Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 87: Tiền thưởng

Dạ Bạch Vô Nha

07/07/2023

"Mạnh Kỳ, cậu cho cô ấy dùng thuốc gì rồi." Nhìn những vết thương nghiêm trọng của Như Yến, Trần Vũ Phong khàn giọng hỏi.

"Chỉ uống thuốc cầm máu cùng trị thương bình thường thôi, chúng tôi không có ai rành về trị thương cả, Anna cũng đã chữa trị đơn giản rồi." Mạnh Kỳ nói, bên thú nhân cũng có người chữa trị, nhưng thật không may người đó đi với nhóm của Ra.

"Tôi biết rồi." Trần Vũ Phong gật đầu sau đó nhẹ nhàng mở băng quấn trên hai tay Như Yến, nhìn hai tay đều đã sưng tẩy, đỏ, bầm tím, tuy tay bên trái chỉ bị trất khớp nhưng nó vẫn sưng lên rất nhiều.

Cậu lấy trong túi không gian một viên thuốc cùng một mớ lá thuốc, sau khi đưa lá thuốc cho Anna cậu liền cầm cánh tay của Như Yến chỉnh lại xương cho cô rồi lấy một nhánh cây mỏng cố định lại.

"Cái này dùng để đấp sao." Anna cầm lá thuốc hỏi.

Sau khi nhận được cái gật đầu của Trần Vũ Phong, cô liền không chừng chờ mà lấy dụng cụ giã nát nó.

"Nhờ cô đắp cho cô ấy, tôi đi xem cho những người khác." Trần Vũ Phong khàn giọng nói, cậu đứng dậy đi đến chỗ của Roma.

Trên người cậu ta chỉ có một vết bỏng nhìn ghê rợn cùng với những vết thương ngoài da, đối với thú nhân đây không phải chuyện gì ghê gớm.

Sau khi được Trần Vũ Phong đút vào miệng một viên thuốc liền từ từ tỉnh dậy.

"Như Yến, Như Yến, cô không sao chứ." Roma vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là nhìn ngó xung quanh rồi hốt hoảng gọi.

"Cô ấy không sao, chắc ngày mai mới có thể tỉnh dậy." Trần Vũ Phong vịn lại Roma không cho cậu ta tiếp tục lộn xộn "Roma thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã nhiều lần cứu Như Yến."

Roma thấy cậu trịnh trọng như thế liền ngại ngùng nói "Không cần phải như thế, tôi cứu cô ấy cũng do có lòng riêng mà thôi, nếu đổi lại người khác tôi sẽ chỉ đứng nhìn."

Nghe cậu ta nói như thế Trần Vũ Phong liền lắc đầu thở dài "Dù như thế nào cậu cũng đã cứu cô ấy, cảm ơn cậu."



Roma cũng không tiếp tục nói nữa, cậu ta gật đầu xem như chấp nhận lời cảm ơn.

"Đây la thuốc trị bỏng, còn cái này trị thương cậu tự đấp nhé." Trần Vũ Phong đưa hai lá thuốc khác nhau cho Roma rồi dặn dò.

"Được, cảm ơn." Roma nhận lấy rồi sau đó lết đến chỗ Như Yến đang nằm, dù sao cậu ta cũng phải mượn dụng cụ giã thuốc, đến gần cô vừa có thể nhìn vừa có thuốc đắp.

Trần Vũ Phong đứng nhìn cũng không còn lời nào để nói, bị thương thành như thế rồi mà vẫn có sức bò, đúng là tình yêu sẽ tiếp thêm sức mạnh cho con người ta mà.

Không tiếp tục để ý đến câu ta nữa, Trần Vũ Phong bắt đầu nhìn vết thương rồi dựa thuốc cho từng người, đến cuối cùng quay trở lại Mạnh Kỳ.

Vết thương của cậu ta tuy không nặng nhưng vẫn mất máu khá nhiều, dù đã cầm máu nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt.

Hai người duy nhất không bị thương là Anna cùng Yuta, mặc dù hai người sử dụng khá nhiều sức mạnh dẫn đến tay chân run rẩy, cơ thể mệt mỏi nhưng hai người vẫn cố gắng giúp đỡ những người bị thương nặng xung quanh.

"Xong rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi." Trần Vũ Phong nhìn hai người bận rộn xong liền nói.

"Bisơ từng nói cách một ngày mới tấn công một lần, chúng ta vẫn còn thời gian ngày mai." Mạnh Kỳ gật đầu nói.

"Mọi người ngủ hết đi để tôi cùng Đại Bạch gác đêm cho." Trần Vũ Phong gật đầu.

Anna cùng Yuta liền xung phong "Gác chung đi."

"Không tôi sẽ một mình." Trần Vũ Phong kiên quyết.

Mạnh Kỳ thở dài nhìn cậu rồi chộp lấy Yuta "Để cậu ấy một mình đi."



"Như vậy có ổn không."Anna đi theo sau nhỏ giọng hỏi.

"Ổn mà."

Ba người đi đến miếng vải mà Như Yến đang nằm rồi nằm xuống bên cạnh mà nghỉ ngơi, hiện tại cũng không phải lúc phân biệt nam nữ nữa.

Những thú nhân cũng từ từ nằm xuống nghỉ ngơi, ai nấy đều rất mệt mỏi rồi, hôm nay bọn họ vừa chém giết dã thú xong thì lại phải đánh nhau với những sát thủ, đúng là quá khó khăn rồi.

Trần Vũ Phong đi đến chỗ cách nhóm không xa rồi ngồi vào lòng Đại Bạch, cậu nhìn lên bầu trời đen ngòm đầy những vì sao mà thở dài, đến bây giờ cậu vẫn không hiểu tại sao nhóm của cậu lại bị dòm ngó, không phải chiêu mộ mà là không chết không thôi.

Đến đây gần bốn năm, trong bốn năm vẫn bị theo dõi chặc chẽ, lúc nãy Mạnh Kỳ có đến nói nhỏ với cậu về nguồn gốc của những sát thủ này, tên của ba người họ nằm trong danh sách của rất nhiều quý tộc ở Đông Đại Lục này, nhưng không sát thủ nào biết lý do cả, số tiền lấy được một mạng trong ba người bọn họ là 1 tỷ C.

Một con số rất lớn, lớn đến nỗi hầu như những sát thủ khắp Đông Đại Lục này đều muốn có.

"Meo." Đại Bạch đưa đuôi vào lòng cậu.

Trần Vũ Phong ôm lấy rồi úp mặt vào, cậu đang rất bối rối, từ lúc ông Maga biến mất thì cậu cũng mất đi phương hướng, nếu không phải chấp niệm tìm kiếm ông thì cậu chẳng biết mình nên làm gì nữa.

Cậu đúng là một đứa vô dụng.

"Pi." Tiểu Pi bò bên trong lớp lông dày của Đại Bạch, sau khi bò đến bụng liền đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi, có lẽ ở với nhau khá lâu nên hai đứa nó đều hiểu tâm trạng của cậu hiện tại.

"Tao không sao, sẽ nhanh thôi tao sẽ không như thế nữa." Trần Vũ Phong khẽ cười nói.

Một người, một thú, một tinh linh cứ như vậy mà an ủi nhau cả đêm, bọn họ cùng nhau quan sát xung quanh bảo vệ cho những con người đã cạn kiệt sức lực được ngủ ngon một giấc dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Vật Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook