Phép Màu

Chương 14

Lâu Doanh Doanh

01/02/2016

“Không được, không muốn, anh tránh ra!” Bạch Thủy Ương bị dọa, không ngừng thét chói tai.

“Bạch Thủy Ương, cô cùng lắm thì cũng chỉ là con dâm nữ bị tôi dùng qua, cô có tư cách gì mà thương hắn? Hơn nữa cô vẫn còn là một hung thủ giết người, cô nhất định cô vẫn còn không biết lúc xảy ra tai nạn chính mình đã đâm chết người đi, cái tên Thẩm Tương Tường kia làm thế nào mà giúp cô thu dọn vậy?” Lưu Thanh Chu ngả ngớn cười to.

Bạch Thủy Ương nhân cơ hội này, với lấy chiếc bình hoa nện một cái vào đầu hắn, máu tươi theo trán chảy xuống, Lưu Thanh Chu trừng lớn hai mắt không thể tin rằng người đàn bà từng vì hắn mà tìm cái chết lại dám làm vậy với hắn.

Rầm! Lưu Thanh Chu ngã xuống sàn.

Bạch Thủy Ương vừa run rẩy đi đến phòng khách tìm được điện thoại của mình.

“Ba......Ba...” Chân tay cô luống cuống cầm đi cầm lại điện thoại không biết nói thế nào.

“Thủy Ương con đừng vội, con đang ở nhà đúng không? Ba ba lập tức sang đó, con không cần lo lắng, không cần sợ hãi, ba lập tức đến liền”. Bạch Tín Hùng nghe được giọng nói kích động của con gái lập tức biết là cô xảy ra chuyện.

Nghe được giọng nói của Bạch Tín Hùng, Bạch Thủy Ương dần dần bình tĩnh lại, vừa bỏ điện thoại xuống, tiếng di động lại vang lên, là của y tá trong bệnh viện.

“Cô Thẩm cô mau đến đây nhanh, Phán Xuân không xong rồi, cô mà không đến nhanh thì không kịp nhìn mặt cậu bé lần cuối đấy.” Đã nghèo lại còn gặp eo.

Chuyện tốt không thành đôi còn chuyện xấu lại không ngừng kéo đến.

Bạch Thủy Ương bất chấp sợ hãi của mình lập tức đến bệnh viện, cô chạy vọt đến phòng bệnh của Giang Phán Xuân, cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé không chịu buông.

“Phán Xuân, Phán Xuân sao rồi? Phán Xuân chị đến rồi đây.” Bạch Thủy Ương không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Phán Xuân. “Phán Xuân không có việc gì đâu, em phải kiên cường lên, sống sót, nhất định phải sống sót.”

Bác sĩ vừa định ngăn lại những hành động quá mức kích động của Bạch Thủy Ương thì y tá liền kịp thời ngăn lại, “Kệ cô ấy đi, để những bi thương của cô ấy giải tỏa ra ngoài cũng là chuyện tốt.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng khóc của Bạch Thủy Ương cùng với âm thanh tí tách của dụng cụ y tế.

Giang Phán Xuân dường như từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, trong tiếng kêu to không ngừng của Bạch Thủy Ương, hàng lông mi dài của cậu run run, đôi mắt chậm rãi mở ra, đôi môi dưới chụp dưỡng khí khẽ mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt.

“Chị...”

Tí tách...... Bạch Thủy Ương còn chưa kịp trả lời, thì dụng cụ y tế liền phát ra một tiếng bén nhọn.

Một tiếng gọi chị của Giang Phán Xuân làm vô số những mảnh nhỏ hình ảnh ùa đến trong đầu Bạch Thủy Ương, Giang Phán Xuân ngã xuống đất khóc oa oa, Giang Phán Xuân gào khóc đòi ăn, Giang Phán Xuân bi bô tập nói, Giang Phán Xuân chập chững từng bước đến gần cô, Giang Phán Xuân phát bệnh nằm trên giường thân mình cắm đầy ống nhựa........Trong trí nhớ của cô tràn ngập toàn là Giang Phán Xuân, nhưng lại không có bất cứ thứ gì về Bạch gia.

Bởi vì căn bản cô không phải là Bạch Thủy Ương, cô là Giang Noãn Đông.

Bạch Thủy Ương bị kéo ra, bác sĩ ngay lập tức cấp cứu kích tim lần cuối cho Giang Phán Xuân.

Lúc Giang Phán Xuân qua đời là chín giờ bốn mươi lăm phút, sinh mệnh của một đứa trẻ đến cứ như thế mà kết thúc.

Tám năm trước ở một khu dân cư cao cấp của Đài Bắc, sắp đến hoàng hôn, mặt trờ ở phía tây ánh đỏ rực cả nửa bầu trời, rặng mây hồng ánh lên ánh sáng viền vàng chói mắt, cảnh đẹp làm người ta không thể rời mắt.

Ánh sáng vàng óng ánh chiếu hắt vào khu dân cư nhưng một cảnh đẹp như vậy lại không hề hấp dẫn với một người.

“Chị, bọn họ đang làm cái gì vậy?” Giang Phán Xuân cầm lấy tay chị mình đứng ở bên ngoài đường cái nhìn vào ngồi nhà, cậu bé không hiểu tại sao lại có nhiều người ra ra vào vào nhà mình như vậy.



“Bọn họ đang chuyển nhà” Giang Noãn Đông nắm chặt tay của cậu, khóe mắt ửng hồng nhìn ngôi nhà của chính mình trong mười sáu năm, nơi đây đã ngay lập tức không còn là nhà cô nữa.

“Chuyển nhà, chuyển nhà là cái gì?” Năm nay Giang Phán Xuân đã tám tuổi, nhưng chỉ số thông minh cũng không thể bằng một đứa trẻ bốn tuổi bình thường, đứa trẻ nhỏ mở đôi mắt đen bóng nhìn người chị thân thiết nhất của mình.

“Chuyển nhà là chúng ta không thể ở lại nơi đây nữa, phải chuyển đi nơi khác.” Giang Noãn Đông ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt vuốt ve đôi má cậu.

Năm đó cô cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi.

“Vậy ba mẹ đâu? Ba mẹ cũng chuyển nhà với chúng ta phải không?” Giang Phán Xuân hết nhìn đông nhìn tây, nhìn tới nhìn lui trong đám người nhưng không thể thấy ba mẹ của cậu.

Lời nói vô tâm của Giang Phán Xuân một lần nữa là đôi mắt của Giang Noãn Đông đỏ lên, đứa em trai tôi nghiệp này của cô vừa sinh ra thì đã bị bệnh tim, từ nhỏ hơn nửa thời gian là ở trong bệnh viện, lúc sáu tuổi thì lại bị viêm màng não, ảnh hưởng đến phát triển trí lực, nhưng cha mẹ cô chưa bao giờ ghét bỏ đứa nhỏ này mà luôn xem như bảo bối đi khắp nơi tìm danh y chạy chữa.

Giang Noãn Đông kéo cậu bé lại ôm vào lòng, “Không, ba mẹ sẽ chuyển đến nơi khác, không ở cùng chúng ta.”

“Vì sao? Sao ba mẹ lại không ở cùng chúng ta?” Cái đầu nho nhỏ của Giang Phán Xuân ghé vào vai cô, nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì.......Bởi vì ba mẹ sẽ đến một nơi rất tốt, nơi đó trẻ con không thể ở được.” Hai tuần trước tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mệnh của hai vợ chồng họ Giang, chỉ để lại hai đứa con của họ là Giang Noãn Đông và Giang Phán Xuân.

“Còn chị thì sao? Chị sẽ ở cùng Phán Xuân sao?” Giang Phán Xuân không yên tâm cầm lấy quần áo của chị mình, hơi thở cũng dồn dập hơn.

Nhưng lúc vợ chồng Giang thị bận bịu làm việc kiếm tiền chạy chũa cho con thì Giang Noãn Đông là người luôn ở bên cạnh cậu bé, cô là người mà cậu bé thân thiết nhất, là chỗ dựa duy nhất của cậu.

“Đừng gấp gáp, thở từ từ, chị sẽ không rời bỏ Phán Xuân, trẻ con chúng ta phải ở cùng một chỗ với nhau.” Giang Noãn Đông vỗ nhẹ vai, an ủi dỗ dành cậu bé. Hai đứa trẻ đứng dựa vào nhau nhìn ngôi nhà đã từng gắn bó của mình, tràn ngập bi thương.

Những tài sản đáng giá trong ngôi nhà đã bị chuyển đi gần hết, đến lúc chỉ còn lại căn phòng trống rỗng, người đàn ông trung niên chỉ đạo công việc của công ty vẫn chuyển cuối cùng cũng đã rời đi những đồ vật cuối cùng, rồi mang một dáng vẻ thâm thù đại hận ung dung đi đến trước mặt hai chị em.

“Noãn Đông, chuyện bố cháu biển thủ công quỹ mấy hôm trước chú cũng đã nói tường tận với cháu, ông chủ còn muốn ra tòa kiện ba cháu, nếu không phải chú phân tích rõ tốt xấu với ông ta thì hai cháu đã sớm bị bắt vào tù rồi.” Người đàn ông thô lỗ khạc đờm nhổ xuống đất, trừng mắt với hai chị em họ.

“Cảm ơn chú.” Giang Noãn Đông biết trước kia ba mình làm tổng giám đốc ở công ty, gia cảnh của nhà cũng không tệ, bởi vì Giang Phán Xuân mà ông ấy rất ít quan hệ với thân thích, ba mẹ cô vừa xảy ra chuyện thì người tự nhận là chú này tìm đến nhà cô, lại còn mang theo vợ con, lấy quần áo của ba cô mặc, lấy trang sức của mẹ cô đeo, đúa em họ kia còn bắt nạt cả em trai cô.

Tang sự của ba mẹ vừa xong, thì ông ta liền nói với Giang Noãn Đông chuyện ba cô biển thủ công quỹ của công ty bị phát giác, nếu thế chấp nhà của cô cũng không trả đủ, nên muốn bán ngôi nhà để gán nợ, nếu không có tiền thì sẽ tố cáo ba cô ra tòa.

Giang Noãn Đông bị dọa cho khiếp sợ, ba cô đã chết, cô không muốn ông chết rồi còn bị mang tiếng xấu, cô xin ông chú này giúp đỡ giải quyết, ông ta vốn không đồng ý nhưng vì cô liên tục cầu khẩn nên mới xuống nước đáp ứng.

Giang Phán Xuân thực sự sợ ông chú này nên đã sớm trốn phía sau Giang Noãn Đông, không dám nhìn vào ông ta.

“Lão già chết tiệt kia còn không mau đến đây giúp? Tôi dỡ không nổi cái này đay này.” m thanh của bà thím truyền từ trong nhà ra còn có cả tiếng bùm bùm, chú cô lập tức xoay người lái xe đi xử lý, tiếp sau đó liền truyền ra tiếng cãi vã của hai vợ chồng.

“Con mụ chết tiệt này, tôi đã bảo cô cái này không đáng tiền, không cần lấy.” Giọng người đàn ông quát lớn.

“Ông nói không đáng tiền thì không đáng tiền à, anh của ông giàu như vậy, thì đống tranh trong nhà cũng bán được giá tốt, dù sao cũng đã gọi công ty chuyển nhà, có thể lấy được thì sao không lấy?” Giọng đàn bà sắc nhọn không chịu yếu thế vọng ra.

Lại một trận loạt âm thanh bùm bùm, Giang Noãn Đông nhìn thấy họ mang bức bích họa trong phòng khách nhà mình khiêng ra, để lên xe tải.

Trong phòng lại có hai dáng người nhỏ nhỏ đi ra, là hai người con của chú cô.



“Anh, anh xem em mặc bộ này có đẹp không?” em họ cô mới mười hai tuổi, mặc trên người là chiếc váy mà mẹ cô mua cho làm quà sinh nhật, bộ đồ rất đẹp nhưng có chút rộng, làm váy rộng đều kéo lê trên mặt đất dính đầy đất cát.

Giang Noãn Đông lập tức quýnh lên chạy đến ngăn đứa nhỏ lại, “Đây là mẹ chị.......”

Giang Noãn đông còn chưa kịp nói xong, đã bị cậu em họ mười bốn tuổi va vào, cô chao đảo vài bước rồi ngã xuống đất, cậu em họ tuy bé hơn cô hai tuổi nhưng cũng rất cao lớn, cách nói chuyện cũng thô lỗ giống như ba nó.

“Cái gì mà của chị của em, mặc trên người em tôi thì chính là của em tôi!” Cậu em họ sờ sờ túi tiền của cậu ta, lấy ra một cái vòng cổ bằng đá đưa cho đứa em gái, “Em thấy cái này đẹp không? Đây là của anh mua cho em.”

Nói bậy, cái đó rõ ràng là quà Noel của cô, Giang Noãn Đông nhìn cái vòng cổ trên tay cậu ta bừng bừng tức giận mà không dám làm gì.

“Tránh ra đồ ngốc !” Cậu ta đá một cái vào Giang Phán Xuân đang đứng bên cạnh, kéo em gái đi đến gara xe, “Để anh nói cho em biết, cái xe này nhìn vậy nhưng lại rất nổi tiếng, anh đã lớn như vậy còn chưa bao giờ được ngồi xe tốt như vậy, đợi khi có thể đi thi bằng lái nhất định phải lái đến trường khoe mới được.”

Giang Noãn Đông chạy nhanh đến đỡ Giang Phán Xuân, nuốt tất cả những căm giận vào trong bụng.

Lúc cô em họ đi qua Giang Noãn Đông mới thấy sau lưng cô ta còn giấu một con thú bông, từ bề ngoài cũ kĩ của nó là có thể nhìn thấy được là đã được mua rất nhiều năm rồi.

“Không được lấy, đó là của tôi.” Giang Noãn Đông giật lấy con thú bông giữ chặt không chịu buông.

“Oa......oa......” Cô em họ bỗng dưng bị dọa, không cẩn thận ngã nhào lên đất.

Tại một căn biệt thự cách biệt thự Giang gia hai con phố, có một người thiếu niên đang đứng, cậu ưu sầu nhìn căn nhà mình.

“Tương Tường, tất cả đồ đạc trong nhà đều được giữ nguyên vẹn, chú sẽ sắp xếp người đến dọn dẹp định kì, cháu không cần lo lắng.” Người đàn ông trung niên đĩnh đạc đứng bên cạnh cậu thiếu niên, vì tính cách nghiêm túc của mình làm ông không biết thế nào để an ủi một đứa trẻ vừa mất đi ba mẹ.

“Cảm ơn chú Bạch.” Người thiếu niên tên là Thẩm Tương Tường, cậu đã mười tám tuổi đang chuẩn bị tham gia kì thi đại học cả nước, nhưng chỉ vì tai nạn máy bay mà mất đi ba mẹ, cũng không có thân thích gì.

Người đàn ông tên Bạch Tín Hùng này là bạn thân của ba cậu, lúc ba cậu qua đời một mình ông đã giúp cậu xử trí tất cả các công việc, thậm chí bao gồm cả chuyện công ty của ba cậu.

Thì ra là công ty của ba cậu vì sai lầm trong đầu tư mà mấy năm nay thua lỗ, ba cậu cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì, đến khi ba cậu qua đời chủ nợ liền ầm ầm kéo đến.

“Không cần lo lắng, nợ của ba cháu đã trả xong, không có ai ép cháu bán căn nhà này nữa đâu.” Bạch Tín Hùng nhìn ra được Thẩm Tương Tường quyến luyến căn nhà này, lưu luyến căn nhà mà cả gia đình ba người họ cùng sinh sống.

“Chú Bạch, cháu muốn ra nước ngoài du học.” Gương mặt mười tám tuổi của Thẩm Tương Tường tuy vẫn còn nét non nớt nhưng ánh mắt đã vô cùng kiên định.

“Được, tất cả cứ giao cho chú.” Bạch Tín Hùng gật đầu, ở trên người cậu thiếu niên này làm cho ông có thể thấy lại bóng dáng của người bạn sảng khoái của mình, không ngờ rằng người bạn già này của ông lại ra đi đột ngột như vậy, cứ nghĩ đến là làm ông không khỏi thấy chua xót trong lòng.

“Chú vẫn còn có chuyện, chú sẽ bảo lái xe chờ cháu, nếu muốn thì cứ đi dạo xung quanh cũng không sao, chú đi trước.” Bạch Tín Hùng vỗ vỗ vào bả vai Thẩm Tương Tường, để cho cậu có được một chút không gian yên tĩnh, mấy ngày nay không hề thấy cậu bé này rơi ra một giọt nước mắt, đứa nhỏ này quá quật cường, đến mức làm người khác thấy đau lòng.

Sau khi Bạch Tín Hùng đi khỏi, Thẩm Tương Tường đứng nhìn đám mây ở phía tây đến xuất thần, cậu đuổi theo đám mây, không muốn ngày trôi qua nhanh như vậy, qua ngày hôm nay cậu sẽ rời khỏi nơi này.

Cậu cứ đi theo hướng tây mà đi cho đến khi nghe được tiếng khóc. Nơi này là khu dân cư cao cấp, đều là những người có học thức, ít khi có thể thấy được tiếng ồn ào như vậy.

Từ rất xa cậu nhìn thấy có một cô gái bị ngã trên mặt đất, dùng thân mình che chở cho một cái gì đó, một đôi trai gái nhỏ tuổi đứng mắng cái gì đó với cô gái, cách cô gái mấy mét có một đứa trẻ nhỏ đang đứng khóc thút thít.

“Chị..... không được đánh chị tôi.” Giang Phán Xuân giãy giụa muốn đi đến bên Giang Noãn Đông.

“Không được, Phán Xuân em không được đến đây.” Giang Noãn Đông che chở con thú bông trong lòng, những thứ khác có thể cho họ, chỉ có cái này không được, tuyệt đối không thể cho họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phép Màu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook