Chương 37: Phong quỷ
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
02/09/2024
Thương Lục thần dây dưa kêu Thi Trường Huyền "nói rõ" với người đàn ông trung niên kia, Thi Trường Huyền không để ý tới, Thương Lục thần tức giận đến độ không nói thêm gì, còn phát ra tiếng than nhẹ ấm ức.
Chu nữ sĩ cũng không biết bọn họ hỏi gì, hình như là cũng có thù hận, có điều thấy bọn họ hỏi xong, liền hỏi có thể kêu vệ sĩ lôi người kia đi chưa.
Có điều Tạ Linh Nhai đoán là về sau chắc còn phải liên hệ với Chu nữ sĩ, hắn nghĩ bên đạo hiệp nói không chừng cũng phải xác nhận một chút, dù sao thì hai người họ nhất định sẽ giao bùa cho đạo hiệp.
Chu tiên sinh vẫn đang tức giận, lấy điện thoại ra gửi vài cái tin nhắn, sau đó cắn răng nói: "Làm chết bọn chúng."
Hai người mới cùng chung mối thù chưa tới mười phút, Chu nữ sĩ đã cười nhạo: "Đúng là phải vớt vát lại, nếu không nhờ tôi tìm thầy Tạ và Thi đạo trưởng đến, chỉ bằng lão già lừa đảo anh tìm về mà anh còn muốn ăn miếng trả miếng được à, ha ha, trước đó có cho tiền đặt cọc chưa?"
Chu tiên sinh: "..."
Chu tiên sinh tức giận đến mặt nghẹn đỏ, nhưng không cách nào phản bác, chỉ có thể oán hận trả lời ý cuối cùng: "Không cần cô bận lòng, lão không phun ra cả gốc lẫn lãi, tôi không họ Chu."
Phỏng chừng hiện tại Triệu đại sư cũng đang thấp thỏm lo âu, vừa nãy Chu tiên sinh không rảnh để quản lão, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua như vậy. Ai bảo lão xui xẻo thế, đụng ngày với Tạ Linh Nhai, chứ nếu đổi thành người khác thì có lẽ cũng không đến nỗi bị vạch trần.
Động tĩnh làm phép của Tạ Linh Nhai quá lớn!
Có điều Chu tiên sinh cũng chợt nhớ ra, hai vị này mới là cao nhân thật, hắn ngẫm nghĩ, lộ ra nụ cười với hai người họ, nói rằng: "Hai vị giúp cha tôi, dù thế nào tôi cũng phải cảm tạ hai vị một chút..."
Chu nữ sĩ lập tức chặn ở trước mặt hắn, nhìn cô thon thả gầy gò, thế nhưng dùng hình thể của Chu tiên sinh lại nhất thời không có cách nào đẩy cô ra.
"Anh phắn đi." Chu nữ sĩ nói một câu xong, sau đó lấy ra một phong tiền lì xì từ trong túi xách đưa cho Tạ Linh Nhai, "Thầy Tạ, hôm nay cũng đã muộn, cám ơn hai người, hai ngày nữa tôi lại đến đạo quan cảm ơn một lần!"
Cô nói xong đạp lên chân Chu tiên sinh, giày cao gót xoay một phát, Chu tiên sinh đau đến mặt mày tái đi.
Tạ Linh Nhai cảm thấy buồn cười, ho khan hai tiếng nói: "Được, vậy chúng tôi đi, không cần đưa, tôi đón xe trở về là được."
"Được được, rất cảm ơn." Phỏng chừng là Chu nữ sĩ không muốn anh của cô nói chuyện với họ, một mặt còn phải xử lý sự việc, tạm thời không rời khỏi nơi này.
...
Hai người Tạ Linh Nhai ra khỏi căn hộ, lúc này đã hơi trễ, nhưng Thi Trường Huyền vẫn lập tức gọi điện thoại, báo cho người nhà rằng bọn họ phát hiện bùa chú có đóng dấu Đô Công ấn, còn có chuyện về người nuôi Liễu linh đồng kia.
Trong điện thoại Thi Trường Huyền thương lượng với người nhà, bọn họ chia binh hai đường, người nhà nghĩ cách đến trạm tàu cao tốc điều tra thông tin hành khách đoàn tàu đó, đồng thời xem có thể lấy được video giám sát hay không, cho người đàn ông trung niên đến nhận biết xem có phải là cùng một người không.
Mặt khác, Thi Trường Huyền cũng quyết định đêm nay đến Bạc Sơn.
Chuyện như vậy, đi càng sớm càng tốt, anh có chút dự cảm không ổn.
Bạc Sơn tuy rằng là nơi có rất nhiều người đến ngắm cảnh, nhưng đồng thời núi cao rừng sâu, rất nhiều chuyện lạ, thời cổ đại còn có một bãi tha ma nằm trên một đỉnh núi trong số đó. Như lần trước Hạ Tôn và bạn cậu ta đến đó du lịch, gặp phải sơn mị, cũng may nhờ Tạ Linh Nhai hiệp trợ từ xa bọn họ mới thoát được.
Mà tuần trước sở dĩ người đàn ông trung niên kia đến Bạc Sơn, cũng là muốn đến đó mộ binh vong hồn núi rừng.
Kẻ lấy trộm Đô Công ấn, rất có thể không có chuyện gì tốt.
Mà Tạ Linh Nhai, bất luận là do Thi Trường Huyền đã giúp hắn, hay là do manh mối giá trị một triệu, đều nhất định phải đi cùng, hai người về Bão Dương quan trước, lấy thêm ít bùa chú để phòng hờ.
Giờ này nhất định không còn xe bus, Bạc Sơn ở thành phố kế bên, nói xa không xa nói gần không gần, hai người gọi một chiếc taxi qua đó.
Thật ra tài xế không muốn chạy xa như vậy, giờ này Bạc Sơn không còn ai về Nữu Dương cả, đường về rất khó kéo được khách, nhưng bọn họ bỏ thêm tiền, nên cũng nhận.
"Hai người không phải đi chơi nhỉ? Muốn xem mặt trời mọc cũng phải đến trước cả ngày, giờ đã hơn mười giờ, đến đó càng muộn hơn." Tài xế bắt chuyện với họ.
Tạ Linh Nhai đang vùi đầu sửa soạn đồ đạc trong balo, vừa nãy ra ngoài tương đối gấp, chỉ nhét lung tung vào, hắn sửa soạn lại xem có gì quên mang hay không, nghe câu hỏi của tài xế, liền cười cười nói: "Không, đến làm việc, hơn nữa dưới chân núi không phải có khách sạn sao."
"Há, công việc gì vậy, còn phải đi ban đêm?" Tài xế lại nói, "Hơn nữa khách sạn phải đặt từ trước, a không đúng, sao cậu còn cầm theo kiếm gỗ, đây là hàng mỹ nghệ sao?"
Tạ Linh Nhai thấy ông ấy nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, liền qua loa gật đầu.
Tài xế muốn hỏi sao lại mang hàng mỹ nghệ lớn như vậy đi chơi, lúc này xe cán qua cục đá, lắc lư, trong balo nhét đầy ắp của Tạ Linh Nhai liền rớt ra một xấp tiền âm phủ và vài lá bùa.
Tài xế: "......"
"..." Tạ Linh Nhai cũng hơi lúng túng nhặt đồ lên.
Hắn cảm thấy không chừng lúc này tài xế đang nói thầm trong lòng, hai hành khách này sao tuổi còn trẻ mà đã đi làm lừa đảo rồi.
Sớm biết vậy vừa nãy đã không trả lời, Tạ Linh Nhai dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Kết quả nhắm nhắm, hắn liền ngủ mất, mãi đến khi Thi Trường Huyền đánh thức hắn, hắn mới phát hiện mình dựa vào trên người Thi Trường Huyền.
"Thật ngại quá." Tạ Linh Nhai dụi dụi mắt, khiến cho mình tỉnh táo một chút.
Lúc này đã hơn mười hai giờ, hai người cầm đồ đạc xuống xe.
Giờ này nhất định là không còn cáp treo, hai người đi bộ lên trên núi, tính toán của bọn họ là chiêu một âm vật bản địa đến hỏi thăm, xem có thể hỏi ra một ít manh mối hay không.
Bạc Sơn đêm khuya đại khái chỉ có khách sạn còn người, nhưng xem xét đến việc sợ dọa người ta, nên cố tình đi sâu vào trong núi một chút. Lúc này trên đường núi trống rỗng, đèn đường đoạn này cũng không có, cũng may Tạ Linh Nhai có mang theo đèn pin.
"Đô Công ấn có thể khắc chế quỷ thần, mỗi lá bùa nó đóng dấu, đều có thể dẫn tới rất nhiều binh mã, anh nói xem người này ở Bạc Sơn mấy ngày, đã chiêu đến bao nhiêu âm hồn?" Tạ Linh Nhai cảm thấy càng nghiền ngẫm càng sợ hãi, nếu người này thật sự chiêu rất nhiều âm binh, sẽ dùng để làm gì?
Phải biết rằng, nếu như người mà bọn họ gặp ở trạm tàu cao tốc thật sự là người trộm Đô Công ấn, y theo dự đoán của Thương Lục thần, có lẽ người này không làm được chuyện gì tốt, Liễu linh đồng của gã đều là "nối giáo cho giặc".
Thi Trường Huyền cũng không cách nào biết được, bây giờ ngay cả thân phận của người đó họ cũng không thể xác định.
Trong lòng anh cũng có chút mê man, lúc này bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Thương Lục thần, "Có lưu manh! Có lưu manh!"
Trước đó trên đường đi Thương Lục thần tức giận, vẫn không lên tiếng, hiện tại đột nhiên rít gào, Thi Trường Huyền vẫn còn đang suy tư chuyện Đô Công ấn, hơn nữa cũng không nghĩ ra đây là ý gì, nhìn nhìn xung quanh.
Tạ Linh Nhai đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy ai đó sờ soạng eo mình, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Thi Trường Huyền.
Trong bóng đêm mịt mờ, Thi Trường Huyền cùng nhìn nhau với hắn một cái.
Tạ Linh Nhai: "... Vừa nãy anh, có sờ tôi không?"
Thi Trường Huyền: "..."
Thi Trường Huyền: "Không có."
"Rất tốt." Tạ Linh Nhai biết ngay là Thi Trường Huyền không thể làm loại chuyện đó, hắn lập tức dừng bước. Vừa nãy, hắn cảm giác có một bàn tay, vô cùng tùy tiện sờ soạng một cái trên eo mình.
Hắn soi đèn pin quét qua xung quanh một vòng, vừa vặn gió núi thổi qua, lá cây rung động phát ra tiếng sàn sạt, trong bóng tối cũng không biết cất giấu thứ gì.
Thi Trường Huyền thế mới biết ý của Thương Lục thần.
Nếu Thương Lục thần có thể động đậy, lúc này đại khái là đang đấm ngực giậm chân: "Tui không có dự báo rõ ràng, tui là Thương Lục thần cùi bắp."
Đây là lần đầu tiên Thương Lục thần cho rằng mình có lỗi, nó kích động đến mức vè cũng chẳng thèm làm, chỉ nhấn mạnh ba chữ "có lưu manh", nhưng đáng tiếc không thể thành công ngăn cản một thứ gì đó không biết... sàm sỡ Tạ Linh Nhai!
Thi Trường Huyền thật vất vả thanh tịnh một đường, lúc này hơi nhíu mày nói: "Mi còn nhỏ, luyện tập nhiều hơn là được."
Thương Lục thần đang lúc yếu đuối, được Thi Trường Huyền trấn an, rất là cảm động, thề độc: "Tui khẳng định không bao giờ để Tạ Linh Nhai bị sàm sỡ nữa -- "
Thi Trường Huyền: "......"
Tạ Linh Nhai chợt nghe Thi Trường Huyền nói chuyện, liếc nhìn sang một cái, vừa nghĩ liền đại khái đoán được tại sao, tiện tay sờ sờ Thương Lục thần.
Thi Trường Huyền bèn nói: "Vậy nó đi."
Bọn họ vốn định tìm một âm vật hỏi thăm, bây giờ lại có một đứa tự xông đến, vậy không khách khí.
"Okay." Tạ Linh Nhai nói thêm, "Lại nói, anh còn nhớ lần đó Hạ Tôn tới đây, cũng có thứ gì đó sờ eo cậu ta không."
Còn sờ mông bạn học nữ của cậu ta nữa...
Khi đó Thi Trường Huyền cũng ở bên cạnh, biết ý của hắn là nói không chừng cùng một thứ, gật gật đầu.
"Khi đó tôi đã rất muốn biết, rốt cuộc là thứ gì sờ bọn họ, có giống suy đoán của tôi không."
Tạ Linh Nhai nói, cởi balo ra, đổ ra một đống bùa Linh Quan từ bên trong, lại rút kiếm ra đặt lên trên, sau đó mang theo uy hiếp nói với bụi cây lay động: "Mày tự đi ra, hay là tao giúp mày?"
Bụi cây lập tức không còn lay động, rơi vào sự yên tĩnh một cách chết chóc.
Sau một lát, thật sự là có một thứ đen sì sì thấp lè tè hiện hình bò ra...
"Thật sự là sơn mị, phong quỷ à." Tạ Linh Nhai túm nó lên, tuy rằng thời gian qua lâu như vậy mới công bố đáp án, nhưng hắn vẫn là có loại vui sướng khi đã đoán đúng.
Phong quỷ chia làm hai loại, một loại là cây phong lâu năm có linh, một loại là trên lá phong mọc ra mụn nhọt như mặt người, du hồn bám vào đó liền trở thành phong quỷ.
Cái này, đoán chừng là loại thứ hai.
Chỉ có điều từ bề ngoài làm thế nào cũng không nhìn ra giới tính, bởi vì cây phong không có giới tính, mà có lẽ không chỉ có một âm hồn bám vào trên cây phong, đây là một kết quả tạp giao mà ra.
Phong quỷ ở trong tay Tạ Linh Nhai không ngừng chắp tay nhận sai, động tác có chút cứng ngắc, nhưng giọng nói lại thiên hướng nam giới, "Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi ngu, tôi..."
Cả đời tôi cũng chưa từng thấy nhiều bùa Linh Quan như vậy đâu!
Tạ Linh Nhai vui vẻ nói: "Chắc mày không biết, đây là lần thứ hai chúng ta giao thiệp, trước có một lần bạn tao đến đây chơi cùng với bạn, cũng bị sờ eo, sau đó tao để bọn họ dùng di động niệm chú xua đuổi, đó cũng là mày phải không?"
Phong quỷ: "......"
Hiện giờ nó càng hối hận rồi, hận không thể chặt luôn tay mình.
"Lần trước để mày trốn thoát, cái này kêu là chạy trời không khỏi nắng." Tạ Linh Nhai buông phong quỷ ra, "Có điều, nếu như mày lấy công chuộc tội, tao liền tha cho mày."
Phong quỷ ôm bắp chân Tạ Linh Nhai, nhu thuận nói: "Sau này tôi đều nghe đại sư -- "
Mắt nó xoay chuyển trên người Thương Lục thần mấy lần, đã sớm nhìn ra đó là mộc linh, nghĩ phong quỷ nó cũng coi như một nửa mộc linh, nếu có thể giống như Thương Lục, đi theo cạnh đại sư tu được công đức, không phải có chiến tích hơn là mỗi ngày ở trong núi sờ sờ du khách sao?
Huống hồ vị đại sư này, hung dữ như vậy, thoạt nhìn rất là lợi hại.
Tạ Linh Nhai phát tởm, chặn nó lại, "Dẹp, tao chỉ muốn hỏi mày mấy vấn đề thôi!"
Thương Lục thần đã sớm đoán được, lúc này cũng từ trên cao nhìn xuống: "Phi."
Phong quỷ thất vọng ngồi thẳng dậy, nâng gương mặt đen sì sì lên, "Ngài muốn hỏi gì?"
Tạ Linh Nhai nói: "Một tuần này, mày có thấy một người mang theo Liễu linh đồng không?"
Phong quỷ lập tức gật đầu, "Có, hung ác lắm, tôi cũng không dám tới gần."
Quỷ luôn nhìn rõ hơn người, Tạ Linh Nhai đối chiếu với nó, xác thực đó chính là người mà họ nhìn thấy ở trạm tàu cao tốc không sai.
"Vậy bây giờ hắn còn ở Bạc Sơn không?" Tạ Linh Nhai truy hỏi.
Phong quỷ lắc đầu, trên gương mặt đen đen có chút kinh hoảng toát ra, "Tôi không biết, không thấy nữa, đại sư, tuần trước trong sơn cốc có âm binh quá cảnh, quỷ mị trong núi đều né đi mấy ngày, đến bây giờ tôi còn chưa dám sang bên đó nữa."
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền biến sắc.
Lúc trước Hạ Tôn gặp được quỷ ở Bạc Sơn, Tạ Linh Nhai đã nói Bạc Sơn rất âm hiểm, trước đây còn có lời đồn rằng dân làng từng tận mắt thấy trong thung lũng có đèn đỏ khắp nơi, đó là đèn quỷ của âm sai áp giải vong hồn quá cảnh.
Bạc Sơn ở trên đường âm sai đi qua, người kia tới đây, chỉ sợ không phải là trùng hợp.
"Âm binh quá cảnh sẽ gõ chiêng, mày không nhìn thấy, nhưng mà có nghe thấy hướng đi của âm binh không?" Tạ Linh Nhai thăm dò hỏi.
Phong quỷ mơ hồ suy nghĩ một chút, sau đó chần chờ nói: "Mơ hồ, phảng phất, vào trong thung lũng liền không còn nữa, chẳng lẽ là đổi chế độ, sợ quấy nhiễu dân chúng sao?"
Dù sao thì Bạc Sơn hiện giờ có rất nhiều du khách mà.
Tạ Linh Nhai nhất thời không nói gì. Đờ mờ.
Thực sự là người có bao nhiêu lớn gan, bọn họ còn đoán có phải người kia đến Bạc Sơn thử nghiệm Đô Công ấn hay không, mộ binh vong hồn bãi tha ma. Nhưng mà người ta còn đặt tầm mắt lớn hơn nữa, trực tiếp cướp quỷ với địa phủ.
Âm sai áp giải quỷ hồn, đi vào trong núi rừng, tất nhiên là có rất nhiều quỷ hồn, khiến cả thung lũng đều là quỷ đèn.
"Đi xem xem." Thi Trường Huyền nói thế.
Tâm tình hai người đều hơi chìm xuống, Dương Bình Trì Đô Công ấn ở trong tay thiên sư, là pháp khí hàng quỷ phục quái, ở trong tay người không có ý tốt, lại có thể trở thành công cụ khắc chế quỷ thần.
Dưới sự dẫn dắt của phong quỷ, đến chỗ cao quan sát, trong thung lũng đã sớm chẳng còn gì, mà vong hồn trong bãi tha ma cũng đều mất sạch. Hai phe gộp lại, ít nhất có mười vạn vong hồn, còn bao gồm âm sai, trong mấy ngày ngắn ngủi bị thu đi hết, là bản lĩnh của người kia, nhưng Dương Bình Trì Đô Công ấn tuyệt đối có công lớn.
"Âm sai cũng dám chọc, lá gan lớn quá rồi đó." Tạ Linh Nhai khó tin nói, âm sai áp giải vong hồn có ghi chép ở địa phủ, nếu mất nhất định sẽ hỏi tội, kẻ trộm lừa gạt được người, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt quỷ thần?
Có điều xét thấy trong tay người đó có Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm, khả năng này có vẻ như lại lớn hơn một chút.
Nếu không phải biết manh mối Bạc Sơn, e rằng người của đạo hiệp cũng không nghĩ ra nơi này từng phát sinh chuyện gì.
"Trở về đi." Nửa ngày, Thi Trường Huyền nói.
Kẻ trộm đã sớm rời khỏi Bạc Sơn, bọn họ chỉ xác định được người kia quả thực từng ngồi tàu cao tốc đến tỉnh thành.
Kẻ trộm có Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm, ở đây không tìm được manh mối gì nữa, thử xem có thể tra được thông tin hành khách của người đó hay không tương đối đáng tin hơn, dù sao thì đó là trước lúc ăn trộm, khi đó hẳn là gã vẫn chưa che giấu chính mình.
Phong quỷ lom lom nhìn bọn họ, "Vậy tôi..."
"Mày cái gì mà mày, mày còn thật sự muốn đi theo tao à." Tạ Linh Nhai buồn cười nói, "Nói chuyện giữ lời, thả mày về rừng, thế nhưng sau này mày cũng đừng có lưu manh nữa, để tao biết được tao quay lại tìm mày đó."
Phong quỷ rùng mình một cái, đừng nói nữa, nó bị ám ảnh luôn rồi, chỉ có thể yếu ớt vâng dạ, bò lại bụi cây, bóng dáng hòa vào trong bóng tối.
_
Hai người nghỉ lại khách sạn dưới chân núi nửa đêm, sáng hôm sau mới về Nữu Dương.
Trong lúc đó Thi Trường Huyền cũng thông báo tin tức này với người nhà, mà bên kia bọn họ suốt đêm đi đến trạm tàu cao tốc tra xét, camera ghi hình đã vượt thời gian lưu giữ, nhưng bởi vì biết được số tàu, cho nên tra được thông tin hành khách.
Chỉ có điều tên trộm quá mức cẩn thận, thông tin hành khách của gã có lẽ căn bản không phải thật, đạo hiệp tra tất cả hành khách một buổi tối, đều không có bất kỳ manh mối nào.
Tuy rằng lúc vào ga tàu cao tốc phải kiểm tra chứng minh thư đối chiếu, nhưng đối với người tu đạo mà nói, chỉ cần pháp thuật đơn giản là có thể che mắt.
Vì vậy manh mối này cũng đứt đoạn.
"Thế nhưng tên trộm còn chiêu đi nhiều quỷ như vậy, đạo hiệp định làm thế nào?" Tạ Linh Nhai hỏi, "Cái này cần nghĩ cách thông báo cho minh quan nhỉ?"
Thi Trường Huyền gật đầu, "Phải báo cho Thành Hoàng biết."
Có điều Thành Hoàng là quan địa phương cõi âm, thiếu đi nhiều quỷ như vậy, bọn họ không báo, nói không chừng dưới đó cũng đã biết rồi.
Tạ Linh Nhai lại cảm khái, vụ này thực sự là quá hồi hộp, vượt giới truy nã!
Tạ Linh Nhai trầm ngâm: "Anh nói xem, nếu có âm binh tra được đầu mối, báo cho đạo hiệp, đạo hiệp có thể đem một triệu tiền thưởng mua tiền âm phủ đốt cho hắn hết không?"
Thi Trường Huyền: "..."
Lần đầu tiên Thi Trường Huyền suy nghĩ về vấn đề này, nói: "... Chắc sẽ giữ lời."
Tạ Linh Nhai suy nghĩ, ha, một triệu, vậy chất thành núi luôn, phải thiêu bao lâu chứ.
...
Cả buổi tối Tạ Linh Nhai đều không nghỉ ngơi bao nhiêu, sau khi thảo luận với Thi Trường Huyền xong, liền ngủ ở trên xe một lát, lúc đến Bão Dương quan mới tỉnh lại.
Lúc này Bão Dương quan đã sớm mở cửa, trên bậc thang cửa có một cậu nhóc ngồi đó, vừa thấy bọn họ trở về, liền đứng lên, "Thầy Tạ."
Tạ Linh Nhai vừa nhìn, đây không phải là đồ đệ tiểu Lượng của Triệu đại sư sao.
Tạ Linh Nhai không khỏi nhìn nhìn vào bên trong, không phải là Triệu đại sư cũng tới chứ? Bị Chu tiên sinh truy sát à?
Tiểu Lượng quẫn bách nói: "Thầy Tạ, em, em tới tìm anh, là muốn..." Cậu ta ấp a ấp úng, nửa ngày mới ngượng ngùng nói xong, "Em muốn bái sư..."
"Cậu với sư phụ cậu trở mặt rồi à?" Tạ Linh Nhai cũng không quá kinh ngạc, hôm qua hắn đã thấy tiểu Lượng ngơ ngác sững sờ, chắc là phát hiện mình bị lừa gạt.
Dáng vẻ tiểu Lượng muốn khóc, "Ưm!"
Hôm qua Triệu đại sư còn muốn "thành thật" với cậu, thừa nhận mình không biết điều quỷ, thế nhưng, lão có thể dạy tiểu Lượng kiếm tiền.
Tiểu Lượng là vì muốn học bản lĩnh, vừa nghe Triệu đại sư thừa nhận mình quả nhiên là tên lừa đảo, triệt để sụp đổ, cái gì mà máy bay chiến đấu, đại pháo, đều là lừa người, cậu vừa cảm thấy bị lừa dối sỉ nhục, vừa thẹn vì mình tin tưởng chuyện hoang đường của lão hết bài này đến bài khác.
Chẳng trách cậu học tập với Triệu đại sư tại sao lại dễ dàng như vậy, không chăm chỉ tu luyện mà vẫn có thể tiếp nhận binh mã sư phụ cho.
Hôm qua Chu nữ sĩ từng giới thiệu Tạ Linh Nhai ở Bão Dương quan, sau khi tiểu Lượng tách khỏi Triệu đại sư, gấp rút chạy đến đây, cậu muốn học chút bản lĩnh thật sự.
"Cậu vẫn nên trở về đi." Tạ Linh Nhai buồn cười nói, "Cậu mới bao lớn, về đi học đàng hoàng không tốt hơn nhiều sao."
"Em không về, thầy Tạ, em thích nghề này." Tiểu Lượng lại nói, "Hơn nữa em cũng không về được, ba mẹ em bởi vì em học cái này, đã không cần em rồi!"
"Cậu về xin lỗi, cha mẹ ruột khẳng định không đành lòng." Tạ Linh Nhai nghiêm túc nói, "Làm đạo sĩ không phải đơn giản như vậy đâu, máy bay chiến đấu không nói tới, cũng không nhất định có thể nhìn thấy quỷ -- hai chúng tôi có thể nhìn thấy đơn thuần là do chúng tôi trâu bò thôi."
Tiểu Lượng: "..."
Thi Trường Huyền: "..."
Tạ Linh Nhai: "Rất nhiều đạo sĩ đều sống cuộc sống nghèo khổ, một tháng chỉ được mấy trăm đồng, làm pháp sự cũng không có cảm ứng gì. Hơn nữa bản chức của đạo sĩ không phải đuổi quỷ, là tu đạo, cậu biết cái gì là đạo không?"
Tiểu Lượng lắc đầu. Dù cậu có học với Triệu đại sư rồi, Triệu đại sư nói lão kế thừa thiên sư gì gì đó, thế nhưng cậu đã biết Triệu đại sư là tên lừa gạt, mấy thứ học được phỏng chừng cũng là tri thức giả.
Tạ Linh Nhai nói: "Cho nên cậu đừng quá lỗ mãng, mọi việc dùng đầu óc suy nghĩ kỹ hơn, lỡ như chúng tôi chỉ là lừa đảo thủ đoạn cao minh hơn Triệu đại sư thôi thì sao?"
"Mấy anh khẳng định không phải." Tiểu Lượng đỏ mặt.
Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chúng tôi dĩ nhiên không phải, tôi chỉ nói cho cậu biết đạo lý này thôi. Được rồi, cậu trở về đi."
Hắn nói xong đi vào trong quan, đi đi lại quay đầu, vẫn thấy tiểu Lượng còn đứng tại chỗ.
Tiểu Lượng không dám theo vào, tội nghiệp nói: "Em thật sự không có chỗ để đi."
Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, phỏng chừng cậu ta với người nhà gây gổ cũng rất căng, hôm qua giải tán với tên sư phụ lừa đảo, bây giờ phỏng chừng trong đầu đều là hồ nhão, nhìn dáng vẻ trên người cũng không có tiền gì, không đành lòng: "Thôi, cậu ở đây ở mấy ngày đi, thuận tiện cũng có thể cảm nhận xem đạo sĩ chân chính trải qua cuộc sống thế nào."
Tiểu Lượng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhảy vào, "Cảm ơn anh."
Trong lòng Thi Trường Huyền dường như đã sớm đoán được Tạ Linh Nhai sẽ nói thế, anh cũng không có ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Tạ Linh Nhai dắt tiểu Lượng vào, hỏi: "Tên đầy đủ của cậu là gì?"
Tiểu Lượng lấy giấy chứng minh của mình ra, đưa cho Tạ Linh Nhai: "Em tên Ngô Lượng."
Cái tên này nghe thì cũng có chút ý nghĩa đạo gia, Tạ Linh Nhai nhìn nhìn, thấy cậu còn chưa cất về, nói rằng: "Làm gì vậy?"
"Lúc trước em ở với Triệu đại sư, ông ấy đều giữ chứng minh của em, hôm qua em đoạt về." Tiểu Lượng cúi đầu nói, "Em, em bằng lòng giao cho anh..."
Tạ Linh Nhai: "..."
Đứa nhỏ thiếu thông minh này! Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nói: "Tự cậu giữ đi, may mà cậu gặp phải lão già lừa đảo, chứ không phải tổ chức bán hàng đa cấp."
Bọn họ đi tới trước chính điện, lúc này Trương Đạo Đình hơi có chút chật vật đi ra, bên cạnh còn có vài nam nữ tay cầm trường thương đoản pháo đi theo, nói với hắn ta: "Trương đạo trưởng, ngài bày thêm một tư thế đi."
Trương Đạo Đình bất đắc dĩ bắt đầu tạo dáng với vại nước trồng hoa sen ngoài điện cho bọn họ quay chụp, tạo dáng xong, đi giảng kinh cho tín đồ cũng có người theo chụp.
Tiểu Lượng nhìn đến sững sững sờ sờ, yếu ớt nói: "Thầy Tạ, đây chính là cuộc sống của đạo sĩ chân chính sao?"
Tạ Linh Nhai: "..."
Chu nữ sĩ cũng không biết bọn họ hỏi gì, hình như là cũng có thù hận, có điều thấy bọn họ hỏi xong, liền hỏi có thể kêu vệ sĩ lôi người kia đi chưa.
Có điều Tạ Linh Nhai đoán là về sau chắc còn phải liên hệ với Chu nữ sĩ, hắn nghĩ bên đạo hiệp nói không chừng cũng phải xác nhận một chút, dù sao thì hai người họ nhất định sẽ giao bùa cho đạo hiệp.
Chu tiên sinh vẫn đang tức giận, lấy điện thoại ra gửi vài cái tin nhắn, sau đó cắn răng nói: "Làm chết bọn chúng."
Hai người mới cùng chung mối thù chưa tới mười phút, Chu nữ sĩ đã cười nhạo: "Đúng là phải vớt vát lại, nếu không nhờ tôi tìm thầy Tạ và Thi đạo trưởng đến, chỉ bằng lão già lừa đảo anh tìm về mà anh còn muốn ăn miếng trả miếng được à, ha ha, trước đó có cho tiền đặt cọc chưa?"
Chu tiên sinh: "..."
Chu tiên sinh tức giận đến mặt nghẹn đỏ, nhưng không cách nào phản bác, chỉ có thể oán hận trả lời ý cuối cùng: "Không cần cô bận lòng, lão không phun ra cả gốc lẫn lãi, tôi không họ Chu."
Phỏng chừng hiện tại Triệu đại sư cũng đang thấp thỏm lo âu, vừa nãy Chu tiên sinh không rảnh để quản lão, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua như vậy. Ai bảo lão xui xẻo thế, đụng ngày với Tạ Linh Nhai, chứ nếu đổi thành người khác thì có lẽ cũng không đến nỗi bị vạch trần.
Động tĩnh làm phép của Tạ Linh Nhai quá lớn!
Có điều Chu tiên sinh cũng chợt nhớ ra, hai vị này mới là cao nhân thật, hắn ngẫm nghĩ, lộ ra nụ cười với hai người họ, nói rằng: "Hai vị giúp cha tôi, dù thế nào tôi cũng phải cảm tạ hai vị một chút..."
Chu nữ sĩ lập tức chặn ở trước mặt hắn, nhìn cô thon thả gầy gò, thế nhưng dùng hình thể của Chu tiên sinh lại nhất thời không có cách nào đẩy cô ra.
"Anh phắn đi." Chu nữ sĩ nói một câu xong, sau đó lấy ra một phong tiền lì xì từ trong túi xách đưa cho Tạ Linh Nhai, "Thầy Tạ, hôm nay cũng đã muộn, cám ơn hai người, hai ngày nữa tôi lại đến đạo quan cảm ơn một lần!"
Cô nói xong đạp lên chân Chu tiên sinh, giày cao gót xoay một phát, Chu tiên sinh đau đến mặt mày tái đi.
Tạ Linh Nhai cảm thấy buồn cười, ho khan hai tiếng nói: "Được, vậy chúng tôi đi, không cần đưa, tôi đón xe trở về là được."
"Được được, rất cảm ơn." Phỏng chừng là Chu nữ sĩ không muốn anh của cô nói chuyện với họ, một mặt còn phải xử lý sự việc, tạm thời không rời khỏi nơi này.
...
Hai người Tạ Linh Nhai ra khỏi căn hộ, lúc này đã hơi trễ, nhưng Thi Trường Huyền vẫn lập tức gọi điện thoại, báo cho người nhà rằng bọn họ phát hiện bùa chú có đóng dấu Đô Công ấn, còn có chuyện về người nuôi Liễu linh đồng kia.
Trong điện thoại Thi Trường Huyền thương lượng với người nhà, bọn họ chia binh hai đường, người nhà nghĩ cách đến trạm tàu cao tốc điều tra thông tin hành khách đoàn tàu đó, đồng thời xem có thể lấy được video giám sát hay không, cho người đàn ông trung niên đến nhận biết xem có phải là cùng một người không.
Mặt khác, Thi Trường Huyền cũng quyết định đêm nay đến Bạc Sơn.
Chuyện như vậy, đi càng sớm càng tốt, anh có chút dự cảm không ổn.
Bạc Sơn tuy rằng là nơi có rất nhiều người đến ngắm cảnh, nhưng đồng thời núi cao rừng sâu, rất nhiều chuyện lạ, thời cổ đại còn có một bãi tha ma nằm trên một đỉnh núi trong số đó. Như lần trước Hạ Tôn và bạn cậu ta đến đó du lịch, gặp phải sơn mị, cũng may nhờ Tạ Linh Nhai hiệp trợ từ xa bọn họ mới thoát được.
Mà tuần trước sở dĩ người đàn ông trung niên kia đến Bạc Sơn, cũng là muốn đến đó mộ binh vong hồn núi rừng.
Kẻ lấy trộm Đô Công ấn, rất có thể không có chuyện gì tốt.
Mà Tạ Linh Nhai, bất luận là do Thi Trường Huyền đã giúp hắn, hay là do manh mối giá trị một triệu, đều nhất định phải đi cùng, hai người về Bão Dương quan trước, lấy thêm ít bùa chú để phòng hờ.
Giờ này nhất định không còn xe bus, Bạc Sơn ở thành phố kế bên, nói xa không xa nói gần không gần, hai người gọi một chiếc taxi qua đó.
Thật ra tài xế không muốn chạy xa như vậy, giờ này Bạc Sơn không còn ai về Nữu Dương cả, đường về rất khó kéo được khách, nhưng bọn họ bỏ thêm tiền, nên cũng nhận.
"Hai người không phải đi chơi nhỉ? Muốn xem mặt trời mọc cũng phải đến trước cả ngày, giờ đã hơn mười giờ, đến đó càng muộn hơn." Tài xế bắt chuyện với họ.
Tạ Linh Nhai đang vùi đầu sửa soạn đồ đạc trong balo, vừa nãy ra ngoài tương đối gấp, chỉ nhét lung tung vào, hắn sửa soạn lại xem có gì quên mang hay không, nghe câu hỏi của tài xế, liền cười cười nói: "Không, đến làm việc, hơn nữa dưới chân núi không phải có khách sạn sao."
"Há, công việc gì vậy, còn phải đi ban đêm?" Tài xế lại nói, "Hơn nữa khách sạn phải đặt từ trước, a không đúng, sao cậu còn cầm theo kiếm gỗ, đây là hàng mỹ nghệ sao?"
Tạ Linh Nhai thấy ông ấy nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, liền qua loa gật đầu.
Tài xế muốn hỏi sao lại mang hàng mỹ nghệ lớn như vậy đi chơi, lúc này xe cán qua cục đá, lắc lư, trong balo nhét đầy ắp của Tạ Linh Nhai liền rớt ra một xấp tiền âm phủ và vài lá bùa.
Tài xế: "......"
"..." Tạ Linh Nhai cũng hơi lúng túng nhặt đồ lên.
Hắn cảm thấy không chừng lúc này tài xế đang nói thầm trong lòng, hai hành khách này sao tuổi còn trẻ mà đã đi làm lừa đảo rồi.
Sớm biết vậy vừa nãy đã không trả lời, Tạ Linh Nhai dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Kết quả nhắm nhắm, hắn liền ngủ mất, mãi đến khi Thi Trường Huyền đánh thức hắn, hắn mới phát hiện mình dựa vào trên người Thi Trường Huyền.
"Thật ngại quá." Tạ Linh Nhai dụi dụi mắt, khiến cho mình tỉnh táo một chút.
Lúc này đã hơn mười hai giờ, hai người cầm đồ đạc xuống xe.
Giờ này nhất định là không còn cáp treo, hai người đi bộ lên trên núi, tính toán của bọn họ là chiêu một âm vật bản địa đến hỏi thăm, xem có thể hỏi ra một ít manh mối hay không.
Bạc Sơn đêm khuya đại khái chỉ có khách sạn còn người, nhưng xem xét đến việc sợ dọa người ta, nên cố tình đi sâu vào trong núi một chút. Lúc này trên đường núi trống rỗng, đèn đường đoạn này cũng không có, cũng may Tạ Linh Nhai có mang theo đèn pin.
"Đô Công ấn có thể khắc chế quỷ thần, mỗi lá bùa nó đóng dấu, đều có thể dẫn tới rất nhiều binh mã, anh nói xem người này ở Bạc Sơn mấy ngày, đã chiêu đến bao nhiêu âm hồn?" Tạ Linh Nhai cảm thấy càng nghiền ngẫm càng sợ hãi, nếu người này thật sự chiêu rất nhiều âm binh, sẽ dùng để làm gì?
Phải biết rằng, nếu như người mà bọn họ gặp ở trạm tàu cao tốc thật sự là người trộm Đô Công ấn, y theo dự đoán của Thương Lục thần, có lẽ người này không làm được chuyện gì tốt, Liễu linh đồng của gã đều là "nối giáo cho giặc".
Thi Trường Huyền cũng không cách nào biết được, bây giờ ngay cả thân phận của người đó họ cũng không thể xác định.
Trong lòng anh cũng có chút mê man, lúc này bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Thương Lục thần, "Có lưu manh! Có lưu manh!"
Trước đó trên đường đi Thương Lục thần tức giận, vẫn không lên tiếng, hiện tại đột nhiên rít gào, Thi Trường Huyền vẫn còn đang suy tư chuyện Đô Công ấn, hơn nữa cũng không nghĩ ra đây là ý gì, nhìn nhìn xung quanh.
Tạ Linh Nhai đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy ai đó sờ soạng eo mình, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Thi Trường Huyền.
Trong bóng đêm mịt mờ, Thi Trường Huyền cùng nhìn nhau với hắn một cái.
Tạ Linh Nhai: "... Vừa nãy anh, có sờ tôi không?"
Thi Trường Huyền: "..."
Thi Trường Huyền: "Không có."
"Rất tốt." Tạ Linh Nhai biết ngay là Thi Trường Huyền không thể làm loại chuyện đó, hắn lập tức dừng bước. Vừa nãy, hắn cảm giác có một bàn tay, vô cùng tùy tiện sờ soạng một cái trên eo mình.
Hắn soi đèn pin quét qua xung quanh một vòng, vừa vặn gió núi thổi qua, lá cây rung động phát ra tiếng sàn sạt, trong bóng tối cũng không biết cất giấu thứ gì.
Thi Trường Huyền thế mới biết ý của Thương Lục thần.
Nếu Thương Lục thần có thể động đậy, lúc này đại khái là đang đấm ngực giậm chân: "Tui không có dự báo rõ ràng, tui là Thương Lục thần cùi bắp."
Đây là lần đầu tiên Thương Lục thần cho rằng mình có lỗi, nó kích động đến mức vè cũng chẳng thèm làm, chỉ nhấn mạnh ba chữ "có lưu manh", nhưng đáng tiếc không thể thành công ngăn cản một thứ gì đó không biết... sàm sỡ Tạ Linh Nhai!
Thi Trường Huyền thật vất vả thanh tịnh một đường, lúc này hơi nhíu mày nói: "Mi còn nhỏ, luyện tập nhiều hơn là được."
Thương Lục thần đang lúc yếu đuối, được Thi Trường Huyền trấn an, rất là cảm động, thề độc: "Tui khẳng định không bao giờ để Tạ Linh Nhai bị sàm sỡ nữa -- "
Thi Trường Huyền: "......"
Tạ Linh Nhai chợt nghe Thi Trường Huyền nói chuyện, liếc nhìn sang một cái, vừa nghĩ liền đại khái đoán được tại sao, tiện tay sờ sờ Thương Lục thần.
Thi Trường Huyền bèn nói: "Vậy nó đi."
Bọn họ vốn định tìm một âm vật hỏi thăm, bây giờ lại có một đứa tự xông đến, vậy không khách khí.
"Okay." Tạ Linh Nhai nói thêm, "Lại nói, anh còn nhớ lần đó Hạ Tôn tới đây, cũng có thứ gì đó sờ eo cậu ta không."
Còn sờ mông bạn học nữ của cậu ta nữa...
Khi đó Thi Trường Huyền cũng ở bên cạnh, biết ý của hắn là nói không chừng cùng một thứ, gật gật đầu.
"Khi đó tôi đã rất muốn biết, rốt cuộc là thứ gì sờ bọn họ, có giống suy đoán của tôi không."
Tạ Linh Nhai nói, cởi balo ra, đổ ra một đống bùa Linh Quan từ bên trong, lại rút kiếm ra đặt lên trên, sau đó mang theo uy hiếp nói với bụi cây lay động: "Mày tự đi ra, hay là tao giúp mày?"
Bụi cây lập tức không còn lay động, rơi vào sự yên tĩnh một cách chết chóc.
Sau một lát, thật sự là có một thứ đen sì sì thấp lè tè hiện hình bò ra...
"Thật sự là sơn mị, phong quỷ à." Tạ Linh Nhai túm nó lên, tuy rằng thời gian qua lâu như vậy mới công bố đáp án, nhưng hắn vẫn là có loại vui sướng khi đã đoán đúng.
Phong quỷ chia làm hai loại, một loại là cây phong lâu năm có linh, một loại là trên lá phong mọc ra mụn nhọt như mặt người, du hồn bám vào đó liền trở thành phong quỷ.
Cái này, đoán chừng là loại thứ hai.
Chỉ có điều từ bề ngoài làm thế nào cũng không nhìn ra giới tính, bởi vì cây phong không có giới tính, mà có lẽ không chỉ có một âm hồn bám vào trên cây phong, đây là một kết quả tạp giao mà ra.
Phong quỷ ở trong tay Tạ Linh Nhai không ngừng chắp tay nhận sai, động tác có chút cứng ngắc, nhưng giọng nói lại thiên hướng nam giới, "Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi ngu, tôi..."
Cả đời tôi cũng chưa từng thấy nhiều bùa Linh Quan như vậy đâu!
Tạ Linh Nhai vui vẻ nói: "Chắc mày không biết, đây là lần thứ hai chúng ta giao thiệp, trước có một lần bạn tao đến đây chơi cùng với bạn, cũng bị sờ eo, sau đó tao để bọn họ dùng di động niệm chú xua đuổi, đó cũng là mày phải không?"
Phong quỷ: "......"
Hiện giờ nó càng hối hận rồi, hận không thể chặt luôn tay mình.
"Lần trước để mày trốn thoát, cái này kêu là chạy trời không khỏi nắng." Tạ Linh Nhai buông phong quỷ ra, "Có điều, nếu như mày lấy công chuộc tội, tao liền tha cho mày."
Phong quỷ ôm bắp chân Tạ Linh Nhai, nhu thuận nói: "Sau này tôi đều nghe đại sư -- "
Mắt nó xoay chuyển trên người Thương Lục thần mấy lần, đã sớm nhìn ra đó là mộc linh, nghĩ phong quỷ nó cũng coi như một nửa mộc linh, nếu có thể giống như Thương Lục, đi theo cạnh đại sư tu được công đức, không phải có chiến tích hơn là mỗi ngày ở trong núi sờ sờ du khách sao?
Huống hồ vị đại sư này, hung dữ như vậy, thoạt nhìn rất là lợi hại.
Tạ Linh Nhai phát tởm, chặn nó lại, "Dẹp, tao chỉ muốn hỏi mày mấy vấn đề thôi!"
Thương Lục thần đã sớm đoán được, lúc này cũng từ trên cao nhìn xuống: "Phi."
Phong quỷ thất vọng ngồi thẳng dậy, nâng gương mặt đen sì sì lên, "Ngài muốn hỏi gì?"
Tạ Linh Nhai nói: "Một tuần này, mày có thấy một người mang theo Liễu linh đồng không?"
Phong quỷ lập tức gật đầu, "Có, hung ác lắm, tôi cũng không dám tới gần."
Quỷ luôn nhìn rõ hơn người, Tạ Linh Nhai đối chiếu với nó, xác thực đó chính là người mà họ nhìn thấy ở trạm tàu cao tốc không sai.
"Vậy bây giờ hắn còn ở Bạc Sơn không?" Tạ Linh Nhai truy hỏi.
Phong quỷ lắc đầu, trên gương mặt đen đen có chút kinh hoảng toát ra, "Tôi không biết, không thấy nữa, đại sư, tuần trước trong sơn cốc có âm binh quá cảnh, quỷ mị trong núi đều né đi mấy ngày, đến bây giờ tôi còn chưa dám sang bên đó nữa."
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền biến sắc.
Lúc trước Hạ Tôn gặp được quỷ ở Bạc Sơn, Tạ Linh Nhai đã nói Bạc Sơn rất âm hiểm, trước đây còn có lời đồn rằng dân làng từng tận mắt thấy trong thung lũng có đèn đỏ khắp nơi, đó là đèn quỷ của âm sai áp giải vong hồn quá cảnh.
Bạc Sơn ở trên đường âm sai đi qua, người kia tới đây, chỉ sợ không phải là trùng hợp.
"Âm binh quá cảnh sẽ gõ chiêng, mày không nhìn thấy, nhưng mà có nghe thấy hướng đi của âm binh không?" Tạ Linh Nhai thăm dò hỏi.
Phong quỷ mơ hồ suy nghĩ một chút, sau đó chần chờ nói: "Mơ hồ, phảng phất, vào trong thung lũng liền không còn nữa, chẳng lẽ là đổi chế độ, sợ quấy nhiễu dân chúng sao?"
Dù sao thì Bạc Sơn hiện giờ có rất nhiều du khách mà.
Tạ Linh Nhai nhất thời không nói gì. Đờ mờ.
Thực sự là người có bao nhiêu lớn gan, bọn họ còn đoán có phải người kia đến Bạc Sơn thử nghiệm Đô Công ấn hay không, mộ binh vong hồn bãi tha ma. Nhưng mà người ta còn đặt tầm mắt lớn hơn nữa, trực tiếp cướp quỷ với địa phủ.
Âm sai áp giải quỷ hồn, đi vào trong núi rừng, tất nhiên là có rất nhiều quỷ hồn, khiến cả thung lũng đều là quỷ đèn.
"Đi xem xem." Thi Trường Huyền nói thế.
Tâm tình hai người đều hơi chìm xuống, Dương Bình Trì Đô Công ấn ở trong tay thiên sư, là pháp khí hàng quỷ phục quái, ở trong tay người không có ý tốt, lại có thể trở thành công cụ khắc chế quỷ thần.
Dưới sự dẫn dắt của phong quỷ, đến chỗ cao quan sát, trong thung lũng đã sớm chẳng còn gì, mà vong hồn trong bãi tha ma cũng đều mất sạch. Hai phe gộp lại, ít nhất có mười vạn vong hồn, còn bao gồm âm sai, trong mấy ngày ngắn ngủi bị thu đi hết, là bản lĩnh của người kia, nhưng Dương Bình Trì Đô Công ấn tuyệt đối có công lớn.
"Âm sai cũng dám chọc, lá gan lớn quá rồi đó." Tạ Linh Nhai khó tin nói, âm sai áp giải vong hồn có ghi chép ở địa phủ, nếu mất nhất định sẽ hỏi tội, kẻ trộm lừa gạt được người, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt quỷ thần?
Có điều xét thấy trong tay người đó có Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm, khả năng này có vẻ như lại lớn hơn một chút.
Nếu không phải biết manh mối Bạc Sơn, e rằng người của đạo hiệp cũng không nghĩ ra nơi này từng phát sinh chuyện gì.
"Trở về đi." Nửa ngày, Thi Trường Huyền nói.
Kẻ trộm đã sớm rời khỏi Bạc Sơn, bọn họ chỉ xác định được người kia quả thực từng ngồi tàu cao tốc đến tỉnh thành.
Kẻ trộm có Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà kiếm, ở đây không tìm được manh mối gì nữa, thử xem có thể tra được thông tin hành khách của người đó hay không tương đối đáng tin hơn, dù sao thì đó là trước lúc ăn trộm, khi đó hẳn là gã vẫn chưa che giấu chính mình.
Phong quỷ lom lom nhìn bọn họ, "Vậy tôi..."
"Mày cái gì mà mày, mày còn thật sự muốn đi theo tao à." Tạ Linh Nhai buồn cười nói, "Nói chuyện giữ lời, thả mày về rừng, thế nhưng sau này mày cũng đừng có lưu manh nữa, để tao biết được tao quay lại tìm mày đó."
Phong quỷ rùng mình một cái, đừng nói nữa, nó bị ám ảnh luôn rồi, chỉ có thể yếu ớt vâng dạ, bò lại bụi cây, bóng dáng hòa vào trong bóng tối.
_
Hai người nghỉ lại khách sạn dưới chân núi nửa đêm, sáng hôm sau mới về Nữu Dương.
Trong lúc đó Thi Trường Huyền cũng thông báo tin tức này với người nhà, mà bên kia bọn họ suốt đêm đi đến trạm tàu cao tốc tra xét, camera ghi hình đã vượt thời gian lưu giữ, nhưng bởi vì biết được số tàu, cho nên tra được thông tin hành khách.
Chỉ có điều tên trộm quá mức cẩn thận, thông tin hành khách của gã có lẽ căn bản không phải thật, đạo hiệp tra tất cả hành khách một buổi tối, đều không có bất kỳ manh mối nào.
Tuy rằng lúc vào ga tàu cao tốc phải kiểm tra chứng minh thư đối chiếu, nhưng đối với người tu đạo mà nói, chỉ cần pháp thuật đơn giản là có thể che mắt.
Vì vậy manh mối này cũng đứt đoạn.
"Thế nhưng tên trộm còn chiêu đi nhiều quỷ như vậy, đạo hiệp định làm thế nào?" Tạ Linh Nhai hỏi, "Cái này cần nghĩ cách thông báo cho minh quan nhỉ?"
Thi Trường Huyền gật đầu, "Phải báo cho Thành Hoàng biết."
Có điều Thành Hoàng là quan địa phương cõi âm, thiếu đi nhiều quỷ như vậy, bọn họ không báo, nói không chừng dưới đó cũng đã biết rồi.
Tạ Linh Nhai lại cảm khái, vụ này thực sự là quá hồi hộp, vượt giới truy nã!
Tạ Linh Nhai trầm ngâm: "Anh nói xem, nếu có âm binh tra được đầu mối, báo cho đạo hiệp, đạo hiệp có thể đem một triệu tiền thưởng mua tiền âm phủ đốt cho hắn hết không?"
Thi Trường Huyền: "..."
Lần đầu tiên Thi Trường Huyền suy nghĩ về vấn đề này, nói: "... Chắc sẽ giữ lời."
Tạ Linh Nhai suy nghĩ, ha, một triệu, vậy chất thành núi luôn, phải thiêu bao lâu chứ.
...
Cả buổi tối Tạ Linh Nhai đều không nghỉ ngơi bao nhiêu, sau khi thảo luận với Thi Trường Huyền xong, liền ngủ ở trên xe một lát, lúc đến Bão Dương quan mới tỉnh lại.
Lúc này Bão Dương quan đã sớm mở cửa, trên bậc thang cửa có một cậu nhóc ngồi đó, vừa thấy bọn họ trở về, liền đứng lên, "Thầy Tạ."
Tạ Linh Nhai vừa nhìn, đây không phải là đồ đệ tiểu Lượng của Triệu đại sư sao.
Tạ Linh Nhai không khỏi nhìn nhìn vào bên trong, không phải là Triệu đại sư cũng tới chứ? Bị Chu tiên sinh truy sát à?
Tiểu Lượng quẫn bách nói: "Thầy Tạ, em, em tới tìm anh, là muốn..." Cậu ta ấp a ấp úng, nửa ngày mới ngượng ngùng nói xong, "Em muốn bái sư..."
"Cậu với sư phụ cậu trở mặt rồi à?" Tạ Linh Nhai cũng không quá kinh ngạc, hôm qua hắn đã thấy tiểu Lượng ngơ ngác sững sờ, chắc là phát hiện mình bị lừa gạt.
Dáng vẻ tiểu Lượng muốn khóc, "Ưm!"
Hôm qua Triệu đại sư còn muốn "thành thật" với cậu, thừa nhận mình không biết điều quỷ, thế nhưng, lão có thể dạy tiểu Lượng kiếm tiền.
Tiểu Lượng là vì muốn học bản lĩnh, vừa nghe Triệu đại sư thừa nhận mình quả nhiên là tên lừa đảo, triệt để sụp đổ, cái gì mà máy bay chiến đấu, đại pháo, đều là lừa người, cậu vừa cảm thấy bị lừa dối sỉ nhục, vừa thẹn vì mình tin tưởng chuyện hoang đường của lão hết bài này đến bài khác.
Chẳng trách cậu học tập với Triệu đại sư tại sao lại dễ dàng như vậy, không chăm chỉ tu luyện mà vẫn có thể tiếp nhận binh mã sư phụ cho.
Hôm qua Chu nữ sĩ từng giới thiệu Tạ Linh Nhai ở Bão Dương quan, sau khi tiểu Lượng tách khỏi Triệu đại sư, gấp rút chạy đến đây, cậu muốn học chút bản lĩnh thật sự.
"Cậu vẫn nên trở về đi." Tạ Linh Nhai buồn cười nói, "Cậu mới bao lớn, về đi học đàng hoàng không tốt hơn nhiều sao."
"Em không về, thầy Tạ, em thích nghề này." Tiểu Lượng lại nói, "Hơn nữa em cũng không về được, ba mẹ em bởi vì em học cái này, đã không cần em rồi!"
"Cậu về xin lỗi, cha mẹ ruột khẳng định không đành lòng." Tạ Linh Nhai nghiêm túc nói, "Làm đạo sĩ không phải đơn giản như vậy đâu, máy bay chiến đấu không nói tới, cũng không nhất định có thể nhìn thấy quỷ -- hai chúng tôi có thể nhìn thấy đơn thuần là do chúng tôi trâu bò thôi."
Tiểu Lượng: "..."
Thi Trường Huyền: "..."
Tạ Linh Nhai: "Rất nhiều đạo sĩ đều sống cuộc sống nghèo khổ, một tháng chỉ được mấy trăm đồng, làm pháp sự cũng không có cảm ứng gì. Hơn nữa bản chức của đạo sĩ không phải đuổi quỷ, là tu đạo, cậu biết cái gì là đạo không?"
Tiểu Lượng lắc đầu. Dù cậu có học với Triệu đại sư rồi, Triệu đại sư nói lão kế thừa thiên sư gì gì đó, thế nhưng cậu đã biết Triệu đại sư là tên lừa gạt, mấy thứ học được phỏng chừng cũng là tri thức giả.
Tạ Linh Nhai nói: "Cho nên cậu đừng quá lỗ mãng, mọi việc dùng đầu óc suy nghĩ kỹ hơn, lỡ như chúng tôi chỉ là lừa đảo thủ đoạn cao minh hơn Triệu đại sư thôi thì sao?"
"Mấy anh khẳng định không phải." Tiểu Lượng đỏ mặt.
Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chúng tôi dĩ nhiên không phải, tôi chỉ nói cho cậu biết đạo lý này thôi. Được rồi, cậu trở về đi."
Hắn nói xong đi vào trong quan, đi đi lại quay đầu, vẫn thấy tiểu Lượng còn đứng tại chỗ.
Tiểu Lượng không dám theo vào, tội nghiệp nói: "Em thật sự không có chỗ để đi."
Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, phỏng chừng cậu ta với người nhà gây gổ cũng rất căng, hôm qua giải tán với tên sư phụ lừa đảo, bây giờ phỏng chừng trong đầu đều là hồ nhão, nhìn dáng vẻ trên người cũng không có tiền gì, không đành lòng: "Thôi, cậu ở đây ở mấy ngày đi, thuận tiện cũng có thể cảm nhận xem đạo sĩ chân chính trải qua cuộc sống thế nào."
Tiểu Lượng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhảy vào, "Cảm ơn anh."
Trong lòng Thi Trường Huyền dường như đã sớm đoán được Tạ Linh Nhai sẽ nói thế, anh cũng không có ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Tạ Linh Nhai dắt tiểu Lượng vào, hỏi: "Tên đầy đủ của cậu là gì?"
Tiểu Lượng lấy giấy chứng minh của mình ra, đưa cho Tạ Linh Nhai: "Em tên Ngô Lượng."
Cái tên này nghe thì cũng có chút ý nghĩa đạo gia, Tạ Linh Nhai nhìn nhìn, thấy cậu còn chưa cất về, nói rằng: "Làm gì vậy?"
"Lúc trước em ở với Triệu đại sư, ông ấy đều giữ chứng minh của em, hôm qua em đoạt về." Tiểu Lượng cúi đầu nói, "Em, em bằng lòng giao cho anh..."
Tạ Linh Nhai: "..."
Đứa nhỏ thiếu thông minh này! Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nói: "Tự cậu giữ đi, may mà cậu gặp phải lão già lừa đảo, chứ không phải tổ chức bán hàng đa cấp."
Bọn họ đi tới trước chính điện, lúc này Trương Đạo Đình hơi có chút chật vật đi ra, bên cạnh còn có vài nam nữ tay cầm trường thương đoản pháo đi theo, nói với hắn ta: "Trương đạo trưởng, ngài bày thêm một tư thế đi."
Trương Đạo Đình bất đắc dĩ bắt đầu tạo dáng với vại nước trồng hoa sen ngoài điện cho bọn họ quay chụp, tạo dáng xong, đi giảng kinh cho tín đồ cũng có người theo chụp.
Tiểu Lượng nhìn đến sững sững sờ sờ, yếu ớt nói: "Thầy Tạ, đây chính là cuộc sống của đạo sĩ chân chính sao?"
Tạ Linh Nhai: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.