Chương 48
Tiểu Ngô Quân
01/04/2024
Edit: Ry
Lâm Chức ngẩn ra vài giây, sau đó cong mắt nói: “Vậy xem cậu muốn thi trường nào, tôi lại chọn trường gần đó làm mục tiêu.”
Y đã quen nói những lời dối trá hoa mỹ, không hề có vẻ gì là áy náy. Miệng nói như thể đang nghiêm túc nghĩ về tương lai với Tống Gia Trúc.
Quan hệ của họ chưa sáng tỏ, như cách màn ngắm trăng, tuy lớp màn ấy cực mỏng, bên dưới bình thản lại mập mờ cơn sóng mãnh liệt.
Đó là khoảng cách đặc biệt và vô cùng nguy hiểm, Lâm Chức không định làm người chọc thủng nó.
Tống Gia Trúc muốn phá, nhưng cậu sợ mình tới chưa đủ gần, chưa thể thổ lộ ra trái tim mong được đón nhận.
Cậu viết tên mấy trường mục tiêu của mình ra giấy, đặt xuống trước mặt Lâm Chức. Tống Gia Trúc không che giấu sự vui vẻ khi kế hoạch tương lai của cả hai dần trùng với nhau, chống má nhìn y.
Động tác kiểu này trước kia sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người Tống Gia Trúc, nhưng sau khi biết Lâm Chức, đồng thời có tình cảm với y, hành vi của cậu cũng ít nhiều bị Lâm Chức ảnh hưởng. Lâm Chức thường đỡ má nhìn cậu như vậy, nên cậu cũng vô thức làm động tác này.
Hiển nhiên quan hệ mà Lâm Chức cho rằng chỉ tốt ở bề mặt và cảm giác mập mờ đậm đặc đã khiến thiếu niên mê mẩn.
Lâm Chức nhìn chữ viết trên giấy, trường đại học top 1 cả nước, chuyên khoa vật lý. Mục tiêu của Tống Gia Trúc là trở thành nhà nghiên cứu khoa học hoặc nhân viên của ngành nghề có liên quan.
Cái này rất phù hợp với cậu, dùng những tri thức chôn sâu trong đất, làm những nghiên cứu nhàm chán, dù không nói chuyện được cũng không sao.
Lâm Chức gần như đoán được quỹ đạo cuộc đời sau này của cậu, nhưng loại quỹ đạo này không ổn định. Vì nếu ổn định, Tống Gia Trúc sẽ không tự sát.
Hai đối tượng nhiệm vụ mà y đã tiếp xúc trên thực tế đều không có cảm giác tự hủy quá mạnh, nhưng nguy hiểm không được thể hiện ra bên ngoài mới là thứ đáng sợ, và sự mất kiểm soát với bản thân lại càng là điều khủng khiếp hơn hết cả.
Từ chỗ 01, Lâm Chức được biết tình huống sơ bộ của người thiết kế. Bệnh của hắn sẽ khiến hắn liên tục phân liệt ra nhân cách, đồng thời khuynh hướng tự sát mãnh liệt khiến ý thức của hắn mỗi giây mỗi phút đều áp dụng cách thức tử vong để giải quyết vấn đề. Cái này là căn bệnh không liên quan tới ý chí.
Không thể khống chế suy nghĩ của mình, thậm chí không thể quyết định sống chết của bản thân là một việc rất đau khổ. Lâm Chức thưởng thức sự kiên trì bền bỉ, đồng thời nỗ lực tìm cách cứu lấy chính mình của hắn.
Điều này khiến ánh mắt Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc không khỏi có thêm chút thương tiếc mờ nhạt. Y ra vẻ do dự: “Mục tiêu này với tôi có hơi xa vời.”
Trước khi Tống Gia Trúc sốt ruột muốn giải thích thêm, Lâm Chức lại nhẹ nhàng nói: “Nên cậu phải tiếp tục kèm tôi học miễn phí đấy.”
Tống Gia Trúc gật đầu, cúi xuống viết một dòng chữ, đưa cho Lâm Chức.
Cậu sợ ngôn ngữ tay giải thích không đủ rõ, sợ Lâm Chức hiểu nhầm động tác nào đó, nên dứt khoát dùng chữ biểu đạt.
- -- Đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, hãy chọn nơi cậu thích. Người có cùng mục tiêu kiểu gì cũng sẽ chung đường.
Tống Gia Trúc không muốn Lâm Chức chiều theo mình, cậu muốn ở gần Lâm Chức nhất có thể. Cái này không chỉ là về phương diện vật lý, trái tim gần kề thì đã bao giờ ngại khoảng cách.
Tống Gia Trúc là người một khi xác định mục tiêu thì sẽ không lệch hướng. Cậu đã nghĩ kĩ, kể cả khi họ không học cùng thành phố thì sau khi tốt nghiệp cậu cũng sẽ cố gắng xin làm nghiên cứu ở nơi nào gần Lâm Chức nhất.
Muốn gặp người mình yêu thì ngại gì đường xa.
Lâm Chức cất tờ giấy này đi, ngoắc tay với Tống Gia Trúc.
Cậu lại gần, nghe được Lâm Chức khẽ cười bên tai: “Hóa ra nhóc câm của chúng ta là nhà triết học.”
Vành tai cậu đỏ lừ, dần lan xuống cổ.
Vương Lăng ngồi sau nhỏ giọng “oaaaa” một tiếng, quay sang nháy mắt với đám Hà Vũ Tình.
Mặc dù không nghe được họ thì thầm cái gì, cũng không thấy hai người viết cái gì, nhưng từ đằng sau nhìn lên thì bầu không khí này đã đủ cho mấy cô nàng hưng phấn.
Cũng không phải là các cô ship CP, chẳng qua cảm thấy thiên tài là người lạnh lùng như vậy mà cũng có bạn thân, bầu không khí quá tuyệt vời, khiến các cô cũng không khỏi toét miệng cười.
Lưu Cao thì hơi bực bội day mày, cây bút trong tay vô thức vẽ linh tinh trên giấy nháp.
Cho dù ngồi ngay sau Lâm Chức, cậu ta với Lâm Chức cũng không có nhiều giao thoa. Lâm Chức quá hướng nội, chỉ khi nói chuyện phiếm cùng nhau y mới mở miệng đáp vài câu. Mà cậu ta rủ mấy lần đều bị Lâm Chức từ chối, y lẳng lặng nhìn cậu ta, miệng nói lời từ chối khiến ngay cả Lưu Cao đang thất vọng cũng phải ngẩn ngơ.
Lưu Cao muốn làm bạn với y, sau đó thất bại nhận ra việc này rất khó. Trừ khi cậu ta có thể giống đám Hà Vũ Tình lôi kéo Lâm Chức buôn chuyện. Rõ ràng cậu ta mới là con trai, sao cảm giác còn khó tiếp xúc với Lâm Chức hơn khác phái.
Hết tiết tự học buổi tối, cuối cùng Lưu Cao cũng tìm được cơ hội bắt chuyện với Lâm Chức.
“Tình trạng của chậu sen đá sao rồi. Đang là mùa đông nên chắc nó hơi héo nhỉ.”
Lưu Cao nghĩ, như thế thì họ có thể tiếp tục trò chuyện về chủ đề hoa cỏ này, nếu chậu sen đá kia có vấn đề, cậu ta sẽ giúp Lâm Chức giải quyết.
Tống Gia Trúc khựng lại, ngón tay không cam lòng bóp chặt.
Vẫn không thể phát ra âm thanh nào, chứ thật ra cậu muốn nói: Chậu cây đó vẫn sống khỏe, nó ở ngay trên bàn học của tôi, đêm nào Lâm Chức cũng nhìn thấy qua video.
Tiện thể đế thêm câu: Hóa ra bồn sen đá đó là cậu tặng à?
Tiếc là không phát ra được tiếng nào, dùng ngôn ngữ tay thì tình địch không hiểu, tự cậu cảm thấy mình thua kém.
Lâm Chức liếc Tống Gia Trúc một cái, đáp lời: “Tình trạng của nó vẫn rất tốt, người chăm sóc nó rất cẩn thận.”
Lưu Cao ngạc nhiên: “Cậu tặng nó cho người khác à?”
Lâm Chức gật đầu: “Ừ, tớ mua nó làm quà.”
Lâm Chức không nói gì thêm, Lưu Cao cũng không biết kéo dài câu chuyện như thế nào, chỉ đành gật đầu, để lại một câu “nếu cần mua cây hoa gì thì có thể nhắn cho tớ tớ tư vấn cho” rồi vội vàng rời đi.
Lâm Chức nhìn theo bóng lưng cậu ta. Từ sau khi mua hoa, thỉnh thoảng Lưu Cao sẽ nhìn y, Lâm Chức có thể thấy được tình cảm của cậu ta trong đó. Tâm tư của thiếu niên quá ngay thẳng đơn thuần, khác với kiểu người đã dạo chơi trong rừng cây mang tên xã hội như y, biểu hiện quá rõ ràng.
Nhưng Lâm Chức không định chỉ ra. Tuy đây là thế giới giả lập, sau khi nhiệm vụ hoàn thành mọi thứ sẽ biến mất, nhưng trước lúc đó, mỗi nhân vật ở đây đều có cuộc sống và quỹ đạo của mình, không cần phải phá vỡ kiểu mông lung phức tạp này.
Mặc dù fetish của y là trai tân, cộng thêm chứng thích sạch sẽ tới mức gần như là bệnh, nhưng không phải ai Lâm Chức cũng thích. Đó chỉ là một tiêu chuẩn cơ bản trong việc kén chồng của y, bên trên nó còn có vô vàn điều khác, có “cảm giác” khó mà dùng ngôn ngữ để diễn tả cụ thể.
Lâm Chức định thôi không nhìn nữa, cổ tay lại bị người nắm chặt.
Tống Gia Trúc bình tĩnh kéo y ra khỏi lớp, người đi xa như thế rồi có gì đáng xem.
Trong lớp còn rất nhiều bạn học đang thu dọn sách vở, đèn hành lang thì mờ ảo, giữa một rừng người đang tan học thì họ cũng không quá nổi bật.
Để tránh các học sinh ở lại trường quá muộn, tới 10 giờ 10 điện trong tòa lớp học sẽ bị ngắt, 10 giờ 30 đóng cổng trường, trước khi đóng bảo vệ sẽ đi trực một vòng.
Mọi người hối hả ra về trước khi đèn tắt, Tống Gia Trúc và Lâm Chức đi theo dòng người cùng chạy xuống dưới, tiếng bước chân đan xen che lấp nhịp tim đập.
Ra khỏi tòa lớp học, Lâm Chức vừa đi vừa thở hổn hển điều chỉnh hô hấp.
Thể lực của cơ thể này thật sự quá kém. Thời gian rảnh y sẽ tranh thủ tập thể dục một chút, nhưng mùa đông tới, tiết thể dục cũng bị đổi thành học trong lớp, Lâm Chức cứ thế để chuyện thể lực ra sau đầu, dù sao cũng không cần chạy bộ, thành ra nền tảng cơ thể lại thụt lùi.
- -- Mệt à? Tớ cõng cậu nhé?
Lâm Chức tưởng là mình hoa mắt, nhìn sang Tống Gia Trúc, không che giấu sự ngạc nhiên và hoang mang.
Tuy đã ra khỏi tòa nhà, nhưng vẫn còn một đoạn mới tới cổng trường.
Trường trung học số 9 có hai cửa Đông và Nam, cửa Đông gần nhà Tống Gia Trúc hơn, nhưng lớp 12 thì lại học ở gần cửa Nam, cách cửa Đông xa nhất. Nếu đi từ cửa Nam ra, Tống Gia Trúc phải đi một vòng quanh trường mới về được tới nhà.
Giờ chưa tới cổng trường, xung quanh còn có bạn học, Tống Gia Trúc muốn cõng y, ngay cả Lâm Chức cũng phải kinh ngạc.
- -- Nếu cậu sợ bị mọi người thấy thì có thể giấu mặt vào lưng tớ, không ai thấy được mặt cậu đâu.
- -- Nếu gặp thầy cô, cậu có thể bảo là bị trặc chân.
Thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt Lâm Chức, Tống Gia Trúc nghiêm túc đưa ra ý kiến, ngoài mặt vẫn là cậu học sinh ngoan chín chắn, trong lòng thì ngo ngoe.
Có giới tính che lấp, Tống Gia Trúc không khỏi bạo dạn hơn*.
*Ý là do Lâm Chức là con trai nên không sợ bị thầy cô bạn bè bắt quả tang yêu sớm.
Nếu Lưu Cao đi chậm lại một chút thì tốt, cậu sẽ có thời gian trao đổi bí quyết nuôi sen đá với cậu ta.
Lâm Chức phát hiện mặt ngây thơ của Tống Gia Trúc, ánh mắt thoáng thay đổi. Y không để Tống Gia Trúc cõng mình, kéo cậu đi về phía cửa Nam.
So với cửa Đông thì người ở cửa Nam vắng hơn, do cửa này được xây dựng sau, mà đa số học sinh ra từ cửa Đông sẽ tiện hơn, ngay cả kí túc xá cũng là đi từ cửa Đông ra rồi rẽ.
Lâm Chức đi bên này không phải vì vắng, mà do cửa Nam thông với tòa hành chính, trong đó có một đoạn hành lang đi tắt.
Giờ này thì tòa hành chính không có ai, các thầy cô đã ra về rồi.
Bên ngoài hành lang còn có phủ một đống dây leo, dù đang là mùa đông, dây leo khô quắt rủ xuống vẫn che đậy ánh mắt người ngoài.
Tống Gia Trúc bị kéo tới đây, nghe được thiếu niên đằng trước mở miệng.
“Cậu bị ngốc đúng không nhóc câm, dù không ai thấy mặt tôi nhưng vẫn thấy mặt câu mà. Bọn họ biết cậu, hỏi mấy câu thì biết tôi là ai ngay thôi. Ngày mai cả trường sẽ biết tôi được cậu cõng ra ngoài.”
Tống Gia Trúc vốn không biết mình nổi tiếng trong trường như thế nào, tuy không phải ai cũng biết mặt cậu nhưng chắc chắn tất cả đều từng nghe tới tên cậu. Thiên tài vốn có hào quang, mà sự khiếm khuyết đáng tiếc của cậu khiến loại hào quang này mang theo sắc thái cảm thông. Ngoại hình còn xuất sắc, ảnh chụp treo ở trên hành lang danh vọng, từ lớp 10 tới lớp 12 có không biết bao nhiêu lần lên cột cờ nhận giải.
Dưới ánh trăng thưa, Tống Gia Trúc nhìn Lâm Chức tới gần.
“Nhóc câm, cậu gan thật đó, ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm?”
Tống Gia Trúc rủ mắt, nghiêm túc nói xin lỗi.
Không phải cậu cố ý khiến Lâm Chức bị mọi người chú ý. Cậu biết thật ra Lâm Chức không thích bị người khác nhìn, là do cậu không nghĩ chu đáo.
Thứ Lâm Chức muốn không phải là lời xin lỗi của Tống Gia Trúc, nhưng y còn chưa kịp mở miệng, lại thấy Tống Gia Trúc tiếp tục làm động tác xin lỗi.
Lâm Chức không hiểu, sau đó y bị kéo tới tựa lưng vào cột, chào đón bờ môi nóng hổi của thiếu niên.
Ấy là khao khát hai hướng, giấu kín trong những lời chối từ.
______________________________
Thật ra edit xong thế giới 2 rồi nhưng mỗi lần beta là khổ ải hức hức
Lâm Chức ngẩn ra vài giây, sau đó cong mắt nói: “Vậy xem cậu muốn thi trường nào, tôi lại chọn trường gần đó làm mục tiêu.”
Y đã quen nói những lời dối trá hoa mỹ, không hề có vẻ gì là áy náy. Miệng nói như thể đang nghiêm túc nghĩ về tương lai với Tống Gia Trúc.
Quan hệ của họ chưa sáng tỏ, như cách màn ngắm trăng, tuy lớp màn ấy cực mỏng, bên dưới bình thản lại mập mờ cơn sóng mãnh liệt.
Đó là khoảng cách đặc biệt và vô cùng nguy hiểm, Lâm Chức không định làm người chọc thủng nó.
Tống Gia Trúc muốn phá, nhưng cậu sợ mình tới chưa đủ gần, chưa thể thổ lộ ra trái tim mong được đón nhận.
Cậu viết tên mấy trường mục tiêu của mình ra giấy, đặt xuống trước mặt Lâm Chức. Tống Gia Trúc không che giấu sự vui vẻ khi kế hoạch tương lai của cả hai dần trùng với nhau, chống má nhìn y.
Động tác kiểu này trước kia sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người Tống Gia Trúc, nhưng sau khi biết Lâm Chức, đồng thời có tình cảm với y, hành vi của cậu cũng ít nhiều bị Lâm Chức ảnh hưởng. Lâm Chức thường đỡ má nhìn cậu như vậy, nên cậu cũng vô thức làm động tác này.
Hiển nhiên quan hệ mà Lâm Chức cho rằng chỉ tốt ở bề mặt và cảm giác mập mờ đậm đặc đã khiến thiếu niên mê mẩn.
Lâm Chức nhìn chữ viết trên giấy, trường đại học top 1 cả nước, chuyên khoa vật lý. Mục tiêu của Tống Gia Trúc là trở thành nhà nghiên cứu khoa học hoặc nhân viên của ngành nghề có liên quan.
Cái này rất phù hợp với cậu, dùng những tri thức chôn sâu trong đất, làm những nghiên cứu nhàm chán, dù không nói chuyện được cũng không sao.
Lâm Chức gần như đoán được quỹ đạo cuộc đời sau này của cậu, nhưng loại quỹ đạo này không ổn định. Vì nếu ổn định, Tống Gia Trúc sẽ không tự sát.
Hai đối tượng nhiệm vụ mà y đã tiếp xúc trên thực tế đều không có cảm giác tự hủy quá mạnh, nhưng nguy hiểm không được thể hiện ra bên ngoài mới là thứ đáng sợ, và sự mất kiểm soát với bản thân lại càng là điều khủng khiếp hơn hết cả.
Từ chỗ 01, Lâm Chức được biết tình huống sơ bộ của người thiết kế. Bệnh của hắn sẽ khiến hắn liên tục phân liệt ra nhân cách, đồng thời khuynh hướng tự sát mãnh liệt khiến ý thức của hắn mỗi giây mỗi phút đều áp dụng cách thức tử vong để giải quyết vấn đề. Cái này là căn bệnh không liên quan tới ý chí.
Không thể khống chế suy nghĩ của mình, thậm chí không thể quyết định sống chết của bản thân là một việc rất đau khổ. Lâm Chức thưởng thức sự kiên trì bền bỉ, đồng thời nỗ lực tìm cách cứu lấy chính mình của hắn.
Điều này khiến ánh mắt Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc không khỏi có thêm chút thương tiếc mờ nhạt. Y ra vẻ do dự: “Mục tiêu này với tôi có hơi xa vời.”
Trước khi Tống Gia Trúc sốt ruột muốn giải thích thêm, Lâm Chức lại nhẹ nhàng nói: “Nên cậu phải tiếp tục kèm tôi học miễn phí đấy.”
Tống Gia Trúc gật đầu, cúi xuống viết một dòng chữ, đưa cho Lâm Chức.
Cậu sợ ngôn ngữ tay giải thích không đủ rõ, sợ Lâm Chức hiểu nhầm động tác nào đó, nên dứt khoát dùng chữ biểu đạt.
- -- Đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, hãy chọn nơi cậu thích. Người có cùng mục tiêu kiểu gì cũng sẽ chung đường.
Tống Gia Trúc không muốn Lâm Chức chiều theo mình, cậu muốn ở gần Lâm Chức nhất có thể. Cái này không chỉ là về phương diện vật lý, trái tim gần kề thì đã bao giờ ngại khoảng cách.
Tống Gia Trúc là người một khi xác định mục tiêu thì sẽ không lệch hướng. Cậu đã nghĩ kĩ, kể cả khi họ không học cùng thành phố thì sau khi tốt nghiệp cậu cũng sẽ cố gắng xin làm nghiên cứu ở nơi nào gần Lâm Chức nhất.
Muốn gặp người mình yêu thì ngại gì đường xa.
Lâm Chức cất tờ giấy này đi, ngoắc tay với Tống Gia Trúc.
Cậu lại gần, nghe được Lâm Chức khẽ cười bên tai: “Hóa ra nhóc câm của chúng ta là nhà triết học.”
Vành tai cậu đỏ lừ, dần lan xuống cổ.
Vương Lăng ngồi sau nhỏ giọng “oaaaa” một tiếng, quay sang nháy mắt với đám Hà Vũ Tình.
Mặc dù không nghe được họ thì thầm cái gì, cũng không thấy hai người viết cái gì, nhưng từ đằng sau nhìn lên thì bầu không khí này đã đủ cho mấy cô nàng hưng phấn.
Cũng không phải là các cô ship CP, chẳng qua cảm thấy thiên tài là người lạnh lùng như vậy mà cũng có bạn thân, bầu không khí quá tuyệt vời, khiến các cô cũng không khỏi toét miệng cười.
Lưu Cao thì hơi bực bội day mày, cây bút trong tay vô thức vẽ linh tinh trên giấy nháp.
Cho dù ngồi ngay sau Lâm Chức, cậu ta với Lâm Chức cũng không có nhiều giao thoa. Lâm Chức quá hướng nội, chỉ khi nói chuyện phiếm cùng nhau y mới mở miệng đáp vài câu. Mà cậu ta rủ mấy lần đều bị Lâm Chức từ chối, y lẳng lặng nhìn cậu ta, miệng nói lời từ chối khiến ngay cả Lưu Cao đang thất vọng cũng phải ngẩn ngơ.
Lưu Cao muốn làm bạn với y, sau đó thất bại nhận ra việc này rất khó. Trừ khi cậu ta có thể giống đám Hà Vũ Tình lôi kéo Lâm Chức buôn chuyện. Rõ ràng cậu ta mới là con trai, sao cảm giác còn khó tiếp xúc với Lâm Chức hơn khác phái.
Hết tiết tự học buổi tối, cuối cùng Lưu Cao cũng tìm được cơ hội bắt chuyện với Lâm Chức.
“Tình trạng của chậu sen đá sao rồi. Đang là mùa đông nên chắc nó hơi héo nhỉ.”
Lưu Cao nghĩ, như thế thì họ có thể tiếp tục trò chuyện về chủ đề hoa cỏ này, nếu chậu sen đá kia có vấn đề, cậu ta sẽ giúp Lâm Chức giải quyết.
Tống Gia Trúc khựng lại, ngón tay không cam lòng bóp chặt.
Vẫn không thể phát ra âm thanh nào, chứ thật ra cậu muốn nói: Chậu cây đó vẫn sống khỏe, nó ở ngay trên bàn học của tôi, đêm nào Lâm Chức cũng nhìn thấy qua video.
Tiện thể đế thêm câu: Hóa ra bồn sen đá đó là cậu tặng à?
Tiếc là không phát ra được tiếng nào, dùng ngôn ngữ tay thì tình địch không hiểu, tự cậu cảm thấy mình thua kém.
Lâm Chức liếc Tống Gia Trúc một cái, đáp lời: “Tình trạng của nó vẫn rất tốt, người chăm sóc nó rất cẩn thận.”
Lưu Cao ngạc nhiên: “Cậu tặng nó cho người khác à?”
Lâm Chức gật đầu: “Ừ, tớ mua nó làm quà.”
Lâm Chức không nói gì thêm, Lưu Cao cũng không biết kéo dài câu chuyện như thế nào, chỉ đành gật đầu, để lại một câu “nếu cần mua cây hoa gì thì có thể nhắn cho tớ tớ tư vấn cho” rồi vội vàng rời đi.
Lâm Chức nhìn theo bóng lưng cậu ta. Từ sau khi mua hoa, thỉnh thoảng Lưu Cao sẽ nhìn y, Lâm Chức có thể thấy được tình cảm của cậu ta trong đó. Tâm tư của thiếu niên quá ngay thẳng đơn thuần, khác với kiểu người đã dạo chơi trong rừng cây mang tên xã hội như y, biểu hiện quá rõ ràng.
Nhưng Lâm Chức không định chỉ ra. Tuy đây là thế giới giả lập, sau khi nhiệm vụ hoàn thành mọi thứ sẽ biến mất, nhưng trước lúc đó, mỗi nhân vật ở đây đều có cuộc sống và quỹ đạo của mình, không cần phải phá vỡ kiểu mông lung phức tạp này.
Mặc dù fetish của y là trai tân, cộng thêm chứng thích sạch sẽ tới mức gần như là bệnh, nhưng không phải ai Lâm Chức cũng thích. Đó chỉ là một tiêu chuẩn cơ bản trong việc kén chồng của y, bên trên nó còn có vô vàn điều khác, có “cảm giác” khó mà dùng ngôn ngữ để diễn tả cụ thể.
Lâm Chức định thôi không nhìn nữa, cổ tay lại bị người nắm chặt.
Tống Gia Trúc bình tĩnh kéo y ra khỏi lớp, người đi xa như thế rồi có gì đáng xem.
Trong lớp còn rất nhiều bạn học đang thu dọn sách vở, đèn hành lang thì mờ ảo, giữa một rừng người đang tan học thì họ cũng không quá nổi bật.
Để tránh các học sinh ở lại trường quá muộn, tới 10 giờ 10 điện trong tòa lớp học sẽ bị ngắt, 10 giờ 30 đóng cổng trường, trước khi đóng bảo vệ sẽ đi trực một vòng.
Mọi người hối hả ra về trước khi đèn tắt, Tống Gia Trúc và Lâm Chức đi theo dòng người cùng chạy xuống dưới, tiếng bước chân đan xen che lấp nhịp tim đập.
Ra khỏi tòa lớp học, Lâm Chức vừa đi vừa thở hổn hển điều chỉnh hô hấp.
Thể lực của cơ thể này thật sự quá kém. Thời gian rảnh y sẽ tranh thủ tập thể dục một chút, nhưng mùa đông tới, tiết thể dục cũng bị đổi thành học trong lớp, Lâm Chức cứ thế để chuyện thể lực ra sau đầu, dù sao cũng không cần chạy bộ, thành ra nền tảng cơ thể lại thụt lùi.
- -- Mệt à? Tớ cõng cậu nhé?
Lâm Chức tưởng là mình hoa mắt, nhìn sang Tống Gia Trúc, không che giấu sự ngạc nhiên và hoang mang.
Tuy đã ra khỏi tòa nhà, nhưng vẫn còn một đoạn mới tới cổng trường.
Trường trung học số 9 có hai cửa Đông và Nam, cửa Đông gần nhà Tống Gia Trúc hơn, nhưng lớp 12 thì lại học ở gần cửa Nam, cách cửa Đông xa nhất. Nếu đi từ cửa Nam ra, Tống Gia Trúc phải đi một vòng quanh trường mới về được tới nhà.
Giờ chưa tới cổng trường, xung quanh còn có bạn học, Tống Gia Trúc muốn cõng y, ngay cả Lâm Chức cũng phải kinh ngạc.
- -- Nếu cậu sợ bị mọi người thấy thì có thể giấu mặt vào lưng tớ, không ai thấy được mặt cậu đâu.
- -- Nếu gặp thầy cô, cậu có thể bảo là bị trặc chân.
Thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt Lâm Chức, Tống Gia Trúc nghiêm túc đưa ra ý kiến, ngoài mặt vẫn là cậu học sinh ngoan chín chắn, trong lòng thì ngo ngoe.
Có giới tính che lấp, Tống Gia Trúc không khỏi bạo dạn hơn*.
*Ý là do Lâm Chức là con trai nên không sợ bị thầy cô bạn bè bắt quả tang yêu sớm.
Nếu Lưu Cao đi chậm lại một chút thì tốt, cậu sẽ có thời gian trao đổi bí quyết nuôi sen đá với cậu ta.
Lâm Chức phát hiện mặt ngây thơ của Tống Gia Trúc, ánh mắt thoáng thay đổi. Y không để Tống Gia Trúc cõng mình, kéo cậu đi về phía cửa Nam.
So với cửa Đông thì người ở cửa Nam vắng hơn, do cửa này được xây dựng sau, mà đa số học sinh ra từ cửa Đông sẽ tiện hơn, ngay cả kí túc xá cũng là đi từ cửa Đông ra rồi rẽ.
Lâm Chức đi bên này không phải vì vắng, mà do cửa Nam thông với tòa hành chính, trong đó có một đoạn hành lang đi tắt.
Giờ này thì tòa hành chính không có ai, các thầy cô đã ra về rồi.
Bên ngoài hành lang còn có phủ một đống dây leo, dù đang là mùa đông, dây leo khô quắt rủ xuống vẫn che đậy ánh mắt người ngoài.
Tống Gia Trúc bị kéo tới đây, nghe được thiếu niên đằng trước mở miệng.
“Cậu bị ngốc đúng không nhóc câm, dù không ai thấy mặt tôi nhưng vẫn thấy mặt câu mà. Bọn họ biết cậu, hỏi mấy câu thì biết tôi là ai ngay thôi. Ngày mai cả trường sẽ biết tôi được cậu cõng ra ngoài.”
Tống Gia Trúc vốn không biết mình nổi tiếng trong trường như thế nào, tuy không phải ai cũng biết mặt cậu nhưng chắc chắn tất cả đều từng nghe tới tên cậu. Thiên tài vốn có hào quang, mà sự khiếm khuyết đáng tiếc của cậu khiến loại hào quang này mang theo sắc thái cảm thông. Ngoại hình còn xuất sắc, ảnh chụp treo ở trên hành lang danh vọng, từ lớp 10 tới lớp 12 có không biết bao nhiêu lần lên cột cờ nhận giải.
Dưới ánh trăng thưa, Tống Gia Trúc nhìn Lâm Chức tới gần.
“Nhóc câm, cậu gan thật đó, ngay cả chuyện như vậy cũng dám làm?”
Tống Gia Trúc rủ mắt, nghiêm túc nói xin lỗi.
Không phải cậu cố ý khiến Lâm Chức bị mọi người chú ý. Cậu biết thật ra Lâm Chức không thích bị người khác nhìn, là do cậu không nghĩ chu đáo.
Thứ Lâm Chức muốn không phải là lời xin lỗi của Tống Gia Trúc, nhưng y còn chưa kịp mở miệng, lại thấy Tống Gia Trúc tiếp tục làm động tác xin lỗi.
Lâm Chức không hiểu, sau đó y bị kéo tới tựa lưng vào cột, chào đón bờ môi nóng hổi của thiếu niên.
Ấy là khao khát hai hướng, giấu kín trong những lời chối từ.
______________________________
Thật ra edit xong thế giới 2 rồi nhưng mỗi lần beta là khổ ải hức hức
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.