Chương 3: Ác mộng
Tiểu Hoa Miêu
06/08/2022
Hạ Hữu Thất đẩy cửa phòng bao, bên trong thực ồn ào.
Mấy gã lớn tuổi mặt đỏ bừng mời rượu qua lại, hơn phân nửa đã say rượu. Bầu không khí đến đỉnh điểm, thi thoảng lại có người thốt ra vài ba câu tục tĩu. Mấy người phụ nữ rúc vào trong lòng bọn họ, dịu dàng khẽ hát, liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở vị trí trống không của anh. Ngược lại là người phụ nữ anh mang đến lúc này lại đang bị một gã mập mạp cưỡng ép đè xuống, bàn tay mập mạp giống móng heo của hắn ngang ngược tiến vào trong váy mà nhào nặn, người phụ nữ cười dâm đãng, hé đầu lưỡi dâm đãng mà thở dốc.
Hạ Hữu Thất thu lại ánh mắt, lạnh lùng đóng cửa lại.
Trong cái bữa tiệc của vòng danh lợi này, sự tồn tại của phụ nữ thậm chí còn không xứng là bạn gái dẫn theo, nhiều lắm chỉ là một món trang sức ra giá công khai, nếu như ông chủ vui vẻ liền có thể trao đổi bất cứ lúc nào.
Giới kinh doanh vốn là một cái thùng nhuộm lớn bẩn thỉu, cho dù là vô tình hay cố ý, chỉ cần rơi vào vực sâu này, thì người nào cũng đừng mong rằng toàn thân có thể sạch sẽ trở ra.
Gặp nhiều, liền chẳng thấy có gì lạ.
Cô chậm rãi bước đi, dây xích của túi xách tùy ý quấn một vòng trên cổ tay, theo tiếng bước chân của cô đong đưa, tạo ra âm thanh trầm bổng, êm tai.
Có người ở phía sau túm lấy cổ tay của cô, lực đạo hơi mạnh.
Lòng của cô không nhìn được mà run lên.
Nhưng quay đầu lại, ánh mắt thoáng chút buồn bã của phó tổng hiện ra ngay trước mắt cô, miệng thở hồng hộc phun ra mùi rượu.
Tại trụ sở chính, người đàn ông này là cấp trên trực tiếp của cô, sau khi về nước liền được thăng chức làm phó tổng, theo đuổi cô hơn nửa năm, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa, cũng chưa từng cho hắn bất kỳ điểm đột phá nào.
Mặt của cô không đổi sắc, hất mạnh tay anh ta ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Có chuyện gì?”
“Rời đi mà cũng không nói một tiếng?” Anh ta mở miệng, giọng điệu trách cứ.
Hạ Hữu Thất thuận miệng đáp: “Thấy anh uống vui quá, tôi không muốn quấy rầy.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Muộn rồi, không yên tâm để cô về một mình.”
Mắt hắn đỏ lên, xem ra là đã uống không ít, người cũng loạng choạng đứng không vững: “Để tôi đưa cô về.”
“Không làm phiền anh quan tâm.”
Cô lùi ra sau một bước nhỏ, giọng nói lạnh lẽo: “Trước tiên anh vẫn nên tự chăm sóc cho mình đi.”
“Hữu Thất.”
Yết hầu của anh khó khăn di chuyển, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không kìm lòng được mà đưa tay muốn kéo cô lại, nhưng bị người phụ nữ nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.
Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như thiêu đốt tâm can: “Phó tổng, say rượu nhưng cũng phải nhìn rõ người, nếu anh lại gần chút nữa, tôi liền kiện anh tội quấy rối tình dục.”
Phó tổng miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thu lại cái bộ dạng thâm tình giả tạo trên mặt, bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô sao lại phải không biết đạo lý như vậy chứ?”
Hạ Hữu Thất gật đầu, khóe môi nâng lên: “Tôi càng thích đi đường nhỏ hơn.”
Người đàn ông cấp trên say rượu bị giọng điệu lãnh đạm của cô chọc giận hoàn toàn, trong mắt sự khinh miệt cùng tức giận va chạm kịch liệt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô bớt giả vờ trước mặt tôi đi, tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ giống như cô tôi gặp nhiều rồi, tự nhận mình có mấy phần nhan sắc liền giả vờ thanh cao. Nói trắng ra, chỉ cần đưa đủ tiền thì còn không phải là ở trên trên giường lăng lở giống như chó cái sao. Cô dựa vào mặt mũi này mà lên mặt, cho rằng tôi sẽ cho cô mặt mũi sao?”
Người phụ nữ nghe xong không những không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô tiến lên một bước, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tức giận đến tái nhợt của anh ta, Hạ Hữu Thất chậc lưỡi một tiếng, tiếc nuối mà lắc đầu: “Anh bay ra cái gương mặt cực kỳ bị thảm lại già nua này, bản thân mình không thấy là buồn nôn sao?”
Nét mặt cô tươi cười như hoa, nói tiếp: “Tôi có một người bạn có uy tín trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ, có cần tôi tìm cậu ấy không? Cam đoan với anh, một đêm liền có thể hồi xuân.”
Người đàn ông trợn mắt” “Cô.”
Cô lười biếng mà thu hồi ánh mắt, không muốn lại cùng con chó điên này lãng phí thời gian, xoay eo thon nhỏ quay người rời đi.
Mái tóc dài mềm mượt xõa tung ở phía sau đầu, ngũ quan của cô lạnh lùng mà xinh đẹp động lòng người, đường cong cơ thể tinh tế. Dọc đường đi bị mấy gã đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thô tục đến buồn nôn, hồi lâu cũng không muốn dời ánh mắt.
Ra khỏi nhà hàng, cảm giác lạnh lẽo của ban đêm ngày càng rõ ràng, một đợt gió lạnh đánh thẳng vào mặt, thổi rối tung mái tóc đen của cô.
Căn hộ của cô cách chỗ này không xa, là Brie đã giúp cô sắp xếp trước khi về nước.
Tòa nhà cao nhất trong thành phố nằm tại trung tâm nơi mỗi tấc đất là một tấc vàng, mỗi tầng là một căn hộ, có thể quan sát được cảnh đêm phồn thịnh của thành phố A bên dưới, phóng xa tầm mắt thì còn có thể thấy biển cả mênh mông bát ngát.
Cô không bắt xe, một tay cầm giày cao gót đã cởi, một tay cầm chiếc túi xách nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, dọc theo ven đường mà đi chầm chậm về nhà.
Đi chưa được bao xa, chuông điện thoại vang lên.
Cô dừng bước, chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, vừa định nhấn nút nghe máy.
“Bíppp.”
Một chiếc xe thương vụ màu đen lướt nhanh qua người cô, tấp vào lề đường rồi bóp còi.
Hạ Hữu Thất nâng mắt lên, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ hình dáng của người đàn ông ngồi trên vị trí tay lái, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhanh chóng cúp điện thoại, chậm rãi đến gần chiếc xe.
Cửa sổ xe bằng thủy tinh bên ghế lái phụ hạ xuống, cô cúi người nhìn thẳng vào bên trong xe, điềm nhiên như không mà chào hỏi: “Cố tổng, trùng hợp quá vậy?”
Ánh mắt người đàn ông từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng về phía trước, khắp người đều tỏa ra băng khí lạnh lẽo.
“Lên xe.” Anh lạnh lùng mở miệng.
“Không cần.”
Hạ Hữu Thất trực tiếp từ chối: “Em muốn đi bộ một mình.”
Người đàn ông liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, gắt gao dán ở trên người cô. Giọng nói của anh khô khốc, có thể nghe ra được đang cố gắng kiềm chế tâm tình.
“Nghe lời, tôi không muốn làm ra chuyện quá khó coi.”
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Đem em trói lại, ném tới một nơi hoang tàn vắng vẻ, rồi lại bóp chết em một lần nữa sao?”
Người đàn ông hạ giọng: “Hạ Hữu Thất.”
Đồng tử màu xanh nhạt của cô trong suốt như pha lê, thuần khiết lay động ánh mắt người khác. Cô nhìn anh, ngữ khí có phần lẳng lơ.
“Đã đi rồi, lại không nhịn được quay trở lại, Cố Dực, anh lại bắt đầu làm mấy chuyện điên rồ.”
Người đàn ông đang nắm vô lăng bỗng nhiên siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh chợt nổi lên dần dần lan tới trên cánh tay, trái tim cũng không khống chế được mà đập điên cuồng.
Lúc này, cô gái nhỏ đột nhiên mở cửa xe ra, khom lưng chui vào, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống. Cô rũ mắt nhìn xuống đôi chân trắng nõn đang lộ ra, thuận miệng chỉ huy: “Phía trước rẽ phải, cảm ơn.”
Cố Dực nhíu mày, nửa ngày không nhúc nhích.
Hạ Hữu Thất nhìn sang, ánh mắt đầy nghi hoặc, tươi cười vô cùng ngọt ngào: “Không đi à?”
Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, hoàn toàn bị màu đen của bóng đem bao trùm, có thể so sánh với màn sương mù dày đặc trước cơn cuồng phong bão táp.
Thời gian ngưng đọng vài giây.
Sau đó, anh lặng lẽ thu lại tầm mắt, xoay vô lăng, chiếc xe đang đứng yên bỗng lao vùn vụt vào dòng xe cộ.
Anh im lặng, cô cũng không lên tiếng.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động cơ chạy, nhưng trong khoang xe khép kín lại không có một chút lúng túng nào trong bầu không khí.
Tiếng hít thở của hai người một nặng một nhẹ, nặng nề lại nhẹ nhàng đan xen vào nhau, hòa hợp một cách hoàn mỹ, ăn ý giống như một cơ thể hoàn chỉnh.
Rẽ phải ở giao lộ, đi thẳng khoảng một cây số thì cô cất giọng kêu ngừng.
Xe ổn định dừng ở ven đường, lúc này, trong xe càng thêm yên tĩnh.
Người đàn ông ánh mắt trầm tĩnh hướng về phía trước, anh im lặng không nói.
Anh không hối thúc, cô cũng không sốt ruột, khẽ xoay người về phía anh, đường cong đầy đặn trên ngực bị đè ép vô cùng sinh động, vải vóc mỏng manh bị kéo giãn hết cỡ, khe hở giữa quần áo trắng nõn, mềm mại như hoa quả tươi, bất cứ lúc nào nút áo cũng có thể bung ra.
Hạ Hữu Thất không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt của cô không thể nói là quá phức tạp, nhiều hơn là có chút sự hứng thú dò xét.
Cô chăm chú nhìn sườn mặt của người đàn ông tuấn tú, trong lòng không khỏi cảm khái rằng thời gian thật sự là một thứ kỳ diệu, bởi vì nó có thể âm thầm mà thay đổi sở thích và tính cách của con người.
Nếu như tám năm trước Cố Dực vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo lại vô cùng ngốc nghếch, thẳng thắn biểu lộ cảm xúc.
Thì bây giờ anh đã học được như thế nào là bắt lấy con mồi một cách lặng lẽ, thế nào là che dấu bản thân vào bên trong.
Hồi lâu, người đàn ông rút ra một điếu thuốc, không trực tiếp đưa lên miệng, anh nheo mắt lại, kiên nhẫn dùng bật lửa đốt lên ngọn lửa màu xanh châm đầu, khói trắng nhẹ nhàng lượn lờ. Đợi thuốc cháy lên ánh lửa yếu ớt, anh mới không nhanh không chậm ngậm lấy điếu thuốc, hút một hơi dài, rồi chậm rãi nhả ra một vòng khói.
Đáy lòng Hạ Hữu Thất khẽ lướt qua một tia xúc động.
Thói quen châm thuốc của anh vẫn không thay đổi.
“Không xuống xe?” Ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, đưa mắt nhìn qua.
“Em nghĩ Cố tổng đây hẳn là không phải đơn thuần tiện đường đưa em về nha.”
Cô cố ý kéo dài giọng mình, trọng âm rơi vào từ cuối: “Có chuyện muốn nói với em?”
Đôi mắt người đàn ông tối tăm u ám, anh hút điếu thuốc đến hơi cuối cùng, hận không thể trực tiếp rót thẳng vào phổi.
Anh cũng không muốn quanh co lòng vòng, dứt khoát hỏi thẳng:
“Tại sao lại trở về?”
Hạ Hữu Thất nghe vậy khẽ cười, cơ thể càng nhích lại gần anh, đôi tay hư hỏng đặt lên đùi người đàn ông, móng tay sơn màu đỏ thẫm của cô bắt đầu ma sát trên lớp vải mềm mại.
Cô nghiêng đầu, giọng nói nũng nịu: “Ồ, vậy anh muốn nghe lời nói thật hay giả dối?”
Anh hạ mắt nhìn cô, nhả ra một vòng khói” “Nói thật.”
Cô gái nhỏ cắn cắn đôi môi đỏ mỏng, sóng nước trong đôi mắt xinh đẹp sắp tuôn trào, dường như có thể chảy ra nước.
“Hoàn cảnh gia đình sa sút, không chỗ nương tựa, về nước để kiếm cơm ăn.”
Người đàn ông rõ ràng không tin, hừ lạnh một tiếng: “Còn nói dối?”
Cô tươi cười rạng rỡ, cổ họng trượt xuống, liếm liếm môi: “Em nhớ anh.”
Cố Dực chợt đè bàn tay đang làm xằng làm bậy của cô lại, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi: “Quả thực là giả dối.”
Hạ Hữu Thất không ngừng nở nụ cười, rạng rỡ nhìn thẳng vào mắt của anh: “Nhưng anh muốn nghe, không phải sao?”
Sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi, thô bạo hất tay cô ra, đáy mắt như vỡ tan thành vụn băng, giọng điệu càng nặng nề” “Xuống xe.”
Cô gái nhỏ lúc này cũng không nhăn nhó, cầm chiếc túi nhỏ của mình xoay người lại rời đi, chân trần bước lên trên bậc thềm đá lạnh như băng, trước khi đi còn không quên nhìn về phía anh vẫy tay vui vẻ: “Cố tổng, ngủ ngon.”
Người đàn ông nhắm mắt, ngửa đầu tựa lên trên lên ghế, tức giận đến mức như có lửa nóng lan ra trên đầu, lửa cháy như sắp bốc khói lên.
Thật lâu sau, anh nhìn xuống vết thương đang rỉ máu trên mu bàn tay, vết máu đỏ tươi sớm đã khô lại.
Trên radio, một giọng nữ trung trầm thấp vang lên.
“Ngày tôi vừa biết đến thế gian này, lòng hiếu kỳ với mọi thứ, trông về chân trời tựa như gần ngay trước mắt, cam nguyện xông phá khắp nhân thế dẫu chỉ một lần trong đời.
Nay tôi đã dạo khắp thế gian, lòng vẫn lưu luyến biết bao điều, thấy được những góc cạnh của năm tháng cuộc đời, thế mà lại bất ngờ gục ngã trước nụ cười của em”
*Bài hát “Nổi gió rồi” – “起风了”
Nguyên văn:
从前初识这世间, 万般流连, 看着天边似在眼前, 也甘愿赴汤蹈火去走它一遍.
如今走过这世间, 万般流连, 翻过岁月不同侧脸, 措不及防闯入你的笑颜.
Người đàn ông miễn cưỡng nở nụ cười, nhiều hơn là sự châm biếm.
Anh lái xe đi, không mục đích lái xe xuyên qua giữa dòng xe cộ, đi một vòng lại ma xui quỷ khiến mà trở về điểm ban đầu, chậm rãi đi theo phía sau cô.
Sau đó, cô từng bước một đi về phía anh, bên tai dường như có giọng nói của cô nói anh rằng.
Cố Dực, ác mộng của anh đã trở lại.
Mấy gã lớn tuổi mặt đỏ bừng mời rượu qua lại, hơn phân nửa đã say rượu. Bầu không khí đến đỉnh điểm, thi thoảng lại có người thốt ra vài ba câu tục tĩu. Mấy người phụ nữ rúc vào trong lòng bọn họ, dịu dàng khẽ hát, liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở vị trí trống không của anh. Ngược lại là người phụ nữ anh mang đến lúc này lại đang bị một gã mập mạp cưỡng ép đè xuống, bàn tay mập mạp giống móng heo của hắn ngang ngược tiến vào trong váy mà nhào nặn, người phụ nữ cười dâm đãng, hé đầu lưỡi dâm đãng mà thở dốc.
Hạ Hữu Thất thu lại ánh mắt, lạnh lùng đóng cửa lại.
Trong cái bữa tiệc của vòng danh lợi này, sự tồn tại của phụ nữ thậm chí còn không xứng là bạn gái dẫn theo, nhiều lắm chỉ là một món trang sức ra giá công khai, nếu như ông chủ vui vẻ liền có thể trao đổi bất cứ lúc nào.
Giới kinh doanh vốn là một cái thùng nhuộm lớn bẩn thỉu, cho dù là vô tình hay cố ý, chỉ cần rơi vào vực sâu này, thì người nào cũng đừng mong rằng toàn thân có thể sạch sẽ trở ra.
Gặp nhiều, liền chẳng thấy có gì lạ.
Cô chậm rãi bước đi, dây xích của túi xách tùy ý quấn một vòng trên cổ tay, theo tiếng bước chân của cô đong đưa, tạo ra âm thanh trầm bổng, êm tai.
Có người ở phía sau túm lấy cổ tay của cô, lực đạo hơi mạnh.
Lòng của cô không nhìn được mà run lên.
Nhưng quay đầu lại, ánh mắt thoáng chút buồn bã của phó tổng hiện ra ngay trước mắt cô, miệng thở hồng hộc phun ra mùi rượu.
Tại trụ sở chính, người đàn ông này là cấp trên trực tiếp của cô, sau khi về nước liền được thăng chức làm phó tổng, theo đuổi cô hơn nửa năm, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa, cũng chưa từng cho hắn bất kỳ điểm đột phá nào.
Mặt của cô không đổi sắc, hất mạnh tay anh ta ra, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Có chuyện gì?”
“Rời đi mà cũng không nói một tiếng?” Anh ta mở miệng, giọng điệu trách cứ.
Hạ Hữu Thất thuận miệng đáp: “Thấy anh uống vui quá, tôi không muốn quấy rầy.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Muộn rồi, không yên tâm để cô về một mình.”
Mắt hắn đỏ lên, xem ra là đã uống không ít, người cũng loạng choạng đứng không vững: “Để tôi đưa cô về.”
“Không làm phiền anh quan tâm.”
Cô lùi ra sau một bước nhỏ, giọng nói lạnh lẽo: “Trước tiên anh vẫn nên tự chăm sóc cho mình đi.”
“Hữu Thất.”
Yết hầu của anh khó khăn di chuyển, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không kìm lòng được mà đưa tay muốn kéo cô lại, nhưng bị người phụ nữ nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.
Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như thiêu đốt tâm can: “Phó tổng, say rượu nhưng cũng phải nhìn rõ người, nếu anh lại gần chút nữa, tôi liền kiện anh tội quấy rối tình dục.”
Phó tổng miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thu lại cái bộ dạng thâm tình giả tạo trên mặt, bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô sao lại phải không biết đạo lý như vậy chứ?”
Hạ Hữu Thất gật đầu, khóe môi nâng lên: “Tôi càng thích đi đường nhỏ hơn.”
Người đàn ông cấp trên say rượu bị giọng điệu lãnh đạm của cô chọc giận hoàn toàn, trong mắt sự khinh miệt cùng tức giận va chạm kịch liệt, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô bớt giả vờ trước mặt tôi đi, tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ giống như cô tôi gặp nhiều rồi, tự nhận mình có mấy phần nhan sắc liền giả vờ thanh cao. Nói trắng ra, chỉ cần đưa đủ tiền thì còn không phải là ở trên trên giường lăng lở giống như chó cái sao. Cô dựa vào mặt mũi này mà lên mặt, cho rằng tôi sẽ cho cô mặt mũi sao?”
Người phụ nữ nghe xong không những không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô tiến lên một bước, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tức giận đến tái nhợt của anh ta, Hạ Hữu Thất chậc lưỡi một tiếng, tiếc nuối mà lắc đầu: “Anh bay ra cái gương mặt cực kỳ bị thảm lại già nua này, bản thân mình không thấy là buồn nôn sao?”
Nét mặt cô tươi cười như hoa, nói tiếp: “Tôi có một người bạn có uy tín trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ, có cần tôi tìm cậu ấy không? Cam đoan với anh, một đêm liền có thể hồi xuân.”
Người đàn ông trợn mắt” “Cô.”
Cô lười biếng mà thu hồi ánh mắt, không muốn lại cùng con chó điên này lãng phí thời gian, xoay eo thon nhỏ quay người rời đi.
Mái tóc dài mềm mượt xõa tung ở phía sau đầu, ngũ quan của cô lạnh lùng mà xinh đẹp động lòng người, đường cong cơ thể tinh tế. Dọc đường đi bị mấy gã đàn ông nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thô tục đến buồn nôn, hồi lâu cũng không muốn dời ánh mắt.
Ra khỏi nhà hàng, cảm giác lạnh lẽo của ban đêm ngày càng rõ ràng, một đợt gió lạnh đánh thẳng vào mặt, thổi rối tung mái tóc đen của cô.
Căn hộ của cô cách chỗ này không xa, là Brie đã giúp cô sắp xếp trước khi về nước.
Tòa nhà cao nhất trong thành phố nằm tại trung tâm nơi mỗi tấc đất là một tấc vàng, mỗi tầng là một căn hộ, có thể quan sát được cảnh đêm phồn thịnh của thành phố A bên dưới, phóng xa tầm mắt thì còn có thể thấy biển cả mênh mông bát ngát.
Cô không bắt xe, một tay cầm giày cao gót đã cởi, một tay cầm chiếc túi xách nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, dọc theo ven đường mà đi chầm chậm về nhà.
Đi chưa được bao xa, chuông điện thoại vang lên.
Cô dừng bước, chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, vừa định nhấn nút nghe máy.
“Bíppp.”
Một chiếc xe thương vụ màu đen lướt nhanh qua người cô, tấp vào lề đường rồi bóp còi.
Hạ Hữu Thất nâng mắt lên, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ hình dáng của người đàn ông ngồi trên vị trí tay lái, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhanh chóng cúp điện thoại, chậm rãi đến gần chiếc xe.
Cửa sổ xe bằng thủy tinh bên ghế lái phụ hạ xuống, cô cúi người nhìn thẳng vào bên trong xe, điềm nhiên như không mà chào hỏi: “Cố tổng, trùng hợp quá vậy?”
Ánh mắt người đàn ông từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng về phía trước, khắp người đều tỏa ra băng khí lạnh lẽo.
“Lên xe.” Anh lạnh lùng mở miệng.
“Không cần.”
Hạ Hữu Thất trực tiếp từ chối: “Em muốn đi bộ một mình.”
Người đàn ông liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, gắt gao dán ở trên người cô. Giọng nói của anh khô khốc, có thể nghe ra được đang cố gắng kiềm chế tâm tình.
“Nghe lời, tôi không muốn làm ra chuyện quá khó coi.”
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Người phụ nữ nở nụ cười: “Đem em trói lại, ném tới một nơi hoang tàn vắng vẻ, rồi lại bóp chết em một lần nữa sao?”
Người đàn ông hạ giọng: “Hạ Hữu Thất.”
Đồng tử màu xanh nhạt của cô trong suốt như pha lê, thuần khiết lay động ánh mắt người khác. Cô nhìn anh, ngữ khí có phần lẳng lơ.
“Đã đi rồi, lại không nhịn được quay trở lại, Cố Dực, anh lại bắt đầu làm mấy chuyện điên rồ.”
Người đàn ông đang nắm vô lăng bỗng nhiên siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh chợt nổi lên dần dần lan tới trên cánh tay, trái tim cũng không khống chế được mà đập điên cuồng.
Lúc này, cô gái nhỏ đột nhiên mở cửa xe ra, khom lưng chui vào, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống. Cô rũ mắt nhìn xuống đôi chân trắng nõn đang lộ ra, thuận miệng chỉ huy: “Phía trước rẽ phải, cảm ơn.”
Cố Dực nhíu mày, nửa ngày không nhúc nhích.
Hạ Hữu Thất nhìn sang, ánh mắt đầy nghi hoặc, tươi cười vô cùng ngọt ngào: “Không đi à?”
Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, hoàn toàn bị màu đen của bóng đem bao trùm, có thể so sánh với màn sương mù dày đặc trước cơn cuồng phong bão táp.
Thời gian ngưng đọng vài giây.
Sau đó, anh lặng lẽ thu lại tầm mắt, xoay vô lăng, chiếc xe đang đứng yên bỗng lao vùn vụt vào dòng xe cộ.
Anh im lặng, cô cũng không lên tiếng.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động cơ chạy, nhưng trong khoang xe khép kín lại không có một chút lúng túng nào trong bầu không khí.
Tiếng hít thở của hai người một nặng một nhẹ, nặng nề lại nhẹ nhàng đan xen vào nhau, hòa hợp một cách hoàn mỹ, ăn ý giống như một cơ thể hoàn chỉnh.
Rẽ phải ở giao lộ, đi thẳng khoảng một cây số thì cô cất giọng kêu ngừng.
Xe ổn định dừng ở ven đường, lúc này, trong xe càng thêm yên tĩnh.
Người đàn ông ánh mắt trầm tĩnh hướng về phía trước, anh im lặng không nói.
Anh không hối thúc, cô cũng không sốt ruột, khẽ xoay người về phía anh, đường cong đầy đặn trên ngực bị đè ép vô cùng sinh động, vải vóc mỏng manh bị kéo giãn hết cỡ, khe hở giữa quần áo trắng nõn, mềm mại như hoa quả tươi, bất cứ lúc nào nút áo cũng có thể bung ra.
Hạ Hữu Thất không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm, ánh mắt của cô không thể nói là quá phức tạp, nhiều hơn là có chút sự hứng thú dò xét.
Cô chăm chú nhìn sườn mặt của người đàn ông tuấn tú, trong lòng không khỏi cảm khái rằng thời gian thật sự là một thứ kỳ diệu, bởi vì nó có thể âm thầm mà thay đổi sở thích và tính cách của con người.
Nếu như tám năm trước Cố Dực vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo lại vô cùng ngốc nghếch, thẳng thắn biểu lộ cảm xúc.
Thì bây giờ anh đã học được như thế nào là bắt lấy con mồi một cách lặng lẽ, thế nào là che dấu bản thân vào bên trong.
Hồi lâu, người đàn ông rút ra một điếu thuốc, không trực tiếp đưa lên miệng, anh nheo mắt lại, kiên nhẫn dùng bật lửa đốt lên ngọn lửa màu xanh châm đầu, khói trắng nhẹ nhàng lượn lờ. Đợi thuốc cháy lên ánh lửa yếu ớt, anh mới không nhanh không chậm ngậm lấy điếu thuốc, hút một hơi dài, rồi chậm rãi nhả ra một vòng khói.
Đáy lòng Hạ Hữu Thất khẽ lướt qua một tia xúc động.
Thói quen châm thuốc của anh vẫn không thay đổi.
“Không xuống xe?” Ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, đưa mắt nhìn qua.
“Em nghĩ Cố tổng đây hẳn là không phải đơn thuần tiện đường đưa em về nha.”
Cô cố ý kéo dài giọng mình, trọng âm rơi vào từ cuối: “Có chuyện muốn nói với em?”
Đôi mắt người đàn ông tối tăm u ám, anh hút điếu thuốc đến hơi cuối cùng, hận không thể trực tiếp rót thẳng vào phổi.
Anh cũng không muốn quanh co lòng vòng, dứt khoát hỏi thẳng:
“Tại sao lại trở về?”
Hạ Hữu Thất nghe vậy khẽ cười, cơ thể càng nhích lại gần anh, đôi tay hư hỏng đặt lên đùi người đàn ông, móng tay sơn màu đỏ thẫm của cô bắt đầu ma sát trên lớp vải mềm mại.
Cô nghiêng đầu, giọng nói nũng nịu: “Ồ, vậy anh muốn nghe lời nói thật hay giả dối?”
Anh hạ mắt nhìn cô, nhả ra một vòng khói” “Nói thật.”
Cô gái nhỏ cắn cắn đôi môi đỏ mỏng, sóng nước trong đôi mắt xinh đẹp sắp tuôn trào, dường như có thể chảy ra nước.
“Hoàn cảnh gia đình sa sút, không chỗ nương tựa, về nước để kiếm cơm ăn.”
Người đàn ông rõ ràng không tin, hừ lạnh một tiếng: “Còn nói dối?”
Cô tươi cười rạng rỡ, cổ họng trượt xuống, liếm liếm môi: “Em nhớ anh.”
Cố Dực chợt đè bàn tay đang làm xằng làm bậy của cô lại, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi: “Quả thực là giả dối.”
Hạ Hữu Thất không ngừng nở nụ cười, rạng rỡ nhìn thẳng vào mắt của anh: “Nhưng anh muốn nghe, không phải sao?”
Sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi, thô bạo hất tay cô ra, đáy mắt như vỡ tan thành vụn băng, giọng điệu càng nặng nề” “Xuống xe.”
Cô gái nhỏ lúc này cũng không nhăn nhó, cầm chiếc túi nhỏ của mình xoay người lại rời đi, chân trần bước lên trên bậc thềm đá lạnh như băng, trước khi đi còn không quên nhìn về phía anh vẫy tay vui vẻ: “Cố tổng, ngủ ngon.”
Người đàn ông nhắm mắt, ngửa đầu tựa lên trên lên ghế, tức giận đến mức như có lửa nóng lan ra trên đầu, lửa cháy như sắp bốc khói lên.
Thật lâu sau, anh nhìn xuống vết thương đang rỉ máu trên mu bàn tay, vết máu đỏ tươi sớm đã khô lại.
Trên radio, một giọng nữ trung trầm thấp vang lên.
“Ngày tôi vừa biết đến thế gian này, lòng hiếu kỳ với mọi thứ, trông về chân trời tựa như gần ngay trước mắt, cam nguyện xông phá khắp nhân thế dẫu chỉ một lần trong đời.
Nay tôi đã dạo khắp thế gian, lòng vẫn lưu luyến biết bao điều, thấy được những góc cạnh của năm tháng cuộc đời, thế mà lại bất ngờ gục ngã trước nụ cười của em”
*Bài hát “Nổi gió rồi” – “起风了”
Nguyên văn:
从前初识这世间, 万般流连, 看着天边似在眼前, 也甘愿赴汤蹈火去走它一遍.
如今走过这世间, 万般流连, 翻过岁月不同侧脸, 措不及防闯入你的笑颜.
Người đàn ông miễn cưỡng nở nụ cười, nhiều hơn là sự châm biếm.
Anh lái xe đi, không mục đích lái xe xuyên qua giữa dòng xe cộ, đi một vòng lại ma xui quỷ khiến mà trở về điểm ban đầu, chậm rãi đi theo phía sau cô.
Sau đó, cô từng bước một đi về phía anh, bên tai dường như có giọng nói của cô nói anh rằng.
Cố Dực, ác mộng của anh đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.