Chương 219
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Tách nhau ra với hai người Bara Ly, Đại Bạch chở theo Trần Vũ Phong cùng Ashi vào bên trong rừng. Nó có thể ngửi thấy được mùi nguy hiểm từ trong rừng sâu, vì vậy nó chỉ chạy vào trong một chút, nơi mà những con quái thú có cấp bậc không quá cao cư ngụ rồi xoay đầu chạy thẳng về phía trước.
Tiếng lá cây xào xạc, những cây cối cao lớn đong đưa giống như đang lắc lư theo một nhịp địu nào đó ở rừng sâu.Đại Bạch dùng tốc độ nhanh hơn bình thường mà bắt đầu chạy về phía trước. Nó là một con thú có sức mạnh cùng hình dạng to lớn, chỉ với cân nặng của hai người trưởng thành hoàn toàn không thể làm khó được nó, tuy nhiên rừng cây hoang sơ không có người ở lại là một địa hình cực kỳ bất lợi trong khi chạy trốn.
Khắp nơi cây cỏ mọc um tùm che khuất phương hướng cùng đường đi, dù nó có nhanh nhẹn thế nào thì việc duy chuyển cũng trở nên khó khăn.
"Đại Bạch mày không sao chứ." Nhìn thấy Đại Bạch lại đụng phải một cái cây, Trần Vũ Phong lo lắng hỏi.
"Không sao, ngươi nắm chặt ta đừng để bị té đó." Đại Bạch nói vào trong đầu cậu, da nó dày, lông cùng rất nhiều vì vậy chỉ bị xay xác thế này hoàn toàn không thể khiến nó bị thương được.
Ashi xoay người ngồi đưa lưng dựa vào lưng của cậu sau đó bắt đầu cất tiếng hát. Nhân ngư không chỉ có sức mạnh về nước mà còn có tiếng hát rất mê hoặc lòng người, không chỉ người mà cho dù là cây cối hay động vật đều sẽ bị mê hoặc, năng lực này là một loại năng lực đáng sợ, vì vậy anh ta sẽ không bao giờ thực hiện nó trước mặt người khác. Nhưng anh ta tin tưởng cậu, thậm chí xem cậu là một phần của gia tộc nhân ngư vì vậy anh ta thể hiện tài năng cảu mình ra ngoài bởi vì anh ta biết cậu đang cực kỳ đau lòng cùng lo lắng cho con thú triệu hồi của cậu.
Tiếng hát du dương vang vọng trong khu rừng, tiếng bước cân mạnh mẽ của những con quái thú phía sau từ dồn dập rung chuyển mặt đất đến nhịp nhàng sau đó tiếng bước chân biến mất giống như chúng nó đã ngừng chạy đuổi theo bọn họ vậy.
Trần Vũ Phong kinh ngạc không thôi nhưng cậu hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là sao, cậu cũng không hỏi anh ta mà chỉ đưa tay ôm lấy eo anh ta cố định anh ta dựa sát vào lưng mình để tránh cho té ngã.
Tiếng hát cảu Ashi không chỉ khiến nhóm quái thú dừng lại không tiếp tục truy đuổi mà còn khiến những cây cối xung quanh bắt đầu nghiên thân cây chừa ra một con đường cho Đại Bạch chạy qua.
"Có thể làm nhà tiên tri đúng là không đơn giản." Đại Bạch nói vào đầu cậu sau đó tăng tốc, với con đường như thế này tốc độ của nó có thể chạy nhanh hơn nữa.
Trần Vũ Phong thầm tính khoảng cách giữa dám thú kia với bọn họ thấy không còn nguy hiểm nữa liền vội vàng ngăn Ashi lại: "Được rồi, chắc chắn bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta."
Ashi nghe xong thì ngừng hát cả người mệt mỏi xoay người dựa đầu vào lưng cậu sau đó vòng tay ôm eo cậu: "Tôi nghỉ một lát."
"Được." Trần Vũ Phong gật đầu.
Tiếng hát cảu nhân ngư tốn rất nhiều sức mạnh, tiếng hát càng vang xa càng hao hụt nhanh chóng, không những vậy anh ta còn hát cả một đoạn đường dài như vậy thì sức mạnh đã hao hụt rất nghiêm trọng. Sức mạnh của sự thôi miêng càng nguy hiểm hơn sức mạnh của nước bình thường, nhân ngư xem nó như một tấm bùa hộ thân khi khẩn cấp. Việc Ashi sử dụng nó trong trường hợp thế này khiến anh ta trở nên cạn kiệt sức mạnh nhanh hơn.
"Anh không sao chứ." Trần Vũ Phong lo lắng. Cậu hoàn toàn không biết phải làm sao.
Ashi lắc đầu tỏ vẻ không sao, anh ta cần dưỡng sức trong chốc lát, hiện tại anh ta cực kỳ yếu ớt nếu như bị đánh lén liền triệt để bỏ mạng tại đây.
"Ngươi đừng lo lắng, đứa nhóc đó chỉ bị kiệt sức thôi, nghỉ một lát liền không có chuyện gì." Đại Bạch nói, chân nó vẫn không ngừng chạy về phái trước.
Vừa chạy nó vừa đánh hơi những mùi hương quen thuộc, nó chắc chắn hiện tại tất cả đều đã rời khỏi khu rừng.
Trần Vũ Phong nghe Đại Bạch nói vậy liền thở phào, cậu không cựa quậy mà để yên cho anh ta dựa vào, cũng may nhờ có anh ta mà đoạn đường này thoải mái như vậy nếu cứ để bọn quái thú đuổi theo thì chưa chắt bọn họ có thể lành lặn ra ngoài.
Đại Bạch chạy thêm một đoạn đường liền cảm nhận ngửi được mùi của nhóm người, nó không chút chừng chờ mà lao ra con đường rời khỏi khu rừng. Càng gần với con đường bên ngoài, càng nghe rõ ràng tiếng đánh nhau, Trần Vũ Phong lol ắng không thôi mà nhỏ giọng thì thầm: "Đại Bạch chạy rừng ra khỏi rừng thì ngừng lại, không thể để Ashi đi vào nguy hiểm."
"Không cần, tôi đi theo cậu." Dù cậu nói nhỏ nhưng Ashi vẫn nghe rất rõ ràng vì vậy liền lên tiếng từ chối. Anh ta biết rõ cậu có ý tốt nhưng anh ta đi theo cậu để bảo vệ cậu an toàn cho đến khi gặp tộc nhân của bộ tộc nhân ngư nếu không anh ta đi theo còn có ý nghĩa gì.
"Anh không sao chứ." Trần Vũ Phong hỏi. Ashi gật đầu tỏ vẻ mình ổn không có chuyện gì: "Tôi nghỉ đủ rồi, chắc chắn không làm phiền cậu."
"Anh nói gì vậy, bên ngoài hình như rất nguy hiểm. Tôi lo lắng cho anh." Trần Vũ Phong biết anh ta hiểu lầm liền nói, bây giờ anh ta không có sức phản kháng nếu gặp nguy hiểm thì làm sao.
"Tôi vẫn sẽ theo cậu." Ashi dựa đầu vào lưng cậu khẽ nở nụ cười. Trần Vũ Phong không thể khuyên nhủ được anh đành dẫn anh cùng lao ra ngoài:
"Đại Bạch nhanh chóng lao ra ngoài phụ giúp bọn họ."
Tiếng lá cây xào xạc, những cây cối cao lớn đong đưa giống như đang lắc lư theo một nhịp địu nào đó ở rừng sâu.Đại Bạch dùng tốc độ nhanh hơn bình thường mà bắt đầu chạy về phía trước. Nó là một con thú có sức mạnh cùng hình dạng to lớn, chỉ với cân nặng của hai người trưởng thành hoàn toàn không thể làm khó được nó, tuy nhiên rừng cây hoang sơ không có người ở lại là một địa hình cực kỳ bất lợi trong khi chạy trốn.
Khắp nơi cây cỏ mọc um tùm che khuất phương hướng cùng đường đi, dù nó có nhanh nhẹn thế nào thì việc duy chuyển cũng trở nên khó khăn.
"Đại Bạch mày không sao chứ." Nhìn thấy Đại Bạch lại đụng phải một cái cây, Trần Vũ Phong lo lắng hỏi.
"Không sao, ngươi nắm chặt ta đừng để bị té đó." Đại Bạch nói vào trong đầu cậu, da nó dày, lông cùng rất nhiều vì vậy chỉ bị xay xác thế này hoàn toàn không thể khiến nó bị thương được.
Ashi xoay người ngồi đưa lưng dựa vào lưng của cậu sau đó bắt đầu cất tiếng hát. Nhân ngư không chỉ có sức mạnh về nước mà còn có tiếng hát rất mê hoặc lòng người, không chỉ người mà cho dù là cây cối hay động vật đều sẽ bị mê hoặc, năng lực này là một loại năng lực đáng sợ, vì vậy anh ta sẽ không bao giờ thực hiện nó trước mặt người khác. Nhưng anh ta tin tưởng cậu, thậm chí xem cậu là một phần của gia tộc nhân ngư vì vậy anh ta thể hiện tài năng cảu mình ra ngoài bởi vì anh ta biết cậu đang cực kỳ đau lòng cùng lo lắng cho con thú triệu hồi của cậu.
Tiếng hát du dương vang vọng trong khu rừng, tiếng bước cân mạnh mẽ của những con quái thú phía sau từ dồn dập rung chuyển mặt đất đến nhịp nhàng sau đó tiếng bước chân biến mất giống như chúng nó đã ngừng chạy đuổi theo bọn họ vậy.
Trần Vũ Phong kinh ngạc không thôi nhưng cậu hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là sao, cậu cũng không hỏi anh ta mà chỉ đưa tay ôm lấy eo anh ta cố định anh ta dựa sát vào lưng mình để tránh cho té ngã.
Tiếng hát cảu Ashi không chỉ khiến nhóm quái thú dừng lại không tiếp tục truy đuổi mà còn khiến những cây cối xung quanh bắt đầu nghiên thân cây chừa ra một con đường cho Đại Bạch chạy qua.
"Có thể làm nhà tiên tri đúng là không đơn giản." Đại Bạch nói vào đầu cậu sau đó tăng tốc, với con đường như thế này tốc độ của nó có thể chạy nhanh hơn nữa.
Trần Vũ Phong thầm tính khoảng cách giữa dám thú kia với bọn họ thấy không còn nguy hiểm nữa liền vội vàng ngăn Ashi lại: "Được rồi, chắc chắn bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta."
Ashi nghe xong thì ngừng hát cả người mệt mỏi xoay người dựa đầu vào lưng cậu sau đó vòng tay ôm eo cậu: "Tôi nghỉ một lát."
"Được." Trần Vũ Phong gật đầu.
Tiếng hát cảu nhân ngư tốn rất nhiều sức mạnh, tiếng hát càng vang xa càng hao hụt nhanh chóng, không những vậy anh ta còn hát cả một đoạn đường dài như vậy thì sức mạnh đã hao hụt rất nghiêm trọng. Sức mạnh của sự thôi miêng càng nguy hiểm hơn sức mạnh của nước bình thường, nhân ngư xem nó như một tấm bùa hộ thân khi khẩn cấp. Việc Ashi sử dụng nó trong trường hợp thế này khiến anh ta trở nên cạn kiệt sức mạnh nhanh hơn.
"Anh không sao chứ." Trần Vũ Phong lo lắng. Cậu hoàn toàn không biết phải làm sao.
Ashi lắc đầu tỏ vẻ không sao, anh ta cần dưỡng sức trong chốc lát, hiện tại anh ta cực kỳ yếu ớt nếu như bị đánh lén liền triệt để bỏ mạng tại đây.
"Ngươi đừng lo lắng, đứa nhóc đó chỉ bị kiệt sức thôi, nghỉ một lát liền không có chuyện gì." Đại Bạch nói, chân nó vẫn không ngừng chạy về phái trước.
Vừa chạy nó vừa đánh hơi những mùi hương quen thuộc, nó chắc chắn hiện tại tất cả đều đã rời khỏi khu rừng.
Trần Vũ Phong nghe Đại Bạch nói vậy liền thở phào, cậu không cựa quậy mà để yên cho anh ta dựa vào, cũng may nhờ có anh ta mà đoạn đường này thoải mái như vậy nếu cứ để bọn quái thú đuổi theo thì chưa chắt bọn họ có thể lành lặn ra ngoài.
Đại Bạch chạy thêm một đoạn đường liền cảm nhận ngửi được mùi của nhóm người, nó không chút chừng chờ mà lao ra con đường rời khỏi khu rừng. Càng gần với con đường bên ngoài, càng nghe rõ ràng tiếng đánh nhau, Trần Vũ Phong lol ắng không thôi mà nhỏ giọng thì thầm: "Đại Bạch chạy rừng ra khỏi rừng thì ngừng lại, không thể để Ashi đi vào nguy hiểm."
"Không cần, tôi đi theo cậu." Dù cậu nói nhỏ nhưng Ashi vẫn nghe rất rõ ràng vì vậy liền lên tiếng từ chối. Anh ta biết rõ cậu có ý tốt nhưng anh ta đi theo cậu để bảo vệ cậu an toàn cho đến khi gặp tộc nhân của bộ tộc nhân ngư nếu không anh ta đi theo còn có ý nghĩa gì.
"Anh không sao chứ." Trần Vũ Phong hỏi. Ashi gật đầu tỏ vẻ mình ổn không có chuyện gì: "Tôi nghỉ đủ rồi, chắc chắn không làm phiền cậu."
"Anh nói gì vậy, bên ngoài hình như rất nguy hiểm. Tôi lo lắng cho anh." Trần Vũ Phong biết anh ta hiểu lầm liền nói, bây giờ anh ta không có sức phản kháng nếu gặp nguy hiểm thì làm sao.
"Tôi vẫn sẽ theo cậu." Ashi dựa đầu vào lưng cậu khẽ nở nụ cười. Trần Vũ Phong không thể khuyên nhủ được anh đành dẫn anh cùng lao ra ngoài:
"Đại Bạch nhanh chóng lao ra ngoài phụ giúp bọn họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.