Chương 181
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Thời gian thấm thoát trôi qua, tháng cuối cùng của năm cũ đã hết, qua ngày hôm sau tất cả các nơi trên thế giới này sẽ đón một năm hoàn toàn mới.
Trong tháng vừa qua, Trần Vũ Phong ra rất nhiều sáng kiến để tộc người lùn có việc gì đó để làm, bọn họ là những nhà chế tạo, nếu không được đụng vào công cụ của mình thì sẽ không mấy thoải mái vui vẻ được, vì vậy cậu xin phép tộc trưởng Laxi để họ xây đựng một công xưởng riêng của chính mình để tạo ra nhiều sản phẩm trợ giúp cho sinh hoạt của bộ lạc thú nhân.
Tộc trưởng Laxi cũng vui vẻ nhận lời, dù sao việc này cũng rất có lợi đối với bộ tộc của ông, vì vậy ông cũng không cần nhiều lời mà gật đầu cái gụp.
Khi người lùn xây dựng xong xưởng, cậu cùng Mạnh Kỳ nhanh chóng vẽ ra những mẫu đồ vật mà bọn họ vẫn còn nhớ ở thời đại trước của mình rồi đưa cho nhóm người lùn để bọn họ nghiên cứu chế tạo.
Sau khi vẽ vài mẫu xong cậu liền dẫn theo bọn họ đến thôn làng Ba li mà An Túc đang sinh sống để trò chuyện cùng cậu ta, cứ như vậy mà thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng, đến nỗi Trần Vũ Phong cũng mém quên đi ngày lễ đón năm mới của thế giới này.
Chỉ còn ba ngày cuối cùng của năm củ, Trần Vũ Phong liền nhận được cuộc gọi của ông Adam, ông nói sẽ cùng đón năm với cậu, vì vậy cậu liền nhanh chóng cưỡi Đại Bạch đến cổng nội thành Ruta mà đón ông, dù sao đối với cậu không có chuyện gì mà ông không thể biết về cậu, vì vậy cậu dùng thiết bị che mắt mà Yuta vừa chế tạo ra để che mắt đường đi của ông rồi trục tiếp dẫn ông vào lãnh địa thú nhân.
Đối với bộ tộc thú nhân quyết định của cậu bọn họ không có chút ý kiến nào, sau khi thấy một người xa lạ đi vào lạnh địa của mình cũng chỉ cảnh giác một chút nhưng sau đó rất thân hiện chào đón ông.
Ông Adam lúc đầu rất kinh ngạc bởi vì cả cuộc đời ông chưa từng nhìn thấy chủng tộc khác trên thế giới này, vậy mà lúc này đây lại thấy rất nhiều người của hai chủng tộc cổ xưa, ông vừa vui vừa lo lắng, không biết Trần Vũ Phong làm vậy có gây ra mâu thuẫn gì đối với hai bộ tộc này hay không, vì vậy lúc đầu ông rất gò bó, chỉ sợ sai lầm hoặc đi tung lung sẽ khiến cậu thêm phiền phức.
Nhưng sau khi giao tiếp với hai người đam mê y thuật giống như ông thì sự gò bó cũng nhanh chóng được cởi ra, ông bắt đầu gần gũi hơn với bọn họ, mà điều này cũng khiến Trần Vũ Phong thở phào không thôi.
Nhìn thấy ai náy đều vui vẻ cậu liền nhớ đến pháo bông của thế giới của mình, nếu như đón năm mới của thế giới này cũng nhìn thấy thứ đó thì thật vui vẻ, nghĩ là làm cậu lại tìm kiếm người đứng đầu của bộ sáng tạo trong người lùn nói ra suy nghĩ cùng phân tích của mình, đối với pháo hoa cậu cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi, nhưng Mạnh Kỳ thì khác cậu ta rất am hiểu những thứ gây nổ như thế này, khiến cậu không khỏi nhìn cậu ta với ánh mắt nghi hoặc.
Chẳng lẽ trước đây cậu ta là kẻ biến thái hay tên buôn lậu vũ khí nào đó, nếu như suy nghĩ này của cậu bị Mạnh Kỳ phát hiện thì chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm á, đúng là rãnh rỗi khiến con người có những thứ suy nghĩ lung tung rối loạn.
