Chương 111
Lạc bút thanh hoan
23/03/2024
Bang Detroit, nước Mỹ.
Tòa cao ốc tổng bộ của công ty năng lượng Tắc Bác.
“Tiên sinh, chúng ta vừa mới nhận được đơn đặt hàng khẩn cấp từ NCS, bọn họ muốn có chip bán dẫn của thiết bị F53, hy vọng ta có thể giao kịp trong một tháng tới, nhưng trước mắt đơn đặt hàng ở phân xưởng bang đầy, nếu có nhanh nhất, thì cũng phải hai tháng nữa.”
“Vậy giao cho nhà xưởng ở Oregon làm đi.” Cảnh Tông mặt không biểu cảm đi ra thang máy, trợ lý cũng đi sát theo sau đó.
“Vâng ạ, tôi sẽ an bài xuống dưới.”
Chờ sau khi tiến vào văn phòng, trợ lý lại lấy ra một phong thư.
“Tiên sinh, đây là thông tin mới truyền tới từ trong nước ạ.”
Cảnh Tông đang muốn dùng điện thoại, khi nhìn thấy phong thư, tay đang cầm điện thoại liền buông xuống, mở phong thư ra, lật xem ảnh chụp bên trong.
Trợ lý thấy hắn đều nhìn chăm chú mỗi một bức ảnh thật lâu, mở miệng nói: “Tiên sinh, sáng nay khi mang đến những bức ảnh này, nhân viên còn nói một câu.”
Cảnh Tông không nói chuyện, trợ lý biết là ông chủ ngầm ý để anh ta tiếp tục nói.
“Người được phái đi theo dõi, nói là Quý tiểu thư gần đây thường xuyên đi xem mắt.”
Không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ.
“Xem mắt?”
Người đàn ông nhàn nhạt phun ra hai chữ, tròng mắt đen trầm tĩnh như nước chậm rãi nheo lại.
Trợ lý không tự chủ mà nuốt nuốt yết hầu: “Dạ, hình như vậy.”
Cảnh Tông lấy ra vài tấm ảnh chụp từ mấy tấm ảnh nằm trên bàn.
Cô gái thanh nhã thuần mỹ, tự nhiên hào phóng, trên mỗi tấm ảnh chụp là cô ngồi đối diện với những người đàn ông khác nhau.
Điểm mấu chốt là, trên mặt của cô không hề có chút nào là không bất mãn.
Chẳng lẽ là cô tự nguyện?
Cô muốn gả chồng kết hôn?
Cảnh Tông nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh đó, ánh mắt trở nên u ám.
Hắn có việc gấp nên tạm thời phải trở lại nước Mỹ, không ngờ chân trước vừa đi, sau lưng liền xảy ra chuyện như vậy.
Những người đàn ông tầm thường đó sao có thể xứng đôi với cô.
Cảnh Tông cất đi mấy tấm ảnh chụp.
“Tiểu Phàm có biết chuyện này không?”
Trợ lý sửng sốt: “Tiểu thiếu gia vẫn chưa biết.”
Cảnh Tông mỉm cười.
“Vậy nghĩ cách cho nó biết đi.”
“Cắt! Hoàn mỹ!”
Trên trường quay, đạo diễn hài lòng hô một tiếng “cắt”, Nhiễm Nhất Bạch đưa tay nhận lấy khăn lông do Khương Khải Minh đưa qua để hắn lau mặt.
Gần đây có một gameshow vận động mời hắn làm chủ nhà, quay xong hai mùa này thì hắn có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Ngày đó lời của hắn hình như đã dọa cô nàng ngốc nghếch nào đó, sau khi nghe được tiếng lòng của hắn, cô biến thành một người ngốc đúng nghĩa, Nhiễm Nhất Bạch ngẫm lại mà cảm thấy rất buồn cười.
Thời gian tới hắn phải tìm thời gian tâm sự với cô.
“Anh à, Giản Đổng gọi điện thoại cho anh nãy giờ ạ.” Khương Khải Minh đưa điện thoại cho Nhiễm Nhất Bạch.
Nhiễm Nhất Bạch đặt khăn lông qua một bên, lấy di động xem lịch sử cuộc gọi.
Móa! Gia hỏa này chỉ trong vòng một tiếng mà gọi cho hắn những bảy cuộc? Có tình huống gì quan trọng à?
Hắn quen biết với Giản Đông Thần bao năm nay, cũng chưa từng thấy người này gấp gáp như vậy bao giờ.
Nhiễm Nhất Bạch vừa định bấm số gọi lại, thì Giản Đông Thần đã gọi cho hắn.
“Này! Tôi còn đang quay hình đó! Cậu có rắm thì...”
“Cậu có biết bình thường cô ấy hay thích ngồi ở quán cà phê nào không?”
Hai chữ “mau phóng” còn chưa kịp nói ra, ngữ khí cấp bách của Giản Đông Thần đã đánh gãy lời của hắn.
Nhiễm Nhất Bạch mất hai giây mới ngẫm ra “cô ấy” trong câu hỏi của Giản Đông Thần là ai.
“Không biết, cô ấy lại không thích uống cà phê, nếu có đi thì cũng chỉ là đi mấy quán gần công ty, mà có chuyện gì vậy?”
Giản Đông Thần đưa mắt nhìn khắp nơi: “Gần công ty cô ấy, tớ đã tìm rồi nhưng không thấy người.”
Nhiễm Nhất Bạch không hiểu ra sao: “Cậu trực tiếp gọi cho cô ấy không phải là được rồi sao?”
Giản Đông Thần bực bội: “Nếu cô ấy nhận điện thoại thì tớ đã không gọi cậu.”
Cũng không biết điện thoại của người phụ nữ này là để làm gì, chỉ để xem giờ thôi à?
Mẹ Quý chỉ biết là cô hẹn xem mắt ở quán cà phê, còn cụ thể ở đâu thì bà cũng không biết.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hiếm lắm mới có dịp hắn và Giang Dĩ Thành có một lần ăn ý, hai người phái nhân viên đi tìm, còn bản thân họ thì tự chạy đến công ty của cô.
Khắp Bắc Kinh các quán cà phê lớn lớn nhỏ nhỏ không ít thì nhiều cũng lên tới mấy ngàn quán, nghĩ chỉ trong thời gian ngắn để tìm người thì thật sự là điều không tưởng.
Người phụ nữ này… sao cô lại có thể? Sao cô lại dám? Đi xem mắt?
Xem mấy người đàn ông bọn họ là không khí hay sao?
Nhiễm Nhất Bạch cảm nhận được gì đó không đúng, liên tục truy vấn Giản Đông Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giản Đông Thần trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói rõ sự thật cho hắn.
“Cô ấy đi xem mắt người khác.”
Nhiễm Nhất Bạch đột nhiên đứng lên, vì biên độ động tác quá lớn, khiến cho cái bình chưa kịp đậy nắp trên bàn cũng bị hất đổ, lăn ngã xuống đất.
“Xem mắt!?”
Nhiễm Nhất Bạch tức đến mức bật cười.
Mấy hôm trước hắn còn nói muốn cưới cô, vậy mà cô quay đầu đã đi xem mắt người đàn ông khác?
“Cậu chờ đó, tớ có thể định vị di động của cô ấy.”
Cúp điện thoại chưa đầy một phút, Giản Đông Thần liền nhận được tin nhắn từ Nhiễm Nhất Bạch, là định vị điện thoại của Quý Du Nhiên tại một địa điểm cách nơi đứng của hắn khoảng 10km.
Giang Dĩ Thành mắt sắc phát hiện được chân mày nhíu chặt của Giản Đông Thần đã giãn ra, lại lập tức lên xe rời đi, vì thế hắn liền ra lệnh cho tài xế đi theo sau.
Buổi chiều thứ sáu, một nhóm nhân viên văn phòng mua mấy ly cà phê, vẻ mặt vui vẻ rời khỏi quán cà phê.
Chỉ cần làm thêm nửa ngày nữa thôi, liền có thể nghênh đón hai ngày nghỉ cuối tuần liên tiếp.
Quý Du Nhiên nhìn nhóm người ra ra vào vào quán cà phê, trong đầu nghĩ đến những con người trẻ tuổi trong công ty của mình, có phải lúc này các nam thanh nữ tú ấy cũng đang hưng phấn chờ tới giờ tan tầm.
“Cô có còn đang nghe không?” Người đàn ông đối diện huơ huơ tay.
Ly kem tươi đã sớm tan chảy, Quý Du Nhiên mê mang nhìn người trước mắt.
“A! Thực xin lỗi, anh vừa mới nói gì nhỉ?”
Người đàn ông trước mặt mặc tây trang, mang giày da, tóc ngắn gọn gàng, ngay cả chòm râu cũng được cắt tỉa tạo hình.
“Tôi hỏi, cô cảm thấy điều kiện của tôi như thế nào?”
Quý Du Nhiên trưng ra một nụ cười nhạt: “À, khá tốt.”
Cô căn bản không chú ý lắng nghe, cô thậm chí đến người này tên gì cũng không nhớ.
Cả một buổi chiều nay cô đã gặp liên tục ba người, đây là người cuối cùng.
Người đàn ông vừa lòng gật đầu.
“Đúng rồi, cô vừa nói cô làm công việc thiết kế?”
“Đúng vậy.”
“Kia cũng không tệ lắm, lương tháng có thể được khoảng bao nhiêu?”
Quý Du Nhiên chần chờ một chút.
Lương tháng? Công ty do cô làm chủ, vậy thì cô sẽ có lương sao? Ờ, hình như là có.
Nhưng hình như vì để tránh đóng thuế quá cao, bên pháp lý của công ty định ra mức lương khá thấp.
“À không nhiều lắm, chắc khoảng trên dưới một vạn.”
“Đúng là không nhiều lắm, bất quá cũng không sao, dù sao sau khi kết hôn thì cô cũng nên ở nhà làm nội trợ, một mình tiền lương của tôi là đã đủ nuôi gia đình rồi.” Người đàn ông nói như mọi chuyện đã định sẵn.
Quý Du Nhiên cạn lời.
Chẳng lẽ phụ nữ gả chồng xong thì chỉ đều phải dựa vào chồng sao?
“Đúng rồi, nghe bên phía chương trình nói cô lớn lên trong gia đình đơn thân.”
“Tôi vốn không xem xét đến những cô gái lớn lên trong gia đình đơn thân, thường thì những người trưởng thành trong môi trường như vậy thì tính cách sẽ có một chút vấn đề.”
Chân mày Quý Du Nhiên nhíu lại, đang định phản bác, thì liền nghe người đàn ông kia nói: “Nhưng không sao, tôi cảm thấy tính cách của cô an tĩnh lại ôn nhu, nếu vậy thì xét về mặt tính cách thì chắc là không có vấn đề gì.”
Người đàn ông cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Quý Du Nhiên, trong lòng yêu thích vô cùng.
Cô gái này so với ảnh chụp còn xinh đẹp gấp vạn lần.
Mấy ngày nay Quý Du Nhiên đã gặp rất nhiều người kỳ quặc, đối với loại người này vì thấy nhiều nên không thèm để ý nữa, thậm chí còn không muốn tốn nước bọt với họ.
Cũng không biết vì sao, đối với chuyện xem mắt này, đại đa số đàn ông đều có một sự tự tin không thể nào lý giải nổi.
Cô thầm nghĩ đây sẽ là người cuối cùng, đến khi trở về cô phải tìm mọi cách thuyết phục mẹ Quý để bà mất đi ý tưởng tìm người xem mắt cho cô.
“Đúng rồi, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn là có không ít người theo đuổi? Vì sao lại đi xem mắt? Là do kén chọn quá sao? Hay là…”
Người đàn ông liếc nhìn bụng của Quý Du Nhiên một cái.
Người con gái có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà lại đi xem mắt, nếu không phải là quá kén chọn, thì hẳn là có bệnh kín gì đó.
“Nếu có thể thì tôi dự định trong vòng một năm tới sẽ có con, cô cảm thấy như thế nào?”
Quý Du Nhiên lại lần nữa đổi mới định nghĩa về sự tự tin thái quá.
Người này là đang thay đổi biện pháp tìm hiểu cô, hay đang nghi ngờ năng lực sinh sản của cô?
Quý Du Nhiên trầm mặt, cười lạnh một tiếng.
“Ngại quá, có phải là anh hiểu lầm gì không? Tôi không định cùng anh...”
Quý Du Nhiên nói đến một nửa, đột nhiên giống như trái bóng bị xì hơi, ánh mắt dại ra nhìn hai người đàn ông xuất hiện trước mặt.
“Làm sao vậy? Cô cảm thấy một năm là nhanh quá sao? Vậy trong hai năm thì cũng được.”
Đối tượng xem mắt vừa nói xong, liền đột nhiên cảm thấy sau lưng như có kim chích, anh ta theo tầm mắt của Quý Du Nhiên хоау đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh cao lớn tiến tới, còn chưa kịp nhìn rõ, thì hai con người này đã ngồi
xuống bàn của họ.
Quý Du Nhiên nhịn không được mà rùng mình một cái.
Không biết là do trên người hai người này mang theo khí lạnh của thời tiết bên ngoài, hay là ánh mắt của hai người họ nhìn cô.
Xong rồi xong rồi. Bọn họ sao có thể tới đây.
Có hai người đàn ông này gia nhập, cái bàn tròn nho nhỏ lập tức có cảm giác chen chúc chật chội.
Giản Đông Thần đến cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn phía người nam bên kia, trực tiếp lấy túi xách Quý Du Nhiên đặt bên cạnh, tìm di động của cô.
Quả nhiên, là ở trạng thái tắt tiếng.
“A anh...” Người đàn ông bên kia thấy Giản Đông Thần làm ra hành động thất lễ như vậy, vừa định mở miệng ngăn cản, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn bắn qua khiến anh ta phải ngậm miệng lại.
Nhìn lại người phụ nữ bên phía đối diện, cô khẩn trương cúi đầu, giống như đến hô hấp cũng ngừng lại, vốn là thân thể mảnh khảnh vậy mà lúc này còn co rút lại, tựa như bộ dáng thấp thỏm không yên.
“Các anh… là ai?” Người đàn ông đến xem mắt nhìn phía đối diện hỏi.
Giang Dĩ Thành liếc mắt nhìn cô gái có tật giật mình đang ngồi cạnh, cánh môi kiều nộn in dấu răng do cô tự cắn, khóe môi hắn nở nụ cười nhẹ, trả lời câu hỏi một cách vô cùng hứng thú.
“Chúng tôi là đối tượng xem mắt tiếp theo của cô ấy.”
Hóa ra cũng là đối tượng xem mắt, người đàn ông kia nháy mắt thả lỏng mình, lưng cũng thẳng thớm lại.
“Vậy các anh không cần tiếp tục nữa đâu, tôi và Quý tiểu thư đều có cảm giác không tồi với nhau, vừa rồi chúng tôi cũng đã bàn đến việc có em bé.”
Quý Du Nhiên rốt cuộc có phản ứng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng không phải là để nhìn đối tượng xem mắt, mà là hốt hoảng nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình.
“Tôi không có! Thật á, tôi không có nói!”
Nhưng hai người này dường như không nghe được lời của cô, biểu tình đều trở nên vô cùng nguy hiểm.
Giang Dĩ Thành: “Thế à? Em sẽ sinh con cho anh ta à?”
Giản Đông Thần: “Sinh con cho thứ mặt hàng này?
Quý Du Nhiên vội vàng xua tay, chân mày nhăn riết.
Gặp quỷ rồi, hai người bọn họ khi nào thì quan hệ lại trở nên tốt như vậy?
Dưới hai ánh mắt muốn ăn thịt người, cô cất giọng nói với đối tượng xem mắt bằng một ngữ khí không tốt: “Anh làm ơn đừng nói chuyện lung tung! Tôi khi nào thì đồng ý là sẽ sinh con cho anh chứ!?”
Đối tượng xem mắt còn đang tức giận bất bình vì câu câu nói “Sinh con cho thứ mặt hàng này” của Giản Đông Thần, anh ta vỗ bàn đứng lên.
“Tôi nói hai người các anh, mời các anh nói chuyện tôn trọng người khác một chút! Tôi chính là chuyên gia tài chính từ phố Wall trở về, xin hỏi các anh làm nghề gì?”
Giản Đông Thần liếc mắt nhìn người kia.
“Là chủ tịch của tập đoàn có cổ phiếu trên thị trường.”
Giang Dĩ Thành cũng cười cười: “Tôi cũng giống anh ta, bên mảng địa ốc.”
Đối tượng xem mắt nghẹn hai giây, tiếp đó cười nhạo một tiếng.
“Các anh… các anh như vậy thì là gì! Tôi còn là từ phố.”
"Oa a!!"
Các khách hàng khác trong quán cà phê bỗng phát ra tiếng kinh hô.
Phía bên ngoài, một chiếc xe thể thao siêu ngầu dừng trước cửa quán, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Một người thanh niên cực kỳ soái bước từ trên xe xuống, chân dài sải bước, đẩy cửa quán cà phê.
Hắn làm lơ mọi ánh mắt si mê, nhanh chóng nhìn một vòng, cuối cùng xác định được phương hướng, nổi giận đùng đùng bước qua đó.
“Cút ngay!”
Cảnh Hách Phàm đẩy đối tượng xem mắt qua một bên, đứng vào vị trí ban đầu của anh ta.
Quý Du Nhiên vốn đã kinh hồn táng đảm, bây giờ còn run sợ thêm vạn phần, cô đối với ánh mắt lạnh lẽo từ người thanh niên, cố gắng nở một nụ cười.
“Tiểu, Tiểu Phàm, sao cậu cũng tới đây?”
Cảnh Hách Phàm không nói chuyện, nhìn thoáng qua hai người đàn ông ngồi bên cạnh cô, kéo lấy tay của Quý Du Nhiên.
“Chị đi theo tôi”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.