Phi Chức Nghiệp Bán Tiên

Chương 3: Nhất điểm linh quang tức thành phù

Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

02/09/2024

Hình như mình bị ngu.

Bị Tạ Linh Nhai dùng ánh mắt quan tâm thiểu năng nhìn một chút, Hạ Tôn cũng chợt nhận ra, phi, đầu óc cậu ta bị gì vậy!

Trong đạo quan, tăng... tăng quét rác?? Người bình thường có ai nói ra lời thiếu thông minh như thế sao?!

Tạ Linh Nhai thông cảm cậu ta có lẽ bị dọa đến IQ giảm mạnh, nói rằng: "Cậu vẫn nên đi nghỉ ngơi trước một chút đi, tôi thấy cậu hẳn cũng không muốn đi ra ngoài đâu, chen chúc với tôi một xíu được chứ?"

Hạ Tôn mãnh liệt gật đầu.

Tạ Linh Nhai giữ Hạ Tôn lại Bão Dương quan một đêm, trước khi ngủ Hạ Tôn nghe Tạ Linh Nhai nói hiện tại đạo sĩ của Bão Dương quan tạm thời không ở đây (thật ra căn bản không có) còn cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, cậu ta còn có đầy bụng nghi vấn, Tạ Linh Nhai lại không thể giải đáp.

Sáng hôm sau Tạ Linh Nhai dậy nhìn, Hạ Tôn còn đang ngủ say như chết, không chút nào giống như trong lòng có việc. Hắn cạn lời chốc lát, nhưng mà không đánh thức Hạ Tôn.

Tạ Linh Nhai dậy sớm liền ngồi ở bên ngoài ghi chép bút ký, phát hiện trong một quyển bút ký kẹp một lá bùa, là đồ luyện tập của cậu hắn hồi nhỏ. Cũng không biết trải qua bao lâu, phù văn bằng chu sa viết trên đó vẫn cứ đỏ tươi rõ ràng.

Tạ Linh Nhai nhìn nhìn, trong lòng hơi động, trước đây hắn đã từng cảm thấy hứng thú với những thứ này, hiện tại mục tiêu thay đổi, nhưng cũng không cảm thấy học thêm nghề tay trái có gì không tốt.

Một là sau này hắn còn phải giúp cậu hắn tìm đồ đệ, không thể không hiểu, thứ hai là chuyện vừa rồi làm cho hắn sâu sắc cảm thấy, thêm một tài nghệ trên người là chuyện tốt, hiện tại ít nhiều hắn cũng là đại diện cho Bão Dương quan, lỡ như trong thời gian ngắn không mướn được đạo sĩ, lẽ nào mỗi ngày hắn đều giới thiệu người ta qua bên Thái Hòa quan.

Cho nên, Tạ Linh Nhai xem một chốc, đơn giản tìm ra giấy vàng, bút lông và chu sa, chuẩn bị vẽ.

Đầu tiên là hắn luyện tập một chút, dùng giấy nháp và mực nước. Lúc đầu hạ bút còn có chút ngưng trệ, thế nhưng viết đến lúc sau, hắn có chút tìm ra cảm giác. Viết hai ba tấm, liền đổi thành dùng chu sa.

Dùng chu sa vẽ bùa, dường như còn thông thuận hơn so với dùng mực nước, giờ này bên ngoài rất ầm ĩ, Tạ Linh Nhai đeo tai nghe lên phát bài «Ếch con nhảy», xua đi quấy nhiễu bên ngoài, tinh thần lập tức chăm chú, hạ bút như nước chảy mây trôi.

Bùa thành, không chênh lệch với bùa mà cậu hắn vẽ bao nhiêu, dường như còn vẽ rất thành công.

Tạ Linh Nhai vẽ một bộ bùa ngũ nhạc trấn trạch, cũng chính là loại mà cậu hắn vẽ, phơi khô cất kỹ, vẫn chưa hết thòm thèm, liền lật qua lật lại bút ký, phát hiện có một bộ bùa nhìn qua rất đơn giản, cũng tiện tay vẽ một lần.

Vẽ xong, Tạ Linh Nhai mới nhìn chú thích, chữ thảo tùy ý phóng khoáng: bùa lục giáp.

Ừm, tên nghe cũng rất đơn giản.

Tạ Linh Nhai đang phơi bùa, Hạ Tôn đã xoay eo mệt mỏi từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn vẽ bùa, cực kỳ tò mò sang đây xem, lòng ngứa ngáy: "Anh còn biết vẽ bùa hả."

Tạ Linh Nhai rất thận trọng nói: "Kỳ thực tôi cũng mới nhập môn không bao lâu."

Ừm, hẳn là chỉ mới ba mươi phút thôi.

Hạ Tôn nhìn thêm mấy lần, nói rằng: "Đúng rồi, cao nhân, cảm ơn anh và đại thần Linh Quan, tôi muốn quyên chút tiền nhang đèn, nói thật tôi không hiểu cái này, có quy định gì hay không?"

"Không có quy định, cậu cứ tùy ý." Tạ Linh Nhai vừa nghe còn có chút vui mừng, dù sao thì Hạ Tôn chỉ là sinh viên,thoạt nhìn còn có chút thiếu não, nhưng tốt xấu thì đây vẫn là khoản thu nhập nhang đèn đầu tiên.

Hạ Tôn moi móc trong túi một chút, cuối cùng móc ra 327 đồng 5 xu, nâng lên nói: "Bỏ ở đâu?"

Tạ Linh Nhai: "..."

Còn có chẵn có lẻ nữa cơ à, Tạ Linh Nhai chỉ chỉ hòm công đức.

Hạ Tôn để lại cho mình tiền đón xe, vui vẻ cúng tiền, ánh mắt trông mong nói: "Bùa đó có thể cho tôi vài tấm không?"

Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, mịa nó, mình thật sự là mới nhập môn không bao lâu, trình độ này tặng người ta không hay lắm nhỉ?

Hạ Tôn lại hiểu lầm, móc điện thoại di động ra nói: "Vậy mua được không? Có điều tôi thật sự không có tiền mặt, có thể trả trên wechat không?"

"Thôi thôi, tặng cậu." Da mặt Tạ Linh Nhai có dày nữa thì cũng không tiện thu tiền, đưa hết bùa cho cậu ta, "Cái đó, thật sự mới nhập môn thôi..."

Còn không chịu lấy tiền, lẽ nào không phải khiêm tốn, mà thật sự là mới vừa học? Hạ Tôn mang theo chun chút thất vọng nói: "Được rồi."

Hạ Tôn lại dâng hương cho Vương Linh Quan, lúc này mới rời khỏi Bão Dương quan.

...

Sau khi trở về trường học, Hạ Tôn còn nói với bạn cùng phòng của mình về sự việc gặp phải tối hôm qua, mọi người nghe được đầu tiên là sợ hãi, nhưng theo câu chuyện càng ngày càng mơ hồ, mọi người bắt đầu hỏi cậu ta có phải là tối hôm qua uống say không.

Không chỉ bạn bè không tin, Hạ Tôn gọi điện thoại cho người trong nhà nói, người trong nhà còn hoài nghi có phải là cậu ta ở trường theo người ta học xấu, uống thuốc vi phạm lệnh cấm gì đó sản sinh ảo giác hay không. Hạ Tôn không có cách nào giải thích, nhưng trong lòng biết rõ, việc tối hôm qua tuyệt đối không thể nào là ảo giác.

Sau khi trở về Hạ Tôn lên mạng tìm kiếm một chút, nỗ lực tìm xem mình gặp phải tình huống gì. Cậu ta tìm tới một website tri thức đạo giáo, ở trong đó nhìn hồi lâu, cũng không cách nào phán đoán.

Trái lại trong đó có tri thức liên quan tới bùa chú, nhắc tới chuyện vẽ bùa. Hạ Tôn nghĩ đến vài lá bùa Tạ Linh Nhai đưa, liền mở ra xem một chút.

[Vẽ bùa, chẳng hề đơn giản như trên phim truyền hình, người vẽ bùa cần phải tắm rửa dâng hương, bày pháp án, tụng niệm lời khẩn, trong một hoàn cảnh thanh tịnh, dùng trái tim thanh tịnh, mới có thể vẽ được bùa chú! Dù tu vi cao thâm đến đâu, có thể giảm bớt nghi thức, nhưng sau khi vẽ bùa xong, cũng sẽ tiêu hao lượng lớn tinh lực, thậm chí hư thoát! 】

Hạ Tôn nghĩ thầm, vầy cũng thật có chút ngượng ngùng, cậu ta còn quấn lấy Tạ Linh Nhai xin bùa, tuy rằng Tạ Linh Nhai nói mới nhập môn, nhưng hóa ra vẽ bùa khổ cực như vậy, mới nhập môn không phải vẽ càng mệt mỏi ư.

Trước đây nếu cậu ta nhìn thấy nội dung tương tự, có lẽ sẽ cảm thấy tác giả tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ lại không thể không tin mấy phần, mang theo kính ý đóng website.

- - Đương nhiên, lúc đó nếu cậu ta kéo xuống, thì sẽ thấy có một bình luận phản bác:

[Ha ha, hiểu sai rồi! Nhất điểm linh quang tức thành phù, thế nhân uổng phí mực cùng chu! Trên lý thuyết mà nói, nếu bạn vẽ thấy khó, chỉ có thể nói rõ bạn không phải người nên theo nghề này!]

_

Qua mấy ngày, buổi tối, Hạ Tôn với bạn chung phòng cùng đi xem phim vừa khởi chiếu, lúc đi ra đã là hơn một giờ. Mọi người chuẩn bị băng qua con đường khác, bên kia khá dễ đón xe.

Hạ Tôn nhớ tới trải nghiệm của mình lần trước, vội vàng nói: "Đi phía khác đi, lần trước tao gặp quỷ ở bên đó, phắc."

Mới qua mấy ngày, bây giờ lòng cậu ta vẫn còn sợ hãi, vốn dĩ buổi tối còn không muốn ra đường, lại bị đám bạn cùng phòng ỉ ôi.

Ba đứa bạn cười nhạo Hạ Tôn hai câu, có điều buổi tối cậu ta nói mấy cái này thật làm người ta sợ hãi, vì vậy nhất trí đồng ý đi sang một con đường khác bên cạnh.

Con đường này hơi lớn hơn, nhưng trên đường cơ bản cũng không có ai, có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Cạnh con đường này chính là một cái công trường đang xây, Hạ Tôn vốn đang khô cằn nói về nội dung phim, miễn cho tiết lộ cảm xúc sợ sệt của mình, bạn cùng phòng A đột nhiên vỗ cậu ta một phát nói: "Mày xem trên lầu đó có phải có một cô gái không?"

Hạ Tôn sợ hết hồn, mãnh liệt ngẩng đầu!

Chẳng có gì cả.

Bạn cùng phòng khác đẩy người kia một chút, "Tía mày, dọa tao cũng giật mình, đêm hôm khuya khoắt trong công trường nào có ai chứ."

Bạn cùng phòng A cười hì hì, "Dọa lão Hạ ấy mà, hắn không sợ cái này thì thôi, bọn mày cũng sợ à."

Hạ Tôn đang muốn mắng người, lại biến sắc mặt, bởi vì cậu phát hiện không biết từ nơi nào thổi ra một luồng gió lạnh, thổi đến mức xương cốt cậu ta lạnh lẽo, cảm giác quả thực giống hệt buổi tối ngày hôm ấy.



Bạn cùng phòng khác cũng cảm nhận được, nhất thời mặt hơi trắng bệch, "Sao, sao đột nhiên lạnh thế."

Kỳ thực trong lòng họ đã có đáp án, lần trước không phải Hạ Tôn đã nói gần đây có quỷ đánh tường sao.

Hạ Tôn mở đèn di động lên, lại soi không được nửa mét, hệt như đều bị bóng tối nuốt chửng. Phút chốc, lại cảm nhận được cái loại cảm giác bị nhòm ngó kia, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

"Tiên sư nó, có chạy không?"

"Chân run!"

Lúc này, một luồng gió âm u vèo vèo thổi qua, ập vào trên người Hạ Tôn đang muốn kéo bạn cùng phòng chạy trốn!

Cậu ta giật mình một cái, chỉ cảm thấy thân thể hệt như nóng lên, sau đó lại rộng rãi sáng sủa.

Bốn phía không còn im ắng không tiếng động nữa, tiếng người về muộn cười đùa xa xa truyền vào tai, đường dưới chân cũng thấy rõ.

Chuyển ngoặt này quá đột ngột, ba người kia mang vẻ mặt khó giải thích được, vừa nãy bọn họ còn nghĩ có nên chạy như điên về hướng đạo quan hay không.

Hạ Tôn sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến gì đấy, moi ra lá bùa từ đâu đó trên người, mở ra nhìn, thình lình phát hiện màu sắc chu sa vốn rực rỡ sáng rõ trở nên cực kỳ ảm đạm, cũ kỹ đi rất nhiều.

"... Má ơi."

_

Gần đây một bản tin đang tràn ngập đài tin tức thành phố Nữu Dương, đến giữa hè, nhiều nơi trong tỉnh gặp nạn hạn hán hiếm có, lâu không đổ mưa, đập chứa nước thành phố Nữu Dương từ từ khô cạn, đã không có cách nào cung cấp nước bình thường, bắt đầu thực hiện phân khu thay phiên cúp nước. Theo hạn hán tăng lên, sinh hoạt của thị dân đều bị ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít.

Đặc biệt là Tạ Linh Nhai vừa ra khỏi cửa, liền có thể nghe được rất nhiều tiếng oán giận, hắn ở khu buôn bán dân cư dày đặc, phía sau là chợ thực phẩm, bên cạnh là cửa tiệm trên đường đi bộ, thậm chí là tiểu khu gần đó, tất cả mọi người đều rất khổ não với việc cúp nước.

Tạ Linh Nhai chỉ có một mình, vẫn ổn, cũng không cố ý trữ nước. Cái giếng cũ trong quan cũng chưa khô cạn, nước giếng đông ấm hè mát, khi còn bé cậu của hắn còn thường dùng nước giếng ngâm dưa hấu.

Buổi sáng liền cúp nước, Tạ Linh Nhai chậm rãi đi múc nước giếng đến rửa mặt, lúc này nghe thấy một tràng tiếng gõ ngoài cửa.

Mở cửa nhìn, là sinh viên đại học lần trước, Tạ Linh Nhai nhớ cậu ta họ Hạ, nhiệt tình mở cửa: "... A, bạn Hạ, chào buổi sáng, tới dâng hương sao?"

Hạ Tôn đầu đầy mồ hôi, còn chắp tay trước ngực bái bái, "Cám ơn, thầy Tạ."

Hiện tại cậu ta càng tôn kính Tạ Linh Nhai, thế nhưng không hiểu quy củ ở mặt này, cho nên không ra ngô ra khoai bái bái một chút, còn kêu Tạ Linh Nhai là thầy.

*mình nghĩ gọi thầy trong thầy pháp, thầy bói, thầy đồng đồ í.

Tạ Linh Nhai nhìn cái bộ dạng xui xẻo của cậu ta, "Làm sao, không phải cậu lại gặp quỷ chứ?"

Hạ Tôn: "..."

"Ha ha ha, vào nói đi." Tạ Linh Nhai đưa Hạ Tôn vào trong, trước tiên rót cho cậu ta ly nước, đây là nước giếng đã đun sôi, lại đựng ở trong bình bỏ ướp lạnh.

Hạ Tôn uống nước giếng lạnh lẽo, tinh thần sảng khoái một chút, đầu tiên là tán dương một câu: "Oa nước này uống ngon thật, mát lạnh, hình như còn ngọt nữa."

Sau đó, Hạ Tôn mới kể ra trải nghiệm đụng phải quỷ của mình, cực kỳ kính nể nhìn Tạ Linh Nhai, cậu đã nói thầy Tạ tự xưng mới nhập môn, nhất định là đang khiêm tốn mà!

Lúc Tạ Linh Nhai nghe thấy bùa của mình hữu dụng liền cực kỳ muốn truy hỏi, thế nhưng vừa nhìn ánh mắt sùng kính của Hạ Tôn, hắn liền ngượng ngùng, vì vậy mang vẻ mặt đương nhiên mà uống nước.

Hạ Tôn vô cùng đáng thương bổ sung: "Tôi còn tưởng rằng đổi đường đi liền không có việc gì, kết quả sau khi trở về tôi nghe nói, công trường đó quãng thời gian trước có công nhân trượt chân ngã chết! Tôi cũng không dám đi qua vùng đó nữa rồi!"

Hai con đường đều kẹp bên công trường kia, khó trách.

"Chính cậu cũng tìm đường chết, buổi tối đừng có nhắc tới quỷ thần, bị nghe thấy trách ai?" Tạ Linh Nhai giáo dục, buổi tối âm khí nặng, tốt nhất là thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Còn có một vấn đề, chính là gần đây có lẽ Hạ Tôn cũng thật sự là vận thế tương đối thấp, bằng không chỗ kia mỗi ngày có rất nhiều người đi qua, sao cố tình có mình cậu ta thấy.

Hạ Tôn không rét mà run, chà xát da gà nói: "Đừng nói nữa, còn lại vài lá bùa đều bị bạn cùng phòng của tôi cướp đi phân chia rồi, thầy Tạ, tôi có thể xin thêm vài lá bùa hay không?"

Tạ Linh Nhai nào biết bùa của mình thật sự hữu dụng, hắn luyện tập xong liền vứt lung tung, lật qua lật lại tìm ra một tấm hoàn hảo còn sót lại đưa cho Hạ Tôn.

Hạ Tôn cảm thấy Tạ Linh Nhai vẽ bùa không dễ dàng cũng không dám xin nhiều, thiên ân vạn tạ, liền ngượng ngùng nói: "Tôi còn chưa được phát tiền tiêu vặt... Khụ khụ, có điều bạn cùng phòng của tôi đã hẹn nhau rồi, lúc sau lại cùng đến bái Linh Quan."

"Được, hoan nghênh hoan nghênh." Tạ Linh Nhai sao lại để ý, hắn hận không thể nói với Hạ Tôn là cứ hễ cậu kéo một người đến tôi liền trích phần trăm cho cậu, ngừng, phải làm một đạo quan nghiêm trang.

Hạ Tôn theo thường lệ dâng hương trong điện, mới nói là mình bớt thời gian tới đây, còn phải trở về học.

Tạ Linh Nhai kêu Hạ Tôn lại, chỉ vào ly nước cậu ta uống sạch nói: "A, đúng rồi, bạn Hạ, nước này... cậu thật sự cảm thấy uống ngon sao?"

Hạ Tôn lập tức nói: "Thật mà, còn ngon hơn nước khoáng mới nãy tôi mua trên đường nhiều, tuyệt đối không phải tác dụng tâm lý!"

_

_

Tôn Phú Dương là ông chủ cửa hàng báo chí, không sai, chính là cái cửa hàng báo chí mướn một phần mặt trước Bão Dương quan đó. Nhà hắn ở gần đây, dạo này không chỉ trời nóng nực, không đổ mưa, còn luôn cúp nước, làm cho tâm trạng người một nhà đều không quá tốt.

Tôn Phú Dương đã ba ngày không tắm, trên người đầy mùi mồ hôi, hết cách rồi, lúc có nước thì xả được một chút không đủ cho cả nhà sinh hoạt, tắm rửa, đều ưu tiên cho con cái. Nhà hắn vốn vẫn là nấu nước uống, hiện tại cũng đổi thành mua nước thùng, khiến Tôn Phú Dương quen tiết kiệm rất không vui.

Lúc này, động tĩnh bên cạnh đưa tới sự chú ý của Tôn Phú Dương. Hắn ló đầu nhìn, Bão Dương quan đã đóng cửa mấy tháng rốt cuộc mở rộng cửa, trong tay chủ nhân mới cầm một cuộn giấy.

Tôn Phú Dương thuê cửa tiệm này đã mấy năm, rất rõ tình huống. Bão Dương quan vốn dĩ quanh năm chỉ có một đạo sĩ là Vương đạo trưởng, đèn nhang vô cùng quạnh quẽ. Mấy tháng trước dường như Vương đạo trưởng ngã bệnh, không biết sao, lúc thường nhìn tinh thần vô cùng tốt, hắn cũng không coi là chuyện to tát, quay đầu lại nghe nói người đã đi.

Cái đạo quan này, liền giao cho cháu ngoại trai Vương đạo trưởng, chính là người trẻ tuổi Tạ Linh Nhai hiện đang mở cửa.

Tôn Phú Dương từng trò chuyện với Tạ Linh Nhai, biết những ngày qua cậu nhóc đó đều bận rộn hậu sự của Vương đạo trưởng, với lại quản lý một ít tạp vụ tích lũy trong đạo quan, bởi vì chỉ có một người, không có cách nào trông nom quá nhiều, cho nên vẫn không mở cửa.

Bây giờ nhìn lại, hẳn là hết bận rồi nhỉ. Tôn Phú Dương nghĩ thầm, cũng không biết sau này Tạ Linh Nhai sẽ làm sao, bán nơi này, tự mình xuất gia, hay là mướn đạo sĩ đến? Nhìn cậu trai trẻ này mặt mũi dễ nhìn lại học đại học, hẳn là...

Lúc này, Tạ Linh Nhai đã mở trang giấy trên tay ra, dán ở cạnh cửa. Trên giấy đỏ là mấy chữ bút lông ngay ngắn: nước giếng miễn phí. Khi còn bé hắn học viết bút lông với Vương Vũ Tập một đoạn thời gian, bởi vì ngồi không yên, học không tinh, viết chỉ có thể nói là đoan chính thôi.

Tôn Phú Dương lập tức nhớ ra, Bão Dương quan hình như là có cái giếng nước cũ, bây giờ khí trời nóng như vậy, khắp nơi cúp nước, tiểu Tạ mở cửa cho mọi người múc nước, cũng coi như là việc tốt, hơn nữa, nói không chừng còn có thể mang theo chút hương hỏa.

Ngay cả chính Tôn Phú Dương, trong lòng cũng nghĩ, đến múc một thùng nước về, tắm rửa, dù sao thì nhà hắn cũng không xa.

Tạ Linh Nhai hệt như biết suy nghĩ của Tôn Phú Dương, lại đây hỏi thăm Tôn Phú Dương một chút, nói rõ chuyện dự định mở cửa cho mọi người múc nước, cũng nói Tôn Phú Dương nếu cần thì cứ đến lấy.

Tôn Phú Dương đương nhiên đồng ý, gọi điện thoại bảo người trong nhà mang thùng đến chứa nước.

Hắn ở đây lâu như vậy, cũng chỉ biết là có cái giếng nước, nhưng cũng chưa từng dùng nước giếng, thậm chí từng cho là cái giếng đó đã bỏ hoang.

Bà xã Tôn Phú Dương cầm hai cái thùng dầu rửa sạch sẽ, chứa đầy nước, Tôn Phú Dương vừa nhìn, nước giếng này trong vắt không nói, còn bốc lên hơi lạnh, trên vách thùng ngưng tụ một lớp hơi nước mỏng manh. Duỗi tay sờ, một trận lạnh lẽo sảng khoái.



Dì Tôn nói: "Trong quan cực kì mát mẻ, đặc biệt là bên cạnh cái giếng. Tui hỏi tiểu Tạ rồi, nước này còn có thể uống, nấu lên là được, có điều, hai thùng này ông tắm trước đi đã."

Tôn Phú Dương gật gật đầu, cuối cùng cũng coi như có thể tắm rửa.

...

Trên đường trở về, dì Tôn đụng phải hàng xóm, mọi người khó tránh khỏi hỏi cô đi đâu múc nước. Dì Tôn nói thật, còn bảo mọi người đến múc nước, đem về còn có chút hơi lạnh nữa.

Những ngày qua nắng hạn, nghe nói ở ngoại ô còn có người lên núi múc nước suối dùng, bọn họ ở trung tâm thành phố cũng hết cách, lúc này biết Bão Dương quan cách đây không xa có nước giếng sạch, đều trở nên sôi nổi, đặc biệt là nhà đông người thiếu nước dùng, lúc này hẹn nhau đi múc nước.

Một bên khác, Tôn Phú Dương cũng hào phóng chia sẻ tin tức tốt này với mấy chủ tiệm quanh đó, Tạ Linh Nhai không quen những người này, nhưng hắn lại biết. Có người không ở gần đây, thế nhưng múc nước về để trong cửa hàng rửa tay, đi vệ sinh cũng tốt mà, dù sao cũng ngay bên cạnh.

Chỉ không tới nửa ngày, một truyền mười mười truyền trăm, Bão Dương quan vốn vắng tanh lập tức náo nhiệt lên.

Đây chính là ưu thế của vị trí địa lý đẹp, một khi có chuyện tốt gì, lập tức liền nổi như cồn.

Bên giếng nước xếp một hàng thùng chứa dài, có lớn có nhỏ, các chủ nhân thì lại ở bên cạnh tán gẫu, đến lượt mình thì qua múc nước, vô cùng có trật tự. Còn mấy chủ tiệm bên cạnh, dứt khoát nhờ người ta để ý giúp mình, đến phiên mình liền đứng ngay cửa hô một tiếng.

Trong quan mặc dù không trồng cây to, nhưng diện tích bóng râm kiến trúc cũng rất lớn, râm mát thư thích.

Người đông, Tạ Linh Nhai còn lấy ra một ít ghế từ bên trong cho mọi người ngồi.

"Phiền cháu rồi, tiểu Tạ." Có người quanh dó biết Tạ Linh Nhai, liền cảm ơn một tiếng.

Tạ Linh Nhai cười cười, đi nấu nước, rót chút trà, cho người chờ múc nước uống, thuận tiện xách nước ướp lạnh trong giếng lên. Lúc này, làm cho ấn tượng của mọi người đối với hắn và Bão Dương quan càng tốt hơn.

Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng ở trong sân, muốn uống trà liền uống trà, không muốn cũng có thể rót một bình nước lã mát lạnh khác. Kỳ thực đa số mọi người múc nước, đều là mang về rửa rau, tắm rửa, Tạ Linh Nhai đưa nước giếng đã nấu sôi tới trước mặt bọn họ, bọn họ uống một ngụm mới có phát hiện ngoài ý muốn.