Nếu như quăng cậu vào trong nhóm người xuyên không đến thế giới này thì chắc chắn cậu chính là kẻ ngoại lai khùng điên, từ khi đến thế giới này cậu đã được sự ưu ái mà không có ai có thể có được cả, vận mệnh của cậu rất thoải mái, tuy sẽ có trắc trở nguy hiểm nhưng cậu vẫn sống rất ung dung tự tại.
Cậu có thể mang nền văn minh của thời đại mình đến đây mà không lo lắng gì, nhưng những người khác lại không có thời gian để làm như vậy, đến cả Mạnh Kỳ cũng biết được nếu như cậu ta không gặp được cậu thì cuộc đời của cậu ta đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác, mà bước đi đó chỉ có bóng tối cùng cạnh tranh vô tận mà thôi.
Cuối cùng thì tất cả sinh vật sống trên thế giới này chỉ muốn được sống mà thôi.
Thời gian bắt đầu đếm số, mặt trăng từ từ cao lên, tất cả mọi nơi trên thế giới này đều đi ra khỏi nhà ngước mặt lại nhìn mặt trăng trong lòng đang thầm nhủ.
Đến khi mặt trăng cuối cùng lên tới đỉnh của bầu trời, ánh sáng trắng nhanh chóng quét qua khắp nơi trên thế giới giống như một lời trúc phúc từ đấng tối cao thì khắp nơi liền vang lên tiếng hét lớn.
"Chúc một năm mới."
Lúc này đây trong một ngôi làng của thú nhân không những có những lời chúc gom rã ấy mà còn có một tiếng đùng rất to sau đó trên bầu trời bên trong không gian cách biệt của làng thú nhân nhanh chóng xuất hiện rất nhiều tia sáng được bắn lên sau đó chúng nở rộ thành nhiều màu sắc đẹp đẽ trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên những người ở thế giới này nhìn thứ ánh sáng đẹp đẽ đó không thể không say mê mà nhìn chằm chằm nó, cả những tiếng chúc mừng cũng từ từ không còn vang lên nữa, lúc này đây mọi ánh mắt đều đổ dồn lên bầu trời đẹp đẽ mà rực rỡ kia.
Trần Vũ Phong đứng trong đám đông nhìn lướt qua tấ cả mọi cười liền không khỏi nở một nụ cười vui vẻ, miện thì thầm "Một năm vui vẻ."
Pháo hoa bắn chừng mười phút liền tàn lụi, lúc này không gian trở nên yên tĩnh mà bầu trời cũng trở lại một màu đen của màn đêm, sau khi không còn nhìn thấy gì nữa thì tất cả mới hoàn hồn sau đó cùng nhau bật cười nói chuyện rộn ràng.
Ông Quari nhìn thành quả mà tộc của ông làm ra không khỏi cảm thán "Rất đẹp."
"Đúng vậy." Ông Adam cùng dược sư Phan gật đầu đồng ý, bọn họ đã già rồi, đề là những ông lão gần đất xa trời, không ngờ trong cuộc đời gần như cuối cùng này lại nhìn được thứ mới lạ như vậy.
Không phải nói là từ sau khi gặp Trần Vũ Phong thì trong cuộc sống nhàm chán này lại thêm rất nhiều điều kỳ thú, mà cậu chính là người mang ánh sáng cùng sự cải tiến đến với thế giới này.
"Nhập tiệc thôi." Tộc trưởng Laxi từ trong sự rung động đi ra liền nhanh chóng hô lớn sau đó ngồi vào chỗ của mình.
Những người khác cũng nhao nhao rồi vào, bữa tiệc trong không khí cực kỳ hứng khởi cùng vui mừng.
Cứ như thế ngày đầu năm của năm mới được bắt đầu với rất nhiều tiếng cười đừa vui vẻ, năm nay lại là một năm đối với Trần Vũ Phong rất nhộn nhịp vui vẻ, mà bên cạnh cậu lại có rất nhiều người thân thương, đây là gia đình của cậu, tuy đã thiếu mất một người chị quý giá, nhưng một ngày nào đó nếu cô vẫn còn trú ngụ ở thế giới này thì cậu sẽ tìm được cô.
Trong tháng vừa qua, Trần Vũ Phong ra rất nhiều sáng kiến để tộc người lùn có việc gì đó để làm, bọn họ là những nhà chế tạo, nếu không được đụng vào công cụ của mình thì sẽ không mấy thoải mái vui vẻ được, vì vậy cậu xin phép tộc trưởng Laxi để họ xây đựng một công xưởng riêng của chính mình để tạo ra nhiều sản phẩm trợ giúp cho sinh hoạt của bộ lạc thú nhân.
Tộc trưởng Laxi cũng vui vẻ nhận lời, dù sao việc này cũng rất có lợi đối với bộ tộc của ông, vì vậy ông cũng không cần nhiều lời mà gật đầu cái gụp.
Khi người lùn xây dựng xong xưởng, cậu cùng Mạnh Kỳ nhanh chóng vẽ ra những mẫu đồ vật mà bọn họ vẫn còn nhớ ở thời đại trước của mình rồi đưa cho nhóm người lùn để bọn họ nghiên cứu chế tạo.
Sau khi vẽ vài mẫu xong cậu liền dẫn theo bọn họ đến thôn làng Ba li mà An Túc đang sinh sống để trò chuyện cùng cậu ta, cứ như vậy mà thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng, đến nỗi Trần Vũ Phong cũng mém quên đi ngày lễ đón năm mới của thế giới này.
Chỉ còn ba ngày cuối cùng của năm củ, Trần Vũ Phong liền nhận được cuộc gọi của ông Adam, ông nói sẽ cùng đón năm với cậu, vì vậy cậu liền nhanh chóng cưỡi Đại Bạch đến cổng nội thành Ruta mà đón ông, dù sao đối với cậu không có chuyện gì mà ông không thể biết về cậu, vì vậy cậu dùng thiết bị che mắt mà Yuta vừa chế tạo ra để che mắt đường đi của ông rồi trục tiếp dẫn ông vào lãnh địa thú nhân.
Đối với bộ tộc thú nhân quyết định của cậu bọn họ không có chút ý kiến nào, sau khi thấy một người xa lạ đi vào lạnh địa của mình cũng chỉ cảnh giác một chút nhưng sau đó rất thân hiện chào đón ông.
Ông Adam lúc đầu rất kinh ngạc bởi vì cả cuộc đời ông chưa từng nhìn thấy chủng tộc khác trên thế giới này, vậy mà lúc này đây lại thấy rất nhiều người của hai chủng tộc cổ xưa, ông vừa vui vừa lo lắng, không biết Trần Vũ Phong làm vậy có gây ra mâu thuẫn gì đối với hai bộ tộc này hay không, vì vậy lúc đầu ông rất gò bó, chỉ sợ sai lầm hoặc đi tung lung sẽ khiến cậu thêm phiền phức.
Nhưng sau khi giao tiếp với hai người đam mê y thuật giống như ông thì sự gò bó cũng nhanh chóng được cởi ra, ông bắt đầu gần gũi hơn với bọn họ, mà điều này cũng khiến Trần Vũ Phong thở phào không thôi.
Nhìn thấy ai náy đều vui vẻ cậu liền nhớ đến pháo bông của thế giới của mình, nếu như đón năm mới của thế giới này cũng nhìn thấy thứ đó thì thật vui vẻ, nghĩ là làm cậu lại tìm kiếm người đứng đầu của bộ sáng tạo trong người lùn nói ra suy nghĩ cùng phân tích của mình, đối với pháo hoa cậu cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi, nhưng Mạnh Kỳ thì khác cậu ta rất am hiểu những thứ gây nổ như thế này, khiến cậu không khỏi nhìn cậu ta với ánh mắt nghi hoặc.
Chẳng lẽ trước đây cậu ta là kẻ biến thái hay tên buôn lậu vũ khí nào đó, nếu như suy nghĩ này của cậu bị Mạnh Kỳ phát hiện thì chắc chắn sẽ bị đánh rất thảm á, đúng là rãnh rỗi khiến con người có những thứ suy nghĩ lung tung rối loạn.
