Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 44

Tiểu Ngô Quân

01/04/2024

Edit: Ry

Bầu không khí tiết truy bài đầu giờ vì vụ thành tích mà có phần xôn xao, mọi người xì xầm với nhau, bị chủ nhiệm lớp liếc một cái lại im như thóc.

“Tất cả đi lên bục giảng hoặc đứng ở lối đi, bắt đầu chuyển chỗ ngồi theo thứ tự, cố gắng đừng làm ồn.”

Mỗi lần lớp 12-1 đổi chỗ ngồi sẽ có vài người phải chuyển bàn, nhưng như thế khá ồn nên thường là trong tiết truy bài xác định xem chỗ ngồi mới ở đâu, hết tiết mới đổi bàn.

Mọi người đi tới chỗ trống, các bạn có thành tích tốt theo thứ tự từ trên xuống bắt đầu lựa chọn.

Tống Gia Trúc đứng thứ nhất, gật đầu với Lâm Chức, hai người cùng về bàn cũ.

Sau đó là người đứng thứ hai, thứ ba... Lần này vị trí ngồi thay đổi tương đối nhiều, bởi vì đây là kì thi đầu tiên kể từ hồi thi tháng chia lớp đến nay. Có vài bạn không theo kịp tiến độ của lớp nên phát huy không được tốt, thành ra kết quả thi giữa kì biến động nhiều, đương nhiên cũng có kha khá bạn giữ vững thành tích.

Hà Vũ Tình ngồi ở hàng thứ ba, đằng sau Lâm Chức một bàn, cô chọn bạn cùng bàn là Kiều Ngọc Khê.

Đứng thứ 7 là Lưu Cao, cán sự môn Đại Số, cậu ta chọn Vương Lăng, ngồi sau Tống Gia Trúc, Vương Lăng ngồi sau Lâm Chức.

Vương Lăng và Hà Vũ Tình nháy mắt ra hiệu với Lâm Chức, có thể thấy đây là kết quả họ đã bàn với nhau từ trước.

Nhưng trong mắt Tống Gia Trúc không biết sự thật, cậu lại cho rằng Lâm Chức từ chối Hà Vũ Tình, nên Hà Vũ Tình mới nhờ người khác.

Hết tiết truy bài, các lớp đều rầm rầm tiếng chuyển bàn. Lâm Chức giúp Hà Vũ Tình bê đồ, Tống Gia Trúc cũng muốn giúp, nhưng cậu không thân với họ, chỉ đành đứng xem.

Lưu Cao thu dọn tương đối nhanh, lấy hết đồ của mình rồi giúp Vương Lăng chuyển bàn.

Tống Gia Trúc ra chỗ cán sự môn Lý ở cuối lớp lấy một tờ đề do thầy Trương ra, đi lên, vô tình nhìn thấy vở nháp của Lưu Cao để bừa bộn trên bàn.

Trang giấy nháp có một bức vẽ chiếm tới nửa mặt giấy, Tống Gia Trúc chú ý là vì nửa bức tranh đã được tô màu vàng nắng, vẽ một thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu không có hứng thú với chuyện của người khác, nên chỉ nhìn cái rồi thôi.

Vì muốn đổi bàn nên mọi người mở cửa lớp, gió lạnh thổi vào từng đợt, khiến giấy nháp cũng bay lộn xộn.

Trong sự lộn xộn đó, Tống Gia Trúc dừng bước, ánh mắt lại chuyển về trang giấy.

Bức vẽ đầu tiên đúng là cậu không nhìn ra, nhưng cái tranh ở trang sau, nhất là đôi mắt và bờ môi, khiến Tống Gia Trúc có cảm giác quen thuộc.

Cậu không lật lại xem, về ghế ngồi.

Lưu Cao giúp Vương Lăng chuyển đồ xong, cảm nhận được ánh mắt dò xét từ đằng trước.

Cậu ta không thân với vị thiên tài hạng nhất này, nên chỉ mỉm cười xã giao, sau đó nhìn sang Lâm Chức.

Lâm Chức đang uống nước, cảm nhận được cái nhìn chăm chú thì nghi hoặc nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Lưu Cao, theo bản năng duy trì hình tượng, quay mặt đi.

Lưu Cao cười tươi hơn, sợ mình đã dọa bạn học nhút nhát này.

Lâm Chức thật sự rất đẹp, như một chậu cây yên tĩnh để người ta lẳng lặng thưởng thức. Y quá kín đáo, khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự mỹ lệ của y.

Lưu Cao cẩn thận từng li từng tí, không muốn làm phiền y.

Cậu ta cho rằng ánh mắt mình đủ bí mật, không hề biết trong mắt người khác rõ ràng đến mức nào, rõ ràng đến mức gai mắt.

Tống Gia Trúc bóp cây bút trong tay, một lát sau lại buông ra.

Lâm Chức đang bị Vương Lăng kéo lại nói chuyện, chợt cảm thấy gì đó, nghiêng đầu nhìn.

Hôm nay y mặt một cái áo khoác nhung màu đen, hai bên cổ áo có hai quả cầu, một cái đang bị người ta cầm nghịch.

Vương Lăng và Lưu Cao đều kinh ngạc. Trong mắt họ, Tống Gia Trúc là một người rất lạnh lùng, hiếm khi thân thiết với ai.

Khác với sự hưng phấn nho nhỏ của Vương Lăng, Lưu Cao thầm cau mày, không hiểu sao cậu ta thấy khó chịu.



Rõ ràng chỉ là một động tác rất bình thường, thậm chí tay Tống Gia Trúc còn không chạm vào người Lâm Chức, chỉ tựa vào thành ghế, nghịch quả cầu kia, Lâm Chức cũng không cản, kệ cho cậu nghịch.

Quả bóng nhung màu đen được thiếu niên cầm trong tay, nắn bóp, khiến cái dây nối cùng màu đung đưa theo.

Lưu Cao ngẩng lên, đối mặt với cái nhìn của Tống Gia Trúc.

Vị thiên tài bị câm này đương nhiên không nói gì, nhưng cặp mắt kia đen nhánh, mang theo hơi lạnh.

Lưu Cao không cảm xúc nhìn lại, sắc mặt không mấy tốt đẹp.

Dù đối phương không nói gì, có khi cũng chẳng biết gì, nhưng cùng là con trai, Lưu Cao cảm nhận được sự bất hòa nhỏ bé đó.

Mới đổi chỗ ngồi, thầy cô tiết sau vào lớp mất một lúc để làm quen với sơ đồ lớp mới, bảo mọi người lấy bài thi ra.

Tan học, Tống Gia Trúc tới văn phòng, giúp thầy cô sửa sang tài liệu.

Đây không phải là mục đích của cậu, nhưng cậu muốn xem danh sách học sinh.

Cậu không biết nhiều về Hứa Liệt Dương, thậm chí còn không biết người ta là ai, bởi cậu không quan tâm những chuyện bên ngoài thế giới của mình. Ngay cả bạn cùng lớp còn không biết hết thì sao có thể biết Hứa Liệt Dương.

Cậu muốn xác định Hứa Liệt Dương ở lớp nào. Hôm đó hắn đứng ở cửa lớp chờ cậu, nhưng Tống Gia Trúc không thể xác định có phải lớp hắn ở cùng tầng không, thế nên nhìn danh sách xếp hạng tổng là biện pháp tốt nhất.

Cậu không biết Lâm Chức đã thật sự buông bỏ chưa, nhưng cậu không muốn người này xuất hiện trước mặt y nữa.

Tên của Hứa Liệt Dương cũng không khó tìm, hắn nằm trong top 30 người đứng đầu toàn trường, học sinh của lớp 12-2 bên cạnh.

Tống Gia Trúc có thông tin này, rời khỏi văn phòng, tìm trong đầu xem mình có quen ai ở lớp 12-2 không.

Mặc dù cậu không mấy thân thiết với người khác, nhưng cũng không đến mức không nói chuyện với ai. Có vài người tới hỏi bài, hỏi số điện thoại cậu vẫn sẽ cho, chỉ cần đối phương không quá đáng ghét thì dù chưa bao giờ chat với nhau câu nào, Tống Gia Trúc cũng sẽ không xóa số.

Trong đầu vạch ra được một cái tên, Tống Gia Trúc lên kế hoạch.

Thứ Hai gần như là để thầy cô chữa bài thi. Bởi vì trời tương đối lạnh nên tiết thể dục cũng đổi thành tự học trên lớp, cuối cùng biến thành tiết Vật Lý.

Hết giờ tự học buổi tối, Tống Gia Trúc lấy điện thoại ra, đợi Lâm Chức gọi tới.

Cậu uống nửa cốc nước ấm, thử phát ra âm thanh.

Hồi trước cậu cảm thấy không thể nói chuyện tuy có ảnh hưởng tới cuộc sống, nhưng cũng không tới nỗi quá phiền. Giờ cậu muốn nói thì cơ thể lại không nghe theo điều khiển, thanh quản chỉ phát ra được vài âm khí vô nghĩa, không thể thành tiếng.

Tống Gia Trúc lại uống mấy ngụm nước ấm, làm trơn cổ họng đã hơi rát, tự nhủ không thể sốt ruột.

Cậu tạm ngừng việc thử nói chuyện, nhắn tin cho người bạn sáng nay nghĩ ra.

Cậu bạn này là một người từng tham gia thi Olympic với cậu, đang học lớp 12-2.

Tống Gia Trúc nhắn tin cho hắn, hỏi về Hứa Liệt Dương.

Đối phương thắc mắc sao cậu lại hỏi chuyện Hứa Liệt Dương, Tống Gia Trúc dùng lí do đối phương trông có vẻ rất thân thiện.

Cậu bạn kia lập tức nhắn một tràng dài, tóm gọn là Hứa Liệt Dương rất nhiệt tình, có nghĩa khí, cái gì cũng khen.

Từ những lời này, Tống Gia Trúc có thể thấy được Hứa Liệt Dương giỏi kết bạn, là người nhiệt tình lễ độ, phóng khoáng và thân thiện, rất được lòng mọi người. Một nam sinh hoàn hảo, may mắn có cả khả năng học tập lẫn dây thần kinh vận động.

Tống Gia Trúc nghĩ lại lần trước gặp nhau, nhớ tới bức hình kẹp trong sách Lâm Chức, bỗng thấy tự ti.

Tình địch quá hoàn hảo, thậm chí còn là kiểu trái ngược với cậu.

Cậu không thể nói, nên không chơi với nhiều người, tuy thể lực không tệ, nhưng lại không có mấy yêu thích với các môn thể thao như bóng rổ.

Hứa Liệt Dương hay mời bạn bè đi ăn, cộng thêm người này còn đi giày hàng hiệu, chứng tỏ hoàn cảnh gia đình cũng tốt, còn cậu thì trái ngược hoàn toàn.

So sánh như vậy, dường như trừ học tập ra cậu chẳng có ưu điểm nào hơn Hứa Liệt Dương hết. Mà thành tích của hắn cũng không kém, đứng top 30 trong trường trung học số 9 là có thể thi vào một trường đại học tốt, có tương lai xán lạn.

Sự nhạy cảm tự ti đã lâu không thấy của thiếu niên bị đánh thức, Tống Gia Trúc ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, cho tới khi thấy lời mời gọi video mới sực tỉnh.



“Nhóc câm, sao thế, sao trông cậu tệ vậy?”

Vừa mở video, Lâm Chức đã phát hiện sự bất thường của Tống Gia Trúc.

Đây là biểu cảm Tống Gia Trúc sẽ không bao giờ để lộ, chứng tỏ vừa có chuyện gì đó bất thường, đương nhiên Lâm Chức nhận ra.

Lâm Chức: [Cậu ấy vừa ra ngoài à?]

Lâm Chức đoán có thể Tống Gia Trúc vừa gặp ai đó, chẳng lẽ là cậu ruột?

01: [Đâu có, cậu ấy vẫn luôn ở trong phòng ngủ.]

01 có thể giám sát tọa độ của đối tượng, chính xác đến mức vị trí trong phòng. Chỉ cần Tống Gia Trúc di chuyển, dù là từ giường tới cửa sổ, 01 cũng phát hiện được quỹ đạo.

Lâm Chức cảm thấy kì lạ, chuyển sự nghi hoặc này thành thứ gì đó nông cạn hơn, nhìn Tống Gia Trúc bên kia điện thoại.

Tống Gia Trúc gõ chữ đáp: [Chắc là do ánh đèn? Tớ không sao.]

Lâm Chức chắc chắn cậu đang nói dối. Y đã trải qua quá nhiều việc trong đời, là người trèo từ tầng đáy lên, y nhuần nhuyễn cái gọi là nhìn mặt nói chuyện. Có lẽ chính Tống Gia Trúc cũng không nhận ra, khi video hiện lên, khuôn mặt cậu lộ một vẻ gần như là yên tâm, giống như muốn nhanh chóng bắt lấy gì đó, tìm được thứ mình muốn.

[Tống Gia Trúc]: Mấy đề trong bài thi hôm nay thầy cô giảng, có gì cậu không hiểu không?

Tống Gia Trúc thu nhỏ màn ảnh để có chỗ gõ chữ, chăm chú nhìn mặt Lâm Chức.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Chức, sự nhạy cảm của Tống Gia Trúc tan đi rất nhiều. Cậu biết mình hơn Hứa Liệt Dương cái gì rồi, Hứa Liệt Dương làm tổn thương Lâm Chức, còn cậu thì không.

Nếu như... Nếu như cậu có thể nói thì tốt rồi. Nếu cậu có thể nói chuyện, sự khiếm khuyết này sẽ được bổ sung, cậu sẽ không còn tự ti như vậy nữa.

Lâm Chức nắm giữ tri thức vượt xa trình độ cấp 3, mấy đề bài đó không cần thầy cô giảng y cũng hiểu.

Y lấy ra đề Vật Lý, chống cằm nhìn Tống Gia Trúc: “Câu 19.”

Tống Gia Trúc gật đầu, mở ra câu 19, cố định máy quay rồi cúi đầu viết kĩ càng bước giải lẫn công thức và nguyên lí.

Tiếng ngòi bút ma sát với giấy càng khiến thời gian trở nên tĩnh lặng.

Lâm Chức lẳng lặng nhìn thiếu niên ở đầu kia cặm cụi viết bài, không nói gì, như thưởng thức một bức tranh đẹp.

Do hôm nay chữa bài thi nên thầy cô không cho nhiều bài tập, trong tiết tự học buổi tối Lâm Chức đã làm xong. Tống Gia Trúc biết, nên chỉ hết những bài trong đề thi mà Lâm Chức không hiểu rồi, cậu muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì, chỉ đành đợi Lâm Chức cúp máy trước.

Lâm Chức nhìn đồng hồ hiển thị 11 giờ 10, duỗi lưng một cái.

Tống Gia Trúc không thể nói nên tiến độ hơi chậm, nếu không thì sẽ không tốn nhiều thời gian với mấy bài như vậy.

“Cậu cúp đi, tôi đi tắm đây.”

Lâm Chức đứng dậy, tới tủ treo tìm quần áo.

Phòng y có mở máy sưởi nên không lạnh, ánh mắt đảo qua những bộ đồ trong tủ, chọn một cái, lấy ra đặt một bên.

Tống Gia Trúc nhìn người trong phòng ngủ, không nỡ cúp máy.

Cậu đặt điện thoại sang bên cạnh, lấy sách mình chưa đọc xong, định đợi Lâm Chức tắm xong lại cúp.

Chừng 20 phút sau, điện thoại vang lên tiếng mở cửa.

Lâm Chức mặc áo choàng tắm đi vào, vò mái tóc ẩm ướt.

Y không nhìn về phía bàn học mà nhìn chiếc gương toàn thân dán trong phòng, cầm bộ quần áo trên giường, định thử một chút.

Bộ đồ kia không nhiều vải lắm, hiển nhiên không hợp mặc vào mùa đông.

Trong đầu Tống Gia Trúc vang lên một câu: Lâm Chức không biết mình chưa cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook