Chương 22
Đả Cương Thi
19/10/2022
Dù Chu Xương nghiêm túc tự hỏi thế nào cũng không thể kết nối được đại
thiếu gia phế vật Ngũ linh căn của Phó gia kia với tên tiểu bạch kiểm
Dịch Tu Nguyên đó được.
Chỉ là đây không phải là chuyện quan trọng nhất, sắc mặt Chu Xương thay đổi rất nhiều lần từ đỏ tới trắng từ trắng tới đen, sắc mặt âm trầm nhìn toàn gia Triệu Trung Thiên.
"Triệu huynh, ta nghĩ ngươi cần phải giải thích vì sao tiểu tử Nguyên gia kia lại biến mất dưới sự giám sát của các ngươi? Ngươi vẫn chưa nói tin tức này cho tam gia chúng ta biết." Thanh âm của Chu Xương trở nên trầm thấp: "Nếu vậy, có phải nếu không xảy ra chuyện ta truy nã Dịch Tu Nguyên, có phải Triệu gia và Phó gia các ngươi định giấu luôn chuyện này? Nếu hai năm sau vẫn không tìm được tiểu súc sinh đó, vậy các ngươi tính tìm nửa cuốn rèn phổ còn lại của Phó Vân Thương như thế nào?"
Ánh mắt của Triệu Trung Thiên tối đi, sở dĩ gã nhanh như vậy đã dẫn người tới Chu gia cũng là vì muốn chuyện này không cần tiếp tục lan truyền tới mức Tống gia và Bành gia biết. Nếu không họ sẽ phải gánh cái danh giám sát kém, đến lúc đó họ sẽ bị thiệt khi phân chia lợi ích.
"Chu đạo hữu, đương nhiên chuyện này tế tử của ta sẽ cho mọi người một công đạo, chỉ là tiểu tử đó trời sinh ranh mãnh và xảo quyệt, điểm đó có thể thấy được từ chuyện nó ẩn nhẫn áp chế tu vi của bản thân nhiều năm như vậy. Nếu không phải nó vẫn luôn ngụy trang mình là Luyện Khí tầng hai, người giám sát nó cũng sẽ không bất cẩn bị nó hại chết. Nó chỉ mới gần mười sáu tuổi mà thôi, còn nhỏ như vậy đã âm hiểm như thế, nữ nhi và tế tử của ta đều là người đơn thuần, lương thiện, bị nó lừa cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm."
Triệu Trung Thiên nói tới đây, Phó Thiên Hải ở phía sau cũng vội vàng tiến lên giải thích cho bản thân: "Mấy năm nay ta và Dung nhi không có bạc đãi tiểu tử đó, cho ăn cho ở cho uống, dù là con chó cũng biết biết ơn báo đáp, nhưng không ngờ lại nuôi ra một con sói! Thầm hại chết người giám sát rồi rời đi, hiển nhiên đã âm mưu từ lâu."
Nói xong Phó Thiên Hải đầy vẻ thành khẩn cong lưng xin lỗi Chu Xương: "Xin lỗi, là ta giám thị kém, đợi tới khi tìm được tiểu súc sinh đó, Phó Thiên Hải ta đương nhiên sẽ cho mọi người một công đạo, Phá Vân Thương là bảo vật của Nhiên Nguyên Giới chúng ta, sao có thể để một nhà Phó gia ta chiếm được chứ? Phó gia sẵn lòng dâng ra rèn phổ Phá Vân Thương, chỉ cầu đôi khi có thể xem là được."
Chu Xương nghe thấy lời của Phó Thiên Hải mới dịu đi sắc mặt vô cùng không tốt. Trầm ngâm nhìn Phó Thiên Hải một hồi mới gật đầu: "Nếu ngươi đã nói như vậy, nhìn trên thái độ thành khẩn của ngươi, Chu gia chúng ta sẽ cố gắng nhẫn một đoạn thời gian, chỉ là các ngươi phải tìm ra nó trong vòng hai năm, nếu không thì tâm huyết nhiều năm của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
Triệu Hoa Dung ở bên cạnh nói một cách tàn nhẫn: "Tiền bối Chu yên tâm, dù tiểu tử này có chạy tới chân trời góc biển thì chỉ cần nó vẫn ở trong Nhiên Nguyên Giới, hai năm sau nó chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn mà trở lại nơi này! Đến lúc đó, tiền bối chỉ cần ra tay để nó mở ra bí cảnh Nguyên gia là được."
Chu Xương nhìn lướt qua Triệu Hoa Dung vẫn chưa thu lại vẻ mặt, khóe miệng hơi cong, một tên ngụy quân tử, một phụ nhân ác độc, thế mà là "đơn thuần, lương thiện" trong miệng Triệu Trung Thiên? Ha ha, quả thật là chuyện cười hài hước nhất mà gã từng nghe.
Chỉ là sau khi Chu Xương hơi cười lại lập tức chuyển ánh mắt sang ngay Triệu Kiến Chương đứng cuối cùng. Không biết sao sắc mặt Triệu Kiến Chương lại hơi tái nhợt và đỏ bừng, nhưng Chu Xương mặc kệ, gã chỉ biết tiểu nhi tử của mình cùng đối phương tới thành Vận tham gia tuyển chọn đạo lữ của Vân Thủy Nhi, nhưng cuối cùng tiểu nhi tử của gã chết, còn tên này thì trở lại.
"Kiến Chương, nếu ngươi đã tới rồi vậy ta không cần lại đi tìm ngươi. Hiện tại trước mặt phụ thân ngươi và ta, ngươi tới nói cho ta biết vì sao ngươi và Năng nhi cùng đi thành Vận, nhưng ngươi sống, Năng nhi của ta lại chết?"
Khi Chu Xương nói những lời này, trên người lập tức bộc phát ra một cổ uy áp kinh người thẳng tới Triệu Kiến Chương, Triệu Kiến Chương vốn dĩ cảm thấy không khỏe sau chuyến thám hiểm trong hồ lần đó, như linh căn không thể ngưng tụ linh lực vậy, lúc này lại bị uy áp của Chu Xương đè ép, lập tức không chống đỡ nổi mà quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!
"Đại ca!" Triệu Hoa Dung kêu lên.
Tuy Triệu Trung Thiên không mở miệng, nhưng lập tức ra tay cản uy áp của Chu Xương.
"Chu đạo hữu, ta biết ngươi phải chịu nổi đau mất nhi tử. Nhưng việc này hiển nhiên không có liên quan tới Kiến Chương, nó cũng suýt nữa đã bị Dịch Tu Nguyên cũng chính là Phó Tu Vân giết chết trong hồ đó, may mắn nó nhạy bén nên thoát được. Chỉ là dù vậy thì nó cũng bị thương. Hiện tại, ngươi cũng có thể nhìn ra nó bị suy yếu."
Chu Xương cảm thấy Triệu Trung Thiên không vui nên không tạo áp lực nữa. Nhưng lần này gã quan sát cẩn thận gương mặt của Triệu Kiến Chương, sau đó lộ ra vẻ hoài nghi.
"Triệu đạo hữu. Ta thấy có chút kỳ quái."
Ánh mắt của Triệu Trung Thiên chợt lóe: "Hử?"
Chu Xương dựa theo nguyên tắc nhi tử mình đã chết nên cũng không thể để Triệu Trung Thiên vui vẻ được, nói với tâm trạng vui vẻ khi người gặp họa: "Gương mặt Kiến Chương đỏ trong trắng, ẩn ẩn chút khí đen trong đỏ, chỉ sợ không phải bị thương gì, trái lại như đã trúng độc. Khác không nói, tốt xấu gì Kiến Chương cũng là Ngưng Mạch sơ kỳ, tuy tu vi không phải đối thủ của ngươi và ta, nhưng vô dụng tới đâu cũng không nên tới mức chịu đựng không nổi uy áp của ta và ngươi. Chỉ mới nhận chút uy áp của ta đã trực tiếp hộc máu...Triệu đạo hữu, đừng nói ta không nhắc ngươi, ngươi mau dẫn ái tử của ngươi tới Bạch gia hoặc Bạch Dược Môn xem thử xem, chậm trễ sợ là sẽ xảy ra chuyện."
Sắc mặt Triệu Trung Thiên lập tức đen, tuy hai ngày nay gã có chút nghi ngờ tinh huống thân thể của Triệu Kiến Chương, nhưng chỉ mới hoài nghi mà thôi, lúc này bị Chu Xương nói trắng ra như vậy trái lại khiến gã cảm thấy không ổn. Lập tức không chút do dự bắt lấy cánh tay của Triệu Kiến Chương, đạp lên mây mà rời đi, để lại Phó Thiên Hải và Triệu Hoa Dung xấu hổ đối mặt với Chu Xương mà không biết nói lời nào.
Chu Xương lại phất phất tay: "Được rồi, hai người các ngươi cũng đi đi! Hiện tại ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi, các ngươi vẫn nên ngẫm lại rốt cuộc nên làm sao bắt tên giảo hoạt đó về đúng hạn đi. Nghe nói trước đó Triệu Kiến Chương muốn thu phục Dịch Tu Nguyên nên mới xuống đáy hồ bơi một vòng vì nó... Ha ha, nếu tình huống hiện tại của đại ca ngươi thật sự do tiểu tử đó tạo thành, ta nghĩ rằng không chỉ dựa vào các ngươi là có thể bắt một người như vậy ngoan ngoãn trở về."
Chu Xương nói xong lập tức hất tay áo rời đi, còn cười thêm mấy tiếng: "Thật là hậu sinh khả úy, chỉ là... Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi(*)."
(*) Cây cao đón gió bị gió dập: Ghen tị người tài.
Rốt cuộc sắc mặt giận dữ và ác độc của Triệu Hoa Dung cũng không thể nào che giấu được, Phó Thiên Hải cũng mang vẻ mặt tức giận.
"Ta cũng không tin 12 xác chết dòng chính Nguyên gia trong tay ta, tiểu súc sinh Nguyên gia kia có thể trơ mắt nhìn ta ném bọn họ vào động Độc Thú Huyết!"
- --------
Lúc này tiểu súc sinh bị Triệu gia và Phó gia nhớ thương đang nghỉ ngơi trong tầng bốn Vân Phong Đăng Thiên Giác ở thành Vận.
Chỉ là không phải động phủ lúc trước nữa mà đã đổi thành động phủ số 8. Nếu có người đứng trước mặt họ nhất định sẽ kinh ngạc bởi vì dung mạo họ thế mà thay đổi lớn như vậy.
"Ngươi chắc chắn có thể luyện chế ra đan Hoán Dung cấp cao?" Dịch Nhiên vừa đả tọa trong động phủ, vừa bất đắc dĩ nhìn Phó Tu Vân luyện đan tới mặt xám mày tro: "Ở đây chỉ cần một viên linh thạch trung phẩm là có thể mua được một viên đan Hoán Dung, thay vì tự mình luyện chế còn không bằng nhanh chóng tu luyện."
Phó Tu Vân biết lời của Dịch Nhiên là ý tốt, nhưng hắn thật sự không thể chịu nổi mỗi ngày không cần làm gì đã phải tốn mất hai viên linh thạch trung phẩm, tuy thu hoạch không ít yêu đan và linh tài trong bảy ngày ở ngoài núi Vân Phong, sau khi bán đi thu được tổng cộng 530 viên linh thạch trung phẩm, nhưng nghĩ tới giá của linh kiếm thất phẩm cũng khoảng đó, Phó Tu Vân lập tức cảm thấy được khoảng cách giữa vật phẩm chưa qua chế biến và thành phẩm lớn bao nhiêu.
Điều này làm một người có Thiên Hỏa cực phẩm như hắn sao có thể nhịn được? Chớ nói tới trong tay hắn còn có thuật rèn sơ cấp của Nguyên gia.
"Không sao, ngươi tranh thủ tu luyện đi, ta muốn thử một lần, thứ có thể tự mình làm sao có thể vung tiền như rác được? Tuy ngươi có linh thạch, nhưng nếu không kiếm được chút thu nhập, một đường của chúng ta sợ rằng sẽ rất khó khăn. Huống chi ta cảm thấy mình rất có thiên phú."
Dịch Nhiên giật giật khóe môi nhìn Phó Tu Vân thiêu hủy ba đỉnh Linh Đan, xoay người tiếp tục tu luyện. Bỏ đi, hiện tại y không nên nói gì, chờ đối phương lăn lộn đủ rồi thì dừng thôi.
Kết quả là tờ mờ sáng hôm sau, Dịch Nhiên vừa mở mắt ra đã thấy đôi mắt phượng đang nhìn y chằm chằm của Phó Tu Vân, hắn cười tủm tỉm cho y xem một thanh chùy thủ màu đỏ, tuy ngoại hình nhìn hơi kém, nhưng bởi vì tài luyện vô cùng tinh thuần nên đã nâng cao một phẩm cấp không nói, tựa hồ còn ẩn chút linh thông (*).
(*) Buff.
"Sao! Lợi hại đúng chứ! Ta dùng Đá Hỏa luyện ra chùy thủ Hỏa Diễm! Ở Trân Bảo Các cũng có cái này nè, cái cao nhất cũng chỉ có tam phẩm, cái này của ta chính là tam phẩm còn chứa linh thông đốt cháy! Đây là lần đầu tiên ta luyện chế Linh Khí đó!"
Đôi mắt Phó Tu Vân lúc này lập lòe hưng phấn làm Dịch Nhiên cũng không nhịn được vui vẻ theo hắn, chỉ là rất nhanh y đã trở về vấn đề chính, nghiêm mặt nói:
"Không phải ngươi đang luyện chế Linh Đan à?"
Nụ cười của Phó Tu Vân lập tức cứng ngắc, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Dịch Nhiên nghĩ ra, hơi quay người liền thấy bột phấn phế đan màu xám đen đầy đất trong động phủ.
Dịch Nhiên: "..."
Phó Tu Vân thẹn quá thành giận: "Chỉ là ta chưa quen!"
Hết chương 22.
Tiểu kịch trường:
1. Chưa quen.
Dịch Nhiên: Phế đan đầy đất, ngươi có thể giải thích?
Phó Tu Vân: Chỉ là ta chưa quen!
Dịch Nhiên:... Không phải ngươi cảm thấy mình có thiên phú sao?
Phó Tu Vân: Ta đã luyện chế thành công chùy thủ Hỏa Diễm chỉ trong một lần!
Dịch Nhiên: Ta đang nói tới đan dược.
Phó Tu Vân: Đó là do còn chưa quen!
Dịch Nhiên: Ta đã hiểu thêm một ý khác của từ chưa quen.
2. Thu nhập.
Phó Tu Vân: Không có chút thu nhập, sau này sẽ miệng ăn núi lở.
Dịch Nhiên: A.
Phó Tu Vân: Vậy trước kia thu nhập của ngươi từ đâu?
Dịch Nhiên:...
Phó Tu Vân: Nói đi!
Dịch Nhiên:... Diệt quái có tính không?
Phó Tu Vân: Mỗi ngày ngươi đều diệt quái kiếm tiền à?
Dịch Nhiên: Còn có gia sản.
Phó Tu Vân:...
Không muốn nói chuyện với tu nhị đại.
Chỉ là đây không phải là chuyện quan trọng nhất, sắc mặt Chu Xương thay đổi rất nhiều lần từ đỏ tới trắng từ trắng tới đen, sắc mặt âm trầm nhìn toàn gia Triệu Trung Thiên.
"Triệu huynh, ta nghĩ ngươi cần phải giải thích vì sao tiểu tử Nguyên gia kia lại biến mất dưới sự giám sát của các ngươi? Ngươi vẫn chưa nói tin tức này cho tam gia chúng ta biết." Thanh âm của Chu Xương trở nên trầm thấp: "Nếu vậy, có phải nếu không xảy ra chuyện ta truy nã Dịch Tu Nguyên, có phải Triệu gia và Phó gia các ngươi định giấu luôn chuyện này? Nếu hai năm sau vẫn không tìm được tiểu súc sinh đó, vậy các ngươi tính tìm nửa cuốn rèn phổ còn lại của Phó Vân Thương như thế nào?"
Ánh mắt của Triệu Trung Thiên tối đi, sở dĩ gã nhanh như vậy đã dẫn người tới Chu gia cũng là vì muốn chuyện này không cần tiếp tục lan truyền tới mức Tống gia và Bành gia biết. Nếu không họ sẽ phải gánh cái danh giám sát kém, đến lúc đó họ sẽ bị thiệt khi phân chia lợi ích.
"Chu đạo hữu, đương nhiên chuyện này tế tử của ta sẽ cho mọi người một công đạo, chỉ là tiểu tử đó trời sinh ranh mãnh và xảo quyệt, điểm đó có thể thấy được từ chuyện nó ẩn nhẫn áp chế tu vi của bản thân nhiều năm như vậy. Nếu không phải nó vẫn luôn ngụy trang mình là Luyện Khí tầng hai, người giám sát nó cũng sẽ không bất cẩn bị nó hại chết. Nó chỉ mới gần mười sáu tuổi mà thôi, còn nhỏ như vậy đã âm hiểm như thế, nữ nhi và tế tử của ta đều là người đơn thuần, lương thiện, bị nó lừa cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm."
Triệu Trung Thiên nói tới đây, Phó Thiên Hải ở phía sau cũng vội vàng tiến lên giải thích cho bản thân: "Mấy năm nay ta và Dung nhi không có bạc đãi tiểu tử đó, cho ăn cho ở cho uống, dù là con chó cũng biết biết ơn báo đáp, nhưng không ngờ lại nuôi ra một con sói! Thầm hại chết người giám sát rồi rời đi, hiển nhiên đã âm mưu từ lâu."
Nói xong Phó Thiên Hải đầy vẻ thành khẩn cong lưng xin lỗi Chu Xương: "Xin lỗi, là ta giám thị kém, đợi tới khi tìm được tiểu súc sinh đó, Phó Thiên Hải ta đương nhiên sẽ cho mọi người một công đạo, Phá Vân Thương là bảo vật của Nhiên Nguyên Giới chúng ta, sao có thể để một nhà Phó gia ta chiếm được chứ? Phó gia sẵn lòng dâng ra rèn phổ Phá Vân Thương, chỉ cầu đôi khi có thể xem là được."
Chu Xương nghe thấy lời của Phó Thiên Hải mới dịu đi sắc mặt vô cùng không tốt. Trầm ngâm nhìn Phó Thiên Hải một hồi mới gật đầu: "Nếu ngươi đã nói như vậy, nhìn trên thái độ thành khẩn của ngươi, Chu gia chúng ta sẽ cố gắng nhẫn một đoạn thời gian, chỉ là các ngươi phải tìm ra nó trong vòng hai năm, nếu không thì tâm huyết nhiều năm của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
Triệu Hoa Dung ở bên cạnh nói một cách tàn nhẫn: "Tiền bối Chu yên tâm, dù tiểu tử này có chạy tới chân trời góc biển thì chỉ cần nó vẫn ở trong Nhiên Nguyên Giới, hai năm sau nó chắc chắn sẽ phải ngoan ngoãn mà trở lại nơi này! Đến lúc đó, tiền bối chỉ cần ra tay để nó mở ra bí cảnh Nguyên gia là được."
Chu Xương nhìn lướt qua Triệu Hoa Dung vẫn chưa thu lại vẻ mặt, khóe miệng hơi cong, một tên ngụy quân tử, một phụ nhân ác độc, thế mà là "đơn thuần, lương thiện" trong miệng Triệu Trung Thiên? Ha ha, quả thật là chuyện cười hài hước nhất mà gã từng nghe.
Chỉ là sau khi Chu Xương hơi cười lại lập tức chuyển ánh mắt sang ngay Triệu Kiến Chương đứng cuối cùng. Không biết sao sắc mặt Triệu Kiến Chương lại hơi tái nhợt và đỏ bừng, nhưng Chu Xương mặc kệ, gã chỉ biết tiểu nhi tử của mình cùng đối phương tới thành Vận tham gia tuyển chọn đạo lữ của Vân Thủy Nhi, nhưng cuối cùng tiểu nhi tử của gã chết, còn tên này thì trở lại.
"Kiến Chương, nếu ngươi đã tới rồi vậy ta không cần lại đi tìm ngươi. Hiện tại trước mặt phụ thân ngươi và ta, ngươi tới nói cho ta biết vì sao ngươi và Năng nhi cùng đi thành Vận, nhưng ngươi sống, Năng nhi của ta lại chết?"
Khi Chu Xương nói những lời này, trên người lập tức bộc phát ra một cổ uy áp kinh người thẳng tới Triệu Kiến Chương, Triệu Kiến Chương vốn dĩ cảm thấy không khỏe sau chuyến thám hiểm trong hồ lần đó, như linh căn không thể ngưng tụ linh lực vậy, lúc này lại bị uy áp của Chu Xương đè ép, lập tức không chống đỡ nổi mà quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!
"Đại ca!" Triệu Hoa Dung kêu lên.
Tuy Triệu Trung Thiên không mở miệng, nhưng lập tức ra tay cản uy áp của Chu Xương.
"Chu đạo hữu, ta biết ngươi phải chịu nổi đau mất nhi tử. Nhưng việc này hiển nhiên không có liên quan tới Kiến Chương, nó cũng suýt nữa đã bị Dịch Tu Nguyên cũng chính là Phó Tu Vân giết chết trong hồ đó, may mắn nó nhạy bén nên thoát được. Chỉ là dù vậy thì nó cũng bị thương. Hiện tại, ngươi cũng có thể nhìn ra nó bị suy yếu."
Chu Xương cảm thấy Triệu Trung Thiên không vui nên không tạo áp lực nữa. Nhưng lần này gã quan sát cẩn thận gương mặt của Triệu Kiến Chương, sau đó lộ ra vẻ hoài nghi.
"Triệu đạo hữu. Ta thấy có chút kỳ quái."
Ánh mắt của Triệu Trung Thiên chợt lóe: "Hử?"
Chu Xương dựa theo nguyên tắc nhi tử mình đã chết nên cũng không thể để Triệu Trung Thiên vui vẻ được, nói với tâm trạng vui vẻ khi người gặp họa: "Gương mặt Kiến Chương đỏ trong trắng, ẩn ẩn chút khí đen trong đỏ, chỉ sợ không phải bị thương gì, trái lại như đã trúng độc. Khác không nói, tốt xấu gì Kiến Chương cũng là Ngưng Mạch sơ kỳ, tuy tu vi không phải đối thủ của ngươi và ta, nhưng vô dụng tới đâu cũng không nên tới mức chịu đựng không nổi uy áp của ta và ngươi. Chỉ mới nhận chút uy áp của ta đã trực tiếp hộc máu...Triệu đạo hữu, đừng nói ta không nhắc ngươi, ngươi mau dẫn ái tử của ngươi tới Bạch gia hoặc Bạch Dược Môn xem thử xem, chậm trễ sợ là sẽ xảy ra chuyện."
Sắc mặt Triệu Trung Thiên lập tức đen, tuy hai ngày nay gã có chút nghi ngờ tinh huống thân thể của Triệu Kiến Chương, nhưng chỉ mới hoài nghi mà thôi, lúc này bị Chu Xương nói trắng ra như vậy trái lại khiến gã cảm thấy không ổn. Lập tức không chút do dự bắt lấy cánh tay của Triệu Kiến Chương, đạp lên mây mà rời đi, để lại Phó Thiên Hải và Triệu Hoa Dung xấu hổ đối mặt với Chu Xương mà không biết nói lời nào.
Chu Xương lại phất phất tay: "Được rồi, hai người các ngươi cũng đi đi! Hiện tại ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi, các ngươi vẫn nên ngẫm lại rốt cuộc nên làm sao bắt tên giảo hoạt đó về đúng hạn đi. Nghe nói trước đó Triệu Kiến Chương muốn thu phục Dịch Tu Nguyên nên mới xuống đáy hồ bơi một vòng vì nó... Ha ha, nếu tình huống hiện tại của đại ca ngươi thật sự do tiểu tử đó tạo thành, ta nghĩ rằng không chỉ dựa vào các ngươi là có thể bắt một người như vậy ngoan ngoãn trở về."
Chu Xương nói xong lập tức hất tay áo rời đi, còn cười thêm mấy tiếng: "Thật là hậu sinh khả úy, chỉ là... Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi(*)."
(*) Cây cao đón gió bị gió dập: Ghen tị người tài.
Rốt cuộc sắc mặt giận dữ và ác độc của Triệu Hoa Dung cũng không thể nào che giấu được, Phó Thiên Hải cũng mang vẻ mặt tức giận.
"Ta cũng không tin 12 xác chết dòng chính Nguyên gia trong tay ta, tiểu súc sinh Nguyên gia kia có thể trơ mắt nhìn ta ném bọn họ vào động Độc Thú Huyết!"
- --------
Lúc này tiểu súc sinh bị Triệu gia và Phó gia nhớ thương đang nghỉ ngơi trong tầng bốn Vân Phong Đăng Thiên Giác ở thành Vận.
Chỉ là không phải động phủ lúc trước nữa mà đã đổi thành động phủ số 8. Nếu có người đứng trước mặt họ nhất định sẽ kinh ngạc bởi vì dung mạo họ thế mà thay đổi lớn như vậy.
"Ngươi chắc chắn có thể luyện chế ra đan Hoán Dung cấp cao?" Dịch Nhiên vừa đả tọa trong động phủ, vừa bất đắc dĩ nhìn Phó Tu Vân luyện đan tới mặt xám mày tro: "Ở đây chỉ cần một viên linh thạch trung phẩm là có thể mua được một viên đan Hoán Dung, thay vì tự mình luyện chế còn không bằng nhanh chóng tu luyện."
Phó Tu Vân biết lời của Dịch Nhiên là ý tốt, nhưng hắn thật sự không thể chịu nổi mỗi ngày không cần làm gì đã phải tốn mất hai viên linh thạch trung phẩm, tuy thu hoạch không ít yêu đan và linh tài trong bảy ngày ở ngoài núi Vân Phong, sau khi bán đi thu được tổng cộng 530 viên linh thạch trung phẩm, nhưng nghĩ tới giá của linh kiếm thất phẩm cũng khoảng đó, Phó Tu Vân lập tức cảm thấy được khoảng cách giữa vật phẩm chưa qua chế biến và thành phẩm lớn bao nhiêu.
Điều này làm một người có Thiên Hỏa cực phẩm như hắn sao có thể nhịn được? Chớ nói tới trong tay hắn còn có thuật rèn sơ cấp của Nguyên gia.
"Không sao, ngươi tranh thủ tu luyện đi, ta muốn thử một lần, thứ có thể tự mình làm sao có thể vung tiền như rác được? Tuy ngươi có linh thạch, nhưng nếu không kiếm được chút thu nhập, một đường của chúng ta sợ rằng sẽ rất khó khăn. Huống chi ta cảm thấy mình rất có thiên phú."
Dịch Nhiên giật giật khóe môi nhìn Phó Tu Vân thiêu hủy ba đỉnh Linh Đan, xoay người tiếp tục tu luyện. Bỏ đi, hiện tại y không nên nói gì, chờ đối phương lăn lộn đủ rồi thì dừng thôi.
Kết quả là tờ mờ sáng hôm sau, Dịch Nhiên vừa mở mắt ra đã thấy đôi mắt phượng đang nhìn y chằm chằm của Phó Tu Vân, hắn cười tủm tỉm cho y xem một thanh chùy thủ màu đỏ, tuy ngoại hình nhìn hơi kém, nhưng bởi vì tài luyện vô cùng tinh thuần nên đã nâng cao một phẩm cấp không nói, tựa hồ còn ẩn chút linh thông (*).
(*) Buff.
"Sao! Lợi hại đúng chứ! Ta dùng Đá Hỏa luyện ra chùy thủ Hỏa Diễm! Ở Trân Bảo Các cũng có cái này nè, cái cao nhất cũng chỉ có tam phẩm, cái này của ta chính là tam phẩm còn chứa linh thông đốt cháy! Đây là lần đầu tiên ta luyện chế Linh Khí đó!"
Đôi mắt Phó Tu Vân lúc này lập lòe hưng phấn làm Dịch Nhiên cũng không nhịn được vui vẻ theo hắn, chỉ là rất nhanh y đã trở về vấn đề chính, nghiêm mặt nói:
"Không phải ngươi đang luyện chế Linh Đan à?"
Nụ cười của Phó Tu Vân lập tức cứng ngắc, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Dịch Nhiên nghĩ ra, hơi quay người liền thấy bột phấn phế đan màu xám đen đầy đất trong động phủ.
Dịch Nhiên: "..."
Phó Tu Vân thẹn quá thành giận: "Chỉ là ta chưa quen!"
Hết chương 22.
Tiểu kịch trường:
1. Chưa quen.
Dịch Nhiên: Phế đan đầy đất, ngươi có thể giải thích?
Phó Tu Vân: Chỉ là ta chưa quen!
Dịch Nhiên:... Không phải ngươi cảm thấy mình có thiên phú sao?
Phó Tu Vân: Ta đã luyện chế thành công chùy thủ Hỏa Diễm chỉ trong một lần!
Dịch Nhiên: Ta đang nói tới đan dược.
Phó Tu Vân: Đó là do còn chưa quen!
Dịch Nhiên: Ta đã hiểu thêm một ý khác của từ chưa quen.
2. Thu nhập.
Phó Tu Vân: Không có chút thu nhập, sau này sẽ miệng ăn núi lở.
Dịch Nhiên: A.
Phó Tu Vân: Vậy trước kia thu nhập của ngươi từ đâu?
Dịch Nhiên:...
Phó Tu Vân: Nói đi!
Dịch Nhiên:... Diệt quái có tính không?
Phó Tu Vân: Mỗi ngày ngươi đều diệt quái kiếm tiền à?
Dịch Nhiên: Còn có gia sản.
Phó Tu Vân:...
Không muốn nói chuyện với tu nhị đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.