Nếu như quăng cậu vào trong nhóm người xuyên không đến thế giới này thì chắc chắn cậu chính là kẻ ngoại lai khùng điên, từ khi đến thế giới này cậu đã được sự ưu ái mà không có ai có thể có được cả, vận mệnh của cậu rất thoải mái, tuy sẽ có trắc trở nguy hiểm nhưng cậu vẫn sống rất ung dung tự tại.
Cậu có thể mang nền văn minh của thời đại mình đến đây mà không lo lắng gì, nhưng những người khác lại không có thời gian để làm như vậy, đến cả Mạnh Kỳ cũng biết được nếu như cậu ta không gặp được cậu thì cuộc đời của cậu ta đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác, mà bước đi đó chỉ có bóng tối cùng cạnh tranh vô tận mà thôi.
Cuối cùng thì tất cả sinh vật sống trên thế giới này chỉ muốn được sống mà thôi.
Thời gian bắt đầu đếm số, mặt trăng từ từ cao lên, tất cả mọi nơi trên thế giới này đều đi ra khỏi nhà ngước mặt lại nhìn mặt trăng trong lòng đang thầm nhủ.
Đến khi mặt trăng cuối cùng lên tới đỉnh của bầu trời, ánh sáng trắng nhanh chóng quét qua khắp nơi trên thế giới giống như một lời trúc phúc từ đấng tối cao thì khắp nơi liền vang lên tiếng hét lớn.
"Chúc một năm mới."
Lúc này đây trong một ngôi làng của thú nhân không những có những lời chúc gom rã ấy mà còn có một tiếng đùng rất to sau đó trên bầu trời bên trong không gian cách biệt của làng thú nhân nhanh chóng xuất hiện rất nhiều tia sáng được bắn lên sau đó chúng nở rộ thành nhiều màu sắc đẹp đẽ trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên những người ở thế giới này nhìn thứ ánh sáng đẹp đẽ đó không thể không say mê mà nhìn chằm chằm nó, cả những tiếng chúc mừng cũng từ từ không còn vang lên nữa, lúc này đây mọi ánh mắt đều đổ dồn lên bầu trời đẹp đẽ mà rực rỡ kia.
Trần Vũ Phong đứng trong đám đông nhìn lướt qua tấ cả mọi cười liền không khỏi nở một nụ cười vui vẻ, miện thì thầm "Một năm vui vẻ."
Pháo hoa bắn chừng mười phút liền tàn lụi, lúc này không gian trở nên yên tĩnh mà bầu trời cũng trở lại một màu đen của màn đêm, sau khi không còn nhìn thấy gì nữa thì tất cả mới hoàn hồn sau đó cùng nhau bật cười nói chuyện rộn ràng.
Ông Quari nhìn thành quả mà tộc của ông làm ra không khỏi cảm thán "Rất đẹp."
"Đúng vậy." Ông Adam cùng dược sư Phan gật đầu đồng ý, bọn họ đã già rồi, đề là những ông lão gần đất xa trời, không ngờ trong cuộc đời gần như cuối cùng này lại nhìn được thứ mới lạ như vậy.
Không phải nói là từ sau khi gặp Trần Vũ Phong thì trong cuộc sống nhàm chán này lại thêm rất nhiều điều kỳ thú, mà cậu chính là người mang ánh sáng cùng sự cải tiến đến với thế giới này.
"Nhập tiệc thôi." Tộc trưởng Laxi từ trong sự rung động đi ra liền nhanh chóng hô lớn sau đó ngồi vào chỗ của mình.
Những người khác cũng nhao nhao rồi vào, bữa tiệc trong không khí cực kỳ hứng khởi cùng vui mừng.
Cứ như thế ngày đầu năm của năm mới được bắt đầu với rất nhiều tiếng cười đừa vui vẻ, năm nay lại là một năm đối với Trần Vũ Phong rất nhộn nhịp vui vẻ, mà bên cạnh cậu lại có rất nhiều người thân thương, đây là gia đình của cậu, tuy đã thiếu mất một người chị quý giá, nhưng một ngày nào đó nếu cô vẫn còn trú ngụ ở thế giới này thì cậu sẽ tìm được cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.