Chương 116: Xây nhà
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Mọi người sau khi nói về Rie không khí cũng trở nên thoải mái hơn, Roma cùng Mạnh Kỳ cũng kể cho Trần Vũ Phong nghe về những chuyện xảy ra trong bộ tộc dạo gần đây cũng như những chuyện xung quanh lãnh đại Marata mà Mạnh Kỳ chưa kịp kể hết với cậu, cũng như những chuyến đi đến lãnh địa Riudum để thăm Yuta qua con đường truyền tông của bộ tộc người lùn.
Trần Vũ Phong càng nghe càng cảm thấy có hứng thú với bọn họ, một chủng tộc có bàn tay khéo léo cùng đầu óc sáng tạo.
Alin bên cạnh cậu vẫn im lặng nhưng khuôn mặt anh ta đã dịu lại, có lẽ không khí ở đây rất thoải mái nên tâm trạng của anh ta cũng dịu xuống, gánh nặng trong lòng anh quá lớn vì vậy khi phải gặp quá nhiều người khiến anh ta trở nên cấu gắt.
Anh ta biết dù mình có ngạo mạn thế nào nhưng hiện tại không thể tiếp tục tùy ý như trước kia.
Suy nghĩ một hồi cuối cùng Alin cũng cắn răng khiến cho mình thoải mái mà lên tiếng hỏi “Xin hỏi, không biết các người có biết làng elf sống ở dưới một dãy núi tràn đầy hoa Lili không.”
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì nghe câu hỏi của elf lạnh lùng liền khá kinh ngạc.
Lari nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc mà trả lời “Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể hỏi những elf ở lãnh địa Aridan.”
Alin nghe vậy liền trầm mặc sau đó khẽ gật đầu “Vậy không biết lúc nào mọi người đi đến đó.”
“Tôi có thể dẫn đường cho các người.” Lari nhún vai nói.
“Vũ Phong.” Alin xoay đầu nhìn cậu.
Trần Vũ Phong không vội vàng trả lời, cậu thoáng suy nghĩ một chút sắp xếp lại những thứ cậu muốn làm rồi mới thở dài trả lời cho Alin “Xin lỗi Alin, nhưng tôi muốn đến bộ tộc người lùn trước để đón Yuta.”
Alin nghe vậy thoáng thất vọng nhưng anh ta không nói gì chỉ cúi mặt xuống nhìn chằm chằm đóm lửa.
Trần Vũ Phong đưa tay nắm lấy bàn tay anh thì thoáng kinh ngạc bởi sự lạnh lẽo ấy sau đó khẽ nói “Đừng như thế, chắc chắn tôi sẽ đi mà, anh chờ vài trăm năm rồi chẳng lẽ không thể chờ tiếp sao, sau khi đi đón đứa em trai nhỏ của nhóm chúng ta liền nhanh chóng xuất phát nhé.”
Alin kinh ngạc nhìn cậu, không ngờ cậu lại để tâm đến cảm xúc của anh ta như thế, nhưng cậu nói đúng anh ta có thể chờ vài trăm năm chẳng lẽ them vài ngày thì không thể.
Nghĩ thông suốt anh ta liền gật đầu khóe miện khẽ nhết lệnh tạo thành một độ công nhỏ “Được, cảm ơn cậu.”
“Ôi, ôi, ôi.”
“Mắt tôi mù rồi, mù rồi.”
“Chói quá, chói quá, lấp lánh luôn rồi.”
Những thú nhân xung quanh nhìn Alin bắt đầu hét lớn rồi ôm hai mắt của mình liên tục lắc đầu.
“Hừ.” Alin thấy vậy liền căng mặt hừ lạnh một tiếng.
Trần Vũ Phong bật cười rồi thở dài nhìn nhan sắc khuynh nước khuynh thành của Alin nhỏ giọng thầm thì “Chắc phải che lại cái nhan sắc này khi thả anh ta ra ngoài mới được.”
“Vũ Phong.”
Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì trong đầu vang lên giọng nói của Đại Bạch, cậu kinh ngạc nhìn xuống con thú mà cậu vẫn ôm trong lòng.
Đại Bạch ngước đầu lên nhìn cậu rồi dùng móng chỉ vào đầu mình.
Trần Vũ Phong gật nhẹ đầu rồi thử thầm nói trong lòng “Sao vậy Đại Bạch.”
“Ngươi định để tên elf đó bên ngoài à.”
“Đúng vậy, cũng giống như mày cùng Roma đấy, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
Đại Bạch hừ lạnh một tiếng nhưng không phản đối.
Trần Vũ Phong nâng Đại Bạch lên rồi vùi đầu vào bộ long mượt mà của nó khẽ hỏi trong lòng “Đại Bạch, mặc dù có thực thể nhưng cơ thể anh ta rất lạnh, tại sao vậy.”
“Hừ, bởi vì hắn ta chỉ là linh hồn, nhờ ngươi linh hồn của hắn ta trở thành thực thể nhưng đó không phải hoàn toàn là cơ thể sống, ngươi không thể tái tạo cơ thể cho hắn vì vậy linh hồn đang dần trở thành thực thể của hắn sẽ không có hơi thở, không có trái tim vì vậy càng không thể có mạch máu chảy, từ đó cơ thể hắn vẫn sẽ lạnh lẽo không thể có độ ấm được.” Đại Bạch giải thích rồi lạnh lùng nói “Ngươi không cẩn thiết xem hắn là sinh vật sống.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền lắc đầu khẽ cười “Tao không thể làm vậy, dù cho anh ta chỉ là một linh hồn lạnh lẽo thì chắc chắn vẫn có thứ gì đó ấm áp chảy vào trong lòng anh ta.”
“Tùy ngươi.” Đại Bạch thở dài, nhưng nó không chán ghét chuyện này, có lẽ tính cách này của cậu khiến nó bất tri bất giác muốn ở cạnh cậu từ lần đầu cảm nhận được sự xuất hiện của cậu.
“Vũ Phong.” Mạnh Kỳ thấy cậu bỗng nhiên im lặng liền gọi.
“Sao vậy.” Trần Vũ Phong nhìn sang khẽ hỏi.
“Tôi muốn bàn với cậu chuyện này.” Mạnh Kỳ nói.
“Có phải về chuyện nhà ở không.”
“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ gật đầu “Cậu nghĩ thế nào.”
“Tôi muốn nghe ý kiến của cậu trước.” Trần Vũ Phong hỏi ngược lại cậu ta.
“Tôi cũng không biết, nếu như trở lại căn nhà nhỏ của chúng ta ở nội thành Lita thì có thể mua kết giới không gian để tạo thêm phòng ở, nhưng không gian không thoải mái cho lắm.” Mạnh Kỳ cảm thấy như vậy khá ngột ngạt.
“Vậy cậu muốn đổi chỗ khác sinh sống à, nhưng ở thế giới này đâu đâu cũng chỉ có một kiểu nhà như thế.” Trần Vũ Phong khẽ nói.
“Vì vậy chúng ta hãy xây nhà đi, tôi nghĩ tộc trưởng Laxi sẽ không tiếc cho chúng ta một mãnh đất đâu nhỉ.” Mạnh Kỳ khẽ cười.
Trần Vũ Phong nghe vậy cũng mỉm cười “Đúng là hơi phiền người khác nhưng không còn cách nào khác.”
Roma ở cạnh Mạnh Kỳ nghe hai người nói vậy liền chen vào “Nếu hai người định xây nhà thì có thể nhờ tộc người lùn đó.”
“Chúng tôi định như vậy mà, nhưng phải hỏi ý kiến của cha cậu đã.” Mạnh Kỳ gật đầu nói.
“Không sao cả.” Roma khoát khoát tay rồi nhìn anh trai cả của mình lớn tiếng nói “Anh cả có thể hỏi cha cho chúng em một mảnh đất để xây nhà không ạ.”
Trần Vũ Phong ôm mặt khi nghe cậu ta nói, cậu không ngờ lại hỏi ngay trước mặt nhiều người thế này đúng là quá thẳng tính.
Nhưng Trần Vũ Phong suy nghĩ quá nhiều rồi, tộc thú nhân rất thẳng thắng bọn họ sẽ không quá để ý những chuyện thế này, có khi còn vui vẻ chấp nhận chuyện này nữa kìa.
Lari nhìn em trai mình rồi nhìn Trần Vũ Phong sau đó gật đầu “Được ta sẽ hỏi cho, chắc chắn cha sẽ đồng ý, nhưng việc mượn tộc người lùn xây nhà thì các cậu phải tự lo liệu chúng tôi không giúp được.”
“Vâng, chuyện đó không phiền bộ tộc.” Trần Vũ Phong gật đầu cười “Cảm ơn anh.”
“Được rồi, trời cũng không còn sớm mọi người về nhà ngủ đi.” Ra lúc này lên tiếng, anh ta nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt Trần Vũ Phong, có lẽ vết thương của cậu vẫn chưa hoàn toàn lành, vì vậy anh ta liền cắt ngang mọi người.
“Ơ, vẫn còn sớm mà.”
“Chúng ta ngồi chút nữa đi.”
“Đúng đó, đúng đó.”
Những thú nhân trẻ tuổi nghe vậy liền kỳ kèo, dù sao bọn họ cũng không cần ngủ sớm như vậy.
Lari lúc này đứng dậy khuôn mặt trầm xuống lạnh lùng nói “Đứng dậy, về nhà đi.”
“Rõ.” Những thú nhân khác nghe vậy liền bật dậy sợ hãi rồi chạy tán loạn.
“Anh cả thật đáng sợ.” Roma run rẩy nhìn mọi người tản đi một cách nhanh chóng.
“Roma.”
“Vâng.” Roma nghe Lari gọi liền đứng bật dậy mà kêu lớn, tướng đứng của cậu ta đầy nghiêm chỉnh.
“Về nào.” Lari nói xong liền gật đầu với Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ “Chúng tôi về trước.”
“Tạm biệt.” Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ gật đầu đáp lại.
Sau khi mọi người đều rời đi, cuối cùng chỉ còn lại ba người Trần Vũ Phong, Mạnh Kỳ cùng Alin đứng bên nhóm lửa vẫn đang cháy.
"Dập lửa đi chúng ta cũng về thôi.” Trần Vũ Phong nói.
Mạnh Kỳ gật đầu rồi dùng sức mạnh nguyên tố của mình hút ngọn lửa vào người, sau đó ba người liền đi về hướng ngôi nhà tạm thời của bọn họ.
Trần Vũ Phong càng nghe càng cảm thấy có hứng thú với bọn họ, một chủng tộc có bàn tay khéo léo cùng đầu óc sáng tạo.
Alin bên cạnh cậu vẫn im lặng nhưng khuôn mặt anh ta đã dịu lại, có lẽ không khí ở đây rất thoải mái nên tâm trạng của anh ta cũng dịu xuống, gánh nặng trong lòng anh quá lớn vì vậy khi phải gặp quá nhiều người khiến anh ta trở nên cấu gắt.
Anh ta biết dù mình có ngạo mạn thế nào nhưng hiện tại không thể tiếp tục tùy ý như trước kia.
Suy nghĩ một hồi cuối cùng Alin cũng cắn răng khiến cho mình thoải mái mà lên tiếng hỏi “Xin hỏi, không biết các người có biết làng elf sống ở dưới một dãy núi tràn đầy hoa Lili không.”
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì nghe câu hỏi của elf lạnh lùng liền khá kinh ngạc.
Lari nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc mà trả lời “Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể hỏi những elf ở lãnh địa Aridan.”
Alin nghe vậy liền trầm mặc sau đó khẽ gật đầu “Vậy không biết lúc nào mọi người đi đến đó.”
“Tôi có thể dẫn đường cho các người.” Lari nhún vai nói.
“Vũ Phong.” Alin xoay đầu nhìn cậu.
Trần Vũ Phong không vội vàng trả lời, cậu thoáng suy nghĩ một chút sắp xếp lại những thứ cậu muốn làm rồi mới thở dài trả lời cho Alin “Xin lỗi Alin, nhưng tôi muốn đến bộ tộc người lùn trước để đón Yuta.”
Alin nghe vậy thoáng thất vọng nhưng anh ta không nói gì chỉ cúi mặt xuống nhìn chằm chằm đóm lửa.
Trần Vũ Phong đưa tay nắm lấy bàn tay anh thì thoáng kinh ngạc bởi sự lạnh lẽo ấy sau đó khẽ nói “Đừng như thế, chắc chắn tôi sẽ đi mà, anh chờ vài trăm năm rồi chẳng lẽ không thể chờ tiếp sao, sau khi đi đón đứa em trai nhỏ của nhóm chúng ta liền nhanh chóng xuất phát nhé.”
Alin kinh ngạc nhìn cậu, không ngờ cậu lại để tâm đến cảm xúc của anh ta như thế, nhưng cậu nói đúng anh ta có thể chờ vài trăm năm chẳng lẽ them vài ngày thì không thể.
Nghĩ thông suốt anh ta liền gật đầu khóe miện khẽ nhết lệnh tạo thành một độ công nhỏ “Được, cảm ơn cậu.”
“Ôi, ôi, ôi.”
“Mắt tôi mù rồi, mù rồi.”
“Chói quá, chói quá, lấp lánh luôn rồi.”
Những thú nhân xung quanh nhìn Alin bắt đầu hét lớn rồi ôm hai mắt của mình liên tục lắc đầu.
“Hừ.” Alin thấy vậy liền căng mặt hừ lạnh một tiếng.
Trần Vũ Phong bật cười rồi thở dài nhìn nhan sắc khuynh nước khuynh thành của Alin nhỏ giọng thầm thì “Chắc phải che lại cái nhan sắc này khi thả anh ta ra ngoài mới được.”
“Vũ Phong.”
Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì trong đầu vang lên giọng nói của Đại Bạch, cậu kinh ngạc nhìn xuống con thú mà cậu vẫn ôm trong lòng.
Đại Bạch ngước đầu lên nhìn cậu rồi dùng móng chỉ vào đầu mình.
Trần Vũ Phong gật nhẹ đầu rồi thử thầm nói trong lòng “Sao vậy Đại Bạch.”
“Ngươi định để tên elf đó bên ngoài à.”
“Đúng vậy, cũng giống như mày cùng Roma đấy, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
Đại Bạch hừ lạnh một tiếng nhưng không phản đối.
Trần Vũ Phong nâng Đại Bạch lên rồi vùi đầu vào bộ long mượt mà của nó khẽ hỏi trong lòng “Đại Bạch, mặc dù có thực thể nhưng cơ thể anh ta rất lạnh, tại sao vậy.”
“Hừ, bởi vì hắn ta chỉ là linh hồn, nhờ ngươi linh hồn của hắn ta trở thành thực thể nhưng đó không phải hoàn toàn là cơ thể sống, ngươi không thể tái tạo cơ thể cho hắn vì vậy linh hồn đang dần trở thành thực thể của hắn sẽ không có hơi thở, không có trái tim vì vậy càng không thể có mạch máu chảy, từ đó cơ thể hắn vẫn sẽ lạnh lẽo không thể có độ ấm được.” Đại Bạch giải thích rồi lạnh lùng nói “Ngươi không cẩn thiết xem hắn là sinh vật sống.”
Trần Vũ Phong nghe vậy liền lắc đầu khẽ cười “Tao không thể làm vậy, dù cho anh ta chỉ là một linh hồn lạnh lẽo thì chắc chắn vẫn có thứ gì đó ấm áp chảy vào trong lòng anh ta.”
“Tùy ngươi.” Đại Bạch thở dài, nhưng nó không chán ghét chuyện này, có lẽ tính cách này của cậu khiến nó bất tri bất giác muốn ở cạnh cậu từ lần đầu cảm nhận được sự xuất hiện của cậu.
“Vũ Phong.” Mạnh Kỳ thấy cậu bỗng nhiên im lặng liền gọi.
“Sao vậy.” Trần Vũ Phong nhìn sang khẽ hỏi.
“Tôi muốn bàn với cậu chuyện này.” Mạnh Kỳ nói.
“Có phải về chuyện nhà ở không.”
“Đúng vậy.” Mạnh Kỳ gật đầu “Cậu nghĩ thế nào.”
“Tôi muốn nghe ý kiến của cậu trước.” Trần Vũ Phong hỏi ngược lại cậu ta.
“Tôi cũng không biết, nếu như trở lại căn nhà nhỏ của chúng ta ở nội thành Lita thì có thể mua kết giới không gian để tạo thêm phòng ở, nhưng không gian không thoải mái cho lắm.” Mạnh Kỳ cảm thấy như vậy khá ngột ngạt.
“Vậy cậu muốn đổi chỗ khác sinh sống à, nhưng ở thế giới này đâu đâu cũng chỉ có một kiểu nhà như thế.” Trần Vũ Phong khẽ nói.
“Vì vậy chúng ta hãy xây nhà đi, tôi nghĩ tộc trưởng Laxi sẽ không tiếc cho chúng ta một mãnh đất đâu nhỉ.” Mạnh Kỳ khẽ cười.
Trần Vũ Phong nghe vậy cũng mỉm cười “Đúng là hơi phiền người khác nhưng không còn cách nào khác.”
Roma ở cạnh Mạnh Kỳ nghe hai người nói vậy liền chen vào “Nếu hai người định xây nhà thì có thể nhờ tộc người lùn đó.”
“Chúng tôi định như vậy mà, nhưng phải hỏi ý kiến của cha cậu đã.” Mạnh Kỳ gật đầu nói.
“Không sao cả.” Roma khoát khoát tay rồi nhìn anh trai cả của mình lớn tiếng nói “Anh cả có thể hỏi cha cho chúng em một mảnh đất để xây nhà không ạ.”
Trần Vũ Phong ôm mặt khi nghe cậu ta nói, cậu không ngờ lại hỏi ngay trước mặt nhiều người thế này đúng là quá thẳng tính.
Nhưng Trần Vũ Phong suy nghĩ quá nhiều rồi, tộc thú nhân rất thẳng thắng bọn họ sẽ không quá để ý những chuyện thế này, có khi còn vui vẻ chấp nhận chuyện này nữa kìa.
Lari nhìn em trai mình rồi nhìn Trần Vũ Phong sau đó gật đầu “Được ta sẽ hỏi cho, chắc chắn cha sẽ đồng ý, nhưng việc mượn tộc người lùn xây nhà thì các cậu phải tự lo liệu chúng tôi không giúp được.”
“Vâng, chuyện đó không phiền bộ tộc.” Trần Vũ Phong gật đầu cười “Cảm ơn anh.”
“Được rồi, trời cũng không còn sớm mọi người về nhà ngủ đi.” Ra lúc này lên tiếng, anh ta nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt Trần Vũ Phong, có lẽ vết thương của cậu vẫn chưa hoàn toàn lành, vì vậy anh ta liền cắt ngang mọi người.
“Ơ, vẫn còn sớm mà.”
“Chúng ta ngồi chút nữa đi.”
“Đúng đó, đúng đó.”
Những thú nhân trẻ tuổi nghe vậy liền kỳ kèo, dù sao bọn họ cũng không cần ngủ sớm như vậy.
Lari lúc này đứng dậy khuôn mặt trầm xuống lạnh lùng nói “Đứng dậy, về nhà đi.”
“Rõ.” Những thú nhân khác nghe vậy liền bật dậy sợ hãi rồi chạy tán loạn.
“Anh cả thật đáng sợ.” Roma run rẩy nhìn mọi người tản đi một cách nhanh chóng.
“Roma.”
“Vâng.” Roma nghe Lari gọi liền đứng bật dậy mà kêu lớn, tướng đứng của cậu ta đầy nghiêm chỉnh.
“Về nào.” Lari nói xong liền gật đầu với Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ “Chúng tôi về trước.”
“Tạm biệt.” Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ gật đầu đáp lại.
Sau khi mọi người đều rời đi, cuối cùng chỉ còn lại ba người Trần Vũ Phong, Mạnh Kỳ cùng Alin đứng bên nhóm lửa vẫn đang cháy.
"Dập lửa đi chúng ta cũng về thôi.” Trần Vũ Phong nói.
Mạnh Kỳ gật đầu rồi dùng sức mạnh nguyên tố của mình hút ngọn lửa vào người, sau đó ba người liền đi về hướng ngôi nhà tạm thời của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.