Chương 68: Sát thủ
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Người dân tộc báo dần dần trở nên căng thẳng, bọn họ không biết phải làm như thế nào, đối với giấy thông hành đến lãnh địa khác tương đối khó khăn, số lượng người đi cũng bị hạn chế.
"Tộc trưởng, ngài nghĩ như thế nào." Ông Phan thở dài.
"Chuyện này rất khó nói."
Trần Vũ Phong tránh những người đứng xung quanh, đi lên trên nơi tộc trưởng cùng ông Phan đang đứng.
"Tộc trưởng."
"Có chuyện gì sao chàng trai."
"Không biết trong làng có đăng ký đội ở hiệp hội không, trước khi tôi đến đây có thấy một nhiệm vụ đến lãnh địa Riudum." Trần Vũ Phong nói.
"Thật sự như vậy sao." Tộc trưởng kinh ngạc nói.
Trần Vũ Phong gật đầu "Nhóm chúng tôi cũng đang định đến đó, nếu như mọi người muốn có thể tạm gia nhập đội chúng tôi, trung bình một nhóm có thể đăng ký hai mươi người."
"Nếu được vậy thì tốt quá, dân làng chúng tôi đã có một nhóm được đăng kí ở hiệp hội, nếu có thể tôi muốn nhờ nhóm cậu nạp thêm người." Tộc trưởng vui mừng nói.
"Không thành vấn đề, mọi người cứ bàn bạc với nhau đi, chúng tôi về nghỉ ngơi trước, sang mai sẽ khởi hành."
Trần Vũ Phong nói xong liền đi ra khỏi nhóm dân làng, những người trong nhóm cũng theo sau, năm người cùng đi trở về căn nhà lúc trước.
Sáng hôm sau, nhóm Trần Vũ Phong thức dậy liền ra khỏi cửa, lúc này trước cửa nhà đã đứng một người, khi thấy họ bước ra liền nói "Tộc trưởng nói mọi người đến quảng trường." rồi rời đi.
Nhóm Trần Vũ Phong hôm qua đã biết quảng trường ở đâu nên cũng không vội vã đuổi theo.
"Đói quá, hôm qua chỉ ăn được một chút thịt." Vừa đi Như Yến vừa than thở, cứ nghĩ sẽ được tiệc tùng thỏa thích, ai ngờ nữa chừng có biến cơ chứ.
"Cố đi, chắc chắn vẫn phải chịu đói dài dài." Anna thở dài.
"Ừ, chúng ta phải gấp gáp lên đường, không có thời gian ăn uổng đâu." Mạnh Kỳ gật đầu đồng ý với Anna.
Khi bọn họ đi đến quảng trường thì ở đó đã tập hợp ba mươi người cùng với tộc trưởng.
"Các cậu đã đến rồi."
"Chào ngài." Trần Vũ Phong gật đầu chào hỏi.
"Chúng tôi sẽ gửi mười người dưới trướng của cậu, sau khi hoàn thành việc trợ giúp sẽ giải trừ tổ đội." Tộc trưởng cũng không nói lời vô nghĩa mà trực tiếp vào vấn đề.
"Tôi hiểu, đôi bên sẽ cùng giải hợp đồng." Trần Vũ Phong không có gì để dị nghị.
"Rất cảm ơn các cậu đã giúp đỡ, bộ tộc báo sẽ ghi nhớ ân tình này." Tộc trưởng đưa tay chạm ngực nói.
Trần Vũ Phong lắc đầu tỏ vẽ không có gì rồi nói "Thời gian không còn sớm, phải đi thôi, Mạnh Kỳ hãy đến nhà dược sư ôm đứa bé đi."
"Hộc, hộc, hộc, không cần tôi ôm tới rồi nè." Ru ôm đứa bé từ xa chạy lại.
"Cảm ơn." Mạnh Kỳ đi đến đón lấy.
"Vậy chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại ngài sau." Trần Vũ Phong cúi chào tộc trưởng rồi dẫn theo đoàn người rời đi.
Sau khi đi qua tấm chắn không gian Trần Vũ Phong liền dừng lại "Chắc các người cũng đã bàn bạc ai đi cùng chúng tôi rồi."
"Đúng vậy."
"Vậy chúng ta sẽ chia ra, hai mươi người đã lập đội hãy đi trước, nếu như chúng ta đi chung sẽ rất dễ gây sự chú ý."
"Được vậy chúng tôi đi trước." Một người đàn ông khuôn mặt có vết sẹo nói.
Thì ra đây là người đã kêu bọn họ tối ngày hôm qua, nhưng hôm nay đã thu nhỏ lại cơ thể giống như một nhân loại bình thường.
Ba mươi người của bộ tộc thú nhân ngày hôm nay đã hoàn toàn không khác gì nhân loại.
Trần Vũ Phong gật đầu sau đó nhìn hai mươi người đi trước, sau đó cậu mới dẫn số người còn lại đi theo sau.
"Này, sao mấy người lại nhận nhiệm vụ ở Riudum." Xa bỗng nhiên lên tiếng, anh được phân vào đội đi theo cậu.
"Chúng tôi đi lãnh địa khác xem thử." Như Yến nhún vai nói.
"Ha yếu như thế mà dám đi lung tung, đúng là chán sống." Chàng trai đứng cạnh Xa khinh thường nói.
"Ừ, chúng tôi không sợ chết mới dẫn theo mấy người." Trần Vũ Phong bâng quơ nói.
Xa thở dài rồi chỉ người bên cạnh "Đây là Roma, con trai thứ ba của tộc trưởng."
Roma khinh thường xì một tiếng rồi quay mặt đi, bởi vì là con trai tộc trưởng nhưng phải đi theo một nhân loại yếu ớt nên cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
"Các cậu đừng chấp nhặt với cậu ta, tuy độc miệng vậy đó nhưng tính cách tốt lắm."
Trần Vũ Phong híp mắt nhìn nhưng không nói gì, Như Yến ở bên cạnh thì gật đầu tỏ vẻ chẳng sao cả.
"Đúng rồi, đứa nhóc này các anh định làm thế nào." Yuta chỉ vào đứa bé đang ngủ trên tay Mạnh Kỳ.
"Đưa đến hiệp hội luôn." Mạnh Kỳ trả lời.
Xa nhìn nhóm Trần Vũ Phong khá hòa hợp với nhau liền cười nói "Mọi người ở chung tốt thật đấy, khi chúng ta gặp nhau thì các cậu chỉ có ba người, đến hiện tại lại thêm hai người không biết sau này sẽ thế nào."
"Chúng tôi chỉ đều có mục đích để ở cạnh nhau, chẳng ai tốt bụng mà giúp đỡ không cả." Trần Vũ Phong nói, bốn người còn lại nghe cậu nói vậy liền trợn mắt khinh bỉ nhưng không lên tiếng phản bác.
Roma lén nhình thấy hành động của họ liền bật cười "Các người cũng thật thú vị."
Trần Vũ Phong khó hiểu trước câu nói của Roma, cậu không nghĩ mình có gì mà thú vị.
"Đúng rồi, sao đứa bé giải độc rồi nhưng vẫn ngủ say vậy." Anna là dược sư nên khá tò mò về thuốc độc trên người cậu bé.
"Do ngài Phan đã cho chút thuốc ngủ để thằng bé không thể tỉnh dậy trong vài giờ." Xa trả lời, dù sao bộ tộc của họ không thể để người khác biết được, nhóm người Trần Vũ Phong đã là chuyện ngoài ý muốn rồi.
Khi đi ra khỏi khu rừng, bọn họ liền tăng tốc đi về phía nột thành.
Một tiếng sau mười lăm người đã đến trước cổng thành, Trần Vũ Phong đeo vòng vào cổ Đại Bạch chuẩn bị đi vào thì nó bỗng nhiên dừng lại rồi kêu một tiếng "Meo."
"Sao vậy."
"Meo." Đại Bạch tiếp tục kêu một tiếng, Trần Vũ Phong cảm thấy kỳ lạ, trước giờ Đại Bạch sẽ không vô duyên vô cớ như thế này, chắc chắn nó cảm nhận được thứ gì đó.
Cậu giả vờ ôm Đại Bạch sau đó dùng sức mạnh cảm ứng thả ra xung quanh, sau khi cảm nhận được bốn luồng sức mạnh ở trên bốn cái cây cách chỗ cậu không xa liền nheo mắt lại.
Nếu chỉ theo dõi bình thường Đại Bạch sẽ không kêu lên để cậu chú ý, vậy hành động lần này của Đại Bạch để nói lên rằng những người này đem theo sát ý mà đến, nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ.
Sát thủ, đúng vậy cậu cảm nhận được bốn người này là chức nghiệp Sát thủ.
"Tộc trưởng, ngài nghĩ như thế nào." Ông Phan thở dài.
"Chuyện này rất khó nói."
Trần Vũ Phong tránh những người đứng xung quanh, đi lên trên nơi tộc trưởng cùng ông Phan đang đứng.
"Tộc trưởng."
"Có chuyện gì sao chàng trai."
"Không biết trong làng có đăng ký đội ở hiệp hội không, trước khi tôi đến đây có thấy một nhiệm vụ đến lãnh địa Riudum." Trần Vũ Phong nói.
"Thật sự như vậy sao." Tộc trưởng kinh ngạc nói.
Trần Vũ Phong gật đầu "Nhóm chúng tôi cũng đang định đến đó, nếu như mọi người muốn có thể tạm gia nhập đội chúng tôi, trung bình một nhóm có thể đăng ký hai mươi người."
"Nếu được vậy thì tốt quá, dân làng chúng tôi đã có một nhóm được đăng kí ở hiệp hội, nếu có thể tôi muốn nhờ nhóm cậu nạp thêm người." Tộc trưởng vui mừng nói.
"Không thành vấn đề, mọi người cứ bàn bạc với nhau đi, chúng tôi về nghỉ ngơi trước, sang mai sẽ khởi hành."
Trần Vũ Phong nói xong liền đi ra khỏi nhóm dân làng, những người trong nhóm cũng theo sau, năm người cùng đi trở về căn nhà lúc trước.
Sáng hôm sau, nhóm Trần Vũ Phong thức dậy liền ra khỏi cửa, lúc này trước cửa nhà đã đứng một người, khi thấy họ bước ra liền nói "Tộc trưởng nói mọi người đến quảng trường." rồi rời đi.
Nhóm Trần Vũ Phong hôm qua đã biết quảng trường ở đâu nên cũng không vội vã đuổi theo.
"Đói quá, hôm qua chỉ ăn được một chút thịt." Vừa đi Như Yến vừa than thở, cứ nghĩ sẽ được tiệc tùng thỏa thích, ai ngờ nữa chừng có biến cơ chứ.
"Cố đi, chắc chắn vẫn phải chịu đói dài dài." Anna thở dài.
"Ừ, chúng ta phải gấp gáp lên đường, không có thời gian ăn uổng đâu." Mạnh Kỳ gật đầu đồng ý với Anna.
Khi bọn họ đi đến quảng trường thì ở đó đã tập hợp ba mươi người cùng với tộc trưởng.
"Các cậu đã đến rồi."
"Chào ngài." Trần Vũ Phong gật đầu chào hỏi.
"Chúng tôi sẽ gửi mười người dưới trướng của cậu, sau khi hoàn thành việc trợ giúp sẽ giải trừ tổ đội." Tộc trưởng cũng không nói lời vô nghĩa mà trực tiếp vào vấn đề.
"Tôi hiểu, đôi bên sẽ cùng giải hợp đồng." Trần Vũ Phong không có gì để dị nghị.
"Rất cảm ơn các cậu đã giúp đỡ, bộ tộc báo sẽ ghi nhớ ân tình này." Tộc trưởng đưa tay chạm ngực nói.
Trần Vũ Phong lắc đầu tỏ vẽ không có gì rồi nói "Thời gian không còn sớm, phải đi thôi, Mạnh Kỳ hãy đến nhà dược sư ôm đứa bé đi."
"Hộc, hộc, hộc, không cần tôi ôm tới rồi nè." Ru ôm đứa bé từ xa chạy lại.
"Cảm ơn." Mạnh Kỳ đi đến đón lấy.
"Vậy chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại ngài sau." Trần Vũ Phong cúi chào tộc trưởng rồi dẫn theo đoàn người rời đi.
Sau khi đi qua tấm chắn không gian Trần Vũ Phong liền dừng lại "Chắc các người cũng đã bàn bạc ai đi cùng chúng tôi rồi."
"Đúng vậy."
"Vậy chúng ta sẽ chia ra, hai mươi người đã lập đội hãy đi trước, nếu như chúng ta đi chung sẽ rất dễ gây sự chú ý."
"Được vậy chúng tôi đi trước." Một người đàn ông khuôn mặt có vết sẹo nói.
Thì ra đây là người đã kêu bọn họ tối ngày hôm qua, nhưng hôm nay đã thu nhỏ lại cơ thể giống như một nhân loại bình thường.
Ba mươi người của bộ tộc thú nhân ngày hôm nay đã hoàn toàn không khác gì nhân loại.
Trần Vũ Phong gật đầu sau đó nhìn hai mươi người đi trước, sau đó cậu mới dẫn số người còn lại đi theo sau.
"Này, sao mấy người lại nhận nhiệm vụ ở Riudum." Xa bỗng nhiên lên tiếng, anh được phân vào đội đi theo cậu.
"Chúng tôi đi lãnh địa khác xem thử." Như Yến nhún vai nói.
"Ha yếu như thế mà dám đi lung tung, đúng là chán sống." Chàng trai đứng cạnh Xa khinh thường nói.
"Ừ, chúng tôi không sợ chết mới dẫn theo mấy người." Trần Vũ Phong bâng quơ nói.
Xa thở dài rồi chỉ người bên cạnh "Đây là Roma, con trai thứ ba của tộc trưởng."
Roma khinh thường xì một tiếng rồi quay mặt đi, bởi vì là con trai tộc trưởng nhưng phải đi theo một nhân loại yếu ớt nên cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
"Các cậu đừng chấp nhặt với cậu ta, tuy độc miệng vậy đó nhưng tính cách tốt lắm."
Trần Vũ Phong híp mắt nhìn nhưng không nói gì, Như Yến ở bên cạnh thì gật đầu tỏ vẻ chẳng sao cả.
"Đúng rồi, đứa nhóc này các anh định làm thế nào." Yuta chỉ vào đứa bé đang ngủ trên tay Mạnh Kỳ.
"Đưa đến hiệp hội luôn." Mạnh Kỳ trả lời.
Xa nhìn nhóm Trần Vũ Phong khá hòa hợp với nhau liền cười nói "Mọi người ở chung tốt thật đấy, khi chúng ta gặp nhau thì các cậu chỉ có ba người, đến hiện tại lại thêm hai người không biết sau này sẽ thế nào."
"Chúng tôi chỉ đều có mục đích để ở cạnh nhau, chẳng ai tốt bụng mà giúp đỡ không cả." Trần Vũ Phong nói, bốn người còn lại nghe cậu nói vậy liền trợn mắt khinh bỉ nhưng không lên tiếng phản bác.
Roma lén nhình thấy hành động của họ liền bật cười "Các người cũng thật thú vị."
Trần Vũ Phong khó hiểu trước câu nói của Roma, cậu không nghĩ mình có gì mà thú vị.
"Đúng rồi, sao đứa bé giải độc rồi nhưng vẫn ngủ say vậy." Anna là dược sư nên khá tò mò về thuốc độc trên người cậu bé.
"Do ngài Phan đã cho chút thuốc ngủ để thằng bé không thể tỉnh dậy trong vài giờ." Xa trả lời, dù sao bộ tộc của họ không thể để người khác biết được, nhóm người Trần Vũ Phong đã là chuyện ngoài ý muốn rồi.
Khi đi ra khỏi khu rừng, bọn họ liền tăng tốc đi về phía nột thành.
Một tiếng sau mười lăm người đã đến trước cổng thành, Trần Vũ Phong đeo vòng vào cổ Đại Bạch chuẩn bị đi vào thì nó bỗng nhiên dừng lại rồi kêu một tiếng "Meo."
"Sao vậy."
"Meo." Đại Bạch tiếp tục kêu một tiếng, Trần Vũ Phong cảm thấy kỳ lạ, trước giờ Đại Bạch sẽ không vô duyên vô cớ như thế này, chắc chắn nó cảm nhận được thứ gì đó.
Cậu giả vờ ôm Đại Bạch sau đó dùng sức mạnh cảm ứng thả ra xung quanh, sau khi cảm nhận được bốn luồng sức mạnh ở trên bốn cái cây cách chỗ cậu không xa liền nheo mắt lại.
Nếu chỉ theo dõi bình thường Đại Bạch sẽ không kêu lên để cậu chú ý, vậy hành động lần này của Đại Bạch để nói lên rằng những người này đem theo sát ý mà đến, nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ.
Sát thủ, đúng vậy cậu cảm nhận được bốn người này là chức nghiệp Sát thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.