Chương 21
Tiểu Ngô Quân
01/04/2024
Edit: Ry
Cứ việc cậu ba nhà họ Tào nói vậy, Cừu Thanh Vanh vẫn không đồng ý, hắn không muốn dính líu tới chuyện này.
Vốn cho rằng cậu ấm sẽ còn dây dưa một hồi, ai ngờ gã nhìn ra sau lưng xong hắn bỗng trở nên ngoan hẳn, nghiêm túc hơn cả lúc gặp cha mình.
Cừu Thanh Vanh giật mình bất an, quay lại thì thấy Minh Dao đang ngồi trên xe lăn nhìn bọn họ.
Hắn thầm thấy may mắn. Mặc dù không biết Minh Dao đã nghe được bao nhiêu, nhưng may là hắn không nói gì linh tinh, cũng từ chối yêu cầu của cậu ba Tào.
Minh Dao không nói gì, chỉ liếc bọn họ một cái rồi đi.
Cái liếc đó thậm chí còn không có phẫn nộ, chỉ có lạnh lùng nhìn xuống, nhắc nhở sự chênh lệch giữa ba người.
Cừu Thanh Vanh cảm thấy phức tạp vô cùng, xét tuổi tác thì hắn thậm chí còn lớn hơn Minh Dao một chút, sự chênh lệch giữa họ khiến hắn không cam lòng.
Cậu công tử lêu lổng bên cạnh thì hiển nhiên không có nhiều rối rắm như hắn, Minh Dao vừa đi cái đã thở phào, còn khoa trương vỗ ngực.
“Sợ thật đấy, rõ ràng là một tên... Mà sao lại đáng sợ như vậy nhỉ.”
Cậu ba Tào từ trước đến nay không nể nang ai, nhưng lúc nói Minh Dao là người què thì vẫn không dám lớn tiếng, chỉ lí nhí lầm bầm.
“Cậu muốn số điện thoại thì tự đi mà xin, tôi không giúp được.”
Cừu Thanh Vanh không chỉ muốn phủi sạch quan hệ, hắn còn muốn đứng ngoài quan sát.
Cậu ba Tào bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy tôi tự đi.”
Thật ra Minh Dao cũng không chắc liệu người họ nhắc tới có phải Lâm Chức không, nhưng dù có phải hay không thì anh cũng không muốn nghe tiếp, thật khiến người ta căm ghét.
Có điều bọn họ đã nhắc nhở anh, trên tay Lâm Chức không có chiếc nhẫn đại diện cho thân phận đã kết hôn. Minh Dao cúi xuống nhìn ngón tay cũng không có bất cứ trang sức nào của mình, mím môi.
Anh không chuẩn bị nhẫn cưới, trước khi đăng kí kết hôn anh đã kí hợp đồng với Lâm Chức. Bọn họ là chồng chồng theo hợp đồng, không có tình cảm, khi đó anh cũng cho là bọn họ sẽ không phát triển bất cứ tình cảm nào.
Bởi vì là cưới lén nên cũng không tổ chức hôn lễ, càng không có nhẫn cưới.
Có nên đưa Lâm Chức đi chọn nhẫn không?
Nhưng hàng làm sẵn có thể không đủ đặc biệt, chắc là Lâm Chức sẽ thích đặt thiết kế hơn nhỉ?
Có nên khiến nó bất ngờ hơn không, đợi nhẫn làm xong rồi lại đeo lên ngón tay Lâm Chức.
Trong đầu Minh Dao xuất hiện rất nhiều ý tưởng, kim cương loại gì, thiết kế ra sao... Người ngoài tới bắt chuyện, anh vẫn trả lời như thường, không ai nhìn ra anh đang nghĩ chuyện nhẫn cưới.
Trong hội trường, Lâm Chức đang đứng nói chuyện với Quý Song Thành.
Mặc dù Quý Song Thành là người ở nơi khác, nhưng hắn đã triển khai hợp tác với Khải Minh, cùng ông chủ của Khải Minh đi quanh làm quen với không ít doanh nghiệp ở bản địa.
Hắn đã thấy Lâm Chức đứng cạnh Minh Dao từ nãy, nhưng không tới bắt chuyện mà đợi Lâm Chức rảnh hơn một chút rồi mới tới chào hỏi.
Quý Song Thành chủ động nói hắn đã hợp tác với Khải Minh, Lâm Chức khá hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
“Miếng đất ở phía Đông thành phố đó à, mặc dù hơi xa nhưng việc vận chuyển cũng khá thuận tiện.”
“Đúng rồi, xung quanh có hơi hoang vu, nhưng tôi xem trọng tiềm lực phát triển của nó.”
Quý Song Thành rất thích nói chuyện phiếm với Lâm Chức, dù là chuyện nghệ thuật hay làm ăn, nói với Lâm Chức vài câu hắn đã hiểu tại sao Hồ Đồng lại quý mến người bạn này như vậy, lúc kiếm cớ mời Lâm Chức lại có vẻ khó khăn như thế. Bởi vì nói chuyện với Lâm Chức sẽ luôn được đáp lại cảm xúc tích cực. Dù có nói chuyện gì thì dường như Lâm Chức luôn có thể chuẩn xác bắt được điều người ta muốn biểu đạt, đây là một người dù bạn có biết y đang hư tình giả ý thì cũng không thể tức giận. Quý Song Thành cũng muốn kết bạn với một người như vậy.
Đang lúc bọn họ nói chuyện rất hòa hợp, bên cạnh bỗng vang lên một câu cắt ngang.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, đây là danh thiếp của tôi, không biết có thể trao đổi phương thức liên lạc với cậu không.”
Cậu ba Tào nâng ly rượu đi tới bên cạnh Lâm Chức, đưa ra danh thiếp của mình.
Gã chỉ có một cái chức trên danh nghĩa ở công ty của ba mình, nhưng bên ngoài vẫn rất có thể diện.
Theo phép lịch sự, Lâm Chức cho gã danh thiếp của y.
Ánh mắt y đảo qua cái tên trên danh thiếp, dời gã ra khỏi danh sách xã giao. Xét ở bất cứ phương diện nào thì y đều không cần phải giao lưu với người này.
Cậu ba nhà họ Tào lại tưởng có hi vọng, cố ý khoe nụ cười điển trai mình đã luyện kĩ càng, hỏi Lâm Chức: “Lát nữa cậu có rảnh không, có thể hẹn cậu đi uống rượu không?”
Quý Song Thành liếc người này, thấy hơi cạn lời. Mặc dù hắn không biết gã là ai, nhưng cũng cảm nhận được đây là cậu ấm lêu lổng nhà ai thả ra, dáng vẻ hái hoa quá rõ ràng.
Lâm Chức thẳng thừng từ chối: “Ngại quá, tôi không rảnh.“. ngôn tình hài
Nhưng cậu ba Tào lại không phải người biết khó mà lui, đứng trước người đẹp thì từ trước đến nay da mặt gã luôn rất dày, bị từ chối vẫn còn toe toét.
“Vậy khi nào cậu có thời gian thì hẹn tôi nhé, tôi chờ điện thoại của cậu bất cứ lúc nào.” Nói rồi gã cầm danh thiếp của Lâm Chức đi mất, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Quý Song Thành nhịn một hồi vẫn không nhịn được phải hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”
“Không quan trọng.”
Lâm Chức bẻ đôi danh thiếp gã đưa, tiện tay ném vào thùng rác được tạo kiểu pho tượng bên cạnh.
Với Lâm Chức và Quý Song Thành mà nói, đây chỉ là chuyện râu ria, không đáng để họ nhớ.
Nhưng màn vừa rồi lại bị Minh Dao bắt gặp, mà trước mặt anh lúc này lại là giám đốc Tào tươi roi rói đang xúc tiến mối quan hệ hợp tác với tập đoàn.
Minh Dao nhìn dáng vẻ đĩnh đạc của ông ta, mở miệng: “Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục hợp tác.”
Ý cười trên mặt giám đốc Tào cứng đờ, tưởng là mình nghe nhầm.
“Phần công việc trước đó đã triển khai ngày mai tôi sẽ cho người đến tiến hành giải trừ. Tôi sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng tương ứng, dự án này sẽ không tiếp tục hợp tác với quý công ty nữa.”
Người bên cạnh nghe vậy cũng kinh ngạc, nhưng có vài người lại nắm bắt rất nhanh.
Bánh gatô lớn như vậy, có người bị đá ra thì chẳng phải các công ty khác sẽ có thêm cơ hội?
“Xin lỗi nhưng giám đốc Minh, ngài có thể nói rõ hơn nguyên nhân được không? Do kế hoạch của chúng tôi không tốt hay là nơi nào có vấn đề?” Giám đốc Tào cố nén hỏi, mối làm ăn này mà thành thì ông ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây, tại sao con vịt đã đun sôi rồi còn bay được vậy.
“Không có vấn đề gì. Nếu như ông có thể bỏ công sức tương tự cho việc giáo dục con cái thì sẽ còn tốt hơn.” Minh Dao chỉ nói vậy rồi rời khỏi.
Chuyện Minh Dao hủy hợp đồng tại chỗ với nhà họ Tào chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp hội trường, rất nhiều người không quan tâm lí do là gì, chỉ để ý cơ hội của mình có lẽ đã tới.
Tất nhiên Lâm Chức cũng nghe được, là người đồng hành ngày hôm nay, y lập tức đi tới bên cạnh Minh Dao, cùng anh xử lý các loại hỏi thăm xã giao.
Lâm Chức chỉ thấy thật trùng hợp, lại không nghĩ nhiều. Dù sao thì Minh Dao cũng không thể chỉ vì cậu ba nhà họ Tào bắt chuyện với y mà cắt đứt hợp tác, khiến nhà họ thua lỗ được.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, giám đốc Tào sốt ruột nóng nảy gọi hết con cái tới, hỏi bọn họ gần đây phạm phải chuyện gì.
Lời Minh Dao nói chỉ thiếu điều khắc mấy chữ “không biết dạy con” lên mặt ông ta. Ông ta vì mối hợp tác này mà hao sức nhọc lòng, Minh Dao lại đột nhiên rút vốn hủy hợp tác, dù có bồi thường hợp đồng thì cũng không bù lỗ được cho những gì đã bỏ ra, càng khỏi phải nói đến việc mượn gió bẻ măng trước mặt nhiều người như vậy.
Mấy đứa con nhìn nhau, ai cũng nói mình không gây chuyện gì.
Giám đốc Tào tức giận đập bàn, bắt bọn họ khai thật.
Thấy ông ba nhà mình tức thật, cả đám một năm một mười kể những chuyện mình làm gần đây.
Thực tế thì những chuyện đó cũng không liên quan tới nhà họ Minh. Giám đốc Tào cau mày, nhìn sang thằng con thứ ba đang run chân đứng trong góc, mọi người cũng đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía gã.
