Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 16

Tiểu Ngô Quân

01/04/2024

Edit: Ry

Hơi nước lượn lờ bốc lên, lan về phía khoảng không rộng lớn.

Mặc dù lần này Quý Song Thành xếp lịch hẹn có hơi gượng ép, nhưng hắn cũng không vội đi thẳng vào vấn đề. Kĩ xảo của hắn cao hơn Hồ Đồng không biết bao nhiêu cấp bậc, tất nhiên sẽ phải bắt đầu từ một chuyện tưởng như không liên quan rồi mới dẫn dắt vào.

Lâm Chức lại rất thích nói chuyện với loại người như vậy, tuy là hơi vòng vèo, nhưng đó là một phần của quy tắc, mọi thứ đều quá quen thuộc.

Lâm Chức vào bên ao cho nữ. Bên phía khu nghỉ dưỡng tưởng sẽ đón tiếp ba nam một nữ, nên còn đặc biệt gắn chút hoa quế vào bể tắm nên này. Mùi hoa quế như có như không lững lờ trong không khí, cánh hoa màu vàng nhạt dập dềnh theo sóng nước.

Quý Song Thành nhìn về phía bình phong, chỉ thấy được bóng Lâm Chức, trong đầu nghĩ chủ đề để bắt chuyện, từng bước thúc đẩy.

Khi Quý Song Thành nói đến từ ngữ mấu chốt nào đó, Lâm Chức mới hiểu tại sao lại có vở kịch ngày hôm nay.

Nhà họ Minh mới xác nhận hợp tác với chính phủ, dự án này đang chuẩn bị khởi công, mới lộ chút tiếng gió ra ngoài, Bất Động Sản Khải Minh và Quý Song Thành biết chuyện này nên mới thử moi thông tin từ chỗ y.

Ở thời đại nào thì người nắm giữ được thông tin nhanh hơn kẻ khác sẽ luôn nhận được nhiều lợi ích hơn, chậm một bước có thể sẽ bỏ lỡ. Thế nên hôm nay họ mới bày ra màn này.

Chuyện này Lâm Chức có nghe qua, cũng có thể đoán được mấy phần, nhưng tình hình cụ thể thì không rõ ràng lắm. Mặc dù y là thư kí của Minh Dao, nhưng cũng không phải phụ tá đắc lực, rất nhiều chuyện bí mật quan trọng y cũng không rõ.

Có điều Lâm Chức không vạch trần Quý Song Thành, mà đánh Thái Cực vòng quanh.

01 bỗng nhiên kêu lên trong đầu y: [Kí chủ kí chủ! Đối tượng nhiệm vụ tới rồi!]

[Tọa độ của anh ta đang di chuyển về phía chúng ta, hiện đã tiến vào khu nghỉ dưỡng. Đúng là trùng hợp!]

Trùng hợp? Lâm Chức không tin vào trùng hợp, mặc dù chuyện này có vẻ rất tình cờ, nhưng chỉ cần nghĩ kĩ sẽ thấy không hợp lí.

Căn cứ vào ý thức lãnh địa cực mạnh của Minh Dao, sao anh ta có thể đồng ý bàn chuyện làm ăn với người khác ở suối nước nóng được. Vả lại chân anh ta vốn không tiện, tỉ lệ tới những chỗ như này cực thấp, cũng chẳng ai lại EQ tồi tới mức hẹn ở nơi này.

Lâm Chức nhướng mày, có vẻ chỉ còn một trường hợp.

Nhưng dù đây có phải trùng hợp hay không, y cũng sẽ khiến mọi thứ trở thành trùng hợp.

Cơ hội đã đưa tới cửa, đương nhiên phải nắm thật chắc. Ban đầu y còn định tối nay sẽ trở lại rèn sắt khi còn nóng, nếu Minh Dao đã tới thì rèn ngay tại đây thôi.

Tiếng 01 càng thêm hưng phấn: [Đối tượng nhiệm vụ đang ở căn phòng ngay bên cạnh anh! Kí chủ, chúng ta có cần ra ngoài không!]



[Chờ một chút.]

Lâm Chức tùy ý vươn tay khuấy động mặt nước, một đóa hoa quế theo sóng nước trôi vào lòng bàn tay, bị y nắm lấy.

Minh Dao có đến đây vì lí do gì đi chăng nữa, vì chuyện làm ăn hay là để giải sầu, do tính cách cố chấp dẫn tới ham muốn chiếm giữ hay do chút rung động, anh ta sẽ không dễ rời khỏi đây.

Nếu như Minh Dao muốn đi, y tất nhiên sẽ có cách giữ anh ta lại.

Lâm Chức lợi dụng vẻ ngoài vô hại của mình, giả tình giả ý vô số lần trên thương trường, đã quen dựng sân khấu cho người ta hát hí khúc. Y có thể khiến Hồ Đồng lẫn Quý Song Thành cảm thấy tự nhiên, chứ đừng nói là Minh Dao.

Vội làm gì, họ rồi sẽ gặp thôi.

Bất ngờ gặp tất nhiên sẽ thú vị, nhưng có lòng chờ đợi sẽ càng thêm tra tấn.

Hơi nước bốc lên khiến khuôn mặt Lâm Chức trở nên mơ hồ, một đôi mắt cười như trăng non vừa nhú.

Đợi Quý Song Thành đi vào chủ đề, Lâm Chức mới thong thả ung dung kết thúc màn Thái Cực của mình, nói vài câu khiến Quý Song Thành cảm thấy hứng thú.

“Chuyện đó à... Chỉ là tôi không phụ trách mảng đó nên không rõ lắm, nhưng...”

Quý Song Thành bị mấy chữ “chỉ là” một chữ “nhưng” móc lấy, đợi Lâm Chức nói hết câu, lại thấy người bên kia bình phong đứng dậy.

“Cậu Lâm không ngâm mình nữa sao?”

“Tôi hơi buồn ngủ, nếu anh Quý không ngại thì chúng ta vừa đi vừa nói được không.” Tiếng Lâm Chức có chút lười nhác mệt mỏi, y mặc yukata vào, bàn chân ướt sũng giẫm lên sàn gỗ, để lại vệt nước.

Vì muốn nghe lời kế tiếp, Quý Song Thành cũng nhanh chóng đứng dậy, mặc áo vào đi theo Lâm Chức.

Phòng của họ không ở cùng hướng, đi đến hành lang phải tách ra, nhưng Quý Song Thành muốn nói chuyện với Lâm Chức nên rất tự nhiên đuổi theo y.

Nơi này là nhà nghỉ suối nước nóng cao cấp, phương diện cách âm riêng tư làm rất tốt, nhưng chỉ giới hạn giữa các phòng với nhau. Nếu có người đứng trước cửa nói chuyện, âm thanh khó tránh khỏi sẽ truyền vào trong.

Ông chủ của Khải Phong không khỏi liếc ra cửa, sau đó nhìn Minh Dao ở đối diện.

Trên chiếc bàn nhỏ bày biện trà bánh tinh xảo, ông ta lại không dám động vào, cố hết sức tranh thủ cơ hội hợp tác cho công ty mình.



Người đàn ông ngồi trên xe lăn lắng nghe ông ta, vẻ mặt vẫn điềm nhiên không một chút cảm xúc, lại thẳng thắn hỏi ra vài vấn đề sắc bén khiến ông ta đổ mồ hôi tay.

“Giám đốc Minh, chúng ta...”

Minh Dao bỗng giơ tay, người bên Khải Phong lập tức ngậm miệng.

Tiếng cười nói như có như không truyền từ ngoài cửa vào, Minh Dao đã không còn kiên nhẫn tiếp tục trò chuyện với người này.

Mặc dù dùng đối phương làm bè, Minh Dao cũng không định cứ vậy đồng ý lần hợp tác này. Thành ý chỉ là một phần, kinh doanh lại không phải giúp đỡ người nghèo, chỉ vậy thôi chưa đủ.

“Về mấy vấn đề tôi vừa nói, quý công ty vẫn nên cẩn thận ngẫm lại. Chúng tôi có rất nhiều lựa chọn, hi vọng quý phương có thể cho tôi biết rốt cuộc lợi ích khi tôi hợp tác với các người nằm ở đâu. Mời đi cho.” Minh Dao giơ tay, làm động tác tiễn khách.

Người phụ trách bên Khải Phong liên tục gật đầu, ông ta tưởng mình đã chuẩn bị đủ rồi, nhưng khi đối phương dùng chất giọng đều đều đặt câu hỏi, ông ta lại càng lúc càng căng thẳng. Cũng may nghe giọng điệu này của Minh Dao, bọn họ vẫn còn cơ hội nói chuyện lần thứ hai.

Người phụ trách của Khải Phong đẩy cửa ra, vừa chào tạm biệt Minh Dao vừa ra ngoài, quay đầu thì thấy hai người trong hành lang, vô thức nở nụ cười.

Cửa vừa mở, ánh mắt Minh Dao chuẩn xác rơi trên người Lâm Chức.

Lâm Chức mặc bộ yukata màu be của nhà nghỉ, dưới ánh đèn tông ấm, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mềm mại. Bị hơi nước từ suối nước nóng hun, hoặc có lẽ là do chưa lau khô đàng hoàng, bắp chân chàng trai vẫn còn đọng nước ướt át, giống như chiếc bánh gạo trắng điểm xuyết bột quế đi kèm với nước trà trên bàn.

Quan sát Lâm Chức một lượt từ trên xuống dưới, Minh Dao mới lạnh tanh nhìn sang người đàn ông bên cạnh y, đúng như anh đoán.

“Giám đốc Minh, tình cờ quá.” Lâm Chức ra vẻ kinh ngạc, khách khí chào hỏi giống như tan làm gặp phải ông chủ.

Minh Dao gật đầu xem như đáp lại, con ngươi lại lạnh lẽo hơn mấy phần.

Khách khí và lạnh nhạt với anh như vậy, với Quý Song Thành thì trò chuyện đến là vui vẻ.

Người phụ trách của Khải Phong không định ở lại, chào hỏi Minh Dao xong gật đầu với Lâm Chức và Quý Song Thành, men theo hành lang ra ngoài.

“Chào giám đốc Minh, nghe danh anh đã lâu.”

Quý Song Thành lập tức đi tới bắt chuyện, dù Lâm Chức không giới thiệu thì hắn cũng nhận ra khuôn mặt này.

Nếu có thể thành lập mối quan hệ với vị này, mọi chuyện sẽ càng thêm trôi chảy.

Ngài giám đốc giống hệt như trong truyền thuyết, vừa nhìn đã thấy rất khó gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook