Chương 19
Tiểu Ngô Quân
01/04/2024
Edit: Ry
Hôm sau Lâm Chức bị đánh thức vì quá nóng, đôi chân thường sẽ lạnh cóng vì thời tiết giờ lại ấm áp dễ chịu.
Lâm Chức vén chăn lên, chó con trắng muốt nằm trên chân y, cặp mắt đen láy tinh khiết vô tội nhìn chủ nhân.
Tối hôm qua Lâm Chức không cho Nhu Nhu lên giường, Nhu Nhu ôm búp bê vải của nó ngủ ở dưới chân giường. Hiển nhiên là chó con hoạt bát quá độ cũng không nghe lời, len lén chui vào ổ chăn ngủ dưới chân chủ nhân.
“Bé hư.”
Lâm Chức dùng chân khẽ đạp lên cái bụng mềm mại của chú cún, trong giọng nói mang theo ý cười.
Chú chó này vốn nuôi cho Minh Dao nhìn, nhưng sự trung thành nhiệt tình của chúng thật dễ khiến kiểu người như y yêu thích.
Cún con cảm nhận được chủ nhân không tức giận thì vui vẻ nhảy nhót trên giường.
01 lẳng lặng nhìn, chua lè lè hừ một tiếng trong lòng.
Lâm Chức đánh răng rửa mặt xong thay quần áo, gửi tin nhắn cho chú Kim.
Từ lúc bận việc, y không thể thường xuyên tới thăm ông Minh nữa, nhưng mỗi khi thời tiết thất thường vẫn sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm, dặn dò ông cụ vài câu. Ông Minh luôn khẳng định sức khỏe tốt, không cần lải nhải, Lâm Chức chuyển sang hỏi chú Kim.
Chú Kim là trợ thủ đắc lực của ông cụ, có đôi khi miệng mỗi ngày nhắc lại thành giả vờ giả vịt, y hỏi cũng không phải để tranh công, chút việc nhỏ nhặt này sẽ luôn có người ghi nhớ trong lòng.
Ông cụ đến cái tuổi này, báu bở gì cũng không bằng quan tâm thật lòng.
[Chú Kim]: Mấy hôm nay trời trở lạnh, mưa suốt, ông cụ bắt đầu ho, lại không chịu uống thuốc nên chú nấu chút canh gừng làm ấm người với canh lê cho nhuận phổi.
[Lâm Chức]: Vậy chú để ý một chút, nếu cần uống thuốc thì phải bắt ông uống, cứ nói là Minh Dao dặn, hôm nay tan làm cháu sẽ đến thăm ông.
Lâm Chức thoát khỏi giao diện nhắn tin, ăn sáng xong ngồi xe đi công ty.
Mấy ngày nay y rời nhà khá sớm, khác giờ với Minh Dao.
Từ lần thân mật trước ở suối nước nóng đến giờ đã là 3-4 ngày.
Lâm Chức cũng không nói chuyện ông Minh bị ốm cho Minh Dao, không mời anh ta đi thăm ông cùng mình.
Y đang chờ, chờ Minh Dao mời mình.
Mọi thứ hoạt động có y góp mặt đều sẽ được thư kí Cao báo báo cho giám đốc Minh, lần này còn cần dùng loa à?
Lâm Chức biết rõ chú Kim sẽ nói tình trạng sức khỏe của ông cụ cho Minh Dao, Minh Dao đại khái cũng sẽ biết y muốn đi thăm ông cụ.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, Minh Dao mới kết thúc cuộc họp quốc tế, cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, nhìn thấy tin của chú Kim từ vài tiếng trước.
Minh Dao ấn mở khung chat của Lâm Chức được ghim lên đầu, trống rỗng, không có tin nhắn nào.
Cột tin nhắn cũng không có cái gì đến từ Lâm Chức, dường như y không định cho anh biết.
Minh Dao hơi nhíu mày, nghĩ không biết có phải là do mấy hôm trước anh không khống chế được lực để lại dấu tay trên người Lâm Chức không.
Nhưng trước khi đi Lâm Chức cũng không có vẻ gì tức giận, Minh Dao không có manh mối, nếp nhăn giữa mày càng thêm sâu.
Anh đã từng cảm thấy Lâm Chức là một người rất dễ nhìn thấu, y làm gì cũng có mục đích, nhưng giờ thật sự khiến người ta đoán không ra.
Nếu Lâm Chức định tới chỗ ông cụ sau khi tan làm, vậy anh nên chờ, chờ để có thể cho Lâm Chức đi nhờ xe.
Nhưng Lâm Chức chỉ nói tan làm xong sẽ tới, lại không nói là sẽ đến ngay sau khi xong việc, ngộ nhỡ y lại có hẹn với người khác thì chẳng phải sẽ lỡ cơ hội?
Minh Dao nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nhắn tin cho Lâm Chức, lần này không nhờ thư kí Cao chuyển lời nữa, thư kí nói hết với Lâm Chức thì anh còn nói cái gì.
[Minh Dao]: Ông nội bị ốm, tối nay cùng đi thăm không?
Lâm Chức đang ngồi trước máy tính cong môi, nhắn lại “Được“.
Chạng vạng tối, người của ban thư kí tập thể chấn động.
Hôm nay giám đốc Minh lại tan làm đúng giờ?
Không phải đi dự tiệc, không phải họp, không phải đi công tác, tan làm thật?
Thư kí Cao vĩnh viễn treo nụ cười khiến các đồng nghiệp trong ban thư kí cảm thấy cao thâm khó lường, đứng sau lưng Minh Dao tiễn ông chủ đi.
Thân là thư kí riêng, hành trình của ông chủ đương nhiên là hắn biết, lại liên tưởng tới tâm tình tốt đẹp cả ngày nay của Minh Dao, hình tượng Lâm Chức trong lòng thư kí Cao lại cao lớn hơn một chút.
Hôm nay không mưa, nhưng trời vẫn luôn âm u.
Nền gạch xanh trong dinh thự cũ vẫn còn ẩm ướt, chiếc lồng dưới mái hiên trống không, hai con cá nuôi trong ao đang bơi lội, hoa trên hành lang ủ rũ, chỉ có một chậu thích hơi ẩm là ngẩng đầu.
Lúc Lâm Chức và Minh Dao tới, ông cụ mặc đồ nhà Đường, đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài hiên, trông có vẻ già nua.
Già yếu là chuyện con người không thể tránh khỏi, trước nay ông cụ luôn gầy gò, giờ trên mặt còn hiện vẻ bệnh tật, càng khiến người ta nhìn mà lo lắng.
“Ông nội.”
Một tiếng này là Lâm Chức và Minh Dao cùng gọi, Minh Dao điều khiển xe lăn đi vào trong sân, Lâm Chức đã bước qua bậc tam cấp đi tới bên cạnh ông lão.
“Sao hai đứa lại cùng tới đây?” Ông Minh mở mắt, có chút vui mừng, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn.
Minh Dao lại rất không hài lòng nhìn ông: “Chú Kim nói ông ho, bị bệnh còn không chịu uống thuốc?”
“Chú lại lắm miệng, có chút chuyện này nói với mấy đứa nó làm gì?” Ông cụ oán trách nhìn chú Kim đứng bên cạnh, lúc quay sang Minh Dao lại xua tay: “Tối ho có vài tiếng thôi, không phải chuyện gì lớn.”
Lâm Chức nhìn sang chú Kim: “Chú Kim đi sắc thuốc đi, lát nữa bọn cháu sẽ trông ông uống.”
Chú Kim là bác sĩ Đông Y, vẫn luôn chịu trách nhiệm chăm sóc cho sức khỏe ông cụ, trong nhà luôn có sẵn thuốc. So với thuốc Tây thì Đông Y có tính ôn, hợp với người trong nước hơn, bệnh vặt như ho khan này của ông cụ không phải chuyện gì to tát, nhưng ông già rồi, bệnh nhẹ sẽ kéo thành bệnh nặng, nhanh tróng trị tận gốc vẫn tốt hơn.
Chú Kim nhanh chóng đi làm, đã không còn cảnh giác đề phòng Lâm Chức như trước.
“Hai đứa bay kết hợp đối phó ông đấy à?” Ông cụ hết nhìn Minh Dao lại nhìn Lâm Chức, dáng vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng lấy sức khỏe của mình làm trò đùa.” Đến cả lời quan tâm Minh Dao cũng nói hết sức lạnh lẽo cứng rắn, phối hợp với ánh mắt kia, trông thật nghiêm khắc.
“Biết ông bị bệnh cháu không yên tâm làm việc được. Ông nội không vì mình thì cũng nên nghĩ cho chúng cháu, đừng khiến chúng cháu lo lắng như vậy.” Lâm Chức lại mềm mại, có Minh Dao để so sánh, lời này càng dễ vào tai ông cụ.
Ông Minh ra vẻ không còn cách nào khác, lải nhải: “Rồi rồi rồi, lát nữa sẽ uống thuốc, thật đúng là lo vớ vẩn, sức khỏe ông còn tốt mà.”
Lâm Chức cười vâng, rót một chén trà nóng, đưa tới tay ông lão.
Minh Dao biết Lâm Chức luôn đóng giả ngoan hiền trước mặt ông nội, lúc trước anh dè bỉu coi thường, hôm nay nhìn lại thấy ông cụ bị dỗ cũng có thể hiểu được.
Nếu đang ốm mà vẫn kiên trì muốn làm việc, có Lâm Chức ở cạnh nói như vậy... Minh Dao nghĩ, có lẽ anh cũng sẽ dao động một chút.
Lúc ông cụ uống thuốc, Lâm Chức đi ngắm mấy chậu hoa.
Minh Dao ngồi cạnh ông nội, hai ông cháu ngoài công việc ra thì có rất ít chuyện để nói, không có Lâm Chức điều hòa, càng không ai mở miệng.
Ông Minh có chút bất đắc dĩ, hỏi thăm chân của Minh Dao.
Mùa này chắc chắn là mùa Minh Dao thấy khó chịu nhất, ẩm thấp nhiều mưa, chân thằng bé sẽ đau.
Minh Dao nói vài câu cho qua, chỉ biết là vẫn như cũ.
“Minh Dao, con còn trẻ, cuộc sống về sau còn rất dài, đã hình thành thì nhất định không được thay đổi sao. Con cứ coi như thằng đó chết rồi đi, đừng để ý nữa, nếu có thể đứng lên đi lại thì sẽ tốt hơn cho con.”
Ông cụ nuốt xuống ngụm thuốc cuối cùng, từ họng đến tim đều là vị đắng.
“Ông nội, năm đó con đã thử...”
“Con không quyết tâm.” Ông Minh hiếm khi ngắt lời anh, đôi mắt đục ngầu mang theo sự sắc bén chọc thủng sự thật. Ông nói: “Con không đủ kiên định.”
Ông đặt chén xuống, hít sâu một hơi, nhìn sang phía Lâm Chức, thấp giọng nói: “Nó là một đứa bé tốt, rất khiến người ta yêu quý. Ông đã dẫn nó đi gặp mấy người bạn, có người còn muốn làm mai cho thằng bé.”
“Năng lực của con ở trên ông, không cần ông nói con cũng hiểu. Nếu không tóm lấy, thời cơ cũng sẽ đổi chủ, huống hồ là một người sống.”
“Mau ra đó đi.”
Ông cụ không nắm bắt được suy nghĩ của Minh Dao, bởi vậy không thể thoải mái giới thiệu với mấy người bạn đây là cháu dâu của mình.
Minh Dao cũng không đáp lời, chỉ rót cho ông một chén trà. Anh nghĩ tới giấc mơ mấy hôm trước ở suối nước nóng, cũng nghĩ đến lời của ông cụ, màu mắt chìm xuống.
Ông Minh nhấp một ngụm trà, tay gõ nhịp, ngâm nga giai điệu Hoán Khê Sa của Yến Thù.
“Non nước trải rộng trống vắng xa xăm... Hoa rơi mưa gió đau thấu ngày xuân... Không bằng thương lấy người trước mắt...”
Bởi vì ông Minh bị bệnh, bữa cơm tối nay đều là những món nhạt miệng.
Mùa thu là mùa cua béo nhất, chỉ là cua có tính lạnh, có đĩa gạch cua đậu hũ mà ông cụ không thể ăn nhiều, thòm thèm nhìn Lâm Chức và Minh Dao ăn, cơm nước xong thì phì phò đuổi hai người đi.
“Tuổi càng lớn ông nội lại càng giống trẻ con, hồi còn trẻ ông không như vậy.”
Lâm Chức nghiêng đầu, nhìn Minh Dao hiếm khi chủ động nói chuyện phiếm, tò mò hỏi tiếp: “Trước kia ông nội là người như thế nào?”
“Nghiêm túc khắt khe, ít nói cười, yêu cầu nghiêm khắc.”
Lâm Chức quan sát Minh Dao, Minh Dao mím môi, hiểu được ý của y.
Đúng là những lời này giống như đang miêu tả chính anh, nhưng thật ra vẫn có điểm khác.
Lâm Chức cười đùa: “Vậy xem ra từ bé anh đã bị quản rất nghiêm.”
Minh Dao nghe vậy thoáng ngẩn người, giống như đang chìm trong những mảnh vỡ quá khứ.
Thời tiết hôm nay không tốt, trời cũng tối sớm, bên ngoài chìm trong bóng đêm.
Đèn xe không mấy sáng tỏ chiếu lên sườn mặt Minh Dao, phủ lên một lớp ánh sáng hiền hòa.
“Đúng vậy, ông luôn rất nghiêm khắc. Bà nội cũng thường phàn nàn chuyện này.”
Minh Dao trả lời, chuyển chủ đề về lại ông cụ.
Lâm Chức cảm giác được Minh Dao đang cố ý né tránh vấn đề, hiển nhiên hiện giờ y chưa thể chạm vào quá khứ của anh.
Chuyện này cũng rất bình thường, có hứng thú với một người không đồng nghĩa với việc sẽ chia sẻ tất cả mọi thứ của mình cho người đó, nhất là những khúc mắc giấu dưới đáy lòng không muốn cho ai biết, không thể nào nhắc tới.
Có điều dựa trên thái độ của Minh Dao, Lâm Chức cảm thấy ngày mình có thể chạm vào không còn xa. Y đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu, chỉ cần chờ đợi.
Xe vững vàng đi trên đường cái, về đến nhà tài xế xuống mở cửa cho Minh Dao.
Đứng trước thang máy, Minh Dao như lơ đãng nhắc tới: “Mấy hôm nữa có bữa tiệc, cậu theo tôi tham dự, tôi sẽ chuẩn bị trang phục cho cậu.”
Lâm Chức gật đầu, cùng anh vào trong thang máy.
Số tầng không ngừng tăng lên, nhanh chóng tới tầng 4.
Lâm Chức lại như chợt nhớ ra: “Không cần tôi tự chọn à, anh hình như không biết số đo của tôi.”
“Tôi biết, tôi đã tự tay đo.”
Vẻ mặt Minh Dao vẫn lạnh nhạt, trước sau như một, lời nói lại hoàn toàn trái ngược.
Mùi vị tình sắc lành lạnh, giống như gió lốc tàn sát trên sông băng.
Minh Dao bình tĩnh nhìn Lâm Chức, hỏi y: “Cần nghiệm chứng không?”
Đã hết giờ, cửa thang máy chầm chậm khép lại.
Biển số nhảy lên tầng 5.
Hôm sau Lâm Chức bị đánh thức vì quá nóng, đôi chân thường sẽ lạnh cóng vì thời tiết giờ lại ấm áp dễ chịu.
Lâm Chức vén chăn lên, chó con trắng muốt nằm trên chân y, cặp mắt đen láy tinh khiết vô tội nhìn chủ nhân.
Tối hôm qua Lâm Chức không cho Nhu Nhu lên giường, Nhu Nhu ôm búp bê vải của nó ngủ ở dưới chân giường. Hiển nhiên là chó con hoạt bát quá độ cũng không nghe lời, len lén chui vào ổ chăn ngủ dưới chân chủ nhân.
“Bé hư.”
Lâm Chức dùng chân khẽ đạp lên cái bụng mềm mại của chú cún, trong giọng nói mang theo ý cười.
Chú chó này vốn nuôi cho Minh Dao nhìn, nhưng sự trung thành nhiệt tình của chúng thật dễ khiến kiểu người như y yêu thích.
Cún con cảm nhận được chủ nhân không tức giận thì vui vẻ nhảy nhót trên giường.
01 lẳng lặng nhìn, chua lè lè hừ một tiếng trong lòng.
Lâm Chức đánh răng rửa mặt xong thay quần áo, gửi tin nhắn cho chú Kim.
Từ lúc bận việc, y không thể thường xuyên tới thăm ông Minh nữa, nhưng mỗi khi thời tiết thất thường vẫn sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm, dặn dò ông cụ vài câu. Ông Minh luôn khẳng định sức khỏe tốt, không cần lải nhải, Lâm Chức chuyển sang hỏi chú Kim.
Chú Kim là trợ thủ đắc lực của ông cụ, có đôi khi miệng mỗi ngày nhắc lại thành giả vờ giả vịt, y hỏi cũng không phải để tranh công, chút việc nhỏ nhặt này sẽ luôn có người ghi nhớ trong lòng.
Ông cụ đến cái tuổi này, báu bở gì cũng không bằng quan tâm thật lòng.
[Chú Kim]: Mấy hôm nay trời trở lạnh, mưa suốt, ông cụ bắt đầu ho, lại không chịu uống thuốc nên chú nấu chút canh gừng làm ấm người với canh lê cho nhuận phổi.
[Lâm Chức]: Vậy chú để ý một chút, nếu cần uống thuốc thì phải bắt ông uống, cứ nói là Minh Dao dặn, hôm nay tan làm cháu sẽ đến thăm ông.
Lâm Chức thoát khỏi giao diện nhắn tin, ăn sáng xong ngồi xe đi công ty.
Mấy ngày nay y rời nhà khá sớm, khác giờ với Minh Dao.
Từ lần thân mật trước ở suối nước nóng đến giờ đã là 3-4 ngày.
Lâm Chức cũng không nói chuyện ông Minh bị ốm cho Minh Dao, không mời anh ta đi thăm ông cùng mình.
Y đang chờ, chờ Minh Dao mời mình.
Mọi thứ hoạt động có y góp mặt đều sẽ được thư kí Cao báo báo cho giám đốc Minh, lần này còn cần dùng loa à?
Lâm Chức biết rõ chú Kim sẽ nói tình trạng sức khỏe của ông cụ cho Minh Dao, Minh Dao đại khái cũng sẽ biết y muốn đi thăm ông cụ.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, Minh Dao mới kết thúc cuộc họp quốc tế, cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, nhìn thấy tin của chú Kim từ vài tiếng trước.
Minh Dao ấn mở khung chat của Lâm Chức được ghim lên đầu, trống rỗng, không có tin nhắn nào.
Cột tin nhắn cũng không có cái gì đến từ Lâm Chức, dường như y không định cho anh biết.
Minh Dao hơi nhíu mày, nghĩ không biết có phải là do mấy hôm trước anh không khống chế được lực để lại dấu tay trên người Lâm Chức không.
Nhưng trước khi đi Lâm Chức cũng không có vẻ gì tức giận, Minh Dao không có manh mối, nếp nhăn giữa mày càng thêm sâu.
Anh đã từng cảm thấy Lâm Chức là một người rất dễ nhìn thấu, y làm gì cũng có mục đích, nhưng giờ thật sự khiến người ta đoán không ra.
Nếu Lâm Chức định tới chỗ ông cụ sau khi tan làm, vậy anh nên chờ, chờ để có thể cho Lâm Chức đi nhờ xe.
Nhưng Lâm Chức chỉ nói tan làm xong sẽ tới, lại không nói là sẽ đến ngay sau khi xong việc, ngộ nhỡ y lại có hẹn với người khác thì chẳng phải sẽ lỡ cơ hội?
Minh Dao nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nhắn tin cho Lâm Chức, lần này không nhờ thư kí Cao chuyển lời nữa, thư kí nói hết với Lâm Chức thì anh còn nói cái gì.
[Minh Dao]: Ông nội bị ốm, tối nay cùng đi thăm không?
Lâm Chức đang ngồi trước máy tính cong môi, nhắn lại “Được“.
Chạng vạng tối, người của ban thư kí tập thể chấn động.
Hôm nay giám đốc Minh lại tan làm đúng giờ?
Không phải đi dự tiệc, không phải họp, không phải đi công tác, tan làm thật?
Thư kí Cao vĩnh viễn treo nụ cười khiến các đồng nghiệp trong ban thư kí cảm thấy cao thâm khó lường, đứng sau lưng Minh Dao tiễn ông chủ đi.
Thân là thư kí riêng, hành trình của ông chủ đương nhiên là hắn biết, lại liên tưởng tới tâm tình tốt đẹp cả ngày nay của Minh Dao, hình tượng Lâm Chức trong lòng thư kí Cao lại cao lớn hơn một chút.
Hôm nay không mưa, nhưng trời vẫn luôn âm u.
Nền gạch xanh trong dinh thự cũ vẫn còn ẩm ướt, chiếc lồng dưới mái hiên trống không, hai con cá nuôi trong ao đang bơi lội, hoa trên hành lang ủ rũ, chỉ có một chậu thích hơi ẩm là ngẩng đầu.
Lúc Lâm Chức và Minh Dao tới, ông cụ mặc đồ nhà Đường, đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài hiên, trông có vẻ già nua.
Già yếu là chuyện con người không thể tránh khỏi, trước nay ông cụ luôn gầy gò, giờ trên mặt còn hiện vẻ bệnh tật, càng khiến người ta nhìn mà lo lắng.
“Ông nội.”
Một tiếng này là Lâm Chức và Minh Dao cùng gọi, Minh Dao điều khiển xe lăn đi vào trong sân, Lâm Chức đã bước qua bậc tam cấp đi tới bên cạnh ông lão.
“Sao hai đứa lại cùng tới đây?” Ông Minh mở mắt, có chút vui mừng, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn.
Minh Dao lại rất không hài lòng nhìn ông: “Chú Kim nói ông ho, bị bệnh còn không chịu uống thuốc?”
“Chú lại lắm miệng, có chút chuyện này nói với mấy đứa nó làm gì?” Ông cụ oán trách nhìn chú Kim đứng bên cạnh, lúc quay sang Minh Dao lại xua tay: “Tối ho có vài tiếng thôi, không phải chuyện gì lớn.”
Lâm Chức nhìn sang chú Kim: “Chú Kim đi sắc thuốc đi, lát nữa bọn cháu sẽ trông ông uống.”
Chú Kim là bác sĩ Đông Y, vẫn luôn chịu trách nhiệm chăm sóc cho sức khỏe ông cụ, trong nhà luôn có sẵn thuốc. So với thuốc Tây thì Đông Y có tính ôn, hợp với người trong nước hơn, bệnh vặt như ho khan này của ông cụ không phải chuyện gì to tát, nhưng ông già rồi, bệnh nhẹ sẽ kéo thành bệnh nặng, nhanh tróng trị tận gốc vẫn tốt hơn.
Chú Kim nhanh chóng đi làm, đã không còn cảnh giác đề phòng Lâm Chức như trước.
“Hai đứa bay kết hợp đối phó ông đấy à?” Ông cụ hết nhìn Minh Dao lại nhìn Lâm Chức, dáng vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng lấy sức khỏe của mình làm trò đùa.” Đến cả lời quan tâm Minh Dao cũng nói hết sức lạnh lẽo cứng rắn, phối hợp với ánh mắt kia, trông thật nghiêm khắc.
“Biết ông bị bệnh cháu không yên tâm làm việc được. Ông nội không vì mình thì cũng nên nghĩ cho chúng cháu, đừng khiến chúng cháu lo lắng như vậy.” Lâm Chức lại mềm mại, có Minh Dao để so sánh, lời này càng dễ vào tai ông cụ.
Ông Minh ra vẻ không còn cách nào khác, lải nhải: “Rồi rồi rồi, lát nữa sẽ uống thuốc, thật đúng là lo vớ vẩn, sức khỏe ông còn tốt mà.”
Lâm Chức cười vâng, rót một chén trà nóng, đưa tới tay ông lão.
Minh Dao biết Lâm Chức luôn đóng giả ngoan hiền trước mặt ông nội, lúc trước anh dè bỉu coi thường, hôm nay nhìn lại thấy ông cụ bị dỗ cũng có thể hiểu được.
Nếu đang ốm mà vẫn kiên trì muốn làm việc, có Lâm Chức ở cạnh nói như vậy... Minh Dao nghĩ, có lẽ anh cũng sẽ dao động một chút.
Lúc ông cụ uống thuốc, Lâm Chức đi ngắm mấy chậu hoa.
Minh Dao ngồi cạnh ông nội, hai ông cháu ngoài công việc ra thì có rất ít chuyện để nói, không có Lâm Chức điều hòa, càng không ai mở miệng.
Ông Minh có chút bất đắc dĩ, hỏi thăm chân của Minh Dao.
Mùa này chắc chắn là mùa Minh Dao thấy khó chịu nhất, ẩm thấp nhiều mưa, chân thằng bé sẽ đau.
Minh Dao nói vài câu cho qua, chỉ biết là vẫn như cũ.
“Minh Dao, con còn trẻ, cuộc sống về sau còn rất dài, đã hình thành thì nhất định không được thay đổi sao. Con cứ coi như thằng đó chết rồi đi, đừng để ý nữa, nếu có thể đứng lên đi lại thì sẽ tốt hơn cho con.”
Ông cụ nuốt xuống ngụm thuốc cuối cùng, từ họng đến tim đều là vị đắng.
“Ông nội, năm đó con đã thử...”
“Con không quyết tâm.” Ông Minh hiếm khi ngắt lời anh, đôi mắt đục ngầu mang theo sự sắc bén chọc thủng sự thật. Ông nói: “Con không đủ kiên định.”
Ông đặt chén xuống, hít sâu một hơi, nhìn sang phía Lâm Chức, thấp giọng nói: “Nó là một đứa bé tốt, rất khiến người ta yêu quý. Ông đã dẫn nó đi gặp mấy người bạn, có người còn muốn làm mai cho thằng bé.”
“Năng lực của con ở trên ông, không cần ông nói con cũng hiểu. Nếu không tóm lấy, thời cơ cũng sẽ đổi chủ, huống hồ là một người sống.”
“Mau ra đó đi.”
Ông cụ không nắm bắt được suy nghĩ của Minh Dao, bởi vậy không thể thoải mái giới thiệu với mấy người bạn đây là cháu dâu của mình.
Minh Dao cũng không đáp lời, chỉ rót cho ông một chén trà. Anh nghĩ tới giấc mơ mấy hôm trước ở suối nước nóng, cũng nghĩ đến lời của ông cụ, màu mắt chìm xuống.
Ông Minh nhấp một ngụm trà, tay gõ nhịp, ngâm nga giai điệu Hoán Khê Sa của Yến Thù.
“Non nước trải rộng trống vắng xa xăm... Hoa rơi mưa gió đau thấu ngày xuân... Không bằng thương lấy người trước mắt...”
Bởi vì ông Minh bị bệnh, bữa cơm tối nay đều là những món nhạt miệng.
Mùa thu là mùa cua béo nhất, chỉ là cua có tính lạnh, có đĩa gạch cua đậu hũ mà ông cụ không thể ăn nhiều, thòm thèm nhìn Lâm Chức và Minh Dao ăn, cơm nước xong thì phì phò đuổi hai người đi.
“Tuổi càng lớn ông nội lại càng giống trẻ con, hồi còn trẻ ông không như vậy.”
Lâm Chức nghiêng đầu, nhìn Minh Dao hiếm khi chủ động nói chuyện phiếm, tò mò hỏi tiếp: “Trước kia ông nội là người như thế nào?”
“Nghiêm túc khắt khe, ít nói cười, yêu cầu nghiêm khắc.”
Lâm Chức quan sát Minh Dao, Minh Dao mím môi, hiểu được ý của y.
Đúng là những lời này giống như đang miêu tả chính anh, nhưng thật ra vẫn có điểm khác.
Lâm Chức cười đùa: “Vậy xem ra từ bé anh đã bị quản rất nghiêm.”
Minh Dao nghe vậy thoáng ngẩn người, giống như đang chìm trong những mảnh vỡ quá khứ.
Thời tiết hôm nay không tốt, trời cũng tối sớm, bên ngoài chìm trong bóng đêm.
Đèn xe không mấy sáng tỏ chiếu lên sườn mặt Minh Dao, phủ lên một lớp ánh sáng hiền hòa.
“Đúng vậy, ông luôn rất nghiêm khắc. Bà nội cũng thường phàn nàn chuyện này.”
Minh Dao trả lời, chuyển chủ đề về lại ông cụ.
Lâm Chức cảm giác được Minh Dao đang cố ý né tránh vấn đề, hiển nhiên hiện giờ y chưa thể chạm vào quá khứ của anh.
Chuyện này cũng rất bình thường, có hứng thú với một người không đồng nghĩa với việc sẽ chia sẻ tất cả mọi thứ của mình cho người đó, nhất là những khúc mắc giấu dưới đáy lòng không muốn cho ai biết, không thể nào nhắc tới.
Có điều dựa trên thái độ của Minh Dao, Lâm Chức cảm thấy ngày mình có thể chạm vào không còn xa. Y đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu, chỉ cần chờ đợi.
Xe vững vàng đi trên đường cái, về đến nhà tài xế xuống mở cửa cho Minh Dao.
Đứng trước thang máy, Minh Dao như lơ đãng nhắc tới: “Mấy hôm nữa có bữa tiệc, cậu theo tôi tham dự, tôi sẽ chuẩn bị trang phục cho cậu.”
Lâm Chức gật đầu, cùng anh vào trong thang máy.
Số tầng không ngừng tăng lên, nhanh chóng tới tầng 4.
Lâm Chức lại như chợt nhớ ra: “Không cần tôi tự chọn à, anh hình như không biết số đo của tôi.”
“Tôi biết, tôi đã tự tay đo.”
Vẻ mặt Minh Dao vẫn lạnh nhạt, trước sau như một, lời nói lại hoàn toàn trái ngược.
Mùi vị tình sắc lành lạnh, giống như gió lốc tàn sát trên sông băng.
Minh Dao bình tĩnh nhìn Lâm Chức, hỏi y: “Cần nghiệm chứng không?”
Đã hết giờ, cửa thang máy chầm chậm khép lại.
Biển số nhảy lên tầng 5.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.