Chương 39: Mất tích
Nguyễn Kori
06/01/2018
Sau một hồi tháo bột ra, cuối cùng cậu cũng có thể chuyển động cánh tay như bình thường
-Tôi thật sự ngạc nhiên về khả năng hồi phục của cậu đấy , hiếm thấy có người nào bị như cậu mà một tuần đã lành rồi nhưng tôi vẫn phải căn dặn cậu, không nên làm những việc nặng và không được cử động tay nhiều để tránh vết thương chưa lành hẳn lại nặng thêm- Bác sĩ nói, cất dụng cụ vào hộp đồ
-Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ- Cậu nói
-Để tao tiễn bác sĩ cho- Kun
Kun đứng dậy, tiễn bác sĩ ra ngoài
-Thôi! Tôi về đây- Nhỏ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy
-Cảm ơn đã đến thăm- Cậu
-Không có gì- Nhỏ cười rồi quay bước đi luôn
Cậu đột nhiên đỏ mặt, tim đập loạn xạ cả lên. Cậu bị sao vậy chứ? Chính cậu cũng đang hỏi chính cậu, tại sao cậu lại có cảm xúc ấy
-Này Kai...Kai...Kai...KAI- Kan nói rồi đột nhiên hét lớn lên
-H...hả? Có chuyện gì vậy?- Cậu quay lại nhìn Kan
-Mày còn hỏi chuyện gì à? Tao gọi mà mày có nghe đâu. Hồn mày lạc đi tận đâu rồi- Kan cau mày
-Làm gì có- Cậu vội chối
-Tao biết đấy! Anh chàng ta đang mơ màng đến Tiểu Thiên Nhi nhà nào đó đấy- Key
-Tiểu Thiên Nhi?- Cậu khó hiểu nhìn Key
-Là ai mày tự biết- Key
-Mày có nói rõ ra không thì bảo- Cậu sắn tay áo lên
-Mày tưởng tao sợ à? Mày càng đe dọa tao càng không nói, mày làm gì được tao?
-Vậy mày chết chắc với tao rồi
-Có giỏi thì bắt tao đi
-Mày cứ chờ đó! Tao sẽ cho mày nhừ đòn
-Ngon lại đây! Chưa biết chừng đứa nào bị đánh trước à? Mày bắt được tao thì hãy nói nhá
Vậy là hai thằng rượt nhau, chạy quanh phòng khách, cậu rượt Key, miệng cứ hét, còn Key thì chạy trước. Cứ rượt thế cho đến khi bị hắn đập cho mỗi đứa một trận mới chịu ngồi yên
---------------------------------------------------------
10 giờ tối...biệt thự của tụi nó...
-Con Alex đi đâu mà lâu về thế? Đi hơn cả nửa ngày rồi mà còn chưa chịu về là sao?- Dezy
-Mặc kệ nó đi! Nó chắc lại la cà ở đâu hoặc vô bar chơi rồi, lát nó về cũng nên- San
-Sáng tao chở nó đến nhà tụi Ken rồi nó bảo tao về luôn, chắc thăm Kai xong nó đi chơi thôi- Haru
-Đi chơi mà bữa trưa lẫn bữa tối còn không thèm về ăn luôn, lại còn không thông báo gì nữa, nó có bao giờ vậy đâu- Dezy
-Chắc điện thoại hết pin hay có sự cố gì đó. Mà nó lớn rồi, tự nó biết lo cho mình, mày cần gì phải lo thế?- Senni
-Thôi thôi! Mày đi nghỉ đi, tụi mày cũng đi ngủ đi, khi nào con Alex về tao nói cho- Haru
-Mày cũng vậy. Đi ngủ đi- Dezy
-Tao biết rồi- Haru trả lời
-Ừ!- Nói rồi ba đứa kia đi ngủ, còn Haru ngồi đó xem TV chờ nhỏ
---------------------------------------------
Ngày hôm sau...
Đã qua hơn một ngày mà vẫn không thấy nhỏ đâu, hôm nay nhỏ cũng không đi học
Cả đám đang ngồi trong lớp học mà tâm trạng cứ bất an (trừ ai đó nha), lo lắng cho nhỏ. Điện thoại thì không gọi được, gọi điện đến bar cũng không có nhỏ ở đó, vậy nhỏ đi đâu được chứ? Nhỏ rất ít, phải gọi là rất hiếm mới phải, rất hiếm khi đi đâu cả gần hoặc hơn một ngày mà không nói gì với tụi nó cả vì sợ tụi nó lo
"Tinh tinh" Tiếng chuông tin nhắn đến
Dezy mở máy lên, là tin nhắn của nó
Nó- Alex đâu? Sao tao không gọi được cho nó?
Dezy ngạc nhiên, chút nữa là làm rớt cái điện thoại xuống đất luôn rồi. Trấn tĩnh lại bản thân. Thực sự Dezy không biết trả lời nó sao luôn khi mà nó đã giao nhiệm vụ trông chừng nhỏ cho tụi Dezy, vậy mà...
Dezy- Tao xin lỗi! Tao không biết! Từ hôm qua đến giờ nó chưa về
Dezy vừa đặt máy xuống bàn là đã nhận được hồi âm từ nó (nhanh vậy?)
Nó- Hôm qua nó đi đâu?
Dezy- Thăm Kai. Cậu ta bị thương ở tay khi thi đấu bóng rổ lần trước
Nó- Không ai đi cùng?
Dezy- Có Haru đi cùng nhưng con Alex bảo nó tự về được nên đã bảo Haru về luôn
Nó- Bar?
Dezy- Không!
Nó- Công viên?
Dezy- Không!
Nó- Mọi nơi hay đến?
Dezy- Không có nơi nào có cả
Nó- Trường?
Dezy- Trường Royal này á?
Nó- Ừ!
Dezy- Nó có đi học đâu mà tìm trong trường
Nó- Vậy là chưa?
Dezy- Tất nhiên! Nó có đến trường đâu mà tìm
Nó- Mau đi tìm
Dezy- Tại sao?
Nó- Không thể bỏ xót nơi nào cả, dù bất khả thi
Dezy- À ừ! Tao hiểu rồi! Có gì tao sẽ báo lại cho mày sau
Nó đặt điện thoại xuống bàn, khẽ xoa xoa thái dương
"Liệu có phải là cô? Min?" Nó nghĩ
----------------------------------------
Gomenasai mina, hôm nay mình đăng hơi muộn
À mình sẽ giải thích một số chỗ trong truyện nha
-[...]-: Đây là cuộc đối thoại giữa hai người đang gọi điện cho nha
"Rầm" hay "Bịch" hoặc "Cạch": Đây là những tiếng động, thường thì chỉ từ một đến ba từ là nhiều nhất, ít khi quá lắm
"...": Còn đây là suy nghĩ của nhân vật
...- ...: Đây là cuộc đối thoại giữa hai người đang nhắn tin với nhau (vd như cuộc đối thoại giữa nó và Dezy ở trên)
Còn gì nữa thì mình sẽ giải thích sau ha
Tiếp tục ủng hộ truyện mình nha
Kori
-Tôi thật sự ngạc nhiên về khả năng hồi phục của cậu đấy , hiếm thấy có người nào bị như cậu mà một tuần đã lành rồi nhưng tôi vẫn phải căn dặn cậu, không nên làm những việc nặng và không được cử động tay nhiều để tránh vết thương chưa lành hẳn lại nặng thêm- Bác sĩ nói, cất dụng cụ vào hộp đồ
-Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ- Cậu nói
-Để tao tiễn bác sĩ cho- Kun
Kun đứng dậy, tiễn bác sĩ ra ngoài
-Thôi! Tôi về đây- Nhỏ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy
-Cảm ơn đã đến thăm- Cậu
-Không có gì- Nhỏ cười rồi quay bước đi luôn
Cậu đột nhiên đỏ mặt, tim đập loạn xạ cả lên. Cậu bị sao vậy chứ? Chính cậu cũng đang hỏi chính cậu, tại sao cậu lại có cảm xúc ấy
-Này Kai...Kai...Kai...KAI- Kan nói rồi đột nhiên hét lớn lên
-H...hả? Có chuyện gì vậy?- Cậu quay lại nhìn Kan
-Mày còn hỏi chuyện gì à? Tao gọi mà mày có nghe đâu. Hồn mày lạc đi tận đâu rồi- Kan cau mày
-Làm gì có- Cậu vội chối
-Tao biết đấy! Anh chàng ta đang mơ màng đến Tiểu Thiên Nhi nhà nào đó đấy- Key
-Tiểu Thiên Nhi?- Cậu khó hiểu nhìn Key
-Là ai mày tự biết- Key
-Mày có nói rõ ra không thì bảo- Cậu sắn tay áo lên
-Mày tưởng tao sợ à? Mày càng đe dọa tao càng không nói, mày làm gì được tao?
-Vậy mày chết chắc với tao rồi
-Có giỏi thì bắt tao đi
-Mày cứ chờ đó! Tao sẽ cho mày nhừ đòn
-Ngon lại đây! Chưa biết chừng đứa nào bị đánh trước à? Mày bắt được tao thì hãy nói nhá
Vậy là hai thằng rượt nhau, chạy quanh phòng khách, cậu rượt Key, miệng cứ hét, còn Key thì chạy trước. Cứ rượt thế cho đến khi bị hắn đập cho mỗi đứa một trận mới chịu ngồi yên
---------------------------------------------------------
10 giờ tối...biệt thự của tụi nó...
-Con Alex đi đâu mà lâu về thế? Đi hơn cả nửa ngày rồi mà còn chưa chịu về là sao?- Dezy
-Mặc kệ nó đi! Nó chắc lại la cà ở đâu hoặc vô bar chơi rồi, lát nó về cũng nên- San
-Sáng tao chở nó đến nhà tụi Ken rồi nó bảo tao về luôn, chắc thăm Kai xong nó đi chơi thôi- Haru
-Đi chơi mà bữa trưa lẫn bữa tối còn không thèm về ăn luôn, lại còn không thông báo gì nữa, nó có bao giờ vậy đâu- Dezy
-Chắc điện thoại hết pin hay có sự cố gì đó. Mà nó lớn rồi, tự nó biết lo cho mình, mày cần gì phải lo thế?- Senni
-Thôi thôi! Mày đi nghỉ đi, tụi mày cũng đi ngủ đi, khi nào con Alex về tao nói cho- Haru
-Mày cũng vậy. Đi ngủ đi- Dezy
-Tao biết rồi- Haru trả lời
-Ừ!- Nói rồi ba đứa kia đi ngủ, còn Haru ngồi đó xem TV chờ nhỏ
---------------------------------------------
Ngày hôm sau...
Đã qua hơn một ngày mà vẫn không thấy nhỏ đâu, hôm nay nhỏ cũng không đi học
Cả đám đang ngồi trong lớp học mà tâm trạng cứ bất an (trừ ai đó nha), lo lắng cho nhỏ. Điện thoại thì không gọi được, gọi điện đến bar cũng không có nhỏ ở đó, vậy nhỏ đi đâu được chứ? Nhỏ rất ít, phải gọi là rất hiếm mới phải, rất hiếm khi đi đâu cả gần hoặc hơn một ngày mà không nói gì với tụi nó cả vì sợ tụi nó lo
"Tinh tinh" Tiếng chuông tin nhắn đến
Dezy mở máy lên, là tin nhắn của nó
Nó- Alex đâu? Sao tao không gọi được cho nó?
Dezy ngạc nhiên, chút nữa là làm rớt cái điện thoại xuống đất luôn rồi. Trấn tĩnh lại bản thân. Thực sự Dezy không biết trả lời nó sao luôn khi mà nó đã giao nhiệm vụ trông chừng nhỏ cho tụi Dezy, vậy mà...
Dezy- Tao xin lỗi! Tao không biết! Từ hôm qua đến giờ nó chưa về
Dezy vừa đặt máy xuống bàn là đã nhận được hồi âm từ nó (nhanh vậy?)
Nó- Hôm qua nó đi đâu?
Dezy- Thăm Kai. Cậu ta bị thương ở tay khi thi đấu bóng rổ lần trước
Nó- Không ai đi cùng?
Dezy- Có Haru đi cùng nhưng con Alex bảo nó tự về được nên đã bảo Haru về luôn
Nó- Bar?
Dezy- Không!
Nó- Công viên?
Dezy- Không!
Nó- Mọi nơi hay đến?
Dezy- Không có nơi nào có cả
Nó- Trường?
Dezy- Trường Royal này á?
Nó- Ừ!
Dezy- Nó có đi học đâu mà tìm trong trường
Nó- Vậy là chưa?
Dezy- Tất nhiên! Nó có đến trường đâu mà tìm
Nó- Mau đi tìm
Dezy- Tại sao?
Nó- Không thể bỏ xót nơi nào cả, dù bất khả thi
Dezy- À ừ! Tao hiểu rồi! Có gì tao sẽ báo lại cho mày sau
Nó đặt điện thoại xuống bàn, khẽ xoa xoa thái dương
"Liệu có phải là cô? Min?" Nó nghĩ
----------------------------------------
Gomenasai mina, hôm nay mình đăng hơi muộn
À mình sẽ giải thích một số chỗ trong truyện nha
-[...]-: Đây là cuộc đối thoại giữa hai người đang gọi điện cho nha
"Rầm" hay "Bịch" hoặc "Cạch": Đây là những tiếng động, thường thì chỉ từ một đến ba từ là nhiều nhất, ít khi quá lắm
"...": Còn đây là suy nghĩ của nhân vật
...- ...: Đây là cuộc đối thoại giữa hai người đang nhắn tin với nhau (vd như cuộc đối thoại giữa nó và Dezy ở trên)
Còn gì nữa thì mình sẽ giải thích sau ha
Tiếp tục ủng hộ truyện mình nha
Kori
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.