Ồ, nước này hình như... uống thật ngon?

Bất luận là nấu sôi pha trà, hay là để lạnh giải khát, đều uống rất ngon. Đặc biệt là loại thứ hai, ngày giữa hè uống một ly nước mát, thanh, lạnh, ngọt, vào bụng rồi, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, tư duy hệt như dính nhão đi vì nóng bức cũng được thông suốt đến nhẹ nhàng sảng khoái, rộng rãi sáng sủa!

Rất nhiều người e rằng đã ở gần đây rất lâu, nhưng xưa nay chưa từng bước vào Bão Dương quan một bước. Mãi đến tận thời cơ này, vì múc nước mà vào, mới phát hiện trong này thoạt nhìn không giống bên ngoài, cổ điển, thanh lãnh, có chút cảm giác tìm yên tĩnh trong nơi nhộn nhịp.

Ngồi ở chỗ này, uống nước lạnh, khô nóng tích lũy những ngày qua, lập tức tản đi không ít.

Những người vốn không có ý nghĩ đun nước giếng để uống, sau khi dùng thử đều bị đả động, cái hương vị này, không hề kém hơn nước khoáng đóng thùng mua trong nhà, thậm chí dường như còn tốt hơn!

"Thời buổi giờ nước giếng trong suốt rất hiếm thấy, khi còn bé tụi tui ở nông thôn, nước giếng đều là trực tiếp múc lên liền uống."

"Đúng vậy, giờ không dám, phải đun."

Mọi người vui vẻ bắt chuyện, sự chờ đợi trôi qua nhanh chóng trong loại không khí này.

...

Không phải mỗi ông lão bà lão đều thích nhảy quảng trường náo nhiệt, chẳng hạn như mẹ Tôn Phú Dương.

Sau khi giếng nước Bão Dương quan mở cửa, bà cụ Tôn liền nhận lấy nhiệm vụ xếp hàng. Việc hạn chế nước vẫn còn tiếp tục, người đến Bão Dương quan múc nước càng ngày càng nhiều, đặc biệt là tiểu thương ở chợ thực phẩm bên cạnh, còn có cư dân thiếu nước dùng, hiện tại thời gian xếp hàng đã tương đối lâu.

Mỗi ngày bà cụ Tôn ăn cơm tối xong rất sớm, tản bộ đến Bão Dương quan, đặt thùng ở cuối đội ngũ, sau đó cùng với người quen biết, hóng gió mát, trò chuyện. Chờ khi tới lượt mình, lại kêu thanh niên trai tráng lại đây xách nước.

Mấy người trung lão niên bọn họ, dù sao cũng không có việc gì làm, lúc thường cũng chỉ đến quảng trường tản bộ, hiện tại chỉ hơi di chuyển địa điểm, vừa xếp hàng vừa tán gẫu trong đạo quan. Trong lúc đó, khát, liền uống chút nước trắng mát lạnh đạo quan miễn phí cung cấp. Rỗi rãi, liền mua chút hạt dưa.

- - Đạo quan bắt đầu bán hạt dưa, tuy rằng bên cạnh cũng có cửa hàng tiện lợi, thế nhưng mọi người muốn mua cơ bản đều sẽ chọn mua ở đây.

Bất quá chỉ mấy ngày ngắn ngủi, bà cụ Tôn cảm thấy mình đã nuôi ra thói quen luôn rồi, tản bộ đến đạo quan, hóng gió, tán gẫu, uống nước.

"Nước này á, nhà tôi hiện giờ cũng tự mình nấu uống, uống rất không tồi, còn ngon hơn nước mua nữa."

"Ha ha, ngày hôm qua tôi quá gấp, nấu cũng không nấu, trực tiếp tu hai phát, rất ngon, cũng không có chuyện gì!"

"Nước lã trực tiếp uống vẫn không tốt đâu..."

...

Tạ Linh Nhai mở một bọc hạt dưa to, đặt ở trong khay. Mấy ngày nay địa điểm hắn đọc sách đã đổi thành tiền viện, rảnh rỗi liền nấu nước, bán một chút đồ ăn vặt.

Tuy rằng trước mắt còn chưa có ai đi vào thắp hương, nhưng đã là khởi đầu tốt. Ít nhất hiện tại bởi vì những người múc nước tụ tập, nhân khí tăng, người qua đường không giống như trước, ngay cả tiến vào liếc mắt nhìn cũng không muốn, dù sao thì con người đều có tâm lý bầy đàn.

Tạ Linh Nhai càng muốn mướn một đạo sĩ đến, đạo quan của hắn vốn đã không có danh tiếng, mọi người dù có bằng lòng tham quan thì cũng không muốn thắp hương, huống hồ làm tín đồ. Ngay cả đạo sĩ cũng không có, chỉ có một sinh viên mặt non mới vừa tốt nghiệp là hắn, cũng không trách không ai thắp hương bái thần.

Nhưng mướn đạo sĩ không đơn giản như vậy, không giống như mướn nhân viên phục vụ. Trừ việc hắn phải trả lương, thì đối phương còn phải có giấy chứng nhận đạo sĩ, phải là người hành nghề chính quy.

Bao giờ mới mướn nổi đạo sĩ chính quy đây? Không nói nữa, trước tiên bán thêm mấy bịch hạt dưa vậy...

Người không rõ nội tình thấy soái ca bán hạt dưa này, chỉ cho là cư sĩ thường trú ở đạo quan, hoặc là chỉ tới làm ăn. Còn có người bắt chuyện với hắn: "Cái chỗ này, hóng gió không tệ, tôi thấy rất nhiều đạo quan đều trồng cây đón khách, nếu quan chủ của các cậu trồng thêm hai cây cổ thụ, vậy thì phong cảnh sẽ được hơn."

Quan chủ tạm thời còn trống nè...

Tạ Linh Nhai nghe lời này, nói rằng: "Chú à, trong viện có cái giếng, ngũ hành của nước giếng là âm, nếu quanh đó trồng cổ thụ, thì sẽ là dấu hiệu xấu. Cho nên chỉ có thể trồng mấy cây trúc thôi."

Ông chú lặng lẽ, "Cậu thanh niên này..."

Phỏng chừng là câu sau còn muốn nói quá mê tín, nhưng nghĩ tới đây là đạo quan liền không nói nữa.

Tạ Linh Nhai cười cười không nói. Mặc dù hắn gà mờ, nhưng lúc trước cũng đã từng thấy kiến thức về phương diện này trong một bản bút ký Bão Dương quan.

Trong phong thủy, phương vị giếng nước rất quan trọng, một cái giếng đào tốt, có lợi cho gia trạch, nước bên trong chính là nước lành; còn đào không tốt, vậy thì tà môn, nước bên trong có thể là nước thuốc, cũng có thể là nước dìm chết người.

Giếng của Bão Dương quan là hình bát quái, ngụ ý là kim thủy cùng sinh, vị trí cũng lấy phương vị sinh vượng.

Nghe đâu trước khi đào giếng, là quan chủ đương nhiệm của Bão Dương quan, tự mình đo lường tính toán, thời gian đào giếng cũng chính xác đến từng canh giờ, có thể thấy được sự thận trọng. Dù sao thì, phương pháp phong thủy, lấy thủy là trên hết.

Hơn nữa những người kia uống xong cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, càng không phải là ảo giác, trùng hợp. Một là lúc đào giếng cố ý chọn lựa, chất lượng nước xác thực rất tốt, thứ yếu là Tạ Linh Nhai rảnh rỗi liền ở bên cạnh giếng niệm vị thực chú.

Vị thực chú được ghi chép trong «Vân cấp thất thiêm», phát hành từ thời Bắc Tống, do Trương Quân Phòng biên soạn, trong đó liên quan đến rất nhiều điển cố. Bão Dương quan có một bản viết tay, niên đại cực kỳ lâu đời, còn có cả chú thích. Tạ Linh Nhai xem bút ký thỉnh thoảng còn phải kiểm chứng nội dung trong những sách vở khác, lúc lật xem thấy được, liền thử một chút, còn thật sự hữu hiệu.

Tác dụng của vị thực chú thật ra chính là, niệm trước khi ăn uống, có thể khiến đồ ăn đi vào dạ dày, hợp khí với thần, còn trợ giúp máu huyết tuần hoàn.

Những ngày qua Tạ Linh Nhai học bổ túc bút ký, tương đối bỏ công sức trên phương diện bùa chú và một ít thuật pháp nhỏ. Qua nghiên cứu, hắn nghĩ không thể cứ luôn phát triển tín đồ giống như phát triển Hạ Tôn được, tốc độ rất chậm, hơn nữa chính hắn cũng không phải đạo sĩ, chung quy vẫn phải phát triển từ Bão Dương quan.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Chức Nghiệp Bán Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook