Chương 51
Tiểu Ngô Quân
01/04/2024
Edit: Ry
Lâm Chức hiểu lời 01 nói, y không hỏi các đối tượng nhiệm vụ tiếp theo có thể xuất hiện chứng bệnh ngầm gì, chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, nhất định sẽ gặp được thôi.
Trải qua sự kiện đón năm mới và thăm nhà Tống Gia Trúc, Lâm Chức cảm giác quan hệ của mình với cậu đã thân mật tới một giới hạn nhất định, nhưng không biết sao Tống Gia Trúc vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng ở thế giới kia, trước khi Minh Dao có thể đi đứng bình thường thì cũng đã có dấu hiệu đi được vài bước.
Là do còn chi tiết nào chưa đủ kích thích à?
Lâm Chức cũng không rõ lắm. Y thử suy nghĩ từ góc độ của Tống Gia Trúc, vẫn không có được đáp án.
3 ngày nghỉ hàng tháng nhanh chóng trôi đi, học kì này cũng đã qua 3/4.
Bởi vì không muốn phá vỡ tình trạng hiện tại, với cả Lâm Chức muốn Tống Gia Trúc chủ động mở miệng, nên y không hỏi cậu có thể nói hay không, chỉ im lặng quan sát.
Do không có được đáp án, cộng thêm phải duy trì thiết lập thích ăn đồ siêu cay, trước khi hết kì, Lâm Chức bị nhiệt miệng.
Không chỉ một, mà bị hẳn ba nốt, phân bố trong khoang miệng, nên ngay cả nói chuyện Lâm Chức cũng không muốn, bởi mở miệng là sẽ đau.
Tuy y không tiếp xúc được tới nội dung quá cao thâm ở thế giới này, nhưng tối thiểu học được ngôn ngữ tay.
Lâm Chức ở trường cũng ít nói, ra ngoài giao lưu với Tống Gia Trúc cũng dứt khoát dùng ngôn ngữ tay, không nói chuyện.
Tống Gia Trúc vừa bực vừa buồn cười, tại Lâm Chức ăn đồ cay nhiều quá, cậu khuyên mấy cũng không nghe. Giờ loét miệng, ăn cái gì cũng đau rớt nước mắt, lượng cơm sụt giảm nghiêm trọng, khiến cậu xót chết đi được.
Chủ Nhật, Tống Gia Trúc qua nhà Lâm Chức nấu cháo huệ tây, bưng tới trước mặt y.
Lâm Chức miễn cưỡng múc hai thìa, sau đó lắc đầu.
Tống Gia Trúc cau mày: Không ngon à?
Lâm Chức: Ngon, nhưng không ăn được, không muốn ăn.
Cơ thể nguyên chủ thích đồ cay, dẫn tới y cũng không mấy hứng thú với đồ thanh đạm. Nhiệt miệng mãi không khỏi, Lâm Chức đã ăn đồ thanh đạm suốt một tuần rồi, tới mức hơi buồn nôn.
Lâm Chức: Không muốn ăn cháo ngọt, cho cái khác được không, cho chút laoganma* cũng được.
*Tên phiên âm một nhãn hiệu tương ớt/sa tế khá nổi tiếng bên Trung
Tống Gia Trúc lắc đầu, Lâm Chức mất hứng, không ăn nữa.
Tính cách và tác phong lẫn ngoại hình của Lâm Chức giúp y tránh phát sinh tranh chấp với hầu hết mọi người, nhưng y không ngờ lần đầu mình cãi nhau với Tống Gia Trúc lại là vì vấn đề loét miệng không thể ăn cay.
Hai người dùng ngôn ngữ tay, Tống Gia Trúc đồng ý cho sa tế, nhưng chỉ một muỗng thôi.
Lâm Chức lại cảm thấy một muỗng không đủ, ít nhất phải cho ba.
Tống Gia Trúc sợ nhiệt miệng của Lâm Chức lại càng lâu khỏi, rõ ràng y nói mấy hôm nay đánh răng rất đau.
Lâm Chức tiếp tục phát huy: Tâm trạng tốt có khi nhiệt miệng khỏi nhanh hơn thì sao, buồn nôn lắm không ăn được đâu.
Không khí vô cùng yên tĩnh, hai người múa may liên tục.
Thật ra Lâm Chức đoán lí do việc mình bị loét miệng có khi không phải là vì nóng trong người, mà là do y chưa biết tại sao Tống Gia Trúc vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Nhìn Tống Gia Trúc sốt ruột khoa tay không biết nên làm gì mới có thể khuyên y không ăn cay, Lâm Chức có ý tưởng mới.
Lâm Chức: Cậu vốn không muốn nghe ý kiến của tớ, cứ cái gì cậu cảm thấy tốt cho tớ mới là tốt, cậu cố ý muốn cãi nhau với tớ đúng không?
Tống Gia Trúc lại càng sốt ruột, ngôn ngữ tay như kết ấn.
Lâm Chức nhắm mắt lại, làm như không thấy.
“Tớ...”
Âm tiết ngắn ngủi khàn khàn như dùng giấy ráp chà đi chà lại vang lên, khiến Lâm Chức mở choàng mắt.
Tống Gia Trúc cũng có vẻ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lâm Chức.
Nơi này không phải quảng trường huyên náo tiếng người, trong nhà Lâm Chức thậm chí còn không có đồng hồ treo tường, cực kì yên tĩnh.
Thế nên âm thanh vừa rồi không phải ảo giác của họ, là do Tống Gia Trúc cãi không lại Lâm Chức, bị Lâm Chức chụp mũ cho “cố tình”, mới sốt ruột đến mức mở miệng nói chuyện.
Lâm Chức làm vẻ kì quái: “Nhóc câm, cậu nói được rồi?”
Thật ra trong lòng y bực tới nỗi phải cười, không phải bực Tống Gia Trúc, mà bực bản thân.
Y suýt quên mất ban đầu mình làm gì để tiến vào trái tim cậu nhóc này. Y cưỡng ép phá bỏ lớp ngăn cách để bước vào, giờ lại vì quá thân thiết nên không tiếp tục thể hiện mặt xấu xa nữa, quên mất Tống Gia Trúc là tính cách bị động, nhất định phải có kích thích từ bên ngoài mới được. Không chỉ có việc mở lòng, nói chuyện cũng thế.
Tống Gia Trúc theo thói quen dùng ngôn ngữ tay trả lời: Hình như thế.
“Đừng có dùng ngôn ngữ tay, cậu nói thêm hai câu đi, vừa rồi cậu muốn nói gì?”
Tống Gia Trúc mở miệng, nhưng cánh môi hết mở lại khép, không có âm thanh nào.
Cậu thử tiếp, có phần chán nản.
Hình như lại không được.
Lâm Chức không thất vọng, biết biện pháp chính xác rồi thì loét miệng cũng mau khỏi, y lại bước trên con đường thỉnh thoảng kích thích Tống Gia Trúc.
Ví dụ như không phải muốn hôn là được hôn, tối thiểu phải dùng ngôn ngữ tay nói ra một danh sách các món ăn mới cho.
Biện pháp tra tấn này cực kì hiệu quả, vì không ai dùng ngôn ngữ tay làm vậy.
Mấy lần Tống Gia Trúc sốt ruột mở miệng, tiếc là cũng chỉ nói vài chữ, còn là âm tiết tách rời, nhưng ít nhiều vẫn có tiến bộ.
Tống Gia Trúc vừa tức vừa vội, tức bản thân, cuối cùng thành hậm hực không vui.
Những lúc như vậy Lâm Chức sẽ tiến tới hôn cậu, có đôi khi là cố tình phát ra âm thanh chụt chụt, cũng có lúc giống như bây giờ, cánh môi vờn chơi trên môi thiếu niên, hơi ngậm vào, dùng đầu lưỡi miêu tả chúng.
Thủ đoạn quyến rũ như vậy Tống Gia Trúc sao chống đỡ nổi, quên sạch việc mình đang giận dỗi, nhìn mắt cười vô tội của Lâm Chức, bị y dụ dỗ tới mê muội.
Có đôi khi Lâm Chức sẽ cố ý nói vài lời ngụy biện, Tống Gia Trúc không cãi được, cũng không giải thích được, có một lần còn nói được bốn chữ cực kì trôi chảy: Tớ đang rất giận.
Nhóc câm mở miệng nói chuyện, mặt mày hằm hằm nói mình đang giận, Lâm Chức lại rất không có lương tâm, chẳng những không đau lòng cho cậu mà còn cười tươi hơn.
Y phát hiện ở bên thiếu niên, dù là vì duy trì thiết lập nhân vật hay là gì khác, y cũng trở nên ấu trĩ hơn nhiều.
Quá khứ của Lâm Chức không cho phép y ngây thơ, nhưng trong tháng ngày niên thiếu không buồn không lo này, y phát hiện như vậy cũng không tệ.
Lần này Tống Gia Trúc dỗi không dễ dỗ như vậy, Lâm Chức cọ chân lên đùi cậu mấy lần vẫn chưa nguôi giận.
Lâm Chức nhún vai, về phòng đổi sang tất đen dài. Tống Gia Trúc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sợ bị phát hiện có phản ứng, thế là không có tâm trí tức giận nữa.
Trong quá trình này, thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã tới thi cuối kì.
Thi cuối kì xong là nghỉ đông.
Lâm Chức ngồi ở bàn thu dọn đồ đạc, ánh sáng trước mặt bị che khuất.
Y ngẩng lên, thấy Lưu Cao đứng trước mặt, ngượng ngập hỏi: “Mấy hôm nữa tớ định đi trượt tuyết, cậu có muốn đi cùng không?”
Rồi vội vàng bổ sung: “Đám Hà Vũ Tình cũng đi nữa, đi chung nhé.”
Lâm Chức lắc đầu, lịch sự từ chối như mọi ngày.
“Không sao, nếu mấy ngày tới cậu đổi ý thì cứ việc nhắn cho tớ nhé, tớ hi vọng cậu sẽ đi, dù sao chúng ta cũng là bạn.”
Lưu Cao không để ý sự từ chối của y, định để đám Hà Vũ Tinh đi rủ rê người ta.
Tống Gia Trúc ở bên cạnh chứng kiến cả quá trình, mặt lạnh nghĩ sao lại có người không hiểu thế nào là từ chối như vậy chứ.
Lâm Chức đeo cặp lên, cùng Tống Gia Trúc ra khỏi lớp, lại gặp Hứa Liệt Dương đứng chờ ở cửa.
Rất kì lạ, sau lần nói chuyện với Tống Gia Trúc ở cầu thang, không thấy anh trai này xuất hiện nữa.
Lâm Chức cảm giác hắn đang nhìn mình, hiểu ngay Hứa Liệt Dương tới tìm y, nhưng hình như giữa họ không có gì để nói.
“Cậu có thể qua đây một chút không?”
Hứa Liệt Dương cọ mũi giày trên mặt sàn, có vẻ khá xấu hổ.
“Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.”
Mặc dù Lâm Chức muốn kích thích Tống Gia Trúc, nhưng không phải là kích thích kiểu này, y không muốn có hành động làm cậu bất an.
Học sinh lớp 12-1 đã ra về hết, cửa vừa được Tống Gia Trúc thuận tay khóa lại.
Hứa Liệt Dương ngó hai bên, sau đó lúng túng mở miệng: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
“Cậu có thể... Ờm... Mặc đồ con gái chụp với tôi một bức ảnh không? Có bạn nữ này theo đuổi tôi dữ dội quá, tôi muốn nói với cô ấy mình có bạn gái rồi để từ chối, nhưng cô ấy chơi với khá nhiều người, tôi không dám nói là người trong trường mình, sợ cô ấy gây sự với các bạn nữ khác. Tôi nói là bạn gái ở nước ngoài thì cô ấy lại không tin.”
“Tôi không nhờ cậu giúp không, cậu có thể ra điều kiện, muốn tôi giúp cậu làm gì cũng được.”
Điệu bộ Hứa Liệt Dương bứt rứt, trong sự bứt rứt lại giấu chút mong đợi.
Lâm Chức không định kéo dài chuyện xưa với hắn, không muốn thảo luận với hắn biến thái hay không biến thái, tránh cho Hứa Liệt Dương lại xin lỗi, không cần thiết.
Nên y đáp rất dứt khoát: “Không được.”
“Tôi xin lỗi về chuyện lần trước, không phải tôi cố ý nói ra bí mật của cậu, thật ra từ đó tới giờ tôi không nói cho ai hết. Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy lạ, không phải là kì thị cậu, do khi đó cậu dọa tôi. Lần này tôi thật lòng muốn nhờ cậu giúp, có được không?”
Lâm Chức vẫn lắc đầu: “Xin lỗi.”
“Tại sao? Nếu là tại tôi...”
“Tại vì cậu ấy là bạn trai tôi.”
Một giọng nam khàn vang lên bên cạnh, khiến Hứa Liệt Dương sửng sốt.
Thiên tài câm điếc... Nói chuyện?
Ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Tống Gia Trúc, khiến cặp mắt đen càng thêm rét lạnh.
Mấy người này không hiểu tiếng người à, hết thằng này tới thằng khác, Lâm Chức từ chối còn chưa đủ rõ ràng ư, tại sao không chịu từ bỏ?
Cậu ấy là của tôi, không liên quan gì tới các người hết, vẫn chưa rõ à.
“Đừng tới gần cậu ấy nữa.”
Tống Gia Trúc vì ghen mở miệng, không bị tắc nghẽn nữa, nói rất trôi chảy tự nhiên.
Cậu kéo tay Lâm Chức rời đi, để Hứa Liệt Dương ở im tại chỗ, chìm trong cú sốc to lớn.
Dù là người câm mở miệng nói chuyện hay là tin tức trong hai câu vừa rồi đều khiến hắn phải chết sững một lúc.
Tống Gia Trúc kéo Lâm Chức, càng chạy càng nhanh, chỉ muốn vứt hết mấy người không liên quan lại đằng sau. Tới khi ra khỏi tòa nhà, đối diện với ánh mắt của Lâm Chức, cậu mới chợt nhận ra ban nãy mình nói cái gì, mặt đỏ bừng bừng, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Cậu cầm cặp cho Lâm Chức, xách trên tay.
“Nhóc câm... Không đúng, giờ không gọi cậu là nhóc câm được nữa rồi. Câu vừa rồi cậu nói trôi chảy thế, hóa ra là vẫn luôn giả vờ nói lắp trước mặt tớ à. Khai mau, cậu đã luyện tập trong lòng bao nhiêu lần rồi?”
Lâm Chức trêu chọc, lo việc Tống Gia Trúc nói chuyện chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sẽlại về như cũ.
Tống Gia Trúc cầm cặp của y, đi sánh vai với Lâm Chức trong sân trường, nhìn y rồi nói: “Rất nhiều, rất nhiều lần.”
Trong đêm biết mình thích cậu, tớ đã tập đi tập lại, từng lần từng lần.
Lâm Chức hiểu lời 01 nói, y không hỏi các đối tượng nhiệm vụ tiếp theo có thể xuất hiện chứng bệnh ngầm gì, chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, nhất định sẽ gặp được thôi.
Trải qua sự kiện đón năm mới và thăm nhà Tống Gia Trúc, Lâm Chức cảm giác quan hệ của mình với cậu đã thân mật tới một giới hạn nhất định, nhưng không biết sao Tống Gia Trúc vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng ở thế giới kia, trước khi Minh Dao có thể đi đứng bình thường thì cũng đã có dấu hiệu đi được vài bước.
Là do còn chi tiết nào chưa đủ kích thích à?
Lâm Chức cũng không rõ lắm. Y thử suy nghĩ từ góc độ của Tống Gia Trúc, vẫn không có được đáp án.
3 ngày nghỉ hàng tháng nhanh chóng trôi đi, học kì này cũng đã qua 3/4.
Bởi vì không muốn phá vỡ tình trạng hiện tại, với cả Lâm Chức muốn Tống Gia Trúc chủ động mở miệng, nên y không hỏi cậu có thể nói hay không, chỉ im lặng quan sát.
Do không có được đáp án, cộng thêm phải duy trì thiết lập thích ăn đồ siêu cay, trước khi hết kì, Lâm Chức bị nhiệt miệng.
Không chỉ một, mà bị hẳn ba nốt, phân bố trong khoang miệng, nên ngay cả nói chuyện Lâm Chức cũng không muốn, bởi mở miệng là sẽ đau.
Tuy y không tiếp xúc được tới nội dung quá cao thâm ở thế giới này, nhưng tối thiểu học được ngôn ngữ tay.
Lâm Chức ở trường cũng ít nói, ra ngoài giao lưu với Tống Gia Trúc cũng dứt khoát dùng ngôn ngữ tay, không nói chuyện.
Tống Gia Trúc vừa bực vừa buồn cười, tại Lâm Chức ăn đồ cay nhiều quá, cậu khuyên mấy cũng không nghe. Giờ loét miệng, ăn cái gì cũng đau rớt nước mắt, lượng cơm sụt giảm nghiêm trọng, khiến cậu xót chết đi được.
Chủ Nhật, Tống Gia Trúc qua nhà Lâm Chức nấu cháo huệ tây, bưng tới trước mặt y.
Lâm Chức miễn cưỡng múc hai thìa, sau đó lắc đầu.
Tống Gia Trúc cau mày: Không ngon à?
Lâm Chức: Ngon, nhưng không ăn được, không muốn ăn.
Cơ thể nguyên chủ thích đồ cay, dẫn tới y cũng không mấy hứng thú với đồ thanh đạm. Nhiệt miệng mãi không khỏi, Lâm Chức đã ăn đồ thanh đạm suốt một tuần rồi, tới mức hơi buồn nôn.
Lâm Chức: Không muốn ăn cháo ngọt, cho cái khác được không, cho chút laoganma* cũng được.
*Tên phiên âm một nhãn hiệu tương ớt/sa tế khá nổi tiếng bên Trung
Tống Gia Trúc lắc đầu, Lâm Chức mất hứng, không ăn nữa.
Tính cách và tác phong lẫn ngoại hình của Lâm Chức giúp y tránh phát sinh tranh chấp với hầu hết mọi người, nhưng y không ngờ lần đầu mình cãi nhau với Tống Gia Trúc lại là vì vấn đề loét miệng không thể ăn cay.
Hai người dùng ngôn ngữ tay, Tống Gia Trúc đồng ý cho sa tế, nhưng chỉ một muỗng thôi.
Lâm Chức lại cảm thấy một muỗng không đủ, ít nhất phải cho ba.
Tống Gia Trúc sợ nhiệt miệng của Lâm Chức lại càng lâu khỏi, rõ ràng y nói mấy hôm nay đánh răng rất đau.
Lâm Chức tiếp tục phát huy: Tâm trạng tốt có khi nhiệt miệng khỏi nhanh hơn thì sao, buồn nôn lắm không ăn được đâu.
Không khí vô cùng yên tĩnh, hai người múa may liên tục.
Thật ra Lâm Chức đoán lí do việc mình bị loét miệng có khi không phải là vì nóng trong người, mà là do y chưa biết tại sao Tống Gia Trúc vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Nhìn Tống Gia Trúc sốt ruột khoa tay không biết nên làm gì mới có thể khuyên y không ăn cay, Lâm Chức có ý tưởng mới.
Lâm Chức: Cậu vốn không muốn nghe ý kiến của tớ, cứ cái gì cậu cảm thấy tốt cho tớ mới là tốt, cậu cố ý muốn cãi nhau với tớ đúng không?
Tống Gia Trúc lại càng sốt ruột, ngôn ngữ tay như kết ấn.
Lâm Chức nhắm mắt lại, làm như không thấy.
“Tớ...”
Âm tiết ngắn ngủi khàn khàn như dùng giấy ráp chà đi chà lại vang lên, khiến Lâm Chức mở choàng mắt.
Tống Gia Trúc cũng có vẻ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lâm Chức.
Nơi này không phải quảng trường huyên náo tiếng người, trong nhà Lâm Chức thậm chí còn không có đồng hồ treo tường, cực kì yên tĩnh.
Thế nên âm thanh vừa rồi không phải ảo giác của họ, là do Tống Gia Trúc cãi không lại Lâm Chức, bị Lâm Chức chụp mũ cho “cố tình”, mới sốt ruột đến mức mở miệng nói chuyện.
Lâm Chức làm vẻ kì quái: “Nhóc câm, cậu nói được rồi?”
Thật ra trong lòng y bực tới nỗi phải cười, không phải bực Tống Gia Trúc, mà bực bản thân.
Y suýt quên mất ban đầu mình làm gì để tiến vào trái tim cậu nhóc này. Y cưỡng ép phá bỏ lớp ngăn cách để bước vào, giờ lại vì quá thân thiết nên không tiếp tục thể hiện mặt xấu xa nữa, quên mất Tống Gia Trúc là tính cách bị động, nhất định phải có kích thích từ bên ngoài mới được. Không chỉ có việc mở lòng, nói chuyện cũng thế.
Tống Gia Trúc theo thói quen dùng ngôn ngữ tay trả lời: Hình như thế.
“Đừng có dùng ngôn ngữ tay, cậu nói thêm hai câu đi, vừa rồi cậu muốn nói gì?”
Tống Gia Trúc mở miệng, nhưng cánh môi hết mở lại khép, không có âm thanh nào.
Cậu thử tiếp, có phần chán nản.
Hình như lại không được.
Lâm Chức không thất vọng, biết biện pháp chính xác rồi thì loét miệng cũng mau khỏi, y lại bước trên con đường thỉnh thoảng kích thích Tống Gia Trúc.
Ví dụ như không phải muốn hôn là được hôn, tối thiểu phải dùng ngôn ngữ tay nói ra một danh sách các món ăn mới cho.
Biện pháp tra tấn này cực kì hiệu quả, vì không ai dùng ngôn ngữ tay làm vậy.
Mấy lần Tống Gia Trúc sốt ruột mở miệng, tiếc là cũng chỉ nói vài chữ, còn là âm tiết tách rời, nhưng ít nhiều vẫn có tiến bộ.
Tống Gia Trúc vừa tức vừa vội, tức bản thân, cuối cùng thành hậm hực không vui.
Những lúc như vậy Lâm Chức sẽ tiến tới hôn cậu, có đôi khi là cố tình phát ra âm thanh chụt chụt, cũng có lúc giống như bây giờ, cánh môi vờn chơi trên môi thiếu niên, hơi ngậm vào, dùng đầu lưỡi miêu tả chúng.
Thủ đoạn quyến rũ như vậy Tống Gia Trúc sao chống đỡ nổi, quên sạch việc mình đang giận dỗi, nhìn mắt cười vô tội của Lâm Chức, bị y dụ dỗ tới mê muội.
Có đôi khi Lâm Chức sẽ cố ý nói vài lời ngụy biện, Tống Gia Trúc không cãi được, cũng không giải thích được, có một lần còn nói được bốn chữ cực kì trôi chảy: Tớ đang rất giận.
Nhóc câm mở miệng nói chuyện, mặt mày hằm hằm nói mình đang giận, Lâm Chức lại rất không có lương tâm, chẳng những không đau lòng cho cậu mà còn cười tươi hơn.
Y phát hiện ở bên thiếu niên, dù là vì duy trì thiết lập nhân vật hay là gì khác, y cũng trở nên ấu trĩ hơn nhiều.
Quá khứ của Lâm Chức không cho phép y ngây thơ, nhưng trong tháng ngày niên thiếu không buồn không lo này, y phát hiện như vậy cũng không tệ.
Lần này Tống Gia Trúc dỗi không dễ dỗ như vậy, Lâm Chức cọ chân lên đùi cậu mấy lần vẫn chưa nguôi giận.
Lâm Chức nhún vai, về phòng đổi sang tất đen dài. Tống Gia Trúc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sợ bị phát hiện có phản ứng, thế là không có tâm trí tức giận nữa.
Trong quá trình này, thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã tới thi cuối kì.
Thi cuối kì xong là nghỉ đông.
Lâm Chức ngồi ở bàn thu dọn đồ đạc, ánh sáng trước mặt bị che khuất.
Y ngẩng lên, thấy Lưu Cao đứng trước mặt, ngượng ngập hỏi: “Mấy hôm nữa tớ định đi trượt tuyết, cậu có muốn đi cùng không?”
Rồi vội vàng bổ sung: “Đám Hà Vũ Tình cũng đi nữa, đi chung nhé.”
Lâm Chức lắc đầu, lịch sự từ chối như mọi ngày.
“Không sao, nếu mấy ngày tới cậu đổi ý thì cứ việc nhắn cho tớ nhé, tớ hi vọng cậu sẽ đi, dù sao chúng ta cũng là bạn.”
Lưu Cao không để ý sự từ chối của y, định để đám Hà Vũ Tinh đi rủ rê người ta.
Tống Gia Trúc ở bên cạnh chứng kiến cả quá trình, mặt lạnh nghĩ sao lại có người không hiểu thế nào là từ chối như vậy chứ.
Lâm Chức đeo cặp lên, cùng Tống Gia Trúc ra khỏi lớp, lại gặp Hứa Liệt Dương đứng chờ ở cửa.
Rất kì lạ, sau lần nói chuyện với Tống Gia Trúc ở cầu thang, không thấy anh trai này xuất hiện nữa.
Lâm Chức cảm giác hắn đang nhìn mình, hiểu ngay Hứa Liệt Dương tới tìm y, nhưng hình như giữa họ không có gì để nói.
“Cậu có thể qua đây một chút không?”
Hứa Liệt Dương cọ mũi giày trên mặt sàn, có vẻ khá xấu hổ.
“Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.”
Mặc dù Lâm Chức muốn kích thích Tống Gia Trúc, nhưng không phải là kích thích kiểu này, y không muốn có hành động làm cậu bất an.
Học sinh lớp 12-1 đã ra về hết, cửa vừa được Tống Gia Trúc thuận tay khóa lại.
Hứa Liệt Dương ngó hai bên, sau đó lúng túng mở miệng: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
“Cậu có thể... Ờm... Mặc đồ con gái chụp với tôi một bức ảnh không? Có bạn nữ này theo đuổi tôi dữ dội quá, tôi muốn nói với cô ấy mình có bạn gái rồi để từ chối, nhưng cô ấy chơi với khá nhiều người, tôi không dám nói là người trong trường mình, sợ cô ấy gây sự với các bạn nữ khác. Tôi nói là bạn gái ở nước ngoài thì cô ấy lại không tin.”
“Tôi không nhờ cậu giúp không, cậu có thể ra điều kiện, muốn tôi giúp cậu làm gì cũng được.”
Điệu bộ Hứa Liệt Dương bứt rứt, trong sự bứt rứt lại giấu chút mong đợi.
Lâm Chức không định kéo dài chuyện xưa với hắn, không muốn thảo luận với hắn biến thái hay không biến thái, tránh cho Hứa Liệt Dương lại xin lỗi, không cần thiết.
Nên y đáp rất dứt khoát: “Không được.”
“Tôi xin lỗi về chuyện lần trước, không phải tôi cố ý nói ra bí mật của cậu, thật ra từ đó tới giờ tôi không nói cho ai hết. Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy lạ, không phải là kì thị cậu, do khi đó cậu dọa tôi. Lần này tôi thật lòng muốn nhờ cậu giúp, có được không?”
Lâm Chức vẫn lắc đầu: “Xin lỗi.”
“Tại sao? Nếu là tại tôi...”
“Tại vì cậu ấy là bạn trai tôi.”
Một giọng nam khàn vang lên bên cạnh, khiến Hứa Liệt Dương sửng sốt.
Thiên tài câm điếc... Nói chuyện?
Ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Tống Gia Trúc, khiến cặp mắt đen càng thêm rét lạnh.
Mấy người này không hiểu tiếng người à, hết thằng này tới thằng khác, Lâm Chức từ chối còn chưa đủ rõ ràng ư, tại sao không chịu từ bỏ?
Cậu ấy là của tôi, không liên quan gì tới các người hết, vẫn chưa rõ à.
“Đừng tới gần cậu ấy nữa.”
Tống Gia Trúc vì ghen mở miệng, không bị tắc nghẽn nữa, nói rất trôi chảy tự nhiên.
Cậu kéo tay Lâm Chức rời đi, để Hứa Liệt Dương ở im tại chỗ, chìm trong cú sốc to lớn.
Dù là người câm mở miệng nói chuyện hay là tin tức trong hai câu vừa rồi đều khiến hắn phải chết sững một lúc.
Tống Gia Trúc kéo Lâm Chức, càng chạy càng nhanh, chỉ muốn vứt hết mấy người không liên quan lại đằng sau. Tới khi ra khỏi tòa nhà, đối diện với ánh mắt của Lâm Chức, cậu mới chợt nhận ra ban nãy mình nói cái gì, mặt đỏ bừng bừng, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Cậu cầm cặp cho Lâm Chức, xách trên tay.
“Nhóc câm... Không đúng, giờ không gọi cậu là nhóc câm được nữa rồi. Câu vừa rồi cậu nói trôi chảy thế, hóa ra là vẫn luôn giả vờ nói lắp trước mặt tớ à. Khai mau, cậu đã luyện tập trong lòng bao nhiêu lần rồi?”
Lâm Chức trêu chọc, lo việc Tống Gia Trúc nói chuyện chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sẽlại về như cũ.
Tống Gia Trúc cầm cặp của y, đi sánh vai với Lâm Chức trong sân trường, nhìn y rồi nói: “Rất nhiều, rất nhiều lần.”
Trong đêm biết mình thích cậu, tớ đã tập đi tập lại, từng lần từng lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.