Không ai nghĩ là gã gây chuyện, vì tất cả bọn họ đều biết thằng ba là đứa chơi bời lêu lổng, thích nhất là hưởng thụ phóng túng. Chuyện trong nhà gã chưa bao giờ nhúng tay, sao có thể chọc tới nhà họ Minh.
Nhưng đã loại bỏ tất cả mọi người, vậy đáp án cuối cùng dù không thể thì cũng là sự thật.
Cậu ba Tào bị ông cha nhìn không dám run nữa, biểu thị mình thật sự không làm gì.
Cậu ba yếu ớt nói: “Nếu con lỡ mồm mấy câu bị anh ta nghe được cũng tính...”
Giám đốc Tào trợn mắt: “Mày lại nói vớ vẩn cái gì để hắn nghe được hả?”
“Thì là cậu thư kí đi cùng anh ta hôm nay đó. Cậu ấy rất đẹp, có người bảo cậu ấy kết hôn rồi, con mới nói là kết hôn cũng không sao tôi thích như vậy, sau đó thì bị anh ta nghe được. Nhưng chuyện này đâu có liên quan, cậu ấy cũng đâu phải vợ anh ta.” Cậu ba Tào nhìn ông cha, cố gắng chứng minh mình vô tội, bĩu môi lầm bầm.
Giám đốc Tào lao tới vặn tai gã, mặc kệ gã kêu gào.
“Liên quan nhiều ấy! Mày bị điên hả, trên đời này nhiều người như vậy mày trêu ai không trêu lại đi trêu người bên cạnh hắn, thư kí của hắn là thư kí bình thường à. Mỗi ngày trong đầu mày có cái gì vậy!”
Giám đốc Tào sắp tức điên rồi, cởi thắt lưng bắt đầu quất con trai.
Cậu ba bị đánh chạy khắp phòng, phải vứt danh thiếp của Lâm Chức, xóa số điện thoại trong máy trước mặt người nhà, đồng thời thề sau này không dám tùy tiện trêu chọc người khác nữa thì cha gã mới dừng tay.
Cho đến mãi về sau, quan hệ của Minh Dao và Lâm Chức truyền ra ngoài, cậu ba Tào mới biết hôm đó mình đã gây ra chuyện gì, sau đó lại bị cha đập cho một trận.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Lâm Chức không để ý người tới bắt chuyện, tất nhiên cũng không quan tâm chuyện gì đã xảy ra.
Trước mắt thứ y quan tâm nhất hiện giờ là sinh nhật của Minh Dao, còn 8 ngày nữa.
8 ngày này nói dài cũng dài nói ngắn cũng ngắn.
Trong khoảng thời gian này Lâm Chức lại tới thăm ông Minh mấy lần, không nhắc tới chuyện sinh nhật, chỉ hỏi bóng gió nội dung khác.
Ông cụ cũng không kể chi tiết cho y chuyện quá khứ, nhưng lại dẫn y đi xem ảnh chụp trước kia của Minh Dao.
Một cuốn album ảnh rất dày, nhưng ảnh chụp lại chiếm không tới 1/4.
Bức ảnh cuối cùng trong cuốn album được chụp vào ngày Minh Dao xảy ra chuyện. Thiếu niên mười bảy tuổi có sự tự tin kiêu ngạo của gia cảnh ưu việt, tươi cười với ống kính, bên cạnh là cha mẹ cậu, có thể thấy được một gia đình rất hoà thuận vui vẻ.
Từ mười bảy tuổi cho tới bây giờ hai mươi tám tuổi, ngũ quan của Minh Dao không có nhiều biến hóa, nhưng cảm giác mang lại cho người nhìn lại rất khác biệt.
Ngày 23, sáng sớm đài khí tượng đã cảnh báo sẽ có mưa dông.
Trời vẫn luôn âm u, trong tầng mây thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sấm rền. Mặc dù mưa chưa rơi xuống, nhưng mây đen tích tụ thành cụm đen nghịt cả bầu trời khiến người ta thấy dồn nén.
Các trường cấp 1 cấp 2 lập tức cho học sinh nghỉ, không ít công ty cũng cho nhân viên về sớm.
Buổi trưa, nhân viên làm việc ở cao ốc tập đoàn Minh Thị đã rời đi bảy tám phần, Lâm Chức cũng từ công ty về nhà, hôm nay Minh Dao không đến.
Lâm Chức cho là anh muốn đi viếng mộ mẹ mình, nhưng 01 nói cho y biết tọa độ của Minh Dao vẫn luôn ở trong nhà, chưa từng di chuyển.
Lâm Chức gọi điện cho ông Minh, dặn ông chú ý đóng cửa sổ và máy lạnh, đừng ra ngoài.
“Ông biết rồi, hôm nay cháu đừng đi quấy rầy thằng bé. Trời mưa tâm trạng nó sẽ không được tốt, còn mưa to như vậy, cứ để nó một mình đi.”
Lâm Chức nói vâng, bên kia cúp máy.
Ngoài trời không có mấy ánh sáng, rõ ràng đang là hai giờ chiều nhưng lại không khác gì chạng vạng.
Tia chớp lóe lên ở chân trời, chiếu sáng sườn mặt Lâm Chức.
Chừng 1-2 giây sau, tiếng sấm nổ vang phía cuối trời, sau đó là cơn mưa đổ xuống.
Lâm Chức không bật đèn, đi vào trong nhà tắm.
Cái lọ có dung dịch trong suốt là lần trước mua đồ được tặng kèm, còn có hai cái Durex. Tần suất sử dụng của Lâm Chức không cao, thế nên dung dịch trong chiếc lọ nhỏ vẫn còn một nửa.
Y là một người khá thích nghi thức, cộng thêm y cần kế hoạch của mình diễn ra thuận lợi, bởi vậy quyết định tự làm công việc chuẩn bị.
Nước mưa tầm tã trút xuống mặt đất, vang lên những âm thanh của riêng mình.
Loại âm thanh này khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, động tác của Lâm Chức có chút hững hờ, đốt ngón tay trắng nhạt sáng bóng.
Lâm Chức không hồi hộp, y cảm thấy đáng lẽ mình nên hồi hộp một chút, như thế thì có thể tránh việc nghĩ tới quá khứ vào những lúc thế này.
Sau khi bị xua đuổi, người trong nhà xám xịt về lại quê hương, nhà cũ đã hoang toàn, nhưng bọn họ cần nơi ở tạm.
Ông nội có ba đứa con, cả ba đều là con trai, ba y là bác cả, nhưng không phải người có tài nhất.
Chú hai và chú ba là song sinh, quyết sách khiến cả gia tộc nghênh đón tai nạn là do bọn họ cùng quyết định, nhưng ba y là con cả, buộc phải gánh vác mọi chuyện.
Sau khi xảy ra chuyện, chú hai không gượng dậy được, còn mất đi một cánh tay trong sự cố. Thím ba mang đứa con vừa đầy tháng bỏ đi, đây là quyết định của cả hai vợ chồng, họ không mong con cái phải chịu khổ.
Bọn họ không phải không có gì, bọn họ có một đống nợ.
Là đứa cháu đích tôn, y bị tất cả đặt hi vọng vào.
Bởi vì tài năng y thể hiện từ khi còn thơ ấu, tất cả mọi người được ăn cả ngã về không kính dâng mọi thứ lên cho y.
Lần đầu tiên y bị phạt, là năm mười bốn tuổi có người gửi y một lá thư tình.
Căn phòng chen chúc đầy người, tất cả nhìn y quỳ gối ở chính giữa. Con trai của chú hai năm ấy mười tuổi, lo sợ đứng sau lưng mẹ nhìn y bị trách mắng. Thím hai lại không để ý tới thằng bé, đứa nhỏ sáu tháng tuổi trong lòng thím bị dọa cho khóc òa.
“Sao con có thể nghĩ tới những chuyện này, con phải tập trung hết sức lực cho học hành chứ, con là hi vọng của tất cả chúng ta mà! Con không được phép thích bất cứ ai, không thể để bất cứ ai làm phân tán sự chú ý của mình, việc con cần làm chỉ có một thôi.”
“Con đã nắm tay con bé đó chưa?”
Bọn họ quá lo lắng đứa trẻ còn nhỏ tuổi sẽ bị thứ mang tên tình yêu làm mê muội, tất cả tiếp xúc đều là cấm kị.
Lá thư tình màu hồng bị xé nát, bị đốt thành tro.
Lâm Chức cũng không phẫn nộ, càng không khó xử, thậm chí còn nở nụ cười an ủi đứa em đang trốn sau lưng thím hai.
Y không thích thiếu nữ đưa thư cho mình, bởi vì y phát hiện mình thích con trai.
Chuyện này đương nhiên không thể để ai biết, người nhà đáng thương của y không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa.
Từ ngày đó trở đi, Lâm Chức bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của bệnh sạch sẽ.
Nhưng những chuyện đó với Lâm Chức không phải là khúc mắc, y cũng chưa từng vì thế mà bối rối.
Ước chừng vừa ba ngón tay, Lâm Chức rút ra rửa tay.
Đầu ngón tay dường như còn thoang thoảng mùi dâu tây, cái này là mùi thơm của dung dịch, lần sau có lẽ có thể đổi mùi khác.
Lâm Chức đứng trước tủ quần áo, chọn một chiếc áo thun rộng, đủ để che đến giữa đùi.
Ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, Lâm Chức không dùng thang máy mà đi cầu thang, bước lên từng bước.
01 cũng không biết kế hoạch của y, có chút hốt hoảng hỏi: [Kí chủ, chúng ta phải lên đó sao?]
[Ừ.]
Lâm Chức cong mắt, bọn họ phải tiến hành một pha mạo hiểm đầy thú vị.
Nếu như thành công, tiến độ nhiệm vụ của họ có thể nhảy vọt tới 90%.
Nếu thất bại, vậy chỉ có một trường hợp --- “Cá chết lưới rách“.
Trừ phi Minh Dao chết tối nay, còn không thì đại khái y sẽ không thất bại.
______________________________________
Cảnh cáo mấy thanh niên vào đây đọc truyện kêu bất hiếu ngày mẹ mất mà này nọ. Thứ nhất, ngay từ đầu truyện đã có cảnh báo Lâm Chức không phải người tốt. Thứ hai, mẹ Minh đã mất được 11 năm, và chính cái chết của bà cộng sự trách móc của ông ba đã khiến Minh Dao đau khổ suốt 11 năm đến mức có khuynh hướng tự sát. Thứ ba, ngày mẹ Minh mất cũng là sinh nhật của Minh Dao, mà mẹ nào thì cũng muốn con mình hạnh phúc thôi. Thứ tư, truyện thôi các thím, thoải mái đi, không đọc được thì out nào ~
Cứ việc cậu ba nhà họ Tào nói vậy, Cừu Thanh Vanh vẫn không đồng ý, hắn không muốn dính líu tới chuyện này.
Vốn cho rằng cậu ấm sẽ còn dây dưa một hồi, ai ngờ gã nhìn ra sau lưng xong hắn bỗng trở nên ngoan hẳn, nghiêm túc hơn cả lúc gặp cha mình.
Cừu Thanh Vanh giật mình bất an, quay lại thì thấy Minh Dao đang ngồi trên xe lăn nhìn bọn họ.
Hắn thầm thấy may mắn. Mặc dù không biết Minh Dao đã nghe được bao nhiêu, nhưng may là hắn không nói gì linh tinh, cũng từ chối yêu cầu của cậu ba Tào.
Minh Dao không nói gì, chỉ liếc bọn họ một cái rồi đi.
Cái liếc đó thậm chí còn không có phẫn nộ, chỉ có lạnh lùng nhìn xuống, nhắc nhở sự chênh lệch giữa ba người.
Cừu Thanh Vanh cảm thấy phức tạp vô cùng, xét tuổi tác thì hắn thậm chí còn lớn hơn Minh Dao một chút, sự chênh lệch giữa họ khiến hắn không cam lòng.
Cậu công tử lêu lổng bên cạnh thì hiển nhiên không có nhiều rối rắm như hắn, Minh Dao vừa đi cái đã thở phào, còn khoa trương vỗ ngực.
“Sợ thật đấy, rõ ràng là một tên... Mà sao lại đáng sợ như vậy nhỉ.”
Cậu ba Tào từ trước đến nay không nể nang ai, nhưng lúc nói Minh Dao là người què thì vẫn không dám lớn tiếng, chỉ lí nhí lầm bầm.
“Cậu muốn số điện thoại thì tự đi mà xin, tôi không giúp được.”
Cừu Thanh Vanh không chỉ muốn phủi sạch quan hệ, hắn còn muốn đứng ngoài quan sát.
Cậu ba Tào bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy tôi tự đi.”
Thật ra Minh Dao cũng không chắc liệu người họ nhắc tới có phải Lâm Chức không, nhưng dù có phải hay không thì anh cũng không muốn nghe tiếp, thật khiến người ta căm ghét.
Có điều bọn họ đã nhắc nhở anh, trên tay Lâm Chức không có chiếc nhẫn đại diện cho thân phận đã kết hôn. Minh Dao cúi xuống nhìn ngón tay cũng không có bất cứ trang sức nào của mình, mím môi.
Anh không chuẩn bị nhẫn cưới, trước khi đăng kí kết hôn anh đã kí hợp đồng với Lâm Chức. Bọn họ là chồng chồng theo hợp đồng, không có tình cảm, khi đó anh cũng cho là bọn họ sẽ không phát triển bất cứ tình cảm nào.
Bởi vì là cưới lén nên cũng không tổ chức hôn lễ, càng không có nhẫn cưới.
Có nên đưa Lâm Chức đi chọn nhẫn không?
Nhưng hàng làm sẵn có thể không đủ đặc biệt, chắc là Lâm Chức sẽ thích đặt thiết kế hơn nhỉ?
Có nên khiến nó bất ngờ hơn không, đợi nhẫn làm xong rồi lại đeo lên ngón tay Lâm Chức.
Trong đầu Minh Dao xuất hiện rất nhiều ý tưởng, kim cương loại gì, thiết kế ra sao... Người ngoài tới bắt chuyện, anh vẫn trả lời như thường, không ai nhìn ra anh đang nghĩ chuyện nhẫn cưới.
Trong hội trường, Lâm Chức đang đứng nói chuyện với Quý Song Thành.
Mặc dù Quý Song Thành là người ở nơi khác, nhưng hắn đã triển khai hợp tác với Khải Minh, cùng ông chủ của Khải Minh đi quanh làm quen với không ít doanh nghiệp ở bản địa.
Hắn đã thấy Lâm Chức đứng cạnh Minh Dao từ nãy, nhưng không tới bắt chuyện mà đợi Lâm Chức rảnh hơn một chút rồi mới tới chào hỏi.
Quý Song Thành chủ động nói hắn đã hợp tác với Khải Minh, Lâm Chức khá hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
“Miếng đất ở phía Đông thành phố đó à, mặc dù hơi xa nhưng việc vận chuyển cũng khá thuận tiện.”
“Đúng rồi, xung quanh có hơi hoang vu, nhưng tôi xem trọng tiềm lực phát triển của nó.”
Quý Song Thành rất thích nói chuyện phiếm với Lâm Chức, dù là chuyện nghệ thuật hay làm ăn, nói với Lâm Chức vài câu hắn đã hiểu tại sao Hồ Đồng lại quý mến người bạn này như vậy, lúc kiếm cớ mời Lâm Chức lại có vẻ khó khăn như thế. Bởi vì nói chuyện với Lâm Chức sẽ luôn được đáp lại cảm xúc tích cực. Dù có nói chuyện gì thì dường như Lâm Chức luôn có thể chuẩn xác bắt được điều người ta muốn biểu đạt, đây là một người dù bạn có biết y đang hư tình giả ý thì cũng không thể tức giận. Quý Song Thành cũng muốn kết bạn với một người như vậy.
Đang lúc bọn họ nói chuyện rất hòa hợp, bên cạnh bỗng vang lên một câu cắt ngang.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, đây là danh thiếp của tôi, không biết có thể trao đổi phương thức liên lạc với cậu không.”
Cậu ba Tào nâng ly rượu đi tới bên cạnh Lâm Chức, đưa ra danh thiếp của mình.
Gã chỉ có một cái chức trên danh nghĩa ở công ty của ba mình, nhưng bên ngoài vẫn rất có thể diện.
Theo phép lịch sự, Lâm Chức cho gã danh thiếp của y.
Ánh mắt y đảo qua cái tên trên danh thiếp, dời gã ra khỏi danh sách xã giao. Xét ở bất cứ phương diện nào thì y đều không cần phải giao lưu với người này.
Cậu ba nhà họ Tào lại tưởng có hi vọng, cố ý khoe nụ cười điển trai mình đã luyện kĩ càng, hỏi Lâm Chức: “Lát nữa cậu có rảnh không, có thể hẹn cậu đi uống rượu không?”
Quý Song Thành liếc người này, thấy hơi cạn lời. Mặc dù hắn không biết gã là ai, nhưng cũng cảm nhận được đây là cậu ấm lêu lổng nhà ai thả ra, dáng vẻ hái hoa quá rõ ràng.
Lâm Chức thẳng thừng từ chối: “Ngại quá, tôi không rảnh.“. ngôn tình hài
Nhưng cậu ba Tào lại không phải người biết khó mà lui, đứng trước người đẹp thì từ trước đến nay da mặt gã luôn rất dày, bị từ chối vẫn còn toe toét.
“Vậy khi nào cậu có thời gian thì hẹn tôi nhé, tôi chờ điện thoại của cậu bất cứ lúc nào.” Nói rồi gã cầm danh thiếp của Lâm Chức đi mất, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Quý Song Thành nhịn một hồi vẫn không nhịn được phải hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”
“Không quan trọng.”
Lâm Chức bẻ đôi danh thiếp gã đưa, tiện tay ném vào thùng rác được tạo kiểu pho tượng bên cạnh.
Với Lâm Chức và Quý Song Thành mà nói, đây chỉ là chuyện râu ria, không đáng để họ nhớ.
Nhưng màn vừa rồi lại bị Minh Dao bắt gặp, mà trước mặt anh lúc này lại là giám đốc Tào tươi roi rói đang xúc tiến mối quan hệ hợp tác với tập đoàn.
Minh Dao nhìn dáng vẻ đĩnh đạc của ông ta, mở miệng: “Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục hợp tác.”
Ý cười trên mặt giám đốc Tào cứng đờ, tưởng là mình nghe nhầm.
“Phần công việc trước đó đã triển khai ngày mai tôi sẽ cho người đến tiến hành giải trừ. Tôi sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng tương ứng, dự án này sẽ không tiếp tục hợp tác với quý công ty nữa.”
Người bên cạnh nghe vậy cũng kinh ngạc, nhưng có vài người lại nắm bắt rất nhanh.
Bánh gatô lớn như vậy, có người bị đá ra thì chẳng phải các công ty khác sẽ có thêm cơ hội?
“Xin lỗi nhưng giám đốc Minh, ngài có thể nói rõ hơn nguyên nhân được không? Do kế hoạch của chúng tôi không tốt hay là nơi nào có vấn đề?” Giám đốc Tào cố nén hỏi, mối làm ăn này mà thành thì ông ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây, tại sao con vịt đã đun sôi rồi còn bay được vậy.
“Không có vấn đề gì. Nếu như ông có thể bỏ công sức tương tự cho việc giáo dục con cái thì sẽ còn tốt hơn.” Minh Dao chỉ nói vậy rồi rời khỏi.
Chuyện Minh Dao hủy hợp đồng tại chỗ với nhà họ Tào chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp hội trường, rất nhiều người không quan tâm lí do là gì, chỉ để ý cơ hội của mình có lẽ đã tới.
Tất nhiên Lâm Chức cũng nghe được, là người đồng hành ngày hôm nay, y lập tức đi tới bên cạnh Minh Dao, cùng anh xử lý các loại hỏi thăm xã giao.
Lâm Chức chỉ thấy thật trùng hợp, lại không nghĩ nhiều. Dù sao thì Minh Dao cũng không thể chỉ vì cậu ba nhà họ Tào bắt chuyện với y mà cắt đứt hợp tác, khiến nhà họ thua lỗ được.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, giám đốc Tào sốt ruột nóng nảy gọi hết con cái tới, hỏi bọn họ gần đây phạm phải chuyện gì.
Lời Minh Dao nói chỉ thiếu điều khắc mấy chữ “không biết dạy con” lên mặt ông ta. Ông ta vì mối hợp tác này mà hao sức nhọc lòng, Minh Dao lại đột nhiên rút vốn hủy hợp tác, dù có bồi thường hợp đồng thì cũng không bù lỗ được cho những gì đã bỏ ra, càng khỏi phải nói đến việc mượn gió bẻ măng trước mặt nhiều người như vậy.
Mấy đứa con nhìn nhau, ai cũng nói mình không gây chuyện gì.
Giám đốc Tào tức giận đập bàn, bắt bọn họ khai thật.
Thấy ông ba nhà mình tức thật, cả đám một năm một mười kể những chuyện mình làm gần đây.
Thực tế thì những chuyện đó cũng không liên quan tới nhà họ Minh. Giám đốc Tào cau mày, nhìn sang thằng con thứ ba đang run chân đứng trong góc, mọi người cũng đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía gã.
Không ai nghĩ là gã gây chuyện, vì tất cả bọn họ đều biết thằng ba là đứa chơi bời lêu lổng, thích nhất là hưởng thụ phóng túng. Chuyện trong nhà gã chưa bao giờ nhúng tay, sao có thể chọc tới nhà họ Minh.
Nhưng đã loại bỏ tất cả mọi người, vậy đáp án cuối cùng dù không thể thì cũng là sự thật.
Cậu ba Tào bị ông cha nhìn không dám run nữa, biểu thị mình thật sự không làm gì.
Cậu ba yếu ớt nói: “Nếu con lỡ mồm mấy câu bị anh ta nghe được cũng tính...”
Giám đốc Tào trợn mắt: “Mày lại nói vớ vẩn cái gì để hắn nghe được hả?”
“Thì là cậu thư kí đi cùng anh ta hôm nay đó. Cậu ấy rất đẹp, có người bảo cậu ấy kết hôn rồi, con mới nói là kết hôn cũng không sao tôi thích như vậy, sau đó thì bị anh ta nghe được. Nhưng chuyện này đâu có liên quan, cậu ấy cũng đâu phải vợ anh ta.” Cậu ba Tào nhìn ông cha, cố gắng chứng minh mình vô tội, bĩu môi lầm bầm.
Giám đốc Tào lao tới vặn tai gã, mặc kệ gã kêu gào.
“Liên quan nhiều ấy! Mày bị điên hả, trên đời này nhiều người như vậy mày trêu ai không trêu lại đi trêu người bên cạnh hắn, thư kí của hắn là thư kí bình thường à. Mỗi ngày trong đầu mày có cái gì vậy!”
Giám đốc Tào sắp tức điên rồi, cởi thắt lưng bắt đầu quất con trai.
Cậu ba bị đánh chạy khắp phòng, phải vứt danh thiếp của Lâm Chức, xóa số điện thoại trong máy trước mặt người nhà, đồng thời thề sau này không dám tùy tiện trêu chọc người khác nữa thì cha gã mới dừng tay.
Cho đến mãi về sau, quan hệ của Minh Dao và Lâm Chức truyền ra ngoài, cậu ba Tào mới biết hôm đó mình đã gây ra chuyện gì, sau đó lại bị cha đập cho một trận.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Lâm Chức không để ý người tới bắt chuyện, tất nhiên cũng không quan tâm chuyện gì đã xảy ra.
Trước mắt thứ y quan tâm nhất hiện giờ là sinh nhật của Minh Dao, còn 8 ngày nữa.
8 ngày này nói dài cũng dài nói ngắn cũng ngắn.
Trong khoảng thời gian này Lâm Chức lại tới thăm ông Minh mấy lần, không nhắc tới chuyện sinh nhật, chỉ hỏi bóng gió nội dung khác.
Ông cụ cũng không kể chi tiết cho y chuyện quá khứ, nhưng lại dẫn y đi xem ảnh chụp trước kia của Minh Dao.
Một cuốn album ảnh rất dày, nhưng ảnh chụp lại chiếm không tới 1/4.
Bức ảnh cuối cùng trong cuốn album được chụp vào ngày Minh Dao xảy ra chuyện. Thiếu niên mười bảy tuổi có sự tự tin kiêu ngạo của gia cảnh ưu việt, tươi cười với ống kính, bên cạnh là cha mẹ cậu, có thể thấy được một gia đình rất hoà thuận vui vẻ.
Từ mười bảy tuổi cho tới bây giờ hai mươi tám tuổi, ngũ quan của Minh Dao không có nhiều biến hóa, nhưng cảm giác mang lại cho người nhìn lại rất khác biệt.
Ngày 23, sáng sớm đài khí tượng đã cảnh báo sẽ có mưa dông.
Trời vẫn luôn âm u, trong tầng mây thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng sấm rền. Mặc dù mưa chưa rơi xuống, nhưng mây đen tích tụ thành cụm đen nghịt cả bầu trời khiến người ta thấy dồn nén.
Các trường cấp 1 cấp 2 lập tức cho học sinh nghỉ, không ít công ty cũng cho nhân viên về sớm.
Buổi trưa, nhân viên làm việc ở cao ốc tập đoàn Minh Thị đã rời đi bảy tám phần, Lâm Chức cũng từ công ty về nhà, hôm nay Minh Dao không đến.
Lâm Chức cho là anh muốn đi viếng mộ mẹ mình, nhưng 01 nói cho y biết tọa độ của Minh Dao vẫn luôn ở trong nhà, chưa từng di chuyển.
Lâm Chức gọi điện cho ông Minh, dặn ông chú ý đóng cửa sổ và máy lạnh, đừng ra ngoài.
“Ông biết rồi, hôm nay cháu đừng đi quấy rầy thằng bé. Trời mưa tâm trạng nó sẽ không được tốt, còn mưa to như vậy, cứ để nó một mình đi.”
Lâm Chức nói vâng, bên kia cúp máy.
Ngoài trời không có mấy ánh sáng, rõ ràng đang là hai giờ chiều nhưng lại không khác gì chạng vạng.
Tia chớp lóe lên ở chân trời, chiếu sáng sườn mặt Lâm Chức.
Chừng 1-2 giây sau, tiếng sấm nổ vang phía cuối trời, sau đó là cơn mưa đổ xuống.
Lâm Chức không bật đèn, đi vào trong nhà tắm.
Cái lọ có dung dịch trong suốt là lần trước mua đồ được tặng kèm, còn có hai cái Durex. Tần suất sử dụng của Lâm Chức không cao, thế nên dung dịch trong chiếc lọ nhỏ vẫn còn một nửa.
Y là một người khá thích nghi thức, cộng thêm y cần kế hoạch của mình diễn ra thuận lợi, bởi vậy quyết định tự làm công việc chuẩn bị.
Nước mưa tầm tã trút xuống mặt đất, vang lên những âm thanh của riêng mình.
Loại âm thanh này khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, động tác của Lâm Chức có chút hững hờ, đốt ngón tay trắng nhạt sáng bóng.
Lâm Chức không hồi hộp, y cảm thấy đáng lẽ mình nên hồi hộp một chút, như thế thì có thể tránh việc nghĩ tới quá khứ vào những lúc thế này.
Sau khi bị xua đuổi, người trong nhà xám xịt về lại quê hương, nhà cũ đã hoang toàn, nhưng bọn họ cần nơi ở tạm.
Ông nội có ba đứa con, cả ba đều là con trai, ba y là bác cả, nhưng không phải người có tài nhất.
Chú hai và chú ba là song sinh, quyết sách khiến cả gia tộc nghênh đón tai nạn là do bọn họ cùng quyết định, nhưng ba y là con cả, buộc phải gánh vác mọi chuyện.
Sau khi xảy ra chuyện, chú hai không gượng dậy được, còn mất đi một cánh tay trong sự cố. Thím ba mang đứa con vừa đầy tháng bỏ đi, đây là quyết định của cả hai vợ chồng, họ không mong con cái phải chịu khổ.
Bọn họ không phải không có gì, bọn họ có một đống nợ.
Là đứa cháu đích tôn, y bị tất cả đặt hi vọng vào.
Bởi vì tài năng y thể hiện từ khi còn thơ ấu, tất cả mọi người được ăn cả ngã về không kính dâng mọi thứ lên cho y.
Lần đầu tiên y bị phạt, là năm mười bốn tuổi có người gửi y một lá thư tình.
Căn phòng chen chúc đầy người, tất cả nhìn y quỳ gối ở chính giữa. Con trai của chú hai năm ấy mười tuổi, lo sợ đứng sau lưng mẹ nhìn y bị trách mắng. Thím hai lại không để ý tới thằng bé, đứa nhỏ sáu tháng tuổi trong lòng thím bị dọa cho khóc òa.
“Sao con có thể nghĩ tới những chuyện này, con phải tập trung hết sức lực cho học hành chứ, con là hi vọng của tất cả chúng ta mà! Con không được phép thích bất cứ ai, không thể để bất cứ ai làm phân tán sự chú ý của mình, việc con cần làm chỉ có một thôi.”
“Con đã nắm tay con bé đó chưa?”
Bọn họ quá lo lắng đứa trẻ còn nhỏ tuổi sẽ bị thứ mang tên tình yêu làm mê muội, tất cả tiếp xúc đều là cấm kị.
Lá thư tình màu hồng bị xé nát, bị đốt thành tro.
Lâm Chức cũng không phẫn nộ, càng không khó xử, thậm chí còn nở nụ cười an ủi đứa em đang trốn sau lưng thím hai.
Y không thích thiếu nữ đưa thư cho mình, bởi vì y phát hiện mình thích con trai.
Chuyện này đương nhiên không thể để ai biết, người nhà đáng thương của y không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa.
Từ ngày đó trở đi, Lâm Chức bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của bệnh sạch sẽ.
Nhưng những chuyện đó với Lâm Chức không phải là khúc mắc, y cũng chưa từng vì thế mà bối rối.
Ước chừng vừa ba ngón tay, Lâm Chức rút ra rửa tay.
Đầu ngón tay dường như còn thoang thoảng mùi dâu tây, cái này là mùi thơm của dung dịch, lần sau có lẽ có thể đổi mùi khác.
Lâm Chức đứng trước tủ quần áo, chọn một chiếc áo thun rộng, đủ để che đến giữa đùi.
Ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, Lâm Chức không dùng thang máy mà đi cầu thang, bước lên từng bước.
01 cũng không biết kế hoạch của y, có chút hốt hoảng hỏi: [Kí chủ, chúng ta phải lên đó sao?]
[Ừ.]
Lâm Chức cong mắt, bọn họ phải tiến hành một pha mạo hiểm đầy thú vị.
Nếu như thành công, tiến độ nhiệm vụ của họ có thể nhảy vọt tới 90%.
Nếu thất bại, vậy chỉ có một trường hợp --- “Cá chết lưới rách“.
Trừ phi Minh Dao chết tối nay, còn không thì đại khái y sẽ không thất bại.
______________________________________
Cảnh cáo mấy thanh niên vào đây đọc truyện kêu bất hiếu ngày mẹ mất mà này nọ. Thứ nhất, ngay từ đầu truyện đã có cảnh báo Lâm Chức không phải người tốt. Thứ hai, mẹ Minh đã mất được 11 năm, và chính cái chết của bà cộng sự trách móc của ông ba đã khiến Minh Dao đau khổ suốt 11 năm đến mức có khuynh hướng tự sát. Thứ ba, ngày mẹ Minh mất cũng là sinh nhật của Minh Dao, mà mẹ nào thì cũng muốn con mình hạnh phúc thôi. Thứ tư, truyện thôi các thím, thoải mái đi, không đọc được thì out nào ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.