạnh hơn hiện tại gấp trăm gấp ngàn lần thì dù đi đến đâu chúng ta vẫn có thể ngủ ngon." Roma cũng an ủi.
Trần Vũ Phong nghe bọn họ nói liền gật đầu, nhưng cậu không lạc quan được như vậy, chỉ cần một ngày danh hiệu đứa nhỏ của thiên mệnh vẫn đè nặng cậu thì cậu không có ngày nào yên ổn cả, trừ phi cậu là chủ nhân của cả thế giới này hoặc cậu diệt trừ hết những kẻ muốn giết cậu.
Nhưng làm sao có khả năng đó được, cậu không phải thần, cũng chẳng có sức mạnh của thần, cậu cũng không phải người tàn ác làm sao có thể giết nhiều người như vậy.
Đúng là một vấn đề khó nhằn mà.
Trước khi đi cậu đã nhờ Xa cùng gia đình cậu ấy chăm sóc giúp Baxa, còn ông Quari cùng dược sư Phan vẫn đang điều chế cách giải độc trên người Baxa, loại thuốc này có vẻ được chế tạo rất khó giải, giống như nó có một thành phần nào đó mà đến giờ cả hai người vẫn không thể nào phát hiện ra được.
Alin tuy không an tâm, nhưng anh ta không thể ở lại được, dù sao anh ta là triệu hồi thú của cậu vì vậy không thể rời xa cậu lâu được, nếu không linh hồn sẽ yếu dần rồi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Mà cũng vì nguyên nhân này mà không có bất kỳ ai có thể cướp lấy hoặc nuôi nhố thú triệu hồi của triệu hồi sư được, dù cho có cắt đứt mối liên kết giữa hai bên thì thú triệu hồi cũng không thể để người khác sử dụng ngoại trừ chủ nhân của mình.
Bốn người sau khi tạm biệt cùng nhờ vả bộ tộc thú nhân liền nhanh chóng rời đi, Trần Vũ Phong thả tự do cho Đại Bạch vài ngày, để nó muốn đi đâu thì đi, cho đến khi cậu triệu hồi nó liền nhanh chóng xuất hiện, cũng bởi vì mỗi lần rời đi nó đều sẽ trở về trong không gian triệu hồi nên dù cho không gặp cậu cả tuần nó vẫn không rơi vào trạng thái suy yếu.
Mỗi lần mua thú cưỡi đều sẽ bỏ mất bọn chúng nên lần này cậu không muốn mua nữa mà nhờ Đại Bạch chở bốn người đi, chắc có lẽ đã thoải mài vài ngày nên lần này nó cực kỳ dễ chịu mà không hứ hé gì, ngoan ngoãn biến to ra rồi để bọn họ ngồi lên, khiến cho những người khác không khỏi hoang mang, mà đến cậu cũng cảm thấy cực kỳ khó tin.
"Đại Bạch, hôm nay mày làm sao vậy."
"Không sao, chỉ là tâm trạng tốt nên không tính toán với các ngươi." Đại Bạch kêu một tiếng tỏ vẻ.
Những người khác nghe không hiểu nên Trần Vũ Phong đành thuật lại lời của nó cho bọn họ.
"Tâm trạng tốt, thật mà mày tìm thấy thứ gì mà tâm trạng lại tốt như thế." Roma vẻ mặt đầy không hiểu nổi mà nói.
"Ngu ngốc, tại sao ta phải nói cho ngươi."
Đại Bạch lại kêu một tiếng, Trần Vũ Phopng tiếp tục dịch lời nói của nó.
Roma nghe thấy nó chửi mình liền bất mãn nói "Dù sao chúng ta cũng chung không gian, sao mày lại ích kỷ như thế."
Lần này Đại Bạch chẳng hèm trả lời, nó cảm thấy tên thú nhân này quá phiền toái rồi, vì vậy nó tăng nhanh bước chân chạy vèo một cái, khiến gió thổi mạnh đập vào mặt những người đang ngồi trên lưng nó, cậu thấy vậy nhưng chẳng thể nói đành khom người vùi mặt vào lớp lông trên cổ của nó.
Dưới tộc độ chạy vượt cả núi rừng như thế, còn không chút ngừng nghỉ thì chỉ mất một ngày mấy tiếng thì bọn họ đã đứng trước cổng của chính thành Marata.
Vừa đến nơi Đại Bạch liền vui vẻ hất cả nhóm xuống, còn nó thì thu nhỏ lại rồi nhảy vào lòng Trần Vũ Phong, hiện tại nó đã không còn chỗ trên vai của cậu, nhưng nó cũng chẳng tức giận, dù sao để cậu ôm nó thì cũng chẳng khác là mấy.
Bốn người nhanh chóng chạy đến tòa nhà của nam tước Bara Ly, lễ hội đã trôi qua, hiện tại người dân đã sinh sống như bình thường, dân chúng cũng không còn chen chúc đông nghịt như trước, vì vậy bọn họ liền đi đường chính vào, cũng chẳng tìm những con đường hẻm nhỏ mà luồng lách nữa.
Sau khi đứng trước cổng nhà hai binh sĩ nhìn bọn họ liền nhanh chóng cho vào, dường như cảm nhận được bọn họ đã đến nên Lan cũng đã đứng trước cửa mà chờ đợi bọn họ.
"Hân hạnh được gặp lại các cậu." Lan mỉm cười nói, lần trước nhờ Trần Vũ Phong mà nam tước có thể thoát được khỏi tình trạng khó xử khiến Lan luôn muốn gặp lại cậu lần nữa, lần này anh ta chắc chắn sẽ nhìn kỷ hơn mà không phải tự cao tự đại cảm thấy đứa trẻ được lựa chọn cũng chỉ bình thường vô vị như thế.
"Xin chào." Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại.
"Tôi dẫn mội người đi tìm ghai đứa nhỏ trước." Lan nói rồi đưa tay mời, anh ta biết nhóm Trần Vũ Phong đến đây để làm gì, chắc chắn bọn họ quay lại cũng chỉ vì hai đứa nhỏ mà không phải đến để gặp nam tước, vì vậy anh ta muốn dẫn bọn họ đi gặp hai đứa nhỏ trước sau đó sẽ dẫn họ đi gặp nam tước sau.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong mỉm cười cảm kích.
Lan không tiếp tục nói mà xoay người đi vào trong, từ khi Trần Vũ Phong gửi hai đứa nhỏ ở đây thì ông Adam liền nhận trách nhiệm chăm sóc chúng, bọn nhỏ luôn ngủ trong phòng ông Adam, tuy nam tước không giới hạn hoạt động của bọn nhỏ nhưng không ai ngờ được hai đứa nhỏ thật sự rất hiểu chuyện, bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời, không đòi hỏi hay thắc mắc về chuyện gì cả, nếu như ông Adam không đề nghị dẫn chúng ra ngoài thì chắc chắn chúng sẽ ở lỳ trong phòng mà không ra khỏi cửa.
Nhưng điều khiến Lan kinh ngạc hơn là hai đứa nhỏ này đều không đơn giản, anh ta biết được khả năng của cậu nhóc trong việc chế tạo dụng cụ nên muốn đứa nhỏ này đến xưởng chế tạo nhìn xem, nhưng cậu nhóc chỉ ngoan ngoãn đi theo anh ta,mà chẳng có bất kỳ hành động nào khác, anh ta có thể thấy sự tó mò cùng nhiệt thuyết của cậu nhóc khi nhìn thấy những nhà chế tạo sư khác đang làm việc, nhưng cậu nhóc lại không có động tác nào, kể cả hỏi thăm cũng không có.
Giống như đây chỉ là một buổi triễn lãm, sau khi nhìn xong cậu nhóc liền ngoan ngoãn trở về phòng mà không nói thêm câu nào nữa, đúng là khôn ngoan đến không giống đứa nhỏ bình thường.
Điều này càng khiến Lan cảm thấy thắc mắc về cách ở chung giữa nhóm người bọn họ.
"Hai đứa nhỏ hiện tại đang trong phòng ông Adam ngủ trưa, bọn nhỏ ngủ nghĩ thật sự rất có quy luật.
"Vậy sao." Trần Vũ Phong thở dài "Đi theo tôi đúng là khó cho bọn chúng."
Mạnh Kỳ nghe cậu nói vậy liền vỗ nhẹ vai cậu "Đừng nói vậy, đến cả cậu còn chẳng được nghĩ ngơi tử tế nữa mà."
"Chúng ta sẽ tốt hơn thôi, chỉ cần mạnh hơn hiện tại gấp trăm gấp ngàn lần thì dù đi đến đâu chúng ta vẫn có thể ngủ ngon." Roma cũng an ủi.
Trần Vũ Phong nghe bọn họ nói liền gật đầu, nhưng cậu không lạc quan được như vậy, chỉ cần một ngày danh hiệu đứa nhỏ của thiên mệnh vẫn đè nặng cậu thì cậu không có ngày nào yên ổn cả, trừ phi cậu là chủ nhân của cả thế giới này hoặc cậu diệt trừ hết những kẻ muốn giết cậu.
Nhưng làm sao có khả năng đó được, cậu không phải thần, cũng chẳng có sức mạnh của thần, cậu cũng không phải người tàn ác làm sao có thể giết nhiều người như vậy.
Đúng là một vấn đề khó nhằn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.