Chương 104: Về nhà
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Trần Vũ Phong vùi đầu vào cổ Đại Bạch một lúc lâu cuối cùng cũng thả tay ra, cậu ngước đầu lên nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của nó nghiêm túc hỏi.
"Mày sẽ ở cạnh tao chứ, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa nhất định phải ở cạnh tao nhé."
"Ngu ngốc, ta la thú triệu hồi của ngươi, chúng ta đồng sinh cộng tử, trừ khi ngươi vứt bỏ ta nếu không ta sẽ theo ngươi cả đời." Đại Bạch nhìn ánh mắt vừa nghiêm túc vừa bất an của cậu đành nói dối, tuy nhiên nó sẽ ở bên cậu cả đời thì không phải dối trá.
"Thật tốt quá." Trần Vũ Phong khẽ cười sau đó cậu đứng dậy đi đến giữa phòng.
Hai mắt cậu nhắm lại cảm nhận luồng sức mạnh đang chạy trong cơ thể cùng với hình dáng quyển sách trong trái tim cậu.
Lần này cậu có thể cảm nhận nhận được nó rất rõ ràng, hơn hết cậu biết được không cần thiết phải dẫn dắt nó ra bên ngoài như những gì từng được chỉ dạy khi vừa mới đến đây.
Trần Vũ Phong mở mắt ra, tâm khẽ niệm, một luồng ánh sáng chiếu ra trước mặt cậu, một quyển sách màu đen với một sợi dây xích khóa chặt xung quanh bay lơ lửng.
"Đây là vũ khí của mình sao."
"Đúng vậy của ngươi đấy." Đại Bạch liếc nhìn quyển sách thản nhiên nói.
Trần Vũ Phong nhìn ánh sáng bao quanh lấy nó liền đưa tay lên định cầm lấy quyển sách, nhưng khi sắp chạm vào nó cậu lại dừng lại các ngón tay cuộn lại vào lòng bàn tay.
Cho dù cố gắng đến máy tay cậu vẫn run rẩy mà cuộn lại không tài nào chạm được vào quyển sách, cuối cùng cậu đành cười khổ một tiếng mà thả tay xuống.
Quyển sách bị khóa giống như không nhận ra tâm tình của chủ nhân mình vậy nó vẫn treo lơ lửng trên không, sau khi cảm thấy chủ nhân không cầm lấy mình nó liền bất an bay vòng quanh cậu.
"Tao không ghét bỏ mày, chỉ là hiện tại tao chưa thể chạm vào mày." Trần Vũ Phong giống như hiểu được tâm trạng của quyển sách mà khẽ thở dài nói.
Điều kỳ lạ là sau khi nghe cậu nói xong nó liền không bay vòng quanh nữa mà tiếp tục lơ lửng trước mặt cậu.
"Đại Bạch sao nó lại bị khóa xích vậy." Trần Vũ Phong thở phào khi nó đứng yên lại, cậu bắt đầu quan sát quyển sách.
"Bởi vì chưa đến lúc nó mở ra." Đại Bạch ngáp một cái, cái miếng há to ra sau dó qua loa mà cáp lại.
Trần Vũ Phong cũng không mấy để ý cách nói qua loa của Đại Bạch, cậu chỉ thắc mắc nếu như thế này sao cậu có thế sử dụng, vì vậy cậu liền hỏi.
"Nếu không thể mở vậy tao sử dụng nó bằng cách nào."
"Không cần quá lo lắng, khi nào cậu cần sử dụng sẽ biết cách sử dụng thôi."
"Mày nói như không vậy đó." Trần Vũ Phong thở dài đầy bất lực.
"Đừng có lầm bà lầm bầm nữa, lại đây ngủ đi, mau chóng bình phục còn về nhà." Đại Bạch hừ một tiếng rồi dũi cả người trên giường sau đó lật người nhắm mắt lại.
"Mày thật là tao còn muốn nghiên cứu một chút mà." Trần Vũ Phong khẽ nói nhưng cậu vẫn thu hồi quyển sách lại rồi leo lên giường.
Nhìn thấy cái bụng ấm áp mềm mụp của Đại Bạch liền không nhịn được mà treo người lên sau đó cạ cạ đầu tìm tư thế thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.
Đại Bạch cảm thấy sức nặng trên người nhưng không nhức nhích, nó cưng chiều mà thả nhẹ hô hấp của mình để không khiến cậu khó chịu.
Một giấc ngủ ngon lành.
Thời gian cứ như thế mà tiếp tục trôi qua trong bình đạm, Trần Vũ Phong ở lại nhà nam tước thêm ba ngày nữa thì cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục.
Vài ngày qua ngoại trừ ông Maga cùng Anna thì cậu chẳng gặp được bất kỳ người nào khác, dù la người hầu hay binh lính thì khi gặp cậu cũng không nói bất kỳ câu nào khiến cậu chỉ có thể trong phòng ôm Đại Bạch một cách nhàm chán.
Kể từ ngày đầu tiên khi cậu tỉnh lại thì đến tận hôm nay cậu cũng không gặp lại Bara Ly, cho dù có dạo quanh các ngôi nhà cũng chẳng gặp được, giống như anh đang cố ý tránh mặt cậu vậy.
Nhưng có khi do quá bận rộn nên không có thời gian gặp cậu, mặc kệ là do đâu cậu vẫn cảm thấy nơi này không thoải mái chút nào cả, cần mau chóng trở vẻ nhà thôi.
Cuối cùng mong muốn cũng trở thành sự thật, buổi trưa sau khi ông Maga kiểm tra sức khỏe của cậu như mọi hôm thì khẳng định cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Lúc này trong căn phòng của Trần Vũ Phong đang ở mấy tháng này, hai người đang đứng cạnh giường bắt đầu dặn dò khi nghe được ý định rời đi của cậu.
"Vũ Phong không được tiếp tục liều lĩnh, dù cho đã trở nên mạnh hơn cũng không được làm chuyện gì dại dột." Ông Maga thở dài nói, ông biết cậu có đôi chút hiếu thắng, chắc chắn sẽ làm bất kỳ chuyện gì mà mình đã quyết định.
Sau khi quan sát lại hình ảnh chiến đấu của ngày hôm đó do người của Bara Ly nhìn thấy, ông liền hiểu được Như Yến sẽ không chết nếu như chỉ trúng mũi tên đang lao đến, nhưng không có ai ngờ rằng bên dưới mũi tên lại có thêm một mũi tên được tao ra bằng sức mạnh nguyên tố.
Điều này có lẽ cậu đã biết được, ông chắc chắn rằng một ngày nào đó cậu sẽ tìm cho ra kẻ đó để trả thù cho người bạn của mình.
"Ông ơi, cháu biết rồi, thật tốt khi được gặp lại ông." Trần Vũ Phong mỉm cười vừa nghe dặn dò vừa nói.
"Cậu đó tôi phải kêu Mạnh Kỳ quản thúc lại mới được, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, mặc dù sức khỏe không sao nhưng cơ thể vẫn còn khá yếu đấy." Anna nhìn cậu cười đùa liền không nhịn được cằn nhằn.
"Thật sự biết rồi mà, chắc chắn sẽ không làm gì nguy hiểm đâu, Anna cố gắng lên nhé chị sẽ sống tốt." Trần Vũ Phong hì hì cười sau đó nghiêm túc nói "Nhờ chị chăm sóc ông Maga giúp em, ông lão này rất kén ăn còn ngạo kiều nữa."
"Ranh con." Ông Maga nghe cậu nói liền trợn mắt muốn giơ cây gậy của mình lên đánh cậu.
"A, con giỡn mà giỡn mà." Trần Vũ Phong thoắt một cái trốn phía sau Đại Bạch.
"Ông Maga nhờ ông gửi lời cám ơn của con đến ngài Bara Ly nhé, thật sự cảm ơn ngài ấy đã cứu bọn con cũng như cho con ở đây trị thương, sau này nếu có gì khó khăn đừng ngại nhớ kêu con nhé."
"Được, ta sẽ chuyển lời cho ngài ấy." Ông Maga nhìn cậu đầy trìu mến, rồi quăng qua cho cậu một chiếc huy hiệu nhỏ "Đây là huy hiệu của nam tước, con cầm nó có thể đi bất cứ đâu mà không cần nhận nhiệm vụ."
Trần Vũ Phong chụp lấy huy hiệu, nhìn nó đầy bất ngờ "Con thật sự có thể lấy nó sao, con cũng không phải thuộc của ngài ấy, đến cả ngang hàng cũng không được nữa là, vậy sao có thể giữ lấy nó."
"Đừng suy nghĩ nhiều thế, cứ cầm đi ngài ấy đưa con chắc chắn có lý do." Ông Maga cũng không giải thích nhiều.
"Vậy con xin ạ, thật sự cảm ơn ngài ấy rất nhiều." Trần Vũ Phong nắm chặt huy hiệu trong tay khẽ cười.
"Được rồi đi đi, không còn sớm nữa." Ông Maga bắt đầu đuổi người.
"Được rồi con di nhé, ông cùng Anna giữ gìn sức khỏe." Trần Vũ Phong đi lại ôm lấy hai người rồi ngồi lên lưng Đại Bạch "Tạm biệt."
"Đi đường cẩn thận." Anna khẽ cười.
Trần Vũ Phong phất phất tay rồi vỗ nhẹ đầu Đại Bạch "Đi thôi."
"Về nhà nao." Đại Bạch kêu lên một tiếng chỉ có Trần Vũ Phong nghe hiểu, nó nhảy lên giường rồi bay qua cửa sổ bốn cái chân nhẹ nhàng mà tiếp đất sau đó phóng nhanh ra khỏi sân vườn của những ngôi nhà nói liền nhau, chạy vào nơi dân chúng đông đúc.
Bara Ly đứng trên phòng của mình nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Trần Vũ Phong liền thì thầm "Rất nhanh thôi tôi sẽ đến tìm cậu, đứa trẻ thiên mệnh à."
"Mày sẽ ở cạnh tao chứ, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa nhất định phải ở cạnh tao nhé."
"Ngu ngốc, ta la thú triệu hồi của ngươi, chúng ta đồng sinh cộng tử, trừ khi ngươi vứt bỏ ta nếu không ta sẽ theo ngươi cả đời." Đại Bạch nhìn ánh mắt vừa nghiêm túc vừa bất an của cậu đành nói dối, tuy nhiên nó sẽ ở bên cậu cả đời thì không phải dối trá.
"Thật tốt quá." Trần Vũ Phong khẽ cười sau đó cậu đứng dậy đi đến giữa phòng.
Hai mắt cậu nhắm lại cảm nhận luồng sức mạnh đang chạy trong cơ thể cùng với hình dáng quyển sách trong trái tim cậu.
Lần này cậu có thể cảm nhận nhận được nó rất rõ ràng, hơn hết cậu biết được không cần thiết phải dẫn dắt nó ra bên ngoài như những gì từng được chỉ dạy khi vừa mới đến đây.
Trần Vũ Phong mở mắt ra, tâm khẽ niệm, một luồng ánh sáng chiếu ra trước mặt cậu, một quyển sách màu đen với một sợi dây xích khóa chặt xung quanh bay lơ lửng.
"Đây là vũ khí của mình sao."
"Đúng vậy của ngươi đấy." Đại Bạch liếc nhìn quyển sách thản nhiên nói.
Trần Vũ Phong nhìn ánh sáng bao quanh lấy nó liền đưa tay lên định cầm lấy quyển sách, nhưng khi sắp chạm vào nó cậu lại dừng lại các ngón tay cuộn lại vào lòng bàn tay.
Cho dù cố gắng đến máy tay cậu vẫn run rẩy mà cuộn lại không tài nào chạm được vào quyển sách, cuối cùng cậu đành cười khổ một tiếng mà thả tay xuống.
Quyển sách bị khóa giống như không nhận ra tâm tình của chủ nhân mình vậy nó vẫn treo lơ lửng trên không, sau khi cảm thấy chủ nhân không cầm lấy mình nó liền bất an bay vòng quanh cậu.
"Tao không ghét bỏ mày, chỉ là hiện tại tao chưa thể chạm vào mày." Trần Vũ Phong giống như hiểu được tâm trạng của quyển sách mà khẽ thở dài nói.
Điều kỳ lạ là sau khi nghe cậu nói xong nó liền không bay vòng quanh nữa mà tiếp tục lơ lửng trước mặt cậu.
"Đại Bạch sao nó lại bị khóa xích vậy." Trần Vũ Phong thở phào khi nó đứng yên lại, cậu bắt đầu quan sát quyển sách.
"Bởi vì chưa đến lúc nó mở ra." Đại Bạch ngáp một cái, cái miếng há to ra sau dó qua loa mà cáp lại.
Trần Vũ Phong cũng không mấy để ý cách nói qua loa của Đại Bạch, cậu chỉ thắc mắc nếu như thế này sao cậu có thế sử dụng, vì vậy cậu liền hỏi.
"Nếu không thể mở vậy tao sử dụng nó bằng cách nào."
"Không cần quá lo lắng, khi nào cậu cần sử dụng sẽ biết cách sử dụng thôi."
"Mày nói như không vậy đó." Trần Vũ Phong thở dài đầy bất lực.
"Đừng có lầm bà lầm bầm nữa, lại đây ngủ đi, mau chóng bình phục còn về nhà." Đại Bạch hừ một tiếng rồi dũi cả người trên giường sau đó lật người nhắm mắt lại.
"Mày thật là tao còn muốn nghiên cứu một chút mà." Trần Vũ Phong khẽ nói nhưng cậu vẫn thu hồi quyển sách lại rồi leo lên giường.
Nhìn thấy cái bụng ấm áp mềm mụp của Đại Bạch liền không nhịn được mà treo người lên sau đó cạ cạ đầu tìm tư thế thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.
Đại Bạch cảm thấy sức nặng trên người nhưng không nhức nhích, nó cưng chiều mà thả nhẹ hô hấp của mình để không khiến cậu khó chịu.
Một giấc ngủ ngon lành.
Thời gian cứ như thế mà tiếp tục trôi qua trong bình đạm, Trần Vũ Phong ở lại nhà nam tước thêm ba ngày nữa thì cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục.
Vài ngày qua ngoại trừ ông Maga cùng Anna thì cậu chẳng gặp được bất kỳ người nào khác, dù la người hầu hay binh lính thì khi gặp cậu cũng không nói bất kỳ câu nào khiến cậu chỉ có thể trong phòng ôm Đại Bạch một cách nhàm chán.
Kể từ ngày đầu tiên khi cậu tỉnh lại thì đến tận hôm nay cậu cũng không gặp lại Bara Ly, cho dù có dạo quanh các ngôi nhà cũng chẳng gặp được, giống như anh đang cố ý tránh mặt cậu vậy.
Nhưng có khi do quá bận rộn nên không có thời gian gặp cậu, mặc kệ là do đâu cậu vẫn cảm thấy nơi này không thoải mái chút nào cả, cần mau chóng trở vẻ nhà thôi.
Cuối cùng mong muốn cũng trở thành sự thật, buổi trưa sau khi ông Maga kiểm tra sức khỏe của cậu như mọi hôm thì khẳng định cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Lúc này trong căn phòng của Trần Vũ Phong đang ở mấy tháng này, hai người đang đứng cạnh giường bắt đầu dặn dò khi nghe được ý định rời đi của cậu.
"Vũ Phong không được tiếp tục liều lĩnh, dù cho đã trở nên mạnh hơn cũng không được làm chuyện gì dại dột." Ông Maga thở dài nói, ông biết cậu có đôi chút hiếu thắng, chắc chắn sẽ làm bất kỳ chuyện gì mà mình đã quyết định.
Sau khi quan sát lại hình ảnh chiến đấu của ngày hôm đó do người của Bara Ly nhìn thấy, ông liền hiểu được Như Yến sẽ không chết nếu như chỉ trúng mũi tên đang lao đến, nhưng không có ai ngờ rằng bên dưới mũi tên lại có thêm một mũi tên được tao ra bằng sức mạnh nguyên tố.
Điều này có lẽ cậu đã biết được, ông chắc chắn rằng một ngày nào đó cậu sẽ tìm cho ra kẻ đó để trả thù cho người bạn của mình.
"Ông ơi, cháu biết rồi, thật tốt khi được gặp lại ông." Trần Vũ Phong mỉm cười vừa nghe dặn dò vừa nói.
"Cậu đó tôi phải kêu Mạnh Kỳ quản thúc lại mới được, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, mặc dù sức khỏe không sao nhưng cơ thể vẫn còn khá yếu đấy." Anna nhìn cậu cười đùa liền không nhịn được cằn nhằn.
"Thật sự biết rồi mà, chắc chắn sẽ không làm gì nguy hiểm đâu, Anna cố gắng lên nhé chị sẽ sống tốt." Trần Vũ Phong hì hì cười sau đó nghiêm túc nói "Nhờ chị chăm sóc ông Maga giúp em, ông lão này rất kén ăn còn ngạo kiều nữa."
"Ranh con." Ông Maga nghe cậu nói liền trợn mắt muốn giơ cây gậy của mình lên đánh cậu.
"A, con giỡn mà giỡn mà." Trần Vũ Phong thoắt một cái trốn phía sau Đại Bạch.
"Ông Maga nhờ ông gửi lời cám ơn của con đến ngài Bara Ly nhé, thật sự cảm ơn ngài ấy đã cứu bọn con cũng như cho con ở đây trị thương, sau này nếu có gì khó khăn đừng ngại nhớ kêu con nhé."
"Được, ta sẽ chuyển lời cho ngài ấy." Ông Maga nhìn cậu đầy trìu mến, rồi quăng qua cho cậu một chiếc huy hiệu nhỏ "Đây là huy hiệu của nam tước, con cầm nó có thể đi bất cứ đâu mà không cần nhận nhiệm vụ."
Trần Vũ Phong chụp lấy huy hiệu, nhìn nó đầy bất ngờ "Con thật sự có thể lấy nó sao, con cũng không phải thuộc của ngài ấy, đến cả ngang hàng cũng không được nữa là, vậy sao có thể giữ lấy nó."
"Đừng suy nghĩ nhiều thế, cứ cầm đi ngài ấy đưa con chắc chắn có lý do." Ông Maga cũng không giải thích nhiều.
"Vậy con xin ạ, thật sự cảm ơn ngài ấy rất nhiều." Trần Vũ Phong nắm chặt huy hiệu trong tay khẽ cười.
"Được rồi đi đi, không còn sớm nữa." Ông Maga bắt đầu đuổi người.
"Được rồi con di nhé, ông cùng Anna giữ gìn sức khỏe." Trần Vũ Phong đi lại ôm lấy hai người rồi ngồi lên lưng Đại Bạch "Tạm biệt."
"Đi đường cẩn thận." Anna khẽ cười.
Trần Vũ Phong phất phất tay rồi vỗ nhẹ đầu Đại Bạch "Đi thôi."
"Về nhà nao." Đại Bạch kêu lên một tiếng chỉ có Trần Vũ Phong nghe hiểu, nó nhảy lên giường rồi bay qua cửa sổ bốn cái chân nhẹ nhàng mà tiếp đất sau đó phóng nhanh ra khỏi sân vườn của những ngôi nhà nói liền nhau, chạy vào nơi dân chúng đông đúc.
Bara Ly đứng trên phòng của mình nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Trần Vũ Phong liền thì thầm "Rất nhanh thôi tôi sẽ đến tìm cậu, đứa trẻ thiên mệnh à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.