Chương 27: Rác rưởi
Tiểu Hoa Miêu
06/08/2022
Màn sương mù dày đặc
cùng bầu trời đen như mực đè nén, nặng nề giống như sắp sập xuống, kèm
theo cả mưa phùn tí tách đang rơi, cả thế giới tựa như bị làn khói mờ ảo bao trùm tạo thành một cái nhà giam thật lớn.
Cô đứng hút thuốc ở ban công, hết ngụm này đến ngụm khác, hút vào thật sâu, phun ra cũng thật mạnh, mỗi một lần hút khói xộc thẳng vào phổi.
Phía dưới là một mảnh sương mù âm u, những hình ảnh mở ảo lại chân thực đan xen, chồng chéo lên nhau, không thể nhìn rõ điểm ban đầu cũng không nhìn rõ điểm kết thúc.
Thời gian mới chỉ hơn mười giờ mà bầu trời bên ngoài cửa sổ đã ảm đạm như đêm đen.
Trước khi ra khỏi cửa, cô lấy chiếc nhẫn nhỏ nhắn mà tinh xảo từ trong chiếc hộp nhỏ ra, từng chút từng chút tự mình đeo lên ngón áp út.
Cô nhìn chữ cái tiếng Anh mang vài phần ngây thơ trên đó, khóe miệng nâng lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Một chiếc vali mini màu hồng nhạt, đó là tất cả hành lý của cô.
Cô đến có bao nhiêu phóng khoáng thì khi ra đi lại càng dứt khoát bấy nhiêu.
Đêm hôm qua là một đêm mưa rền gió dữ, sáng nay nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh, cô mặc một chiếc áo gió màu be đơn giản cùng một bộ quần áo màu trắng tinh ở bên trong, mái tóc đen dài buông xõa phía sau lưng, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái lại thành thục.
Vừa bước chân ra khỏi cửa căn hộ, hơi ẩm lạnh lẽo ở bên ngoài liền ập đến, cơ thể cô run lên vì lạnh. Chờ đến khi cơ thể dần thích nghi với nhiệt độ bên ngoài, cô mới mở chiếc ô nhỏ ra che, kéo theo vali đi về phía trước.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, một đường đi gặp rất ít người, gió lạnh gào thét bên tai, sương mù và mưa rơi chạm vào nhau trong tầm mắt, mỗi một bước đi đều chậm rãi, cẩn thận.
Điện thoại trong túi vang lên, cô dừng bước chân, lấy đến thoại đưa lên tầm mắt, sắc mặt chợt tái nhợt. Nhưng sóng lớn cuồn cuộn dưới đáy mắt lại được chôn giấu bằng vẻ bình tình bên ngoài, nhìn như không có gợn sóng nào.
Cô do dự một lát, lập tức cúp máy, tắt máy.
Thời gian cấp bách, Brie còn đang cùng tử thần liều mạng chiến đấu ở nước Mỹ xa xôi, cô không có quyền lựa chọn.
Nhưng nếu bây giờ cô rời đi, cũng không đại diện cho việc cô sẽ từ bỏ Cố Dực, ít nhất là lúc này đây, cô sẽ không biến mất mà không để lại dấu vết gì như trước đây, thậm chí cô còn quyết định sẽ gọi điện cho anh ngay khi vừa hạ cánh.
Cô nguyện ý nói với anh, muốn cho anh biết tất cả mọi thứ.
Về chuyện xưa của cô, mặc dù tất cả đều là chuyện vừa cẩu huyết lại phiền toái, cho nên, cô muốn chậm rãi kể lại cho anh nghe.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, trái tim trống rỗng của cô lập tức tràn đầy nhiệt huyết.
Cô mím môi cười.
Hóa ra, cô cũng có thể học cách trở thành một người bình thường.
Thật đáng ngạc nhiên.
Những hạt mưa bay nghiêng rơi lả tả xung quanh cô, làm ướt đôi giày cao gót của cô, cô cúi đầu, bước từng bước về phía trước.
Cho đến khi… Tay đang kéo vali bị ai đó giữ lại, dùng sức mà thô bạo kéo giật cả người cô xoay lại.
Cô cảnh giác lùi về phía sau hai bước, bước chân nghiêng ngả suýt nữa đứng không vững.
Đôi mắt trống rỗng của Hạ Hữu Thất nhìn về phía trước, trái tim tựa như bị dây leo quấn lấy, hô hấp bị thiêu đốt.
Người đàn ông mặc quần áo màu đen, hốc mắt trũng sâu lại hơi ửng đỏ, anh đang nhìn chằm chằm vào cô bằng một ánh mắt thâm trầm lại tuyệt vọng.
Nước mưa trút xuống làm ướt tóc anh, lướt qua khuôn mặt tái nhợt của anh, chảy xuống khuôn ngực đang không ngừng phập phồng.
Môi cô mấp máy, linh hồn đã xuất ra ngoài phiêu diêu trong không gian từ lúc nào.
“Cố Dực…”
Người đàn ông chậm rãi hé mở khóe môi, nụ cười bi thương đến cực điểm, giọng nói trầm khàn đến mức gần mất đi âm thanh: “Anh tưởng rằng, em đã đổi ý.”
Anh giam cầm tay cô, rõ ràng rất yếu ớt, nhưng vẫn dùng hết sức mà khóa chặt tay cô trong lòng bàn tay, sợ rằng nếu mình buông lỏng thì cô sẽ lại biến mất, biến mất vĩnh viễn trước mắt anh.
Vẻ mặt cô gái nhỏ kinh ngạc, những suy nghĩ lộn xộn chợt ập đến trong chốc lát, những thắc mắc cùng sự khó hiểu lởn vởn trong lòng cô, dường như đã có câu trả lời chính xác.
Anh biết bản thân cô sẽ ra đi, anh đã biết điều đó từ ngày hôm qua.
Cho nên, anh mới cố ý đưa cô đến nơi mà bọn họ đã từng có những kỷ niệm ngọt ngào, những lời nói của anh đều dịu dàng lại thâm tình, đáy mắt của anh đều là sương mù dày đặc không thể tản đi, anh thật cẩn thận muốn nói rồi lại thôi.
Tất cả đều là bởi vì, vì anh muốn giữ cô ở lại theo cách của riêng mình.
Nói cách khác, anh cũng không phải thực sự không có khúc mắc với cô, nhưng bản thân anh thà chịu đựng nỗi đau đó còn hơn là chuyện đánh mất cô.
Bàn tay cầm ô chợt mất đi sức lực, lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất, bị gió cuốn đi xa, những hạt mưa nặng hạt hòa vào trong hơi nước, làm mờ đôi mắt của cô.
Anh trông giống như một cái xác đã bị rút cạn khô linh hồn, đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo cùng oán giận.
“Lần này muốn đi bao lâu?”
Hạ Hữu Thất nặng nề hít một hơi thật sau, trả lời anh bằng một giọng điệu thoải mái hết mức có thể: “Rất nhanh em sẽ quay về.”
“Nhanh như thế nào?”
Anh cong môi cười, khóe miệng khẽ nhếch lên trên khuôn mặt cứng đờ, giọng nói trầm thấp nặng nề: “8 năm? 18 năm? Hay là 28 năm?”
“Hạ Hữu Thất, em dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng anh sẽ luôn ở một chỗ đợi em?”
Anh nắm cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình, hốc mắt mắt anh đỏ hoe có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
“Em nói cho anh biết, rốt cuộc anh là gì? Anh chỉ là một thứ rác rưởi còn sót lại sau khi bị em chơi đùa. Thỉnh thoảng em sẽ nhớ tới mà lấy ra chơi đùa vài lần, chơi chán thì lại vứt về chỗ cũ. Sau đó, ông đây phải thành thành thật thật mà ở trong góc đợi em, chờ đợi lần sủng hạnh tiếp theo của em…”
Hốc mắt Hạ Hữu Thất ươn ướt, lắc đầu nguầy nguậy: “Em chưa từng nghĩ như vậy…”
“Em giả bộ cái gì?”
Đôi mắt của người đàn ông trở nên dữ tợn, lòng bàn tay siết lại càng ngày càng chặt, giọng nói khàn khàn trực tiếp vang lên: “Em không phải cho rằng em ăn thịt anh rồi thì anh – Cố Dực này sẽ yêu em. Anh giống như người mắc bệnh thần kinh mà yêu em đến phát điên. Không có em, anh hận không thể đi tìm cái chết. Ngoài em ra anh không thể yếu bất kỳ ai được nữa. Cho nên em mới dám chà đạp trái tim anh hết lần này đến lần khác, cho nên em mới dám tìm đến anh muốn bắt đầu lại một lần nữa, xong rồi lại con mẹ nó vứt bỏ anh một lần nữa?”
Cô gái cảm nhận được lòng bàn tay của anh rất nóng, còn có cơ thể lung lay sắp ngã kia, cô biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói toàn bộ mọi chuyện cho anh, cho dù cô đã quyết định chuyện này.
Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nắm ngược lại tay anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đổi nơi khác nói chúng có được không? Cơ thể anh rất nóng, anh lại còn đang phát sốt, anh không thể lại dầm mưa được.”
Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ nhắn trên ngón tay trắng nõn, trái tim tựa như bị một người nào đó xé toạc thành một cái lỗ lớn, anh nở nụ cười tự giễu, nước mắt không thể ngăn được nữa mà rơi xuống từ hốc mắt: “Em đây là có ý gì?”
“Mang theo nhẫn anh tặng rồi rời bỏ anh sao?”
Cơ thể anh đột nhiên khụy xuống, yếu ớt lại tức giận nói: “Hạ Hữu Thất, em không thể như vậy, em thật sự…”
Cô đứng hút thuốc ở ban công, hết ngụm này đến ngụm khác, hút vào thật sâu, phun ra cũng thật mạnh, mỗi một lần hút khói xộc thẳng vào phổi.
Phía dưới là một mảnh sương mù âm u, những hình ảnh mở ảo lại chân thực đan xen, chồng chéo lên nhau, không thể nhìn rõ điểm ban đầu cũng không nhìn rõ điểm kết thúc.
Thời gian mới chỉ hơn mười giờ mà bầu trời bên ngoài cửa sổ đã ảm đạm như đêm đen.
Trước khi ra khỏi cửa, cô lấy chiếc nhẫn nhỏ nhắn mà tinh xảo từ trong chiếc hộp nhỏ ra, từng chút từng chút tự mình đeo lên ngón áp út.
Cô nhìn chữ cái tiếng Anh mang vài phần ngây thơ trên đó, khóe miệng nâng lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Một chiếc vali mini màu hồng nhạt, đó là tất cả hành lý của cô.
Cô đến có bao nhiêu phóng khoáng thì khi ra đi lại càng dứt khoát bấy nhiêu.
Đêm hôm qua là một đêm mưa rền gió dữ, sáng nay nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh, cô mặc một chiếc áo gió màu be đơn giản cùng một bộ quần áo màu trắng tinh ở bên trong, mái tóc đen dài buông xõa phía sau lưng, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái lại thành thục.
Vừa bước chân ra khỏi cửa căn hộ, hơi ẩm lạnh lẽo ở bên ngoài liền ập đến, cơ thể cô run lên vì lạnh. Chờ đến khi cơ thể dần thích nghi với nhiệt độ bên ngoài, cô mới mở chiếc ô nhỏ ra che, kéo theo vali đi về phía trước.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, một đường đi gặp rất ít người, gió lạnh gào thét bên tai, sương mù và mưa rơi chạm vào nhau trong tầm mắt, mỗi một bước đi đều chậm rãi, cẩn thận.
Điện thoại trong túi vang lên, cô dừng bước chân, lấy đến thoại đưa lên tầm mắt, sắc mặt chợt tái nhợt. Nhưng sóng lớn cuồn cuộn dưới đáy mắt lại được chôn giấu bằng vẻ bình tình bên ngoài, nhìn như không có gợn sóng nào.
Cô do dự một lát, lập tức cúp máy, tắt máy.
Thời gian cấp bách, Brie còn đang cùng tử thần liều mạng chiến đấu ở nước Mỹ xa xôi, cô không có quyền lựa chọn.
Nhưng nếu bây giờ cô rời đi, cũng không đại diện cho việc cô sẽ từ bỏ Cố Dực, ít nhất là lúc này đây, cô sẽ không biến mất mà không để lại dấu vết gì như trước đây, thậm chí cô còn quyết định sẽ gọi điện cho anh ngay khi vừa hạ cánh.
Cô nguyện ý nói với anh, muốn cho anh biết tất cả mọi thứ.
Về chuyện xưa của cô, mặc dù tất cả đều là chuyện vừa cẩu huyết lại phiền toái, cho nên, cô muốn chậm rãi kể lại cho anh nghe.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, trái tim trống rỗng của cô lập tức tràn đầy nhiệt huyết.
Cô mím môi cười.
Hóa ra, cô cũng có thể học cách trở thành một người bình thường.
Thật đáng ngạc nhiên.
Những hạt mưa bay nghiêng rơi lả tả xung quanh cô, làm ướt đôi giày cao gót của cô, cô cúi đầu, bước từng bước về phía trước.
Cho đến khi… Tay đang kéo vali bị ai đó giữ lại, dùng sức mà thô bạo kéo giật cả người cô xoay lại.
Cô cảnh giác lùi về phía sau hai bước, bước chân nghiêng ngả suýt nữa đứng không vững.
Đôi mắt trống rỗng của Hạ Hữu Thất nhìn về phía trước, trái tim tựa như bị dây leo quấn lấy, hô hấp bị thiêu đốt.
Người đàn ông mặc quần áo màu đen, hốc mắt trũng sâu lại hơi ửng đỏ, anh đang nhìn chằm chằm vào cô bằng một ánh mắt thâm trầm lại tuyệt vọng.
Nước mưa trút xuống làm ướt tóc anh, lướt qua khuôn mặt tái nhợt của anh, chảy xuống khuôn ngực đang không ngừng phập phồng.
Môi cô mấp máy, linh hồn đã xuất ra ngoài phiêu diêu trong không gian từ lúc nào.
“Cố Dực…”
Người đàn ông chậm rãi hé mở khóe môi, nụ cười bi thương đến cực điểm, giọng nói trầm khàn đến mức gần mất đi âm thanh: “Anh tưởng rằng, em đã đổi ý.”
Anh giam cầm tay cô, rõ ràng rất yếu ớt, nhưng vẫn dùng hết sức mà khóa chặt tay cô trong lòng bàn tay, sợ rằng nếu mình buông lỏng thì cô sẽ lại biến mất, biến mất vĩnh viễn trước mắt anh.
Vẻ mặt cô gái nhỏ kinh ngạc, những suy nghĩ lộn xộn chợt ập đến trong chốc lát, những thắc mắc cùng sự khó hiểu lởn vởn trong lòng cô, dường như đã có câu trả lời chính xác.
Anh biết bản thân cô sẽ ra đi, anh đã biết điều đó từ ngày hôm qua.
Cho nên, anh mới cố ý đưa cô đến nơi mà bọn họ đã từng có những kỷ niệm ngọt ngào, những lời nói của anh đều dịu dàng lại thâm tình, đáy mắt của anh đều là sương mù dày đặc không thể tản đi, anh thật cẩn thận muốn nói rồi lại thôi.
Tất cả đều là bởi vì, vì anh muốn giữ cô ở lại theo cách của riêng mình.
Nói cách khác, anh cũng không phải thực sự không có khúc mắc với cô, nhưng bản thân anh thà chịu đựng nỗi đau đó còn hơn là chuyện đánh mất cô.
Bàn tay cầm ô chợt mất đi sức lực, lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất, bị gió cuốn đi xa, những hạt mưa nặng hạt hòa vào trong hơi nước, làm mờ đôi mắt của cô.
Anh trông giống như một cái xác đã bị rút cạn khô linh hồn, đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo cùng oán giận.
“Lần này muốn đi bao lâu?”
Hạ Hữu Thất nặng nề hít một hơi thật sau, trả lời anh bằng một giọng điệu thoải mái hết mức có thể: “Rất nhanh em sẽ quay về.”
“Nhanh như thế nào?”
Anh cong môi cười, khóe miệng khẽ nhếch lên trên khuôn mặt cứng đờ, giọng nói trầm thấp nặng nề: “8 năm? 18 năm? Hay là 28 năm?”
“Hạ Hữu Thất, em dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng anh sẽ luôn ở một chỗ đợi em?”
Anh nắm cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình, hốc mắt mắt anh đỏ hoe có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
“Em nói cho anh biết, rốt cuộc anh là gì? Anh chỉ là một thứ rác rưởi còn sót lại sau khi bị em chơi đùa. Thỉnh thoảng em sẽ nhớ tới mà lấy ra chơi đùa vài lần, chơi chán thì lại vứt về chỗ cũ. Sau đó, ông đây phải thành thành thật thật mà ở trong góc đợi em, chờ đợi lần sủng hạnh tiếp theo của em…”
Hốc mắt Hạ Hữu Thất ươn ướt, lắc đầu nguầy nguậy: “Em chưa từng nghĩ như vậy…”
“Em giả bộ cái gì?”
Đôi mắt của người đàn ông trở nên dữ tợn, lòng bàn tay siết lại càng ngày càng chặt, giọng nói khàn khàn trực tiếp vang lên: “Em không phải cho rằng em ăn thịt anh rồi thì anh – Cố Dực này sẽ yêu em. Anh giống như người mắc bệnh thần kinh mà yêu em đến phát điên. Không có em, anh hận không thể đi tìm cái chết. Ngoài em ra anh không thể yếu bất kỳ ai được nữa. Cho nên em mới dám chà đạp trái tim anh hết lần này đến lần khác, cho nên em mới dám tìm đến anh muốn bắt đầu lại một lần nữa, xong rồi lại con mẹ nó vứt bỏ anh một lần nữa?”
Cô gái cảm nhận được lòng bàn tay của anh rất nóng, còn có cơ thể lung lay sắp ngã kia, cô biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói toàn bộ mọi chuyện cho anh, cho dù cô đã quyết định chuyện này.
Cô cố gắng giữ sự bình tĩnh, nắm ngược lại tay anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đổi nơi khác nói chúng có được không? Cơ thể anh rất nóng, anh lại còn đang phát sốt, anh không thể lại dầm mưa được.”
Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn nhỏ nhắn trên ngón tay trắng nõn, trái tim tựa như bị một người nào đó xé toạc thành một cái lỗ lớn, anh nở nụ cười tự giễu, nước mắt không thể ngăn được nữa mà rơi xuống từ hốc mắt: “Em đây là có ý gì?”
“Mang theo nhẫn anh tặng rồi rời bỏ anh sao?”
Cơ thể anh đột nhiên khụy xuống, yếu ớt lại tức giận nói: “Hạ Hữu Thất, em không thể như vậy, em thật sự…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.