Chương 91: Ngày thứ hai (3)
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Những người khác đều bị tiếng hét lớn của Rie làm bừng tỉnh, mặc dù họ đã không còn chút tự tin nào như lúc đầu, nhưng ở đây không ai muốn chết cả, cách duy nhất để họ tìm ra đường sống thì chỉ có thể đánh lại mà thôi.
Trần Vũ Phong không có thời gian để nhìn những người khác, cậu cùng Đại Bạch phối hợp ăn ý mà tấn công vào còn gấu đen lớn đang vươn móng vuốt lớn của mình.
“Bụng nó, tập trung nhắm vào bụng nó, tao sẽ đánh lạc hướng nó.” Trần Vũ Phong nói nhỏ, lần này chỉ nói cho một mình nó nghe thấy.
“Meo.” Đại Bạch lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Trần Vũ Phong thở dài đầy bất đắc dĩ, nhưng lần này cậu không thể theo nó “Nghe lời, mày với tao chắc chắn phải sống sót cùng nhau.”
Đại Bạch không tiếp tục phản đối nữa, lần này nó giảm tốc độ lùi về phía sau, cậu thấy vậy liền biết nó đã thỏa hiệp, thanh kiếm cầm trong tay càng nắm chặt sau đó lao vào chém móng vuốt của con quái thú đang vươn ra.
Sức lực của cậu chẳng đáng gì, móng vuốt của nó không hề bị bật ra mà vàng dung lực đè mạnh xuống thanh kiếm, Trần Vũ Phong cắn răng lui về sau một chút sau đó trở kiếm chem ngang qua, nhưng thanh kiếm của cậu chỉ là một thanh kiếm bình thường độ sắt bén của nó còn không đến một phần trăm của vũ khí chức nghiệp, không những thế cậu còn không thể vận dụng sức mạnh nguyên tố bám vào thanh kiếm.
Một nhát chém này chẳng đáng gãi ngứa cho quái thú, nó khinh thường khịt mũi rồi dùng một một bộ móng vuốt bên chân khác tát qua.
Trần Vũ Phong nghe thấy tiếng gió bên tai liền ngửa người lùi ra sau, móng vuốt xược qua người khiến áo của cậu rách một vết dài lộ ra làn da trắng trẻo.
Đại Bạch ở phía sau cả người đầy nôn nóng nhưng nghe theo lời dặn của cậu nó liền cố gắng không để mình tiến lên, mà dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu.
Trần Vũ Phong không dừng lại nghỉ ngơi, sau khi tránh được một vuốt của Gấu Gin liền tiếp tục cầm thanh kiếm mà đâm thẳng qua, cậu vẫn nhắm vào điểm yếu của nó mà không tấn công lung tung.
Những người khác ở phía sau hỗ trợ thì không như vậy, lúc đầu còn phối hợp rất tốt nhưng sau đó lại tấn công rất loạn xạ, có lúc nhắm cả vào cậu mà bắn, mũi tên xược ngang qua cánh tay cậu tạo ra một vết máu dài.
“Không ổn rồi, như vậy thà họ đừng tấn công thì hơn.” Trần Vũ Phong vừa né được cái đuôi quật sang của quái thú thì nghênh đón một quả cậu nước bay đến.
Cậu lách người né tránh hơi thở bắt đầu dồn dập, nhưng dù vậy những quả cầu đầy đủ màu sắc hay những mũi tên vẫn vùn vụt bay đến, quái thú thì chẳng bị sao nhưng cậu càng lúc càng chật vật.
Những bên khác cũng không khấm khá gì, những người đang trong cơn hoảng loạn thì chỉ là ránh nặng, họ còn chẳng thèm nhìn đến mục tiêu chỉ ráng sức phóng thích sức mạnh ra giống như mình đã cố gắng góp thêm sức lực vậy.
"Mẹ nó, bọn bây làm gì đấy." Roma lại một lần bị thanh kiếm của người khác chém ngang qua người liền không nhịn được chửi lớn.
"Mày nói gì." Người tấn công cùng với Roma nghe vậy liền trừng mắt.
"Tao nói bọn mày đó, nếu không muốn sống thì đừng cố trở ngại người khác, mẹ nó nhóm bọn tao cố gắng giành cơ hội sống rồi mà cứ xuýt ngủm trên tay bọn mày, nhìn tao này áo quần bị kiếm của bọn mày chém tan nát." Roma tức giận trừng mắt lại rồi quát.
Những người khác lúc này đều ngừng lại mà quan sát nhóm bọn họ, những người bị sức mạnh của họ làm cho càng trở nên chật vật.
Nhìn thấy tình cảnh mà bọn họ gây ra, lúc này tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
"Chúng tôi không đánh nữa."
"Không đánh nữa."
"Đủ lắm rồi, đủ lắm rồi, mọi người đều sẽ chết, sẽ chết."
"Bọn mày tự đi mà đánh, tao không đánh nữa." Người trừng mắt với Roma hét lớn một tiếng rồi lao đi, định tìm một nơi nào đó để núp vào.
Nhưng vừa chạy đi thì bị đuôi của trăn Sido quật qua khiến cơ thể văng ra xa, sau đó lăn vài vòng trên đất đá vụn rồi mới ngừng lại, nhưng người đó cũng đã hoàn toàn bất động.
"Aaaaaaaaaaa." Một người trong đoàn người hét lớn rồi ôm mặt bật khóc.
Nhóm Trần Vũ Phong không quan tâm những người khác, bọn họ chỉ chăm chú vào kẻ địch của mình.
Lần này đã không còn những đòn tấn công loạn xạ nhưng bọn họ cũng không mấy nhẹ nhàng, Roma sau khi tức giận với những người đó xong liền tiếp tục tập trung đối phó với Hami sừng.
Con quái thú này khá chậm chạp nhưng lớp da lại rất đàn hồi, một lớp da dày cợm dù cho có đâm trúng cũng không thể đâm vào trong lại còn bị bắn ngược trở ra.
Những con quái thú đánh với bọn họ như đang tiêu khiển vậy, bọn chúng vừa tấn công bọn họ vừa nhắm đến những người đang ngơ ngác tuyệt vọng ở phía sau bọn họ.
Dù biết như thế nhưng nhóm Trần Vũ Phong lại không thể làm gì cả chỉ có thế càng ra sức tấn công nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn từng người từng người ở phía sau bị những con quái thú cuộn lấy, cắn lấy hay hất bay.
"Mẹ nó, hộc, hộc." Tiếng chửi thề cùng tiếng thở dóc vang lên trong nhóm.
Sức lực của họ càng ngày càng kém đi, nhóm thú nhân lúc này đã muốn không thể chịu đựng được huống chi là Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ.
Anna cũng cố hết sức cho bọn họ những hỗ trợ tốt nhất nhưng sức mạnh của cô không đủ, những tính năng hỗ trợ cũng chỉ có thể duy trì vài phút rồi dần dần chỉ còn được vài giây.
Những người khác đã hoàn toàn buông bỏ chống cự, sau khi bị những con quái thú chơi đùa một số người đã bỏ chạy tìm một nơi nào đó để ẩn nấp.
Cuối cùng trên chiến trường này cũng chỉ còn mười lăm người vẫn tiếp tục giơ cao vũ khí mà không lùi bước.
Trong không khí căng thẳng đầy khó khăn một tiếng hét lớn vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Cẩn thận."
Trần Vũ Phong không có thời gian để nhìn những người khác, cậu cùng Đại Bạch phối hợp ăn ý mà tấn công vào còn gấu đen lớn đang vươn móng vuốt lớn của mình.
“Bụng nó, tập trung nhắm vào bụng nó, tao sẽ đánh lạc hướng nó.” Trần Vũ Phong nói nhỏ, lần này chỉ nói cho một mình nó nghe thấy.
“Meo.” Đại Bạch lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Trần Vũ Phong thở dài đầy bất đắc dĩ, nhưng lần này cậu không thể theo nó “Nghe lời, mày với tao chắc chắn phải sống sót cùng nhau.”
Đại Bạch không tiếp tục phản đối nữa, lần này nó giảm tốc độ lùi về phía sau, cậu thấy vậy liền biết nó đã thỏa hiệp, thanh kiếm cầm trong tay càng nắm chặt sau đó lao vào chém móng vuốt của con quái thú đang vươn ra.
Sức lực của cậu chẳng đáng gì, móng vuốt của nó không hề bị bật ra mà vàng dung lực đè mạnh xuống thanh kiếm, Trần Vũ Phong cắn răng lui về sau một chút sau đó trở kiếm chem ngang qua, nhưng thanh kiếm của cậu chỉ là một thanh kiếm bình thường độ sắt bén của nó còn không đến một phần trăm của vũ khí chức nghiệp, không những thế cậu còn không thể vận dụng sức mạnh nguyên tố bám vào thanh kiếm.
Một nhát chém này chẳng đáng gãi ngứa cho quái thú, nó khinh thường khịt mũi rồi dùng một một bộ móng vuốt bên chân khác tát qua.
Trần Vũ Phong nghe thấy tiếng gió bên tai liền ngửa người lùi ra sau, móng vuốt xược qua người khiến áo của cậu rách một vết dài lộ ra làn da trắng trẻo.
Đại Bạch ở phía sau cả người đầy nôn nóng nhưng nghe theo lời dặn của cậu nó liền cố gắng không để mình tiến lên, mà dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu.
Trần Vũ Phong không dừng lại nghỉ ngơi, sau khi tránh được một vuốt của Gấu Gin liền tiếp tục cầm thanh kiếm mà đâm thẳng qua, cậu vẫn nhắm vào điểm yếu của nó mà không tấn công lung tung.
Những người khác ở phía sau hỗ trợ thì không như vậy, lúc đầu còn phối hợp rất tốt nhưng sau đó lại tấn công rất loạn xạ, có lúc nhắm cả vào cậu mà bắn, mũi tên xược ngang qua cánh tay cậu tạo ra một vết máu dài.
“Không ổn rồi, như vậy thà họ đừng tấn công thì hơn.” Trần Vũ Phong vừa né được cái đuôi quật sang của quái thú thì nghênh đón một quả cậu nước bay đến.
Cậu lách người né tránh hơi thở bắt đầu dồn dập, nhưng dù vậy những quả cầu đầy đủ màu sắc hay những mũi tên vẫn vùn vụt bay đến, quái thú thì chẳng bị sao nhưng cậu càng lúc càng chật vật.
Những bên khác cũng không khấm khá gì, những người đang trong cơn hoảng loạn thì chỉ là ránh nặng, họ còn chẳng thèm nhìn đến mục tiêu chỉ ráng sức phóng thích sức mạnh ra giống như mình đã cố gắng góp thêm sức lực vậy.
"Mẹ nó, bọn bây làm gì đấy." Roma lại một lần bị thanh kiếm của người khác chém ngang qua người liền không nhịn được chửi lớn.
"Mày nói gì." Người tấn công cùng với Roma nghe vậy liền trừng mắt.
"Tao nói bọn mày đó, nếu không muốn sống thì đừng cố trở ngại người khác, mẹ nó nhóm bọn tao cố gắng giành cơ hội sống rồi mà cứ xuýt ngủm trên tay bọn mày, nhìn tao này áo quần bị kiếm của bọn mày chém tan nát." Roma tức giận trừng mắt lại rồi quát.
Những người khác lúc này đều ngừng lại mà quan sát nhóm bọn họ, những người bị sức mạnh của họ làm cho càng trở nên chật vật.
Nhìn thấy tình cảnh mà bọn họ gây ra, lúc này tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
"Chúng tôi không đánh nữa."
"Không đánh nữa."
"Đủ lắm rồi, đủ lắm rồi, mọi người đều sẽ chết, sẽ chết."
"Bọn mày tự đi mà đánh, tao không đánh nữa." Người trừng mắt với Roma hét lớn một tiếng rồi lao đi, định tìm một nơi nào đó để núp vào.
Nhưng vừa chạy đi thì bị đuôi của trăn Sido quật qua khiến cơ thể văng ra xa, sau đó lăn vài vòng trên đất đá vụn rồi mới ngừng lại, nhưng người đó cũng đã hoàn toàn bất động.
"Aaaaaaaaaaa." Một người trong đoàn người hét lớn rồi ôm mặt bật khóc.
Nhóm Trần Vũ Phong không quan tâm những người khác, bọn họ chỉ chăm chú vào kẻ địch của mình.
Lần này đã không còn những đòn tấn công loạn xạ nhưng bọn họ cũng không mấy nhẹ nhàng, Roma sau khi tức giận với những người đó xong liền tiếp tục tập trung đối phó với Hami sừng.
Con quái thú này khá chậm chạp nhưng lớp da lại rất đàn hồi, một lớp da dày cợm dù cho có đâm trúng cũng không thể đâm vào trong lại còn bị bắn ngược trở ra.
Những con quái thú đánh với bọn họ như đang tiêu khiển vậy, bọn chúng vừa tấn công bọn họ vừa nhắm đến những người đang ngơ ngác tuyệt vọng ở phía sau bọn họ.
Dù biết như thế nhưng nhóm Trần Vũ Phong lại không thể làm gì cả chỉ có thế càng ra sức tấn công nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn từng người từng người ở phía sau bị những con quái thú cuộn lấy, cắn lấy hay hất bay.
"Mẹ nó, hộc, hộc." Tiếng chửi thề cùng tiếng thở dóc vang lên trong nhóm.
Sức lực của họ càng ngày càng kém đi, nhóm thú nhân lúc này đã muốn không thể chịu đựng được huống chi là Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ.
Anna cũng cố hết sức cho bọn họ những hỗ trợ tốt nhất nhưng sức mạnh của cô không đủ, những tính năng hỗ trợ cũng chỉ có thể duy trì vài phút rồi dần dần chỉ còn được vài giây.
Những người khác đã hoàn toàn buông bỏ chống cự, sau khi bị những con quái thú chơi đùa một số người đã bỏ chạy tìm một nơi nào đó để ẩn nấp.
Cuối cùng trên chiến trường này cũng chỉ còn mười lăm người vẫn tiếp tục giơ cao vũ khí mà không lùi bước.
Trong không khí căng thẳng đầy khó khăn một tiếng hét lớn vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.